“Noãn Nhi, mau thả anh ra.”
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt có chút khó chịu, khi anh phát hiện mình thế nhưng dung túng Tô Noãn muốn làm gì thì làm đối với mình, hoặc là nói đúng hơn, anh không nghĩ tới Tô Noãn sẽ thật sự ác như vậy, cả gan làm ra loại chuyện như thế.
Khi anh nhận được sự giáo dục, con gái hình như cũng không phải là như vậy, phải là cười không lộ răng, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì tư thế dáng vẻ đoan trang ưu nhã, mà không phải giống bộ dạng này của Tô Noãn.
Anh không biết Tô Noãn cầm một đống cà vạt để buộc từ khi nào, để tuỳ ý trên mặt đất, cô cười ha ha đứng ở bên người anh, trong tay cầm một cái cà vạt màu xanh lá cây, thích ý xoay tròn trong tay.
Máy ảnh cũng được cô đặt tại một bên, cô chỉ là chuyên chú quan sát phòng ngủ, giống như đang tìm một chỗ thích hợp để chụp, sau đó cô nhìn thấy khung giường lớn thì ánh mắt sáng lên, khoé môi nâng lên xấu xa cười.
“Làm rộn lên làm gì, tại sao không có dáng vẻ của một cô gái hả!”
Lục Cảnh Hoằng vừa dứt lời, một ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn liền đặt trên cánh môi mỏng gọt của anh, sau đó, anh nhíu chặt lông mi, trên con ngươi phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến yêu mị của Tô Noãn.
Cô mặc chiếc váy ngủ phong phanh, từng bước từng bước, từ bên chân của anh chậm rãi bò qua, không còn là một con chuột hoa ngốc nghếch, anh nên thay đổi cách nhìn đối với cô, cô hiện tại giống như một con mèo hoang nhỏ dây dưa cọ sát.
Tô Noãn mím môi cười đắc ý, cô giả vờ ghé vào trên người anh, kề sát vào lỗ tai anh ôn nhu tinh tế nói:
“Anh cảm thấy em buộc như thế nào, thử xem, có chắc hay không.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng sau khi nghe xong những lời này trong nháy mắt rơi xuống tới 0 độ, hai tay của anh bị cô nghĩ cách cột vào hai cây cột trên giường, hai cái chân thon dài cũng không tránh khỏi xui xẻo, bị tách ra cột ở hai cây cột khác trên giường.
Bây giờ nếu muốn đi giãy giụa, cũng không làm được gì, riêng cổ tay của anh, bị bốn cái cà vạt trói lại, giống như cô sớm đoán được anh sẽ phản kháng mà chuẩn bị đầy đủ.
Tô Noãn khôi phục đứng lên, nhìn xuống Lục Cảnh Hoằng giãy giụa thất bại, cười duyên, từ trên tủ đầu giường cầm lấy cây kéo cô mới vừa rồi tìm được trong phòng thay đồ, hướng Lục Cảnh Hoằng khoa tay múa chân:
“Anh tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp với em, bằng không em sẽ đem mấy ảnh vừa mới chụp đăng lên diễn đàn đó.”
Bộ quần áo chỉnh tề trên người Lục Cảnh Hoằng sớm bị Tô Noãn giày vò chật vật không chịu nỗi, một người đàn ông 33 tuổi, cho tới bây giờ bị một cô gái cột như vậy, nói ra chỉ sợ chưa chắc là chuyện vinh quang gì.
Nhất là người đàn ông 33 tuổi này lại chính là Lục Cảnh Hoằng, anh càng thêm không cho phép một mặt khác của mình bị mọi người biết, anh thỉnh thoảng có chút tư tưởng nhỏ cũng bởi vì do Tô Noãn mà ra, như thế nào nguyện ý huỷ đi hình tượng to lớn của mình trước mặt người khác?
Nghĩ như thế, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trở nên đen như đáy nồi không còn nữa, khẽ nhếch lên cái cằm kiên nghị, nhìn bộ dáng cáo mượn oai hùm của Tô Noãn, ngữ điệu cố ý lạnh xuống:
“Trước khi uy hiếp anh, em nên biết trước hậu quả của việc làm như vậy.”
