Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Qua tết âm lịch Lục Cảnh Hoằng gần như bắt đầu bận rộn, tuy rằng cô không biết anh đang bận rộn cái gì, nhưng mỗi lần cô đi qua thư phòng thì cửa thư phòng mở ra một khe hở nhỏ, có thể nhìn thấy toàn bộ tình cảnh bên trong anh ngồi ở trước bàn đọc sách vùi đầu xử lý tài liệu.
Cô nhớ tới Thái Luân Tư có nhắc tới việc ra nước ngoài làm đại sứ quán nước Pháp, anh ta nói đó là một bước tiến trong lý tưởng cả đời của Lục Cảnh Hoằng, cô lại nhớ tới Lục Cảnh Hoằng không chỉ một lần hỏi cô có nguyện ý đi nước Pháp hay không, mà đáp án của cô luôn là hoàn toàn từ chối cùng Lục Cảnh Hoằng sống chung mỗi ngày, giống như là tiết lạnh mùa xuân trong đám sương mù, giống như nước mắt rơi trong lòng bàn tay, cô nghĩ không có người phụ nữ nào lại không thích người đàn ông hoàn mỹ cao quý hơn nữa vô hình trung mang theo lãng mạn này.
Nếu như thời điểm Lục Cảnh Hoằng xuất hiện trong sinh mệnh cô, cũng giống như Cố Lăng Thành, đối với lời mời “Có muốn cùng đi Pháp không” kia, cô cũng sẽ đủ dũng cảm mà gật đầu, hơn nữa sau này cũng sẽ không chút nào bận tâm.
Khi cô nghĩ đến Tô Chấn Khôn suy yếu nằm trên giường bệnh, người mà đối với sinh mệnh không còn chút kỳ vọng nào, điều chống chọi sống sót duy nhất chính là nhìn thấy cô hoàn toàn đoạt được quyền lợi, cô làm sao có thể buông xuôi mặc kệ ông?
Tô Noãn một thân một mình đi trên đường lớn, cô không để cho Lục Cảnh Hoằng đi cùng cô, không chỉ bởi vì Lục Cảnh Hoằng công việc bận rộn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cô cho rằng có một số việc vẫn cần chính cô đi đối mặt.
Cô dừng lại ở trước một cửa hàng bánh ngọt, quay đầu nhìn đủ các loại bánh ngọt được trưng bày trong tủ, nếu thực sự nghĩ muốn ở cùng một chỗ với anh, sẽ không nên né tránh một vài vấn đề thực sự còn tồn tại, ví dụ như người nhà của Thiếu Thần… Sau giờ ngọ vào đông, gió thổi bay vài sợi tóc trên trán cô, lại rơi xuống, Tô Noãn đứng ở cửa nơi trưng bày tranh ảnh được trang trí tao nhã, tay cầm bánh ngọt không khỏi xiết chặt, lại không dám tiến lên một bước, cũng không nguyện cứ như vậy rời đi.
Cô cho rằng cô đã hoàn toàn buông xuống, lại phát hiện như cũ không cách nào lừa gạt lo lắng và day dứt tận sâu trong nội tâm, Cơ Tố Thanh không muốn gặp cô là hợp tình hợp lý, dù sao nếu không có cô, Thiếu Thần hiện tại hẳn là sống rất tốt đi.
Hôm nay là sinh nhật Cơ Tố Thanh, lần đầu tiên cô bước vào “Tố Họa Lang”, cũng là dịp sinh nhật Cơ Tố Thanh, bất quá chính là đi cùng Thiếu Thần, mọi người trong cửa hàng triển lãm tranh đối với cô rất nhiệt tình, xem cô như người một nhà, cũng xem cô như vợ Thiếu Thần.
Chỉ là cô bây giờ, cũng không tìm được thân phận thích hợp bước vào chỗ này nữa.
Bên trong truyền đến âm thanh náo nhiệt, cô rất dễ dàng có thể tưởng tượng ra nhân viên làm việc trong cửa hàng triển lãm tranh ôm Cơ Tố Thanh, dùng nghi thức phương tây chúc mừng sinh nhật vui vẻ cho bà, những thứ kia đối với cô, đều là xa xỉ để nhớ lại.
