chương 96/ 115

Tô Noãn nghe mà không hiểu ra làm sao, nhưng trong lòng lại ẩn chứa dự cảm chẳng lành, cô chú ý tới ánh mắt quái dị như cũ đang nhìn mình, mà Kiều cũng nhìn ra Tô Noãn dường như cũng không không biết chuyện gì xảy ra.

“Báo chí gì? Lục Cảnh Hoằng tại sao lại bị trưởng phòng giáo huấn?”

Kiều giật mình, có chút chần chờ, anh cảm thấy chính mình nói ra lời không nên nói, muốn mất bò mới lo làm chuồng, Tô Noãn giống như phát hiện ra tâm tư lừa dối qua cửa của anh, không đợi anh trả lời liền đi tới phòng nào đó của lầu một.

“Tô tiểu thư…”

Kiều đuổi theo, lúc Tô Noãn từ trong phòng làm việc mượn lấy một tờ báo, cô nhìn thấy tin tức trên đó cơ hồ chiếm lấy một trang báo, sắc mặt không được tốt cho lắm, Kiều đập vào trán, thầm mắng mình xen vào chuyện người khác.

Tờ báo mà Tô Noãn mượn là Thần báo được phát hành toàn quốc, cô nhìn đến nội dung bài báo, vẻ mặt lập tức khó coi, thậm chí còn một tấm hình kèm theo, cô thế này mới nhớ tới hôm nay ở phòng làm việc không nhìn thấy tờ báo này, cô một lòng vùi đầu vào công việc không phát giác tới sự khác thường của những công nhân khác nhìn cô, cô chỉ nghỉ chẳng qua là họ đối với cô bất mãn.

“Cậu Kiều, còn có tờ khác không?”

Tô Noãn hướng Kiều nâng lên tờ báo trên tay, ánh mắt của cô rất nghiêm túc, không cho phép Kiều tìm lời nói qua loa cho có, hai người giằng co một lúc, Kiều cuối cùng thỏa hiệp mà thở dài:

“Đi theo tôi.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Kiều đưa Tô Noãn đến chỗ làm việc của mình, ở trên bàn vơ vét một hồi, mở ngăn kéo lấy ra vài tờ báo, sau đó cùng đưa tới trước mặt Tô Noãn:

“Đều ở trên đây, trên mạng cũng có các bài tương tự, xem ra đối phương tìm không ít người đến bịa đặt tung tin gây sự, mục đích chỉ sợ là muốn đem tên tuổi của Tô tiểu thư làm cho xấu đi, cô tốt nhất nên có tâm lý chuẩn bị.”

Tô Noãn ngồi trên ghế sô pha, đem tất cả tờ báo mở ra từng cái một, Thần báo, Vãn báo, Nhất Chu, tuần san Bát Quái, báo giải trí, tạp chí cuối tuần, chiếm nhiều nhất lại là báo của thành phố A, mà trên những báo này, không ngoại lệ, đều đăng một tin tức bát quái có chút ý vị sâu xa.

Con gái của tham quan thủ đoạn, sau khi ly hôn vớ được quan lớn, khoảng cách nhà giàu chỉ còn bước ngắn.

Tất cả tin tức đều kèm theo hình ảnh, hơn nữa đều có kèm theo lời giải thích rõ ràng, dường như ở trước mặt công chúng chứng minh tính khả tin của những tin tức này.

Trong tin đưa có nhắc tới không ít người, nhưng nhân vật trọng yếu cũng chỉ có một mình Tô Noãn, nhìn như là tán dương một phen, cũng bụng một bồ gao găm, ý tứ hàm xúc mười phần châm chọc, chỉ cần hơi chút tinh ý là nhận ra được ý đồ thật sự của những tờ bào báo này.

