chương 72/ 115

Tô Noãn khoé mắt giật giật, nhìn bộ dạng khí thế hăng hái của lão già, kéo nhẹ khoé miệng, coi như là đáp lại lời nói của lão già kia, cô nhìn nhìn bốn phía xung quanh, liền định rời đi tìm Cù Dịch Minh.

“Ta nói tại sao cô chụp được một nửa rồi lại không chụp? Là chê lão già ta ở đây cản trở chuyện của cô sao?”

Tô Noãn bước chân rời đi bị tiếng hét điên cuồng giống như rít gào từ phía sau truyền đến làm cả kinh run lên, cô che che trái tim không ngừng đập nhanh, xoay người lại, liền nhìn thấy hai hàng lông mi hoa râm của lão già nheo lại, chấp tay sau đích hướng về phía cô nói lầm bầm.

“Lão gia gia, nếu nơi này không cho chụp hình, thì con sẽ không chụp.”

Tô Noãn không chú ý tới lão già nhất thời đen mặt, có lẽ bởi vì bản thân của ông đã có màu da ngăm đen, cho nên lúc này dù giận tái mặt, bất quá cũng chỉ là oan ức lau đi bụi bám nơi đáy nồi, tuyệt không dễ thấy.

“Thời gian không còn sớm, con đi trước đây, tạm biệt.”

Tô Noãn cung kính cúi mình vái chào, hướng lão già rầu rĩ không vui mỉm cười một chút, liền ôm túi xách của mình, cầm máy chụp hình chuẩn bị rời đi, lão già ngược lại bị bức ép đến bộ dạng nóng nảy, nổi giận đùng đùng rống một tiếng sư tử: “Ai nói ở đây không cho chụp, nếu không cho chụp, vậy những hình ảnh quân đội trên báo là ở đâu ra?”

Tô Noãn quay đầu lại quan sát lão già mặt đen đỏ lên này, thật sự không rõ ràng lắm rốt cuộc mình làm sao trêu chọc ông, như thế nào cảm giác bộ dạng lão già rất mất hứng, có vẻ như từ sau khi gặp được cô thì lòng mới đầy căm phẫn như vậy.

“Lão gia gia, có phải là con làm gì cho Ngài mất hứng không? Con không có quấy rầy Ngài, Ngài đừng nóng giận, thân thể bị chọc tức không tốt, về phần chụp hình, vừa rồi có cậu chiến sĩ trẻ nhắc nhở con, là con nhất thời hứng thú nên quên mất.”

Tô Noãn tận lực thả mềm giọng điệu của mình, trong lòng mặc niệm “Lão già yêu quý, phẩm chất xã hội tốt”, sau đó thật sự xoay người lại muốn đi, trời đã dần dần tối, nếu tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ gặp mặt Cù Dịch Minh.

“Ta nói có thể chụp là có thể chụp, không phải là chụp mấy con chim uyên ương hoang dã kia sao, chẳng lẽ còn phải buộc cô đi chấp nhận hay sao? Quay lại cho ta!”

Lão già quân lệnh nghiêm khắc làm cho Tô Noãn đau đầu ca thán, cô hôm nay trước khi ra cửa đã quên coi ngày, tra rõ xem hôm nay rốt cuộc có thích hợp đưa túi văn kiện hay không, hiển nhiên, cùng lão già ngoan cố này dây dưa là sai lầm của cô.

“Vậy ngài muốn thế nào? Cứ nói rõ một lần đi.”

Tô Noãn ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu lại, cô trực tiếp nói rõ ý khiến cho sắc mặt của lão già nhất thời quẫn bách, có chút bị một câu đâm trúng suy nghĩ trong lòng mình chột dạ, ho khan một tiếng, lại lập tức như là đúng lý hợp tình chỉ vào những đôi chim uyên ương kia: “Nhìn mấy con chim uyên ương hoang dã kia xem, bộ dạng thực đẹp, nếu thích thì chụp nhiều nhiều vào đi, cũng không phải là ở đâu cũng có loại chim uyên ương này.”

Lão già len lén liếc mắt nhìn Tô Noãn có chút không yên lòng, phát hiện mình lại bị một con nhóc xinh đẹp không để mắt đến, mặt đen có chút không nhịn được, không quên hắng giọng khiển trách: “Ta nói con nhóc nhà ngươi như thế nào như người mất hồn, trạng thái tinh thần của cô như vậy, nếu là ở trong quân đội của tôi, sớm đã bị ta gọi ra ngoài tập luyện một mình rồi, quân đội chúng ta cũng có thể đào tạo cô!”