Cô đột nhiên cảm thấy cô không nên đi vào, không nên đi quấy rầy phần náo nhiệt này, sự xuất hiện của cô chỉ làm cho Cơ Tố Thanh trong ngày vốn nên vui vẻ này nhớ tới những chuyện kia làm cho toàn bộ vui sướng của bà bị phân chia thành bi thương. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn cúi người xuống, đặt bánh ngọt trong tay trên thềm đá cửa hàng triển lãm tranh, còn chưa kịp đứng thẳng người, chợt nghe thấy âm thanh cửa lớn mở ra, chuông gió treo trên cửa kêu leng keng thùng thùng, âm sắc rõ ràng mà tao nhã.
Tô Noãn nghe thấy lòng mình hung hăng một cái, nghe tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cơ Tố Thanh, đó là một phu nhân trung niên mang khí chất vô cùng nghệ thuật, không có trang điểm nhiều lại trời sinh khi tức giận lộ ra một cỗ nhã nhặn xinh đẹp cánh cửa chỉ mở ra một nữa, Cơ Tố Thanh đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Tô Noãn còn đang khom người.
Hai năm qua, vào ngày quan trọng nhất cô đều đến nhà Thiếu Thần, cô muốn thay thế Thiếu Thần, chỉ là mỗi một lần, cô đều nhếch nhác trở về thế giới thuộc về cô.
Lúc này đây, cô như cũ không mong đợi điều tốt đẹp gì, tuy rằng đáy lòng của cô, muốn cố gắng thay đổi kết quả như thế, cô nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, lại cũng không thể ngăn nghĩ tới Lục Thiếu Thần.
“… Sinh nhật vui vẻ.” Tô Noãn ngập ngừng mở miệng, hai tay trống rỗng có chút chật vật, cô không biết nên làm gì để xoa dịu không khí.
Cơ Tố Thanh nhìn cô thật lâu, chợt vươn tay ra, từ trên mặt đất xách bánh ngọt lên, “Ba” một tiếng, vứt xuống trên người Tô Noãn cái hộp bể tan tành rơi xuống ngay chân cô, bánh ngọt dính đầy quần áo cô, cô ngửi thấy hương vị bơ ngọt ngào phiêu tán trong trong khí, nhưng không có mang cho cô bất kỳ tâm tình ngọt ngào nào.
Cô trầm mặc nhắm mắt lại, đứng ở nơi đó, không có bởi vì chật vật mà bỏ đi, chỉ chờ đợi một trận mắng nhiếc.
Đó là cô nên chịu, cũng chỉ có như vậy, mới có thể cho cô cảm giác không còn áy náy nữa.
Nhưng là, cũng không có.
Mở mắt ra, cửa hàng triển lãm tranh đã đóng cửa, cô nhìn thấy bóng lưng của người mẹ khổ sở, không có cuồng loạn khóc rống, so với bất kỳ phương thức phát tiết thống khổ nào cũng làm đau nhói thần kinh của cô.
Ánh mắt Tô Noãn khô khốc đến phát đau, nếu có thể, cô thật hy vọng hai năm trước người chết đi chính là cô, chứ không phải là Lục Thiếu Thần, chỉ là, trên thế giới này không có khả năng nhất chính là nếu như.
Cô biết cô không nên tới, nhưng là cô chỉ muốn, cô đứng ở nơi đó, để mình được nhìn thấy qua cửa thuỷ tinh bóng dáng cố nén tang thương đau đớn tịch liêu kia, trong lòng đột nhiên giống như có một cây chuỷ thủ đâm vào.
Hai tay của cô hung hăng siết chặt, mặc kệ móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay đau đớn, nửa bước cô cũng không cho phép bản thân mình bỏ đi, đây là trừng phạt đối với cô, cô nhất định tiếp nhận.
Cô cho là có thể nghĩ ra được biện pháp nhận được sự tha thứ, lại ở một khắc này phát hiện, thì ra hai chữ tha thứ viết ra rất dễ dàng, nhưng để làm được cũng khó như lên trời, cô nhìn thấy Cơ Tố Thanh thương tâm, chỉ càng thêm thống hận chính mình, chỉ có thống hận mà thôi.
Người ta thường hy vọng thời gian trôi qua có thể quên đi những đau xót kia, cũng là do cô ảo tưởng có thể cùng sống chung với Lục Cảnh Hoằng, lại quên mất cô từng gây ra tổn thương cho Lục gia, cho dù chỉ một chút, cũng không phải nói quên là có thể quên.
Cánh cửa mở hé ra một khe nhỏ, Tô Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, khoé mắt Cơ Tố Thanh loé lên thuỷ quang:
“Cô đi đi, không cần đến nữa, đi sống cuộc sống của chính cô đi, đi đi.”