Lời văn bên trong có nhắc tới Tô Noãn từng là con gái của bí thư thi uỷ sa cơ thất thế, sau khi cô ly hôn với người chồng đầu tiên liền cùng ở chung một chỗ với người từng là bạn học đồng môn nhiếp ảnh gia Lục Thiếu Thần, nhưng không được mấy tháng Lục Thiếu Thần gặp tai nạn xe bị chết, Tô Noãn liền từ đó sa đoạ, trải qua mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, cho đến gần đây nhất được Cù gia nhận lại trở về biến thành thiên kim tiểu thư.

Lời cuối cùng là tốn không ít văn chương nhắc tới Tô Noãn hiện giờ là đang ở cùng một chỗ với một người đàn ông, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng người viết tiết lộ người đàn ông này là trưởng bối của Lục Thiếu Thần năm đó ở cùng Tô Noãn, còn là quan chức cấp cao trong bộ ngoại giao ở kinh thành, mỗi năm đều được phái ra nước ngoài, lần trở về nước báo cáo công việc gần đây nhất thì quen biết Tô Noãn.

Một tờ báo khác, lấy tấm hình chụp bên ngoài khu lão thành Tô Noãn thuê hai năm trước đặt chung với ảnh chụp dinh thự U Liên của Cù gia, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, phỏng đoán có thể cô mới chính là con gái riêng do Cù gia phu nhân ngoại tình với vị quan sa cơ thất thế kia kết hôn sinh ra.

Thậm chí còn có một tờ báo khác đem những người bạn khác giới cô từng tiếp xúc qua thời đại học liệt kê ra hết, tiến hành một loạt phân tích xưng là người có quyền uy nhất, ám muội nói cho độc giả biết Tô Noãn là một người phụ nữ phóng đãng có lối sinh hoạt cá nhân thối nát, mà đây cũng là nguyên nhân chồng cũ khăng khăng ly hôn với cô.

Tô Noãn trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, trên báo chí có ảnh chụp của cô gần đây, là chụp trong bữa tiệc sinh nhật của Ninh Nhi, cô lúc ấy đang mặc chiếc váy lễ phục sa hoa, sau đó bên cạnh chính là ảnh chụp cô nghèo kiết xác chật vật đi làm công hai năm trước, đầu đề còn ghi là: gà rừng phất lên sau khi lột xác.

Lục Cảnh Hoằng từ trong văn phòng bộ trưởng đi ra liền nhìn thấy Kiều đợi ở cửa, nhíu mày, anh lập tức tiến về phòng làm việc của mình, liền ở bên ngoài nhìn thấy Tô Noãn ngồi trên ghế sofa đang cầm một chồng báo chí ngẩn người.

Chuyện này anh cũng là vừa mới biết đến, không nghĩ tới sẽ làm lớn như vậy, xem ra đối phương cũng là lỗ vốn, có loại ngoan tuyệt chính là không phải ngươi chết thì ta chết, Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng đi đến sofa, ngồi xuống bên cạnh Tô Noãn, đưa tay cầm lấy chồng báo chí Tô Noãn đang xem:

“Anh thế nhưng chưa bao giờ biết em thích xem tin tức báo chí như vậy. Xem ra sau khi kết hôn nên đặt thật nhiều báo chí.”

Tô Noãn nghe thấy âm thanh của Lục Cảnh Hoằng, liền tự động buông báo chí trong tay xuống, sắc mặt nhìn không tốt nhưng cũng không nhìn khó coi như mới vừa rồi, cô cao thấp đánh giá Lục Cảnh Hoằng một lần, xác định anh không có việc gì, mới tựa đầu vào trên vai anh:

“Bộ trưởng của bọn anh nói cái gì, có phải khuyên anh giữ khoảng cách với em không, không nên bị bọn chó săn chụp ảnh, để tránh đối với công việc của anh tạo thành ảnh hưởng không tốt?”

“Ngược lại thật bị em đoán đúng tám chính mươi phần trăm, có phải em đặt máy nghe trộm trên người của anh không, hả?”