Tô Noãn liệt liệt hùng tâm bị lời nói của Lục Cảnh Hoằng đánh đòn cảnh cáo, nụ cười trên mặt tiêu tán đi, tiếp tục cúi đầu, chỉ thấy Lục Cảnh Hoằng đang nhìn mình, ánh mắt thâm thuý kia hiện lên gợn sóng, làm cho nhịp tim cô hơi chậm lại.
Lục Cảnh Hoằng không phải người lương thiện, mặc dù trước trò đùa dai của phụ nữ, cũng chưa bao giờ là một người giàu lòng nhân từ đồng tình, cô đối với anh mà nói, có thể là một ngoại lệ, mới có thể một lần hai lượt quá đáng với anh như vậy.
Cho nên khi thấy Lục Cảnh Hoằng dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, Tô Noãn nhất thời nuốt nước miếng, vốn quyết tâm kiên định trả thù Lục Cảnh Hoằng dần chuyển sang dao động.
Bị anh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nhất thời lui về sau một bước, lại mất thăng bằng, lại té ngã xuống mặt đất, cả khuôn mặt đều dán lên sàn nhà, va chạm mạnh làm cho cô kêu lên một tiếng.
“Em tốt nhất cứ trói anh như vậy, em nên cầu nguyện anh không lấy lại được tự do…”
Tô Noãn bị đau bò dậy, xoa khuôn mặt bị đụng đau, nghe được âm thanh đe doạ nghiến răng nghiến lợi của Lục Cảnh Hoằng, liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền thấy cây kéo sắc bén kia nguy hiểm cắm ở giữa hai chân anh.
Cây kéo sắt bén vào được vài phần, chỉ cần nhích lên vài centimet thôi, nơi cây kéo này rơi xuống sẽ chính là…
Tô Noãn nhìn chằm chằm đũng quần tây của Lục Cảnh Hoằng, nghĩ lại mà thấy sợ hãi rụt rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, cúi thấp người tiện thể đi nhặt cây kéo kia, Lục Cảnh Hoằng lại cười lạnh nói:
“Rõ ràng nhát như chuột, lại cứ thích bày ra cái trò chơi này, anh là nên bôi phục em có tinh thần không biết sợ hãi, hay là nên cười nhạo em không biết tự lượng sức mình?”
Thật vất vả nhu tình mật ngữ bị châm chọc thay thế, Tô Noãn ngồi xổm người xuống nhặt cây kéo lên, ngẩng đầu, mái tóc ngắn màu nâu giống như ánh nắng chiều nhuộm đẫm dưới bầu trời, đi vòng ra phía sau, cô nheo lại đôi mắt phượng xinh đẹp kia:
“Anh là đang cười nhạo em sao?”
Cùng sống chung với anh là Tô Noãn đơn thuần đáng yêu nhất, cô vốn không phải là một cô gái có nhiều tâm cơ, nhìn qua nhỏ bé mà yếu ớt, trước sau như một giống một con chuột nhỏ mang theo ngây thơ vụng về đục khoét kho thóc.
Nhưng mà đã trải qua quá nhiều, không thể không cần nguỵ trang lạnh lùng xây nên một tần thành luỹ, ngăn chặn người ở bên ngoài nhìn thấy thế giới của cô, cũng không để cho mình đi dung nạp thế giới rộng lớn bên ngoài.
Lục Cảnh Hoằng vì ý nghĩ của mình mà kinh ngạc, quên mất đi so đo cùng Tô Noãn, ngẫm lại cũng là, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi như anh, làm sao lại cùng một nha đầu hai mươi mấy tuổi hao tổn hơi sức rồi?
Nhìn thấy Tô Noãn giương nanh múa vuốt thể hiện sự tức giận của mình, Lục Cảnh Hoằng không khỏi nở nụ cười, anh định không chấp nhặt với cô nữa, nhưng cũng không biết bởi vì nụ cười này, hoàn toàn thiêu đốt lửa giận của Tô Noãn.
Anh không thấy rõ bằng cách nào Tô Noãn bổ nhào lên người anh, kéo trong tay cô cũng không có một khắc nhàn rỗi, anh nghe thấy thanh âm xé rách của vải vóc, cây kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt bên dưới quần áo của anh, chưa đầy một phút đồng hồ, áo sơ mi của anh liền tử trận.