Tô Noãn cơ hồ đứng yên bất động, trong nháy mắt quên mất giác quan của mình, ánh mắt của cô trở nên mờ mịt, bởi vì cô không thể tin, cô thế nhưng đã được sự tha thứ, liền trong khoảnh khoắc đó, đột nhiên ngoài dự đoán.
Thật giống hai năm trước cô đột nhiên quyết định buông tha Cố Lăng Thành, mặc dù câu chuyện không có liên quan gì với nhau, trong một khắc này cô lại cảm nhận được vận mệnh linh hoạt.
Cô không nói ra được bất kỳ lời nói xin lỗi hoặc cám ơn nào, chỉ là khom người cúi mình vái chào, khoảnh khoắc cô cúi đầu một giọt lệ trong suốt, chảy ra khỏi hốc mắt, bơ lẫn vào trên mặt, nhìn không thấy, giống như chưa từng xuất hiện.
“Tôi thật ra không có quyền đối với cô như vậy. Chuyện đó căn bản không phải lỗi của cô, nếu… nếu Thiếu Thần nhìn thấy tôi đối đãi với cô như vậy, nó nhất định sẽ rất đau lòng. Nó thích cô như thế… Cô nên sống cho tốt đi, đừng đến đây nữa.”
Cánh cửa lần nữa đóng lại, đóng rất chặt, Tô Noãn bất động đứng nguyên tại chỗ, lúc lâu sau, mới xoay người, bắt đầu đi về, lại nhìn thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa, cô nhớ mang máng, là vợ của Lục Thiếu Phàm, trong hôn lễ bọn họ từng gặp qua.
Nếu cô nhớ không lầm, cô ấy hẳn tên là Mẫn Nhu, Tô Noãn không biết cô ấy đã đứng ở đó bao lâu, khi cô xoay người, cô nhìn thấy trên mặt Mẫn Nhu hiện ra lúng túng cùng lo lắng, nhưng mà cô ấy chỉ là thản nhiên nở nụ cười.
Cô không nghĩ tới tình cảnh như thế lại bị những người Lục gia nhìn thấy, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, nhưng theo sau đó chính là như trút được gánh nặng nhẹ nhõm, có lẽ như vậy cũng tốt, ít ra cô không cần tiếp tục mang cảm giác áy náy lừa dối Lục gia.
Cô chậm rãi đi về phía trạm xe buýt, đi một đoạn đường rất xa, có lẽ đã bỏ lỡ trạm gần nhất, nhưng là cô không có dừng lại, bánh ngọt ở trên người trên mặt cô, cô không có lau đi, cứ thế làm cho chúng nó cứ như vậy mà khô đi.
Một trận gió lạnh thổi mạnh qua, tâm tình của cô lại thông suốt, nhìn dòng người ồn ào náo nhiệt đầu đường, tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái.
Trên ngón tay có một dấu vết vòng tròn màu trắng nhàn nhạt, cô đem nhẫn cầm trong lòng bàn tay, chậm rãi khép lại, hai năm, tất cả sai lầm cũng nên có một kết quả, mà cô cũng nên buông tha chính mình, hoàn toàn tiếp nhận cuộc sống mới.
Thiếu Thần, nếu như anh còn sống, hẳn là cũng hy vọng em làm như vậy đúng không?
Đi tới bên cạnh bồn hoa ngay trung tâm mới chậm lại bước chân, ánh mắt Tô Noãn không có mục đích đảo quanh, sau đó dừng lại ở bên trong tủ cửa hàng bánh ngọt, níu lấy hai chân của cô.
Tủ bánh ngọt tinh xảo đáng yêu, một ít sản phẩm trang trí xinh xắn được bày trí linh tinh ở cửa hàng, ngọn đèn sáng ngời dìu dịu rọi xuống, phản chiếu ra các loại ánh sáng khác nhau, hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
Bánh ngọt nằm ở giữa trên tầng cao nhất trong tủ, cũng là nơi hấp dẫn người ta chú ý nhất, có một cái bánh ngọt tinh xảo đẹp đẽ, bên mép phủ lên một lớp ca cao thật mỏng, phía trên mặt là một quả anh đào nhỏ, giống như khuôn mặt cô gái ngượng ngùng.
Tiramisu….
Tô Noãn nhìn thấy phía dưới bánh ngọt lớn như bàn tay có dán một mảnh giấy cứng nhỏ màu hồng nhạt, mặt trên dùng hoa văn kiểu chữ viết Italy, Anh văn và Trung văn.