Tô Noãn nghe thấy âm thanh của Lục Cảnh Hoằng, liền không khỏi an lòng, cô giơ hai tay ra vòng chắc bên eo anh, chép miệng, ánh mắt lại nhìn về phía đống báo chí này, ánh mắt loé lên tức giận, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

“Không có gì muốn nói với anh sao?”

Lục Cảnh Hoằng chậm rãi gỡ hai tay cô ra, không cho cô tiếp tục nắm thành quyền nữa, khiến móng tay đau nhói lòng bàn tay, anh cầm lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình, ngước mắt nhìn hai mắt cô:

“Bây giờ có phải là nên nói cái gì đó cho anh yên tâm không phải sao?”

Phẫn uất trong lòng của Tô Noãn bị một câu của Lục Cảnh Hoằng ngăn lại, cô cầm ngược lại bàn tay của Lục Cảnh Hoằng, liếc mắt nhìn mấy tin khó coi kia, khoé miệng hàm chứa nụ cười, ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết:

“Lúc này đây em sẽ không cứ như vậy mà âm thầm chịu đựng, anh yên tâm, em sẽ tìm luật sư xử lý chuyện này, còn có… Nếu mấy tin tức đó tạo thành quấy nhiễu cho công việc của anh, chúng ta liền tạm thời trước không gặp mặt nhau tránh sóng gió, để luật sư tới xử lý những chuyện này.”

Lục Cảnh Hoằng nghe xong Tô Noãn nói ra lý do thoái thác, mày cũng so với vừa rồi nhíu càng chặt hơn, nặng nề nhéo mu bàn tay cô, nhìn chằm chằm cô bộ dạng ý chí chiến đấu hiên ngang xù lông:

“Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, em thế nhưng kêu anh tránh bị tình nghi sao? Anh còn cho là em sẽ ôm anh nói, giúp đỡ em Lục Cảnh Hoằng, chỉ là trên thực tế em lại muốn một mình chống chọi việc này, nếu anh không mở miệng, em vĩnh viễn cũng sẽ không cầu cứu anh, có đúng hay không?”

Tô Noãn nhất thời trở nên nghẹn lời, toàn bộ cố gắng kiên cường chống đỡ bị Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chăm làm cho sụp đổ, cô quay đầu đi không nhìn tới ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, sợ nhìn nữa chính mình thật sự sẽ bổ nhào vào trong lòng ngực anh nhu nhược sợ hãi.

“Không phải… Em chỉ là không muốn một lần hai lượt gây thêm phiền toái cho anh… Anh giúp em đã đủ nhiều rồi.”

“Đứa ngốc…” Lục Cảnh Hoằng thở dài, giơ cánh tay dài ôm lấy bả vai nhọn của Tô Noãn, đem cô ôm vào trong lòng, ở trên cái trán cô khẽ hôn một cái, như muốn phất nhẹ cô giờ phút này cảm xúc trong lòng quay cuồng:

“Em chẳng lẽ không biết anh hận không thể khiến cho em bổ nhào qua cầu cứu anh sao? Như vậy mới có thể để cho em càng thêm xác định việc lựa chọn anh bồi ở bên cạnh em không phải là một lựa chọn sai lầm.”

“Em đã sớm tin tưởng lựa chọn của em là chính xác.”

Đúng nha, lựa chọn này chính là một việc mà cả đời này cô làm tốt nhất, Tô Noãn tựa vào trên người của anh, Lục Cảnh Hoằng thấy trên mặt Tô Noãn toát ra nụ cười dịu dàng, cũng không tiếp tục mặt lạnh nữa, hơi cong môi một cái, ôm chặt cô:

“Nếu tin tưởng lựa chọn của mình, như vậy việc này cứ giao cho anh xử lý đi, em tốt nhất cứ trở về làm việc, coi như không có chuyện này, chờ anh xử lý tốt toàn bộ mọi chuyện rồi hãy lần nữa mở mắt và lỗ tai của em ra.”

