chương 56/ 115

Lục Cảnh Hoằng rũ mắt xuống nhìn cánh tay trống rỗng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Noãn cách một bước ngắn, nhìn thật lâu, sau một hồi lâu lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, tràn đầy nhu hoà thương yêu.

Tô Noãn nhìn thấy sự dịu dàng lạnh lẽo kia được hòa tan, mắt sắc chợt loé lên, liền quay mặt đi, tầm mắt liền dừng lại ở kính tủ treo quần áo, cô cảm thấy cô nhìn thấy ở nơi nào đó một người phụ nữ dung nhan khô héo.

“Hay là nói, đây là mỹ nhân kế thì chuẩn xác hơn.”

Tô Noãn ngẩng đầu, Lục Cảnh Hoằng đang lẳng lặng ngắm nhìn cô, bờ môi mỏng gọt mím lại, phảng phất giống như những lời vừa rồi không xuất phát ra từ miệng anh, chỉ là, cảm xúc dao động trong mắt anh đã bán rẻ anh.

Anh đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ở trong cửa phòng, đứng dưới ánh đèn sáng ngời ngoài hành lang, hai cánh tay của anh gắt gao vòng siết chặt lấy thân thể nhỏ nhắn gầy gò của cô:

“Thật là kỳ quái, rõ ràng em đang ở trong lòng anh, chung quy anh vẫn lại cảm giác như mình không có được em.”

Anh giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn, đem đầu vùi vào cổ cô, cúi đầu lầm bầm, không còn là một kẻ quý tộc ăn trên ngồi trước thao tao ngạo mạn, chỉ là một người con trai bình thường vì yêu mà phiền não.

Tô Noãn lẳng lặng ghé vào trong ngực anh, cô nhìn bóng dáng dính sát nhau của bọn họ trên mặt đất, không nói một lời, cô rốt cuộc hiểu rõ, cô là thương anh, trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô hiểu được nguyên nhân một đêm khó ngủ này.

Cô không thể khống chế nội tâm của mình, không phải không yêu cái người đàn ông thanh cao cao ngạo rồi lại yếu ớt này, mà là yêu càng thêm sâm đậm, giống như đã từng yêu Cố Lăng Thành.

Khi trong cuộc đời khiếm khuyết của cô cuối cùng cũng có thể xuất hiện một luồng ấm áp kia, cô không có khả năng che dấu tình cảm ngọt ngào quen thuộc mà rối rắm thống khổ kia, cho nên, dũng cảm thừa nhận.

Thời gian dần dần làm cho cô hiểu rõ nội tâm của mình, nhưng mà, thực tế lạnh lẽo lại nói cho cô biết, phần yêu này có nhiều gian nan hiểm trở, mặc dù cô mơ hồ biết, anh cũng như cô cứ như vậy lặng lẽ yêu.

Cho nên, đối với Tô Noãn mà nói, Lục Cảnh Hoằng là đoá hoa đang nở ở cõi bên kia, cọng cỏ non xanh ngát; là người ở bên kia bờ sông, từ phương bắc trở về, đường càng thêm trở ngại xa xôi, lại từ phía bặc lội ra, giữa vùng nước biếc.

Ảo tưởng này cùng lắm là một cảnh giới, Tô Noãn nghĩ, nếu cô còn là cô gái vô ưu vô lo mấy năm trước, có lẽ còn có thể bất chấp tất cả đi hái ngôi sao Lục Cảnh Hoằng ở trên tòa nhà nguy hiểm 100 lầu này.

Nhưng mà, trên người cô có quá nhiều gông xiềng, nặng nề đến ép cô thở không được, cô hôm nay là bị “Prometheus” trói buộc, không có được tự do làm việc theo ý mình, nên làm sao để đưa tay ra đây?