Dùng ba loại ngôn ngữ khác nhau, lại chỉ có một nghĩa, là tên của một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, phía dưới tên, là một cái giá xa xỉ.
Ngón tay Tô Noãn đặt trên tủ thuỷ tinh, cách lớp thuỷ tinh lạnh lẽo vuốt ve bánh ngọt bên trong, sau đó nghe thấy một đạo âm thanh ngọt ngào:
“Hoan nghênh ghé thăm, cô muốn mua bánh ngọt sao? Tiramisu này chính là do đầu bếp tự mình làm ra, hương vị rất tuyệt vời, mới ra lò không bao lâu, chỉ nghe mùi thôi là khiến người ta chảy nước miếng!”
Đó là một cô gái trẻ tuổi có dáng dấp tròn trĩnh, khuôn mặt đỏ rực, đang dùng một loại ánh mắt chờ mong nhìn Tô Noãn, Tô Noãn nghĩ hẳn đây là một học trò vừa mới tới, hy vọng có thể bán được một chiếc bánh ngọt. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn nở nụ cười với cô ấy, lắc đầu, không có ý định bởi vì một câu chiều khách hàng mà mua bánh ngọt:
“Không, mắc quá.”
Cô gái nhỏ thế nhưng không có nhụt chí lập tức rời đi, mà là đến gần Tô Noãn, một đôi mắt trong nháy mắt sáng lên:
“Mua đi mua đi, tôi xem ra tâm tình cô không được tốt lắm, ăn miếng bánh ngọt đảm bảo sẽ tốt hơn một chút a, nhất là Tiramisu, cô có biết ý nghĩa của nó không? Chính là bánh ngọt này sẽ mang đến cho cô tình yêu a!”
Trước ánh nhìn sâu thẳm của Tô Noãn, cô gái nhỏ ra vẻ thần bí cười cười, lộ ra hai cái răng khểnh, dùng ngữ điệu vô cùng dịu dàng mà chờ mong nhẹ giọng nói bên tai Tô Noãn:
“Dẫn… em… đi.”
“Đây là ý nghĩa của Tiramisu đó!”
Tô Noãn bởi vì sự cố gắng cùng nụ cười đáng yêu của cô gái, cô cũng từng trải qua cuộc sống khờ dại vô ưu vô lo như vậy, chỉ là khoảng cách của cô hình như có chút xa vời, Tô Noãn cúi thấp người, nhìn miếng bánh Tiramisu kia:
“Nếu như đứa con trong tương lai của tôi muốn ăn, tôi sẽ suy nghĩ đến việc mua một hộp.” Cô gái khuôn mặt tròn trĩnh nhìn Tô Noãn khoé miệng cười cười, sau đó cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kết hôn trên ngón áp út của Tô Noãn, không dám tin trừng to mắt:
“Không thể nào? Cô đã kết hôn ư?”
Tô Noãn lắc đầu, vì để cho cô gái khỏi nghi ngờ, rất không để ý, thản nhiên thành thật nói:
“Tôi đã ly hôn, hai năm trước.”
“Tôi còn tưởng rằng cô rất giống tôi đấy chứ! Hai năm trước ly hôn, vậy tại sao cô còn đeo chiếc nhẫn kết hôn…” Tô Noãn mím môi cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc bánh ngọt kia, chiếc hộp đựng bên ngoài của nó đẹp đẽ cũng như giá tiền vậy “Không, tôi hai mươi bốn rồi, chiếc nhẫn này… là người yêu tôi tặng.”
Cô gái mặt tròn dùng đôi tay nâng cằm, ao ước hâm mộ nhìn chiếc nhẫn kim cương kia của Tô Noãn, đáng yêu thở dài:
“Nếu như chồng sau của tôi cũng tặng tôi chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy thì tốt quá rồi, tôi nghĩ, bạn trai của cô nhất định là một người giàu có tài giỏi đẹp trai rồi.”
Tô Noãn cười mà không nói, xem như là một loại cam chịu, cô gái không ngừng ca ngợi ao ước còn không phải sùng bái nhìn cô, Tô Noãn đưa mắt nhìn Tiramisu kia một lần cuối cùng, lúc này định rời đi, bên tai lại bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người đàn ông:
“Vậy còn em? Em có muốn ăn không?” Hơi thở mát lạnh quen thuộc tới gần, Tô Noãn thậm chí cảm nhận được có một thân thể người đàn ông đứng ở sau lưng cô, mang theo cảm giác áp bách không kịp đề phòng, nhưng cũng làm cho hô hấp của cô bị kiềm hãm, bỗng dưng quay đầu lại.