“Nhưng người nhà của anh…”

Có lẽ trước đây người Lục gia đã điều tra qua lai lịch của cô, thế nhưng kiểu ở ngoài sáng bị người tới chỉ điểm cũng là một chuyện khác, huống hồ chi, chuyện của Lục Thiếu Thần cũng là một kết thúc đau đớn, Cơ Tố Thanh nếu như biết được lại sẽ nghĩ như thế nào đây, sẽ làm như thế nào đây, bà có thể hay không không tiếp nhận nổi cô và Lục Cảnh Hoằng ở chung một chỗ?

Nhìn ra lo lắng của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng sờ sờ đầu cô, khi cô sững sờ thì gõ vào cái ót của cô:

“Đứa ngốc, ba của anh và các anh chị của anh trường hợp nào mà chưa từng gặp qua, đừng nhìn hoàn cảnh của ba của anh bây giờ, trước lúc mà anh chưa sinh ra, ông ấy cũng gặp qua không ít sóng to gió lớn, mỗi ngày bị kéo ra ngoài chiến đấu đi diễu hành, muốn bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm, em cảm thấy mấy loại tin tức này có thể chọc tức hù ngã được ông ấy hay sao, với tính tình của lão già, chỉ sợ hận không thể thấy ảnh chụp của hai chúng ta trên mấy tờ báo này, như thế ông ấy cảm thấy được em nhất định phải phải gã cho anh không hơn không kém.”

“Lão gia thật sự là một đoá hoa tuyệt thế.”

Tô Noãn có chút không thể lý giải được ý tưởng của Lục lão gia, một người sống lạc quan như vậy không nghĩ tới từng nếm qua nhiều đau khổ như vậy, cô loáng thoáng biết 67 năm hỗn loạn, người bị chiến đấu đến chết chiếm không ít.

“Nếu em đã nghĩ như vậy, cũng không cần đi để ý tới những mầm mống hư hư ảo ảo này, người Lục gia nhìn quen mấy chuyện nhỏ nhặt này, căn bản sẽ không đem mấy tin này để vào trong mắt, cho nên, việc em cần phải làm là, đem tinh lực tập trung vào công việc, nếu rảnh có thể học tập làm một người mẹ như thế nào.”

Lục Cảnh Hoằng vỗ về cái đầu xù lông của cô, giống như là nhìn một đứa bé còn chưa có lớn, Tô Noãn lại sau khi nghe chữ cuối cùng của anh thì ngồi ngay ngắn lại, mặt có chút xấu hổ, ngượng ngùng phản bác:

“Ai muốn sanh con với anh cái loại sinh vật đáng sợ…”

“Có lẽ trong bụng đã có.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Lục Cảnh Hoằng nói xong liền đưa tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của Tô Noãn, Tô Noãn tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, đưa tay đẩy cánh tay không an phận của anh ra, hãy còn thì thầm: có không đây, không phải là anh ấy có làm biện pháp an toàn sao?

Lục Cảnh Hoằng nhàn nhã tựa vào trên ghế sofa, cười nhìn Tô Noãn ở bên kia tính toán, cầm lấy ly nước của Tô Noãn đặt một bên hớp một cái, đuôi lông mày khều nhẹ: như thế nào cũng không thể để cho cô ấy biết anh có động tay động chân vào Durex…

Hai người đều có tâm tư nhỏ mọn không chú ý tới, Kiều chạy tới xem sự tình được xử lý như thế nào, đứng ở giữa góc rẽ hành lang, thoải mái mỉm cười, nhưng sau đó xoay người rời đi, lấy điện thoại ra bấm gọi cho một số.