Có lẽ có một ngày, cô sẽ hối hận vì quyết định của mình, nhưng mà cô hiện tại, không có lựa chọn nào khác…

Đưa tay ra từ từ đẩy anh ra, đôi chân trần vừa lui về phía sau, giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, nội tâm cảm nhận được đau đớn mà ưu thương, ngẩng mặt lên, đôi mắt trong trẻo đón nhận ánh mắt khó hiểu của anh.

“Tôi muốn trở về Cù gia, kế thừa Mị Ảnh, có thể sẽ đoạt hết tất cả những thứ vốn thuộc về Ninh Nhi, tuy rằng tôi không có IQ cao gì, cũng giống như qua lại với những người như bọn anh chỉ có phần thua.”

Cô ngây ngô cười, ánh mắt long lanh nước nhìn thẳng vào đáy mắt anh, chân của cô không ngừng chậm rãi lui về sau:

“Chỉ là tôi không có lựa chọn nào khác, bởi vì ba tôi không đợi thêm được nữa.”

Lục Cảnh Hoằng không có nghe thấy bất luận một chữ nào, hay có lẽ anh nghe thấy, cũng là không để trong lòng, đôi mắt của anh chỉ là nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy ánh sáng của cô cùng không ngừng lui bước về phía sau.

Anh chợt nhớ tới cô từ nhỏ giữ thăng bằng không tốt, động một chút liền té ngã, đó là kết quả ba của cô chưa kịp dạy cho cô cách đi đường, lồng ngực của anh kịch liệt co rút đau đớn, không phân rõ tâm tình khó chịu.

Khi anh được cho là thiên tài ngôn ngữ mà hưởng thụ hàng loạt tán thưởng thì Tô Noãn hẳn là mới sinh ra không bao lâu, khi đó cô, làm thế nào để lớn lên đây?

Anh nhớ lại cái nơi cằn cõi ở cửa Thanh Nham kia, nhìn khuôn mặt Tô Noãn cười tủm tỉm, trong đầu của anh hiện ra một vài hình ảnh, anh nhìn thấy một đứa bé non nớt bò khắp nơi, ở đống đá hoặc đống rơm bên cạnh, chơi, ngủ, khóc.

Không có người lớn ở một bên yêu thương, thân ảnh nho nhỏ cô độc, ngồi trên bùn đất lạnh lẽo, ngước khuôn mặt ngây thơ như một trang giấy trắng, ánh mắt trong suốt mà hồn nhiên.

Anh cảm thấy rằng cô nên được nâng niu quý trọng tốt trong lòng bàn tay, cô là người phụ nữ anh yêu trong lòng, anh hận không thể đem toàn bộ tốt đẹp trên thế giới đặt dưới chân cô.

Chỉ cần cô muốn, anh đều nguyện ý cho đi, dù là anh không phải là tất cả, nếu cô mở miệng, anh cũng sẽ không chút do dự vì cô mà làm.

Cô không cần vất vả như vậy, cô đã trải qua quá nhiều cực khổ rồi, hôm nay gặp được anh, lẽ ra nên ở trong đôi cánh kiên cố của anh, bình yên hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuốn vào cơn lốc xoáy lớn hơn nữa.

Lục Cảnh Hoằng nhíu mày nhìn cô, Tô Noãn giống như đoán được anh muốn mở miệng nói cái gì, đi trước một bước đơn giản cười nói:

“Anh không nên trở thành trở ngại cho tôi.”

Hầu kết của anh chuyển động vài cái, cuối cùng cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng anh, khi anh chống lại đôi mắt phượng đẫm nước bi thương kia, chỉ có trầm mặc không nói, không cách nào đè nén sự đau lòng của chính mình.

“Anh luôn là một người đàn ông hoàn mỹ, xứng đáng có được phụ nữ tốt hơn bên cạnh suốt đời, dù sao tình yêu cũng rất có thể dễ dàng bị lãng quên, tuy rằng bây giờ còn có thể đau lòng, nhưng đây chẳng qua là tạm thời…”

Cô nhìn ánh mắt của anh bắt đầu mơ hồ, nhạn nhantj nở nụ cười mờ ảo, nói như vậy, nghe vào rất làm cho người khác uất ức, cũng làm cho người ta tức giận, bởi vì trong lời nói đúng là khinh miệt nghi ngờ tình yêu.