Tô Noãn mắc cỡ đỏ mặt, nhưng vẫn là cố chấp tiếp tục chống đối, Lục Cảnh Hoằng chỉ là không chớp mắt nhìn một loạt động tác không tự nhiên của cô, không phải thẹn quá hoá giận, ngược lại đa số là giống như đang xem cuộc vui.
“Nhìn cái gì, nhìn nữa đem mắt anh moi ra bây giờ, đồ lưu manh!”
“Hiện tại là ai lưu manh, em phải rõ ràng hơn anh chứ.”
Một câu nói của Lục Cảnh Hoằng, làm cho Tô Noãn quẩn bách không trả lời được, cô vung vẩy cây kéo, mềm nhũn như con chi chi ở bên cạnh anh, dưới ánh mắt đùa giỡn của anh, dũng khí cũng vơi đi phân nữa.
Cô lén lén liếc về phía thắt lưng anh, còn có cái quần tây kia, không cẩn thận chống lại ánh mắt hài hước của Lục Cảnh Hoằng, tứ chi của anh bị trói, thế nhưng lúc này có vẻ tự nhiên, ngược lại cô lại có loại chật vật đâm lao thì phải theo lao.
Cô nhớ tới cảnh cáo vừa rồi của Lục Cảnh Hoằng, lại nghĩ tới tình cảnh của mình, như là đã lỡ cưỡi lên mông con cọp, hay là cứ mạo hiểm tánh mạng một lần đi, không nhổ ra vài cái lông bên dưới, nói thế nào cô cũng cảm thấy có lỗi với chính mình.
Quay đầu liền nhìn thấy máy ảnh trên mặt đất, Tô Noãn lại câu khoé miệng nhìn Lục Cảnh Hoằng một chút, đã ý thức được, có rất nhiều chuyện, cơ hội chỉ có một, một khi bỏ lỡ sẽ không thể quay lại.
Vừa nghĩ tới bất cứ giá nào như vậy, toàn bộ rối rắm của Tô Noãn đều biến mất, thay vào đó là xông lên một cách lỗ mãng, cô dùng tứ chi leo đến bên cạnh Lục Cảnh Hoằng ngồi xuống, sau đó đưa tay cởi dây lưng anh.
Cô nhận thấy được thân thể Lục Cảnh Hoằng căng thẳng, lại không rảnh đi bận tâm, chỉ là mải miết chuyên tâm cởi bỏ thắt lưng anh, lại bởi vì khẩn trương, muốn gần nửa ngày mới cởi bỏ được, nhìn chằm chằm khoá kéo quần tây, mới phát hiện đôi tay đang run rẩy.
Dứt khoát nhắm hai mắt lại, một tay kéo lấy quần tây, một tay kéo khoá kéo, “roẹt” một tiếng kéo xuống, nhân tiện cũng kéo cái bên trong kia xuống luôn đi.
Bên trong phòng ngủ yên lặng giống như chết, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ đến nỗi không nghe thấy, Tô Noãn do dự mở mắt ra, nhúc nhích hàng mi, cúi đầu nhìn lại, lập tức, một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu cô, phát ra tiếng kêu thanh thuý.
Bởi vì cô vừa rồi cậy mạnh, quần của anh bị cởi tới bắp chân, lộ ra hai cái đùi thon dài, Tô Noãn nhìn chằm chằm chỗ nào đó trên thân thể Lục Cảnh Hoằng, bởi vì quá mức kinh ngạc mà quên dời mắt đi.
Lục Cảnh Hoằng cũng không đoán ra Tô Noãn sẽ thật sự Nhất Cổ Tác Khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) lớn mật đi hoàn thành xong động tác này, chính anh cũng nhịn không được nhắm hai mắt lại, thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình khi bị một cô gái lột quần xuống.
Chỉ là, anh không muốn, không có nghĩa là thân thể anh không có cảm giác, Tô Noãn một đôi tay còn kéo quần anh, cô hơi hơi nghiêng người xuống, khiến cho hơi thở ấm áp mềm mại vừa đúng lúc phả vào nơi nào đó.
Hơi thở như có như không quét qua, giống như là một cây lông vũ cù lét trong tim anh, anh đột nhiên cảm thấy nhiệt lượng toàn thân đều mạnh mẽ dồn về phía bụng mình, phía dưới bởi vì ý nghĩ của anh mà căng lên, cũng nháy mắt sảnh sinh phản ứng.