Tô Noãn trong lòng sốt ruột muốn gặp Cù Dịch Minh thưa chuyện, nghe thấy lời nói của lão già, ánh mắt nhìn quân nhân tốp năm tốp ba đi tới đi lui phía xa xa, ngoài miệng cũng không chút chú ý trả lời một câu: “Tại sao ông không nói có thể đào tạo người ngồi trong ngục giam?”

Lời này là Tô Noãn vô tình nói ra, lão già nghe thấy giống như là châm chọc lời ông nói, lão già nặng nề hừ một tiếng, mặt cũng càng đen thêm, Tô Noãn thế nhưng hoàn toàn không có liếc ông lấy một cái, điều này cũng làm cho ông phát tác trở nên không vui.

Lão già thật ra thì cũng cảm giác được mình bức rức, chính mình ở độ tuổi này rồi, còn không có ai dám đại bất kính với mình như vậy, kết quả ngày hôm nay bị một nha đầu đem buồn bực cả đời này của ông đổ thêm vào, đáng giận nhất chính là, ông vẫn không thể đem cô thành ra cái dạng gì!

Nói đến ông không thể đem cô thành ra cái dạng gì, nguyên nhân tự nhiên ở chỗ… Lão già ngang ngược mấy lần cầm lấy máy ảnh trong tay ở trước ngực, sau đó theo ánh mắt Tô Noãn nhìn binh lính đi tới đi lui cách đó không xa, tiếp cận tò mò: “Cô nhóc, đang nhìn cái gì đấy? Cô muốn tìm bọn họ chụp ảnh sao? Ta nói cô tuổi còn nhỏ chưa từng trải, muốn chụp phong thái quân nhân, tự nhiên nên tìm người thành thục ổn trọng, anh hùng trải qua sống chết bách chiến…”

“Ngài hiểu lầm rồi, con không muốn chụp hình ai hết, con chỉ nhìn thôi, xem coi có người con muốn tìm đi ngang qua không, nếu bây giờ Ngài không ngăn cản con, con nghĩ con lập tức có thể đi tìm ông ấy.”

Tô Noãn hào sảng một phen không che dấu oán trách, làm cho lão già rầu rĩ không vui, trong lòng nghĩ nghĩ, thì ra là trách ta làm cho cô chậm trễ đi tìm người, một lão già như ta, nói chuyện cũng không biết cách uyển chuyển một chút, là nhìn ta dễ khi dễ sao?

Lão già như có suy nghĩ gì ngắm nghía Tô Noãn cùng máy ảnh vài lần, nhưng thật ra ý đồ rất rõ ràng, nhưng mà ngại mặt mũi nên không nói thẳng, liền vẫn lựa chọn áp dụng phương thức quanh co từng bước, kết quả Tô Noãn căn bản không để ý suy đoán thêm gì nữa.

Khi Tô Noãn ở nơi này ngó lơ lão già, trong lòng cực kỳ khó chịu, bọc lại áo quân phục ba đờ xuy dầy cộm khoác trên người, nhướng mày nhìn khuôn mặt bị chiếc nón che khuất hé ra của Tô Noãn, ho khan vài tiếng nói: “Coi như cô lập tức đi tìm, cũng không tìm được người, một nhóm người vào lúc này trên căn bản đang ở cùng một nơi nghe lãnh đạo chính uỷ trung ương giảng huấn, chẳng thà ở đây chụp phong cảnh, nghỉ ngơi một lát.”

Tô Noãn nghe lời nói nhàn nhã bình chân như vại của lão già này, biết Cù Dịch Minh còn bận rộn, liền cũng không gấp gáp như vậy nữa, ngược lại ngảng đầu nhìn trên dưới đánh giá nhân vật nhìn giống như cấp bậc nguyên lão trong quân đội này: “Vậy làm sao ông còn đứng ở đây?”

Nhìn xem ngay cả từ “Ngài” cũng biến mất, lão già vô vị mấp máy miệng, nhìn cái nha đầu không biết phân biệt lớn nhỏ này, cũng không vội phát cáu, hừ nhẹ liếc mắt nhìn Tô Noãn: “Ta tại sao không thể đứng ở đây? Nơi này chỗ nào mà ta không thể đứng, cô nhóc tuổi còn nhỏ, liền học được hai lỗ mũi nhìn người rồi hả?”

