- Tướng quân!
Quay lại nhìn Lục Nga, ta hỏi:
- Chuyện gì?
- Kim quốc đang chuẩn bị thuyền chiến.
Ta cười khẩy:
- Quan sát thật kỹ, báo với Vịnh Khanh chuẩn bị.
- Vâng!
Dương Mộc Lan muốn uy hiếp ta? Nực cười! Đánh thuỷ chiến, Thuỷ Tịnh quân chưa bao giờ thua! Nếu hắn muốn, ta rất vui cho hắn thấy cách biệt thực lực thật sự là thế nào.
- Còn chuyện gì sao?
Ta hỏi Lục Nga vẫn đang đứng chờ lệnh:
- Canh giờ trước chúng ta bắt được một kẻ khả nghi lẻn vào Thiên Viên các, trên người có dấu hiệu của ám vệ Trường Hạp quốc.
- Người đâu?
- Đã chết.
Lạc Bình An thật sự không thể ngồi yên đâu. Thời hạn còn có ba ngày, nàng hẳn đã đến Phượng đô rồi.
- Nói Tử Ân truy lùng toàn bộ kinh thành, nhanh chóng tìm ra nơi ẩn nấp của Lạc Bình An.
- Vâng.
Lục Nga rời khỏi, ta đến Thiên Viên các tìm Hàn Niệm Chi. Hắn đang đánh cờ một mình, thấy ta tới thì mỉm cười, chỉ vào ghế đối diện:
- Người muốn đánh cờ không?
Ta nhún vai, ngồi xuống cầm cờ đen đánh với hắn. Chưa được hai nước đã thấy quân bại tướng đổ, ta tức giận:
- Chơi lại.
Hàn Niệm Chi mỉm cười, bắt đầu thu cờ. Ta đánh trước, được mười nước lại thua:
- Ta đi lại, lúc nãy bị run tay.
- Được.
- Ta đi lại.
Ta ngăn Hàn Niệm Chi đánh con chốt hạ, gạt cờ đi lại hai nước. Hắn chỉ cười:
- Vậy chúng ta chơi lại ván khác. Người đi hai nước, ta đi một nước.
Ta hít mũi, đây là khinh thường ta? Trên gương mặt hắn hoàn toàn là thoải mái, cũng không rõ hắn nghĩ gì. Hắn ngước lên, cười thoải mái:
- Đánh cờ một mình buồn lắm, người đánh với ta một lúc nữa hẵng đi.
Đằng nào ta cũng đang rảnh, ngồi chơi cờ với hắn cũng không thiệt gì.
Hạ cờ. Dù mỗi lần ta đều đi hai nước nhưng cũng chỉ trong mười lần, vẫn bị hắn đưa vào tròng. Ta tức giận lật bàn cờ:
- Không đánh nữa, phiền phức!
Hàn Niệm Chi cười không nói, cúi xuống nhặt những quân cờ tung toé dưới đất lên. Ta chống cằm nhìn hắn, hỏi:
- Ngoài cờ ra ngươi không biết làm gì khác sao?
Hắn hơi ngước mắt lên, hỏi ta:
- Người muốn nghe đàn không?
Ta thở dài, dựa người ra sau:
- Thử xem.
Hàn Niệm Chi nhặt cờ xong thì đi lấy đàn. Lục Nga dọn bữa tối lên rồi lui xuống. Ta vừa uống rượu vừa nghe hắn đàn, chỉ một nửa bài đã bắt đầu thấy chán. Ném vài hạt sen về phía Hàn Niệm Chi, ta bực tức:
- Đừng đàn nữa, chẳng hiểu gì cả.
Hắn dừng lại, nhìn ta rồi bật cười:
- Muốn nghe đàn cũng là người, giờ lại kêu không hiểu. Cuối cùng người muốn làm gì? Làm thơ nhé?
Ta lắc đầu:
- Ta không hiểu đâu. Người không biết võ công sao? Cùng đánh vài đường với ta.
Hắn lắc đầu:
- Ta không biết võ công.
Ta chau mày:
- Nam nhân gì mà không biết võ công? Nghi quốc không có nam tử nào không biết võ công. Ngươi không sợ về bị nương tử đánh sao?
Hắn đến ngồi trước mặt ta, nhấp một ngụm rượu:
- Nương tử ta không đánh ta.
- Hay cùng bàn kế sách phá địch nhé?
Hắn vẫn lắc đầu:
- Ta không biết dùng binh hay điều tướng.
Ta chau mày:
- Ngươi vô dụng như vậy? Cái gì cũng không biết, làm thế nào lại có cô nương muốn lấy ngươi chứ?
Hắn cười:
- Ta cũng không biết thế nào nữa.
Ta chán nản quay đầu ra ngoài đình. Trăng đã lên cao lắm rồi, Kính Thiên ngủ chưa nhỉ?
- Dạo này người hay đến chỗ ta, là có chuyện gì muốn nói sao?
Ta nhìn hắn:
- Thiên Viên các là chỗ của ta. Đi đâu còn phải hỏi ý kiến ngươi sao? Ai mới là kẻ ở nhờ?
- Ta đâu có ở nhờ, là người không cho ta về mà.
Ta trừng mắt nhìn hắn, không nói nữa.
Dạo này ta hay đến đây vì không còn chỗ để đi nữa. Bên Hoả Hương đang chuẩn bị binh lính, sẵn sàng đối đầu với Kim quốc bất cứ lúc nào, mọi lực lượng đều tập trung tại Hoả Hương, bên người ta chỉ có một Lục Nga. Gia Nghị tập trung lo chuyện trên triều. Dạo này ta không lên triều, cứ lên thì mấy mụ già lại lải nhải chuyện Hàn Niệm Chi, lôi đủ thứ ra nói khiến ta muốn ngủ cũng không yên nên dứt khoát vứt cho Gia Nghị giải quyết, trốn trong Thiên Viên các làm rùa rút đầu. Kính Thiên cũng đã tỏ thái độ với ta, dạo này hắn không thèm gặp ta nữa, dù có về phòng cũng khiến ta chán nản. Ở một mình lại không quen. Thiên nhi chỉ tập trung học tập, hiếm khi đến tìm ta chơi. Đến Lãnh cung lại buồn chán.
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1