Anh vốn là một người biết khắc chế, có lẽ cũng không thể nói là anh khắc chế, chỉ là trước đây chưa gặp được người cho anh cảm giác khiến anh phải phóng thích nội tâm chân thật, mới có thể trải qua cuộc sống cấm dục của con người, hiện giờ…
Tô Noãn sững sờ nhìn thân thể Lục Cảnh Hoằng xảy ra một vài biến hoá, miệng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cô e sợ tránh không kịp lui về phía sau mấy bước, một bàn tay lên án chỉ vào Lục Cảnh Hoằng đang nhắm mắt bình tĩnh:
“Trong đầu anh đang loạn tưởng cái gì thế, thế nào mà….”
Lục Cảnh Hoằng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Noãn, giống như muốn đem cô bức đến góc tường, rất có tâm tình anh không dễ chịu cũng không để cho cô trả đũa thoải mái:
“Anh đang suy nghĩ cái gì, chẳng phải em rõ ràng lắm sao?”
“Anh… nói anh lưu manh, thật sự một chút cũng không có sai mà, thiệt thòi cho em trước kia còn tưởng rằng anh… Mặt người dạ thú!”
Tô Noãn xấu hổ đứng dậy, bên tai cũng đỏ lên trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, hùng hổ làm cho một tăng.
Lục Cảnh Hoằng tứ chi bị trói, quần áo trên người bị Tô Noãn làm loạn, so với không có mặc không khác biệt gì, vào lúc này lại như vậy, quả thật như thế nào cũng thấy bỉ ổi, ngay cả chính anh cũng xấu hổ cúi đầu nhìn.
Cố tình nhìn Tô Noãn mặc chiếc váy ngủ hở hang, anh không cách nào làm cho tự chủ của mình lập tức tiêu tán đi, một cỗ phát hoả ở bụng mặc cho anh làm thế nào cũng không thể dập tắt, cảm giác thất bại như vậy làm cho anh cũng không muốn để cho cô dễ chịu hơn.
“Em nói thật một chút xem, anh rốt cuộc lưu manh như thế nào? Tay chân của anh bị em trói, quần áo trên người cũng là em đích thân cởi xuống, thậm chí cả nơi đó, cũng là bởi vì em…”
Lục Cảnh Hoằng hùng hổ doạ người nhìn Tô Noãn đỏ khắp mặt, ánh mắt vốn lạnh lùng sắc bén, không dùng trong việc đàm phán ngoại giao, thế nhưng lại dùng để đem Tô Noãn bức vào trong ngõ cụt.
Hơn nữa khi Lục Cảnh Hoằng nói xong câu cuối cùng thì Tô Noãn tức giận đến nói không ra một lời, anh sao có thể mặt không đổi sắc như vậy nói ra lời nói xấu hổ như thế?
Càng làm cho cô căm giận bất bình chính là, rõ ràng cần phải nói ra những lời hạ lưu hơn thế nữa, chỉ là một khi từ miệng anh nói ra, giống như là sự thật mà người khác không cách nào đi bác bỏ được, đúng lý hợp tình như vậy, lời lẽ đanh thép như vậy!
“Nếu như nói thật sự tức giận, cũng nên là anh, những năm gần đây muốn đi toàn tâm đối với một người, ngược lại lại bị lăng nhục đối xử như vậy, Tô Noãn, em tự hỏi lại lương tâm của mình xem, có một người đàn ông nào có thể ung dung kiên nhẫn chịu bị một cô gái cỡi trên đầu mình như vậy không?”
Lục Cảnh Hoằng nói liên tục, chân thành giải thích tình hình thực tế, ánh mắt kia vẫn luôn lạnh lùng nhìn cô, Tô Noãn ngay từ đầu bị giáo huấn không ngốc đầu lên được, nhưng sau đó lập tức ý thức được nghề nghiệp của Lục Cảnh Hoằng, vứt bỏ toàn bộ áy náy.
Mặc dù từ loại mức độ giáo dục nào đó, lời nói của Lục Cảnh Hoằng có điểm đúng, nhưng chính là cô không chịu thừa nhận tâm lý nội tâm khuất phục của mình, cãi bướng lại:
“Đừng tưởng rằng em không biết, anh đang tính toán cái gì, em sẽ không để cho anh được như ý đâu!”