Bước tiếp theo chuyện Lục bộ giao cho anh làm, anh dường như có lẽ đã đoán ra được…

—————-

Hôm sau trước khi Tô Noãn đi làm có kiểm tra mạng lưới tin tức của báo chí thành phố A, vẫn là cô chiếm cứ hết trang đầu, nội dung cũng là liên miên bất tận chê bai, lần này lại lấy trình độ học vấn bối cảnh thái độ đối nhân xử thế của cô và Cù Ý Ninh đều được lôi ra làm một loạt so sánh:

Cù Ý Ninh là học trò một tiến sĩ kinh tế học nổi tiếng trong trường cao đẳng ở kinh thành có bằng cấp cao đẳng, Tô Noãn là học sinh một trường nghệ thuật bình thường xếp hàng thứ 60 trên cả nước; Cù Ý Ninh là tổng thanh tra Mị Ảnh, Tô Noãn là nhân viên bán hàng trong siêu thị; họ Cù xứng đáng là thiên kim đại tiểu thư, họ Tô lại là con gái riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng; họ Cù đối nhân xử thế dịu dàng lễ phép, họ Tô cách đối nhân xử thế quái gỡ lạnh lùng…

Kết luận là, Tô Noãn sau một đêm bước vào nhà giàu có giả làm thiên kim như thế nào cũng không bằng so với Cù Ý Ninh học thức cao quý thái độ đúng mực, mà Tô Noãn lần này trèo lên người một công tử Lục gia, vị này cũng từng là người trong lòng Cù tiểu thư, cho nên nói, Tô Noãn là một người phụ nữ độc ác cướp đoạt cao tay, hám lợi, không từ thủ đoạn…

Tô Noãn sau khi xem xong cười khổ, lần này ngay cả Cù gia cũng đã lôi hết cả ra rồi, cuối cùng là muốn cho cô một kích thật nặng nề, bị người nhà Cù gia xem thường cùng đả kích, làm cho cô lâm vào nghìn người điều chi, hoàn cảnh khốn cùng không thể bào chữa…

Ở dinh thự U Liên ai cũng không nhắc tới chuyện này, Cù Dịch Minh sắc mặt như thường, vẫn như cũ nhắc nhở cô thời tiết không được tốt ra ngoài nhớ mang theo dù, hoặc là một đứa con gái ở bên ngoài không an toàn buổi tối về nhà sớm một chút, đối với tin tức trên báo không nói tới một chữ.

Còn Niếp Hiểu Dĩnh thì chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cô, ngay cả Ninh Nhi, vẫn vẻ mặt lo lắng nhìn cô, thỉnh thoảng muốn nói lại thôi, còn Tô Noãn lại chỉ là chuyên tâm vào công việc của mình, đối với loại tin tức càng ngày càng hung hăn càn quấy này thì mặc kệ.

Trong Mị Ảnh bàn tán sôi nổi không phải ít, cô lại làm như không thấy, Lê Sùng Sâm cũng không thể hiện ra khác thường, như mọi khi phân phó cô làm này làm kia, có một ngày ông đột nhiên đem tư liệu chụp ảnh tuyên truyền thành phố A đưa đến tay cô.

Có chút bất ngờ rồi lại thấy hợp tình hợp lý, đây là ước mơ tha thiết của cô, lấy được tư cách chụp ảnh tuyên truyền lần này, Lê Sùng Sâm không thèm để ý nhìn khuôn mặt hơi có vẻ hưng phấn của cô:

“Đề án thiết kết của cô tốt nhất là giao trước ngày hôm nay, tôi phải nhắc nhở cô một câu, Ninh Nhi cũng tham gia lần tranh cử này, theo như thiên phú của cô ấy, đánh bại cô không khó đâu.”

Sau đó Tô Noãn trong nháy mắt trầm xuống, cô cầm tư liệu ở trong tay, cúi đầu trước Lê Sùng Sâm, nghiêm túc nói:

“Trong khoảng thời gian này cám ơn ngài đã chỉ bảo tôi, tôi sẽ cố gắng.”