Ánh mặt trời sáng lạng giữa trưa làm cho thị giác của người ta mê loạn, đại khái bởi vì động tác xoay người quá nhanh còn giống như là cố ý, Tô Noãn chỉ cảm thấy trước mắt như có cái gì đó nhanh chóng thoảng qua, phảng phất giống như gò má của một người đàn ông.
Cô đã đoán ra được là ai, nhưng vẫn là không cách nào che dấu đi kinh ngạc hiện trên khuôn mặt, không phải Lục Cảnh Hoằng đang bận công việc sao? Tại sao lại xuất hiện ở trên đường, hay là anh vẫn luôn đi theo cô?
Mái tóc Tô Noãn quét qua trước ngực của anh, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy ngạc nhiên trong mắt cô, anh đứng thẳng người, nhìn xuống sườn mặt nghi hoặc của Tô Noãn, khoé miệng thản nhiên lộ ra nụ cười:
“Vậy em có muốn ăn không?” Lục Cảnh Hoằng nói xong liếc mắt nhìn bánh ngọt trong tủ sau lưng Tô Noãn, điều này không kinh sợ đôi mắt thâm thuý trở nên ôn nhu, nhìn cô, dừng lại một chút, nói ra bốn chữ:
“Tiramisu.”
Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Lục Cảnh Hoằng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, còn chưa làm rõ ràng tình huống, cũng quên mất trả lời anh, Lục Cảnh Hoằng sau đó không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp nhìn về phía cô gái ánh mắt trở nên kinh ngạc:
“Gói bánh ngọt lại.” Cô gái khuôn mặt tròn trĩnh hơi giật mình hoàng hồn, lập tức chạy vào lấy bánh ngọt gói lại, không quên cảm thán trong lòng: quả nhiên là hội đủ đẹp trai giàu có cao quý, không có một chút hàm lượng trộn lẫn nào!
Lục Cảnh Hoằng sau khi xử lý xong công việc liền phát hiện ra không thấy Tô Noãn, chỉ nhìn thấy tờ giấy trên bàn cơm, cô nói cô có việc đi ra ngoài một lát, anh liền lập tức hiểu ran gay, hôm nay là sinh nhật chị ba của anh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chờ anh đuổi tới cửa hàng triển lãm tranh thì không nhìn thấy bóng dáng Tô Noãn, chỉ nhìn thấy nhân viên làm việc đang thu dọn bơ bánh ngọt vung vãi trên mặt đất, giống như lường trước được điều gì, làm cho tâm tình của anh trở nên lo lắng mà buồn bực.
Anh lái xe ven đường xung quanh cửa hàng triển lãm tranh tìm kiếm, cảnh sắc ngoài cửa sổ chậm rãi lui dần về phía sau, sau đó ở ven đường, anh đột nhiên phanh xe lại, bởi vì anh rõ ràng nhìn thấy ven đường thân ảnh đang đứng bên ngoài tủ kính bánh ngọt được trưng bày tinh xảo.
Anh xuống xe, dáng người thẳng đứng đi về phía cô, toàn bộ sốt ruột cùng lo lắng trên mặt trong nháy mắt khi gặp cô trở nên mỉm cười, tiêu tán không còn một mảnh, bước chân của anh rất nhẹ, bởi vì không muốn thức tỉnh nụ cười trên mặt cô.
Nhìn thấy cô mỉm cười tự nhiên như vậy, không giống như bộ dạng khoa trương cố làm ra vẻ khiến cho anh không khỏi cũng cảm thấy an tâm, anh nhìn thấy trên quần áo cô có dính một chút bơ, trong trái tim bé nhỏ bỗng nhiên xuất hiện đau đớn, nhẹ nhàng, ôn nhu.
Anh đi đến phía sau Tô Noãn cô gái mặt tròn đang cầm chiếc bánh ngọt, vui vẻ thuyết phục nói, cố ý nói nhỏ nhẹ, nhưng anh cảm thấy rõ ràng mình nghe được ba chữ kia: Dẫn, em, đi!
Cô gái mặt tròn kia vẻ mặt hưng phấn nói: đây là ý nghĩa của Tiramisu đấy!