Lục Cảnh Hoằng không nói gì, Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vài giây, sau đó cười cười, cũng ý thức được nên cho nhau một khoảng không gian để dần dần thích nghi, liền xoay người, nhìn chân trời ngoài cửa sổ sáng lên.

Trước mọi âm thanh hoàn toàn tĩnh lặng trong thế giới của cô, bên tai cô vang lên giọng nam trong trẻo mà lạnh lùng nhưng kiên định, cũng làm cho cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa, không dám tin trừng to hai mắt mình.

“Chúng ta kết hôn đi.”

Cô gần như cho rằng đây chỉ là câu nói đùa, hoặc là anh bị cô chọc cho tức giận đến kích động nói năng lộn xộn, cho nên cô rất nhanh khôi phục bình tĩnh tỉnh táo, cười cười:

“Tôi cảm thấy anh trước nên đi ngủ một giấc, như vậy ý thứ mới thanh tỉnh suy nghĩ được.”

“Cùng anh kết hôn.”

“Anh đang nói đùa sao?”

Tô Noãn cười đến có chút không tim không phổi, chỉ có chính cô là rõ ràng, nội tâm rối loạn nhảy lên là chuyện gì xảy ra, cô híp đôi mắt vốn trẻ trung yêu mị:

“Chuyện cười này không buồn cười tí nào cả.”

Cô có chút mệt mỏi, vì thế ngồi xuống ghế sofa trước cửa sổ, ôm một đôi chân mảnh khảnh, nhưng là cô không thể nào ngủ được, hai mắt mở to ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, cố gắng thay đổi vị trí lực chú ý của mình.

“Em trở về Cù gia không phải muốn có được quyền thế sao? Kết hôn với anh, bất quá làm cho mục tiêu của em tiến thêm một bước, địa vị Lục gia không thể thấp hơn so với Cù gia, gả cho anh chỉ biết làm cho em ở Cù gia càng thuận lợi hơn, vòng kết giao chính trị cũng sẽ không làm cho em mất mặt mũi, tự nhiên cũng sẽ không còn có người dám âm thầm động tay động chân đối phó Tô Chấn Khôn ở trong ngục giam; thậm chí là Mị Ảnh…”

“Anh đây là đang dụ dỗ tôi sao?”

Tô Noãn híp một đôi mắt, khoé môi nhếch lên nụ cười, hoảng hốt mà lười biếng, cô đem thân thể mệt mỏi tựa vào lưng ghế sofa, nhìn người đàn ông ở cửa khẽ mất hồn.

“Anh có thể để cho em lợi dụng, nếu một ngày nào đó em phát hiện ra anh không còn giá trị lợi dụng, lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng là hiện tại, kết hôn với anh, cho dù không thương cũng nên nắm bắt lấy cơ hội, để đạt được điều em muốn.”

“Không cần.”

Cô trả lời được nhanh như vậy, so với bất kỳ lần quyết định nào cũng đều tới rất nhanh, không lo lắng, không do dự, cũng không đồng ý.

Dưới mắt tiệp vụt sáng, liền cho ra câu trả lời.

Thân ảnh cao to ở cửa trong nháy mắt có chút thất thần, nhưng không có vì vậy mà không chút lưu luyến nào xoay người rời đi.

Tô Noãn từ trên ghế sofa đứng dậy, bước chân thong thả lười biếng, đi đến chỗ cửa, thấy rõ trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp không có bất cứ lay động nào, cố chấp như vậy, là điều cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô mỉm cười nói:

“Anh xuất hiện quá muộn rồi, nếu chín năm trước tôi gặp được anh, có lẽ tôi sẽ đồng ý với anh, nhưng tôi không xác định, lúc đó anh có thể hay không chẳng thèm ngó tới tôi?”