Tô Noãn nghĩ thầm, dùng lỗ mũi nhìn người hẳn chính là Ngài đi? Lời này Tô Noãn biết trăm triệu lần không thể nói ra, cô đoán rằng lão già này không chừng là quân nhân về hưu trong bộ đội, bằng không không nên thảnh thơi tản bộ khắp nơi như vậy, mà là nên tập trung ngồi trong hội trường nghe Cù Dịch Minh diễn thuyết.

Tô Noãn không có việc gì nhìn quanh một vòng chung quanh, lực chú ý lại bị một đôi chim uyên ương trong hồ hấp dẫn, cô liếc mắt nhìn lão già bên cạnh đúng là có chút âm hồn bất tán, quyết định tạm thời xem nhẹ ông ta, đi vài bước tới bên hồ, giơ lên máy ảnh.

“Cô chụp ảnh tai sao không chọn một vài phong cảnh, cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện chụp sao?”

“Con chỉ là chụp cho mình xem, nên không có chú ý nhiều như vậy.”

Tô Noãn nói xong liền đè xuống nút bấm, răng rắc một tiếng, trên màn hình dừng lại một màn trên mặt hồ, cô cúi đầu nhìn mấy lần, khoé miệng uốn lên, vừa mới định chụp thêm nhiều tấm nữa, lão già vốn yên lặng lại đột nhiên mở miệng: “Ta biết xung quanh hồ này có phong cảnh nào đẹp, dù sao ta nhàn rỗi không có việc gì làm, nên dẫn đường cho cô.”

Lão già chủ động xin đi giết giặc, làm cho Tô Noãn hồ nghi nhìn về phía ông, lão già thái độ trước sau hơn kém một trời một vực, mới vừa còn vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này liền ân cần như vậy, làm cho cô không muốn hiểu sai cũng không được.

Vì thế Tô Noãn định cự tuyệt ý tốt của lão già, chỉ là lời vừa đến bên miệng, cô liền trông thấy cách đó không xa có mấy cỗ xe tăng cùng xe cơ giới trang bị nặng, nhất thời tâm tình kích động dâng trào, đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ vui sướng.

“Muốn chụp cái đó?”

Tô Noãn nhìn phương hướng ngón tay lão già chỉ, nặng nề mà gật đầu, không cách nào che giấu thiên tính ngây thơ, đôi mắt như thế nào cũng không chịu rời khỏi những trang bị hoàn mỹ trước mắt này, cô còn chưa có chụp qua xe tăng đâu.

“Thật ra là… Những trang bị này không phải để cho người ta chụp… Nếu như bị bắt được chịu trừng phạt cũng không phải nhẹ.”

Lão già ra vẻ trầm tư cau mày, khoé mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tô Noãn, quan sát phản ứng của Tô Noãn, đợi Tô Noãn hé miệng muốn nói cái gì đó liền đi trước một bước nói tiếp: “Bất quá may mắn cô gặp ta, nếu thật muốn chụp, ta đây liền dẫn cô đi qua đó chụp.”

Tô Noãn vốn muốn nói quên đi, không chụp nữa, vừa nghe lão già nói xong trong lòng bất giác ngứa ngáy, nhất là nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tin tưởng của lão già kia, Tô Noãn càng thêm tin tưởng tính chân thật trong lời nói của lão già, không khỏi thản nhiên gật đầu cười một cái: “Vậy làm phiền Ngài, con chụp vài tấm sẽ đi, sẽ không liên luỵ Ngài.”

Lão già nghe Tô Noãn lễ phép nói xong, miễn cưỡng kiềm chế chính mình không cần đem sự hài lòng trong lòng lộ ra bên ngoài, trên vẻ mặt ngăm đen nghiêm túc, gật đầu, chấp tay sau đít, liền đi về phía mấy chiếc xe tăng đang đỗ.

———

Mười phút sau.

“Nhóc con, cái tư thế này thế nào? Vẫn là tương đối khá chứ?”

“Nhóc con, đám chụp hình các cô cũng không có dạy người ta cách bày tư thế sao? Làm sao cô cái gì cũng không biết thế?”

“Nhóc con, tấm này nhớ đặc tả khuôn mặt ta nhé!”

