Nằm trên giường được mười ngày, tự ta thấy vết thương của mình chậm lành hơn hẳn, thuốc thang đều dùng đầy đủ nhưng thời gian hồi phục chậm hơn rất nhiều. Vết thương nặng hơn, trước kia chỉ nằm trên giường mười ngày là có thể đi lại. Nhưng bây giờ, ta vẫn không thể xuống giường. Lưu Hoà nói cơ thể ta đã lờn thuốc, các vết thương trước đây bắt đầu tái phát, phải một tháng sau miệng vết thương mới có thể khép lại.
Một nam nhân bước vào khiến ta có chút ngạc nhiên, trông có vẻ quen mặt nhưng không nhớ nổi tên. Có thể tự do đi vào mà không cần người báo, là nam nhân nào có thế lực như vậy?
Hắn ngồi bên bàn ngoài, ta ngồi dựa trên giường, cách nhau một bức màn che. Lục Nga đi vào, nàng rót trà cho hắn:
- Phượng quân, mời dùng trà.
Phong Nghị? Hắn tới đây làm gì? Giờ này Phượng Âm đang dự buổi chầu sáng. Kính Thiên cũng không ở đây. Hắn tìm ta?
- Tướng quân đã đỡ chưa?
Vết thương trên người làm ta mất kiên nhẫn:
- Cần gì thì sủa nhanh rồi biến! Ta với ngươi không có chuyện phiếm để nói đâu!
Phong Nghị hơi dừng một chút:
- Dám hỏi Tướng quân, người có vui không?
Ta chau mày:
- Ý gì?
Hắn cười khẩy:
- Ý gì? Ta hỏi Tướng quân người có ý gì mới đúng. Giữ sứ thần Kim quốc trong hậu cung, dấy can qua hai nước chỉ vì muốn đánh một trận với hoàng đế Trường Hạp quốc? Người làm điều này có từng nghĩ đến Nghi quốc dù chỉ một lần không? Có nghĩ đến Hoàng thượng phải chịu đựng những gì không? Có nghĩ đến cố gắng của chúng ta suốt những năm nay không? Chỉ vì ước muốn ngông cuồng mà người sẵn sàng đẩy Nghi quốc vào nguy hiểm! Chỉ vì ích kỷ cá nhân mà người đưa muội muội mình vào cảnh khó xử! Ta hỏi người, người có vui không? Người có xứng đáng với trách nhiệm người đang gánh vác không?
- …
- Nếu người không thể gánh trọng trách thì xin hãy giao ra. Nghi quốc không thể bị huỷ hoại trong tay một kẻ chỉ biết đến bản thân như người được.
- Ngươi muốn cái gì?
- Hổ phù! Xin giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân và quyền điều động trọng binh trong Kinh thành.
Ta hít một hơi sâu, không trả lời. Phong Nghị cũng không đòi hỏi gì, trực tiếp rời đi.
Phong Nghị tới đây yêu cầu ta giao ra hổ phù, là ý của Phượng Âm sao?
Buổi tối hôm đó, ta để Kính Thiên mang hổ phù đến cho Ngự Thư phòng cho Phượng Âm. Nàng không nói gì, chỉ nhận lấy.
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1