Vị quan chức cấp cao Mị Ảnh làm việc tuỳ ý này chỉ hơi hơi gật đầu, đối với thắng bại của Tô Noãn không có bao nhiêu quan tâm, chỉ là sau khi Tô Noãn rời khỏi, nhìn bóng lưng thẳng thắn của cô cười cười, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong khung hình thuỷ tinh trên bàn làm việc, đó là hình chụp chung của ông và Lục Thiếu Thần.

Lục Cảnh Hoằng mấy ngày gần đây bắt đầu bận rộn, như mọi khi gọi một cuộc điện thoại chưa nói được mấy câu, cô có thể nghe thấy tiếng máy bay cá nhân vang lên bên đầu kia điện thoại, sau đó vội vàng cắt đứt.

Tô Noãn biết rằng việc trong bộ ngoại giao vốn không phải thoải mái, nhưng mà phát hiện Lục Cảnh Hoằng so với ngày thường càng thêm không có thời gian nghỉ ngơi, lòng của cô mơ hồ đoán được là chuyện gì, cứ phân vân giữa việc hỏi và không hỏi, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi ra lời.

Cô từng nói tin tưởng anh xử lý tốt, liền không thể để cho mình biểu hiện ra lo lắng cùng hoài nghi cái gì, cho nên chỉ là dặn dò Lục Cảnh Hoằng phải chú ý thân thể, không nên quá mệt nhọc, Lục Cảnh Hoằng chỉ là cúi đầu cười:

“Nếu lo lắng như vậy, tại sao không dọn qua ở cùng nhau đi?”

Đứng ở trên sân thượng, cúp điện thoại quay người lại, Tô Noãn liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng dựa vào cạnh cửa, không biết anh đi lên từ khi nào, anh cất điện thoại vào trong túi quần, lôi kéo cô đi xuống lầu.

“Đi đâu vậy?”

Tô Noãn đuổi theo kịp cước bộ của Lục Cảnh Hoằng, nhưng như cũ kinh ngạc hỏi ra lời, Lục Cảnh Hoằng cũng không có quay đầu lại, mở cửa xe, đem Tô Noãn nhét vào, kèm theo một câu:

“Anh biết em đã làm xong công việc ngày hôm nay, hơn nữa không có cuộc hẹn trước nào.”

“Cho nên là?”

“Cho nên, chúng ta có thể thừa dịp hôm nay rảnh rỗi đi đăng ký kết hôn.”

Tô Noãn hếch lên chân mày, hai tay trống trơn, kể từ sau khi báo chí phát hiện ra sự việc, bọn họ thé nhưng lại quên mất chuyện kia, Lục Cảnh Hoằng lấy trong tủ để đồ ra hai quyển hộ khẩu đặt lên trên đùi Tô Noãn:

“Lần trước em quên cầm đi.”

Tô Noãn nhìn hai quyển hộ khẩu á khẩu đến không trả lời được, mọi chuyện làm được rất thuận lợi, cho dù bọn họ xuất hiện ở cục dân chính đưa tới không ít lực chú ý, lúc này đây không chỉ có riêng gì diện mạo Lục Cảnh Hoằng, mà còn bởi vì cô là khách quen trên báo chí.

Nhưng mà Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ mặt không đổi sắc làm tốt một loạt thủ tục, khi Tô Noãn bị anh lôi ra khỏi cục dân chính, vẫn như cũ lọt vào trong sương mù, cầm lấy quyển sổ hồng trong tay, có chút không dám tin tưởng mình thật sự đã kết hôn.

“Lục Cảnh Hoằng!” Tô Noãn bỗng nhiên hô to một tiếng, “Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt!”