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhiễm lên nụ cười yếu ớt của cô, im lặng đứng ở đó, nhợt nhạt giống như một giọt mực đổ vào hồ sen.

“Xuất hiện muộn đỡ hơn không bao giờ xuất hiện, hiện tại đồng ý kết hôn với anh, chỉ biết là em sẽ đạt được nhiều hơn chín năm trước.”

Anh đột nhiên trở nên cố chấp, cố chấp như vậy làm cho cô không biết phải làm sao, nhưng mà như cũ dùng nụ cười che dấu cảm xúc chân thật, đôi môi bị hôn qua của cô giống như giọt mực kia nhiễm lên một chút chu sa:

“Tôi nói mặc kệ anh, tôi muốn đi ngủ.”

“Anh yêu em.”

Đột ngột thổ lộ cắt đứt nụ cười ha hả giả bộ trên mặt cô, cô từ nói thong dong trong nháy mắt bắt đầu cứng lại, nhìn mặt mày Lục Cảnh Hoẳng thực sự nghiêm túc còn rõ ràng bao phủ u buồn, cô cưỡng chế sóng lòng mênh mông:

“Tôi rất đáng tiếc.”

Tô Noãn xoay người, liền kéo qua tay cầm cánh cửa, muốn đóng cửa lại, bóng dáng ở cửa mờ tối ánh vào trên mặt cô, giọt nước mắt nơi khoé mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Anh yêu em.

Là một câu nói rất kiểu cách.

Cô nghe thấy trái tim mình rỉ máu, hô hấp vuốt ve hai mắt đẫm lệ, cảm giác đau lòng, ùn ùn kéo đến hướng thân thể gầy yếu của cô đánh úp, cánh môi tái nhợt bị hung hăng mà cắn.

Yêu một người, không phải đem hết toàn lực của anh ra che chở sao? Cô làm sao có thể lợi dụng anh? Cố Lăng Thành năm đó đã làm như vậy với cô, cô làm sao có thể tàn nhẫn làm như vậy với anh?

Cánh cửa sắp đóng lại đột nhiên bị đẩy ra, ánh đèn trên hành lang từ sau lưng anh chiếu rọi lại đây.

“Tại sao không muốn kết hôn với anh?”

Lục Cảnh Hoằng bình thản chất vấn mang theo màu sắc đặc biệt, lặng yên, trắng như tuyết, không một tiếng động.

Anh đối với cô mà nói, là một trong suốt mê hoặc, cô không có bao nhiêu lý trí đi ngăn cản, nhưng cũng không muốn đi huỷ hoại anh, vì thế muốn dùng lời lẽ lạnh lùng đi cự tuyệt anh.

Cô nhanh chóng xoay người lại, một giọt nước trong trẻo trong đôi mắt sáng long lanh, cũng không phải mềm mại điềm đạm đáng yêu:

“Anh không nên cố chấp cho vấn đề này, chờ sau khi anh ngủ một giấc tỉnh lại, có lẽ sẽ cảm thấy được lời nói bây giờ chỉ là một mẩu chuyện cười vớ vẩn, nếu là như vậy, anh còn muốn tiếp tục không?”

“Em không tin anh?”

Tô Noãn dời ánh mắt đi, không nhìn tới Lục Cảnh Hoằng nhíu lên chân mày, không đi nhìn ánh mắt thâm thuý của anh:

“Có tin hay không rất quan trọng sao? Hiện tại, mời anh buông tay ra.”

Thanh âm của cô hơi có vẻ khàn khàn, nhưng mà anh từ đầu tới cuối không có rút bàn tay đặt ở cửa về, không cho cô đóng cửa lại, hai người giằng co, giống như đều là người có ý chí kiên định.

“Em cảm thấy anh sẽ để cho em rời khỏi tầm mắt của anh sao?”

Bình luận





Chi tiết truyện