Tiramisu? Anh nhíu nhíu mày, phát hiện bàn tay Tô Noãn đặt trên tủ kính thuỷ tinh, sau đó anh nhìn thấy khối bánh ngọt tinh xảo kia, nhìn khối bánh ngọt nhỏ bé kia một lát, lần đầu tiên cảm thấy được, thứ này cũng không tệ lắm.
Cho nên, anh mở miệng: “Vậy còn em? Em muốn ăn không?”
Vậy còn em? Em có nghĩ tới anh dẫn em theo không?
Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng quên mất mở miệng, sau đó bọn họ nghe được ở bên kia đường có một chàng trai trẻ đang quỳ gối xuống trước mặt một cô gái, trong tay cầm một bó hoa hồng, bọn họ nghe được thanh âm giống như làm nũng của cô gái:
“Gả cho anh có thể đấy, nhưng từ bây giờ trở đi, chỉ cho phép anh thương một mình em, chỉ cưng chiều em, không được gạt em, đồng ý với em mỗi một chuyện đều phải làm được, lời nói với em mỗi một tuần đều phải thật lòng, không được khi dễ em, la mắng em, phải tin tưởng em… Trong giấc mơ cũng phải gặp được em, trong lòng của anh chỉ có thể có em…”
Giọng cô gái nhỏ nói đến cả nữa con phố cũng có thể nghe thấy rành mạch, rõ ràng, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng, chẳng sợ đó chỉ là lời kịch trong một bộ phim điện ảnh.
Tô Noãn không tự chủ được nở nụ cười, bên tai giống như còn quanh quẩn thanh âm nhẹ nhàng hỏi của Lục Cảnh Hoằng, cô quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng cũng giống như đang nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, gật gật đầu:
“Muốn.” Lục Cảnh Hoằng nghe thấy một tiếng đồng ý rất khẽ, thu hồi tầm mắt, nhìn má lúm đồng tiền kiều mỵ trên khuôn mặt Tô Noãn, cô đón nhận chiếc hộp đã đóng gói cô gái mặt tròn trĩnh đưa tới, sau đó vươn tay về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Bây giờ thì dẫn em đi thôi.”
Trước khi lên xe, Tô Noãn lơ đãng quay đầu một cái, tầm mắt ngẫu nhiên dừng lại ở tên của một cửa tiệm, nhàn rỗi nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Thái Luân Tư, có chút kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Lăng Tử Ngữ phía sau lưng anh ta.
Thái Luân Tư đi rất nhanh, giống như là đang đi tị nạn, chau mày, mà Lăng Tử Ngữ giẫm phải giày cao gót, lảo đảo đi sát theo sau, trong nháy mắt một giây sau đó, Tô Noãn nhìn thấy Lăng Tử Ngữ đột nhiên chạy tới.
Cô ấy từ phía sau nhào tới trên lưng Thái Luân Tư, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Thái Luân Tư, cọ sát giày cao gót hai chân vòng qua eo anh ta, giống như con bạch tuột bám trên người Thái Luân Tư.
Còn Thái Luân Tư thì né tránh không kịp, biểu cảm trở nên có chút buồn bực xấu hổ, hình như quay đầu lại gào thét cái gì đó với người trên lưng, hai tay lôi kéo hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, nhưng chẳng thấm vào đâu.
Tô Noãn đột nhiên cảm nhận thấy đó là một đôi rất có tình, cô cũng lại một lần nữa nhìn ra được sự gian xảo của Lục Cảnh Hoằng, trong hình anh và Lăng Tử Ngữ có động tác thân mật, chắc là tránh làm trước mặt Thái Luân Tư, anh rõ ràng là vì tiêu diệt trái bom tiềm tàng Thái Luân Tư này, thế nhưng lại không tiếc dâng hiến bản thân mình ra, chỉ vì để cho Lăng Tử Ngữ bắt được Thái Luân Tư.
Tô Noãn liếc mắt nhìn Thái Luân Tư bị Lăng Tử Ngữ làm cho run sợ, bất đắc dĩ cười cười:
“Xem ra vị Lăng tiểu thư này hai mươi bốn giờ đều đuổi theo Thái Luân Tư.”
“Ừ, là vừa rồi anh gọi điện thoại nói cho cô ấy biết, trùng hợp nhìn thấy Thái Luân Tư ở đây.” Tô Noãn khoé mắt vừa kéo, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt anh như thường nhìn lại cô, vẻ mặt vô tội:
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?”
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1