Khí thế của cô quay lại trừng mắ liếc nhìn anh một cái, vẫn đỏ mặt như trước, ánh mắt bình tĩnh của Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn, giọng điệu không lo lắng hỏi ngược lại:
“Vậy em nói một chút xem anh tính toán cái gì, vừa hy sinh nhan sắc của mình, vừa đánh mất nhân cách của mình, lại không chiếm được em một chút nào, rốt cuộc là tính toán cái gì chứ, em nghĩ xem, có phải chính là nín nhịn một bụng khí của mình không chứ?”
“Em làm sao biết, trong lòng anh không phải rất rõ ràng sao?”
Tô Noãn nhất thời chán nản, lại tìm không được câu nói tốt hơn nào để phản bác Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng thuỷ chung ung dung bình thản, tuy rằng anh còn không có mặc quần áo, mà cô lại rơi vào rối loạn, bị lời nói của anh quanh quẩn giống như con ruồi không đầu đảo quanh mặt đất.
Cô như thế nào không gặp một người tốt hơn, lại cứ đi gặp được một quan ngoại giao, gặp được một quan ngoại giao cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận đi, chỉ là, vì cái gì nhất đinh khiến cho cô gặp phải một quan ngoại giao đen có thể nói thành trắng, đúng sai đảo lộn chứ?
Cô đột nhiên rất đồng tình với đối thủ quan ngoại giao của Lục Cảnh Hoằng, có phải hay không cũng bị anh làm cho tức giận đến nói không ra một chữ, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười ưu nhã trước giới truyền thông, đem nước đắng nuốt ngược vào bụng?
Tô Noãn liếc xéo Lục Cảnh Hoằng trên mặt đất, gương mặt đó thấy thế nào cũng thấy chán ghét, nhất là ánh mắt kia, nhìn cô toàn thân lông tơ dựng thẳng, hận không thể hung hăng đạp cho anh một cước để trút căm phẫn.
“Bảo anh giả vờ đứng đắn, đồ lưu manh, đáng đời ba mươi mấy năm nay độc thân, còn không ai muốn!”
Nói xong, Tô Noãn vừa nhấc chân, thật sự đá cho Lục Cảnh Hoằng một cước, bất quá giống như là người khác ầm ĩ cãi nhau, như một đứa bé thay đổi phương thức dùng vũ lực:
“Thiệt thòi cho em còn tưởng rằng anh là chính nhân quân tử, thế nhưng trái với mong chờ mỏi mắt, nói anh là cầm thú cũng còn đỡ cho anh, thật sự là không bằng cầm thú mà!”
Lục Cảnh Hoằng không nghĩ tới Tô Noãn sẽ như vậy đạp cho một phát, còn dám trổ tài miệng lưỡi như vậy, hừ một tiếng cười lạnh nói:
“Làm sao anh lại không bằng cầm thú nữa rồi? Tự em ngẫm lại xem, hai người chúng ta cho đến hiện tại, rốt cuộc là ai mới đang làm chuyện cầm thú?”
“Em… cái này đơn thuần chỉ là phòng vệ cho mình thôi, ai mà biết tư tưởng dơ bẩn kia của anh lúc nào sẽ thật sự biến thành hành động nữa, đừng tưởng rằng mặc xong quần áo, em cũng sẽ bị bộ dạng Liễu Hạ Huệ kia của anh lừa nữa.”
Tô Noãn oai phong lẫm liệt nói xong, lại đá thêm một cước, Lục Cảnh Hoằng bị trói chặt giống như miếng thịt bò trên tấm thớt, mặc cho cô xâu xé, không hề lên tiếng phản kháng.
“Phòng vệ bản thân? Anh chưa bao giờ biết em thích lạm dụng từ ngữ như vậy?”
Cô liền giống như một con hổ, giơ nanh vuốt ra, Lục Cảnh Hoằng sớm rõ như lòng bàn tay, nhíu mày nhìn chằm chằm bộ dáng cô ra vẻ hung hăn càn quấy, bốn mắt giao nhau, đầu hàng vĩnh viễn vẫn chỉ là Tô Noãn.
Tô Noãn quay mặt sang một bên, chẳng thèm cùng Lục Cảnh Hoằng tranh chấp chuyện vô nghĩa nữa, kéo qua ra giường trên mặt đất, khẽ ném trên người Lục Cảnh Hoằng, ra giường phủ lên một chỗ trông như cái lều nhỏ, làm cho mặt của cô không thể không hồng nhuận giống như thuỷ triều.