Tô Noãn đứng trước xe tăng, trên cổ đeo máy chụp hình, hai tay cắm ở thắt lưng, ngẩng đầu nhìn lão già bày đủ loại tư thế ngồi trên xe tăng, hướng lên trời trưng ra một cái xem thường, cô nên nghĩ tới là chuyện như vậy!

Nói là dẫn đường giới thiệu cho cô là giả, bản thân mình muốn chụp ảnh mới là thật, Tô Noãn không nghĩ tới chính mình lại gặp phải một lão già nói chuyện không đâu vào đâu như thế, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên.

Ánh mắt nhìn cảnh sắc nơi khác, lỗ tai Tô Noãn sắp bị mài thành kén, cô giơ máy ảnh lên, hướng về phía lão già ngồi trên xe tăng liên tục bấm vài cái, sau đó buông máy ảnh ra, tuỳ ý bẹt bẹt miệng: “Ảnh chụp đều đẹp lắm.”

Lão già hiển nhiên đối với tốc độ của Tô Noãn như vậy cảm thấy kinh ngạc cùng không tin, ông mặc dù vẫn còn tính trẻ con nhưng trời sinh có một đôi mắt sắc bén, tự nhiên vừa cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt qua loa giống như không hờn không giận của Tô Noãn, cũng hiểu được tại sao Tô Noãn ấm ức.

“Nhóc con, làm sao mà nội tâm lại nhỏ mọn như vậy! Ta đã nói rồi cho cô thử ánh sáng, tìm góc độ thích hợp để chụp ảnh, khi nào tìm được góc độ tốt rồi ta sẽ đi xuống, ta cũng không phải là không biết chuyện, làm sao sẽ liều chết mà ở lỳ một chỗ không đi xuống.”

Tô Noãn nhìn chằm chằm lão già hiên ngang lẫm liệt giải thích, trong đầu cô chỉ có mấy chữ: chỉ là vớ vẩn!

Nếu lời này đặt ở 10 phút trước có lẽ còn có lực tin tưởng và nghe theo, hiện tại như vậy nói ra miệng cô chỉ càng thêm cho là cái lão ngoan đồng này xấu xa cùng xảo trá, rõ ràng là gài bẫy cô, cũng không phải chỉ một hai lần!

“Con đã tìm được góc độ chụp hình tốt nhất, cũng không nhọc đến làm phiền ông vẫn cứ đợi ở trước mắt.”

“Vậy trước chụp một tấm cho ta nhìn một chút, nếu thật sự tốt, ta sẽ đi xuống, coi như là giúp cô một việc lớn.”

Tô Noãn khoé mắt bỗng nhúc nhích, vẻ mặt chết lặng nâng lên máy chụp hình, đem lão già bày đủ tư thế tự cho là uy phong ngồi trên xe tăng chụp vài tấm, còn chưa có buông máy ảnh xuống, đã nghe thấy tiếng lão già hỏi: “Đưa máy ảnh cho ta, ta xem hình trước một chút, nếu chụp không đẹp cũng góp chút ý kiến cho cô.”

Tô Noãn mím khoé môi, nội tâm không cam lòng không tình nguyện mà đi qua, đem máy ảnh đưa cho lão già, còn mình thì nhìn về phía quân nhân đi tới lui phía xa xa, sau đó nghe thấy thanh âm của lão già, toàn thể tấm hình này mà nói còn tạm được, còn có thể được thông qua, nhớ rõ trước khi đem rửa ra, trước hết phải cho chút lớp Lyes.”

Lyes? Tô Noãn tò mò quay đầu lại, lão già đã từ trên xe lăng vô cùng thuần thục nhảy xuống đất, nhìn thấy Tô Noãn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn chằm chằm mình, rồi sau đó Tô Noãn hỏi ra nghi hoặc của mình: “Lyes là gì? Còn có, con có nói muốn đem ảnh chụp rửa ra sao?”

Lão già nghe Tô Noãn nói xong, nhất thời sắc mặt giống như một cái đầm vắng lặng khó coi, trừng mắt nhìn Tô Noãn hừ một tiếng: “Ta bận rộn giúp cô, chẳng lẽ ngay cả tặng ta một tấm hình cũng không được sao? Nói cô tâm tư so với kim châm còn đỡ, một chút cũng không nói sai mà! Lyes? Người trẻ tuổi chụp ảnh các cô không phải đều thích cho một chút Lyes sao?”