Tô Noãn bám vào cửa cục dân chính không chịu đi về phía trước, Lục Cảnh Hoằng cũng dừng bước lại, từ trong tay Tô Noãn cầm lấy giấy hôn thú kia của cô, tự mình xếp lại bỏ vào trong túi quần của mình, sau đó khuôn mặt nghiêm túc ra hình ra dáng:

“Anh cho là lần trước em nói muốn đi đăng ký với anh thì đã làm chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Nói xong đi trở lại vài bước, kéo Tô Noãn đi về phía xe bên cạnh, Tô Noãn vẫn ngước nhìn chung quanh, phát hiện bọn họ đã trở thành tiêu điểm của nhiều con mắt, rất nhiều người đều cười híp mắt nhìn bọn họ giằng co nhau.

“Bây giờ lại đi đâu?”

Tô Noãn che lấy mặt mình, bị Lục Cảnh Hoằng nắm một tay đi tới bên cạnh xe, đè lại Lục Cảnh Hoằng mở cửa xe vội vàng hỏi, trong lòng của cô phát hoảng, cũng hoàn toàn cảm giác như mình giống như bị Lục Cảnh Hoằng bán.

Lục Cảnh Hoằng vẫn chưa trả lời, lúc này không biết từ góc nào nhảy ra một người đàn ông xa lạ, dùng máy ảnh nhắm chính xác về phía bọn họ chụp điên cuồng, tiếng bấm máy ảnh không ngừng, trong miệng của anh ta cũng giống như là súng liên thanh bắn phá:

“Tô tiểu thư và vị tiên sinh này là tới làm giấy đăng ký kết hôn sao? Vị tiên sinh này có để ý hay không tiết lộ một chút tin tức của ngài cho tôi biết? Ngày kết hôn của hai người định khi nào? Người nhà của tiên sinh cũng đón nhận cô gái như Tô tiểu thư rồi sao? Nghe nói Tô tiểu thư đã có mang, có phải vì có con nên các người mới cưới không? Nhìn từ việc này…”

Sắc mặt Tô Noãn trắng nhợt, ánh đèn nhấp nháy cơ hồ chọc mù mắt cô, muốn lên xe lại phát hiện Lục Cảnh Hoằng đứng ở bên cạnh xe bất động, trên mặt anh mang nụ cười thản nhiên, nhưng mà ánh mắt anh lạnh đến đủ để đông cứng chết một người.

Khi thấy chó săn lòng tham không đáy quá phận hỏi ra vài vấn đề không thể chịu đựng được thì Lục Cảnh Hoằng đột nhiên buông tay Tô Noãn ra, không để lại dấu vết đem cô lui về phía sau che chở, sau đó chính mình lập tức nhanh nhẹn giơ tay, bắt lấy cổ tay của chó săn, hơi dùng sức vặn một cái, chó săn kêu đau một tiếng, mà máy ảnh trong tay đã bị Lục Cảnh Hoằng đoạt đi:

“Trả máy ảnh lại cho tôi!”

Lục Cảnh Hoằng bộ dạng tức giận quét mắt nhìn chó săn, cười lạnh xem từng tấm hình một trong tay, phát hiện hắn ta đã theo dõi Tô Noãn vài ngày, hôm nay vừa đúng chộp được bọn họ ở chung một chỗ mới lờ mà lờ mờ lao tới chụp mãnh liệt.

Lục Cảnh Hoằng ngón tay ở nơi nào đó của máy chụp hình nhẹ nhàng đẩy, liền đẩy ra pin máy ảnh, vừa kéo nhấn một cái, ngay sau đó liền đem máy ảnh ném trả lại cho chó săn còn ở đằng kia đau đến chảy mồ hôi, nhưng thẻ nhớ máy ảnh cũng là nằm trong tay Lục Cảnh Hoằng.

Động tác hoàn thành này phải nói là một cái đơn giản lưu loát, có loại khí thế sét đánh không kịp che tai, hoặc là nói ở trong điện quang hoả thạch, Tô Noãn còn chưa có từ trong giật mình sững sờ dần hồi phục lại, Lục Cảnh Hoằng đã đem thẻ nhớ giấu vào trong túi xách của mình.