Không muốn tiếp tục ở lại trong căn phòng ngủ mập mờ này, Tô Noãn bĩu môi, cầm lấy máy chụp hình của mình, liền chạy ra khỏi phòng, mặc cho âm thanh âm lãnh ra lệnh của Lục Cảnh Hoằng từ phía sau quanh quẩn thật lâu.
“Anh cho em đi rồi chưa? Quay lại cho anh!”
————-
Tô Noãn thay quần áo vội vàng chạy ra khỏi nhà, không khí lạnh như băng làm cho cô thoát khỏi một thân cơn tức, cũng làm cho cô nhớ phải giải quyết tốt hậu quả của việc làm tối hôm qua.
Dạo bước ở ven đường bìa rừng Thiên Hương Hoa Đình, cô không biết mình tại sao lại quay lại, có lẽ là ý niệm sai khiến, không ngờ kêu gọi cô về cái nơi mà nửa giờ trước còn xấu hổ không được tự nhiên.
Cô vừa rồi đi mua thuốc ở tiệm thuốc bên cạnh Thiên Hương Hoa Đình, cô không hy vọng ngoài ý muốn sẽ có một đứa bé, hơn nữa đối với cô mà nói, nuôi nấng một đứa bé so với nuôi mười con chó cưng còn khủng bố hơn.
Không mục đích đi lang thang xung quanh nhà trọ, Tô Noãn không ngờ thế nhưng sẽ đụng phải Cố Lăng Thành, anh dựa vào bên cửa xe, quay đầu một cái, hai tầm mắt của họ liền giao nhau, anh cười tủm tỉm nhìn cô, không dời mắt đi:
“Bởi vì điện thoại của em vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, anh không thể làm gì khác hơn là tự mình đến.”
Tô Noãn không nói gì, thản nhiên dời mắt đi, nhìn về phía lá rụng trên mặt đất bên cạnh, lá cây vốn xanh tươi khi mùa đông đến, cũng đem sự sống của mình kết thúc, nhưng tại sao giữa cô và Cố Lăng Thành, cũng không cách nào kết thúc hoàn toàn sạch sẽ?
Tô Noãn cắn cánh môi, mà nay chỉ cần ở chỗ có Cố Lăng Thành, cũng đều cảm thấy lòng buồn bực khó chịu, không muốn tiếp tục, trực tiếp đi thẳng, đi về phía nhà trọ của Lục Cảnh Hoằng.
Cố Lăng Thành cười nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, thân thể cao lớn từ từ đứng thẳng, thanh thản bước theo cô, hai tay tuỳ ý bỏ trong túi quần, từ phía sau nhìn bóng lưng cô.
Tầm mắt của anh dừng ở bàn tay phải nắm chặt của cô, nhìn không rõ cô dùng sức cầm cái gì, nhưng vẫn là mỉm cười tỉnh bơ, đây là thói quen của Tô Noãn, muốn che dấu đồ vật nào đó thì rất thích nắm chặt trong tay.
Cuối cùng vẫn là Tô Noãn dừng bước lại trước, cô vẫn không quay người lại, mà là cúi đầu nhìn thân ảnh cao to dưới mặt đất theo sau cô, sau đó nhìn thấy Cố Lăng Thành cũng ở sau lưng cô dừng bước chân.
Anh không mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng, Tô Noãn nhận thấy ánh mắt anh, không có rời khỏi trên người cô một giây nào, cô đột nhiên không hiểu chấp nhất của Cố Lăng Thành, anh cho tới bây giờ vẫn là người đàn ông nhìn không thấu tâm can.
“Chìa khoá nhà ở khu phố cổ, tôi đã giao cho Gia Gia, nếu có khách nào thuê, cứ kêu Gia Gia trực tiếp giao cho cô ấy đi.”
“Tối hôm qua ngủ ở đây ngon không? Nếu em rất thích nhà ở đây, anh có thể…”
“Thích hay không không liên quan tới anh, không phải sao?”
Tô Noãn đột nhiên xoay người, nhìn vào mắt Cố Lăng Thành, trự tiếp nói ra bề ngoài của sự thật, cô không thích lừa mình dối người, giữa bọn họ, dù sao cũng nên có một người vạch trần ra cái vỏ bọc đó.
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1