Thì ra là PS (photoshop)… trên mặt Tô Noãn hiện đầy vạch đen, đi theo sau lưng lão già chậm rãi đi tới, cho dù cô chỉ nhìn thấy cái ót của lão già, cũng có thể đoán được ông toét miệng cười đến mang tai.

“Đúng rồi, ảnh chụp sau khi rửa xong, thì gửi đến đây, biết ta là ai chứ?”

Lão già đột nhiên dừng bước lại, quay đầu hỏi Tô Noãn, Tô Noãn thành thật lắc đầu, cô thật sự đúng là không biết chuyện trong bộ đội, nhất là một lão quan quân về hưu, ánh mắt của cô dừng trên quân phục ba đờ xuy của lão già.

Nếu như cách ăn mặc của ông giống với quân trang vị thiếu tá dẫn cô vào đầu tiên, cô có thể thông qua nhìn phù hiệu đeo tay đoán được thân phận của ông cao thấp thế nào, thế nhưng chỉ một cái quân phục ba đờ xuy lại không đủ cung cấp được bất kỳ tung tích gì.

Lão già thấy Tô Noãn thật sự không biết ông, có một chút không vui, nhưng ngẫm lại con nhóc nhà người ta chưa từng gặp mặt qua, cũng khó trách không nhận ra ông, thanh thanh giọng nói của mình, nhướng mày liếc xéo Tô Noãn: “Thật ra thì ta cũng không phải là nhân vật to lớn gì…”

Tô Noãn tán đồng gật đầu một cái, ừ, không phải lớn, chỉ là một lão binh sau khi về hưu được tôn kính.

“Chỉ thuận tiện vì quân đội đưa ra một ít chủ kiến…”

Lão già này còn chưa có nói ra danh tính của mình, Tô Noãn vốn bình tĩnh nghe ông nói chuyện thì khuôn mặt hoảng hốt thất thố kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó hoảng hốt muốn cất bước bỏ chạy, lại bị lão già một phen giữ chặt: “Hốt ha hốt hoảng làm cái gì, ta đang nói chuyện với cô tại sao không chú ý nghe, cố ý chọc giận lão đầu tử ta sao?”

Tô Noãn cũng là nhìn thẳng chằm chằm phía sau lưng lão già, một đôi mắt phượng hoảng sợ đến sắp rỉ ra tơ máu, cô vừa định nói cho lão già biết xảy ra chuyện gì, một đạo tiếng chó sủa hung ác trực tiếp cho ra câu trả lời.

Lão già men theo ánh mắt sợ hãi của Tô Noãn nhìn lại, liền nhìn thấy một con chó săn cả người đen như mực, diện mạo hung ác vốn đang lấy tốc độ thật nhanh hướng tới bọn họ, nhe răng trợn mắt lộ ra ánh mắt hung tàn.

Lão già gắt gao nhìn chằm chằm con chó dữ lao nhanh đến trước mặt, hai chân hướng bên cạnh một bước, ngồi chồm hổm tạo thế tấn công, hai bàn tay to chuẩn xác nắm lấy hai cái đùi của con chó săn đang nhào lên, sau đó ở bên cạnh hồ nhân tạo xảy ra tình huống người chó đại chiến kịch liệt.

Tô Noãn từ nhỏ sợ chó, ngay cả con chó lông xù nhỏ bé cũng sợ, huống chi hiện tại là con chó săn to lớn hung ác, nhìn thấy lão già cùng chó săn ra sức vật lộn, mới vừa phát hiện lão già chiếm thế thượng phong, thân hình lão già lại nhoáng lên một cái, cả người hụt chân, rơi vào hồ nước nhân tạo bên cạnh.

“Rầm rầm!”

Trong hồ bọt nước bắn tung toé, ngay cả giày Tô Noãn cũng bị văng ướt, cô vội vàng đi về phía hồ ngồi xổm xuống, vừa đưa tay kéo lão già, vừa muốn hô cứu mạng, lại nghe được có người so với cô tiếng kêu còn thê lương hơn.

“Tham mưu trưởng!”

“Có ai không, tham mưu trưởng rơi xuống hồ rồi!”

Tham mưu trưởng? Tô Noãn cúi đầu xem một chút bọt khí mặt hồ bốc lên, trong não lướt qua một cái tên: Lục lão gia!

Bình luận





Chi tiết truyện