“Trả thẻ nhớ lại cho tôi! Cái người này sao trắng trợn cướp đoạt vật phẩm riêng tư là phạm pháp!”

Chó săn căm giận trừng mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng, cố chấp gào thét, một bên còn cầm lấy cánh tay trật bị thương của mình, cái trán chảy mồ hôi dầm dề, nhưng Lục Cảnh Hoằng bất vi sở động, ngược lại cười lạnh lên tiếng:

“Anh tên gì? Làm ở toà soạn nào, tôi chờ anh đi gọi luật sư đấy.”

“Anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ không cứ như vậy cho qua!”

Chó săn giống như bị khí thế nghiêm nghị của Lục Cảnh Hoằng làm cho kinh sợ, giống như lưu manh bị đánh bại bỏ chạy trốn để lại một câu thoại kinh điển như trong kịch bản truyền hình, vừa xoa cổ tay bị thương vừa cầm lấy máy ảnh trong nháy mắt chạy không thấy bóng dáng.

Lục Cảnh Hoằng đối với uy hiếp của chó săn ngay cả chân mày cũng không động một cái, xoay người mở cửa xe, lại thấy Tô Noãn sững sờ nhìn mình không nháy mắt, có điểm giống một con chuột vờ ngớ ngẩn, không khỏi trong lòng vừa động, sờ sờ đầu của cô:

“Không cần phải sùng bái nhìn anh như vậy, rất ngại đó.”

Tô Noãn khoé mắt vừa kéo, ánh mắt nhìn anh cười tủm tỉm, cũng lười đi giải thích, dù sao nói như thế nào anh cũng đều nói được, dứt khoát ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, không quên hỏi lại một câu hỏi ngoài lề:

“Vừa rồi anh chưa có trả lời em, anh muốn mang em đi đâu?”

“Quay về Cù gia.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Về đó làm gì?”

“Dọn dẹp quần áo đem đi.”

Tô Noãn nghe thấy Lục Cảnh Hoằng lời ít mà ý nhiều trả lời, chau mày, cô nói qua muốn chuyển nhà từ khi nào?

“Em còn chưa có nói chuyện qua với chú, đột nhiên nói phải đi như vậy sao giống như không có lễ phép….”

“Hoàng lịch nói hôm nay thích hợp dọn nhà khởi công.”

Tô Noãn nhất thời không tiếp nhận nổi lời nói, Lục Cảnh Hoằng vẫn là nghiêm trang chạy qua mấy ngã tư, đột nhiên không đầu không đuôi tuôn ra một câu:

“Nghe Kiều nói, chính thức sang nhà gái ra mắt cần phải mua một chút gì đó để bày tỏ tâm ý…”

Tô Noãn cảm thấy Lục Cảnh Hoằng rất khác thường, khác thường đến có chút quá đáng, mặc dù gương mặt anh biểu cảm thản nhiên, cô lại cảm thấy anh tâm tình kích động, có vẻ như anh… Rất để ý đến việc đi ra mắt gia trưởng nhà gái.

Trong đầu óc cô bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: trước đây Lục Cảnh Hoằng hai tay trống rỗng đi Cù gia, không phải bởi vì anh sĩ diện thanh cao, căn bản chính là anh không biết nhà trai đến nhà gái cần phải mua cái gì đó để bày tỏ tâm ý.

Tô Noãn che xuống cái trán, Lục Cảnh Hoằng đem xe dừng ở ven đường, cô nhìn thấy anh xuống xe đi đến ven đường, ngồi xổm người xuống trước một quầy hàng, Tô Noãn thấy anh lâu quá chưa trở lại, liền xuống xe đi qua, kết quả liền nhìn thấy anh mới vừa trả tiền xong xoay người lại, trong tay cầm một cái thùng nước, cô liếc nhìn vào bên trong, vội ho một tiếng, chần chờ hỏi một câu:

“Anh xác định muốn tặng cái này cho chú sao?”

Bình luận





Chi tiết truyện