Ngục giam thành phố F.
Trên hành lang vắng vẻ vang lên âm thanh mở cửa của cánh cửa sắt, cánh cửa phòng tiếp đón được mở ra, Tô Chấn Khôn theo quản giáo đi vào, ông nhìn thấy cách cửa thuỷ tinh khuôn mặt ung dung hoa quý mà tao nhã xinh đẹp.
Cũng giống như nhiều phu nhân danh môn khác, trên người bà rất ít thấy dấu vết năm tháng, tao nhã tự nhiên, mái tóc đen dài sạch sẽ bới lên ở sau ót, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt trắng nõn.
Tô Chấn Khôn chỉ là thản nhiên nhìn, trong mắt không còn vẻ kinh ngạc cùng tình yêu năm đó nữa, giống như là đang nhìn một cố nhân không mấy quen biết hơn mấy năm rồi chưa gặp lại, ông không có dừng bước lại, trực tiếp đi đến trước tấm thuỷ tinh.
Bà là người nhà của quan lớn trung ương quân uỷ, muốn gặp một phạm nhân cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần một ý tứ khéo léo, tự nhiên sẽ có một đám người chủ động xinh đi giết giặc giúp bà làm thoả đáng chuyện này.
Lăn lộn trong quan trường nhiều năm Tô Chấn Khôn tất nhiên là hiểu được điểm này, cho nên đối với việc Niếp Hiểu Dĩnh gần đây thường xuyên xuất hiện ở nơi này, cũng không cảm thấy có chút ngạc nhiên nào, cũng không cảm thấy vui mừng.
Niếp Hiểu Dĩnh nghe thấy động tĩnh kéo lại suy nghĩ, bà vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Chấn Khôn, trên khuôn mặt vốn lãnh đạm khẽ nổi lên nụ cười gợn sóng trong suốt, lại không thể che dấu tràn ngập oán hận cùng chán ghét mà vứt bỏ.
Niếp Hiểu Dĩnh một đời hoàn mỹ, chỉ ngoại trừ Tô Noãn, cũng đủ để triệt tiêu toàn bộ khoái hoạt cùng kiêu ngạo của bà.
Bà ngồi cách một tầng thuỷ tinh, nhìn Tô Chấn Khôn, trên người ông còn có vêt thương lần trước lưu lại, cái trán đã tháo gỡ băng gạc, để lại một khối sẹo lớn, nhưng mà lại biểu hiện được trấn định lãnh đạm, cũng không có cảm giác sợ hãi hay là tức giận.
Niếp Hiểu Dĩnh khều nhẹ đuôi lông mày, tay bà nhẹ nhàng phủ trên máy điện thoại, bàn tay nhỏ nhắn hết sức tái nhợt, một đầu ngón tay, lạnh lẽo chạm vào ống nói cứng rắn.
“Qua nhiều năm như vậy, tính thích ứng của ông trước sau như một vẫn tốt như vậy.”
Tô Chấn Khôn ngồi, trầm mặc không nói, một đôi mắt nhìn thế sự xoay vần vẫn không dừng trên người bà, mà là nhìn nơi phương xa xôi, coi thường như vậy khiến Niếp Hiểu Dĩnh lạnh lùng cười một tiếng:
“Ông cho rằng không nói tiếng nào như vậy thì tôi không biết ông làm ra những chuyện kia sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp này lãnh đạm lạnh nhạt nói, trong đôi mắt quyến rũ phong tình tiết lộ ra hận ý lạnh lùng:
“Quay về Cù gia thì sao chứ, có Cù Dịch Minh làm chỗ dựa thì sao chứ, người bên ngoài đừng nên nghĩ dòm ngó nhìn trộm một phần nào của Ninh Nhi, cho dù Ninh Nhi không chiếm được, tôi tình nguyệt đem tiêu huỷ nó cũng sẽ không để cho Tô Noãn!”
Tô Chấn Khôn nhìn bà một cái, nhưng không có làm ra trả lời, mím chặt môi, gió sương dính đầy trên mặt không tìm ra bất kỳ âm mưu trốn tránh bị vạch trần nào.
“Bất quá các người không hổ là cha con, lòng dạ độc ác y như nhau, ích kỷ giống nhau, có thể vì mạng sống của mình mà không tiếc hy sinh đối phương, quái thai như vậy cũng chỉ có ông mới có thể dạy ra.”
Tô Chấn Khôn sâu kín nhìn về phía Niếp Hiểu Dĩnh, Niếp Niểu Dĩnh cũng không nghĩ tới chính mình lại nói ra lời nói ác độc như vậy, ánh mắt của bà có chút bối rối, mím môi mở ra tầm mắt.
“Tôi chỉ muốn biết bà có bao nhiêu muốn cứu con bà và Cù Dịch Minh.”
Niếp Hiểu Dĩnh thân hình ngẩn ra, đôi mắt của bà bắt đầu ửng hồng, tựa hồ như đang nhớ tới thân thể suy yếu của Ninh Nhi, không ngăn được đau lòng, bà lạnh lùng chống lại ánh mắt của Tô Chấn Khôn:
“Tôi tuyệt đối sẽ làm cho Ninh Nhi sống thật tốt, chỉ cần có thể cứu được Ninh Nhi, cái gì tôi cũng có thể làm.”
Tô Chấn Khôn nhìn bà ưu nhã giơ lên cánh tay, lau một giọt lệ rơi xuống bên khoé mắt, một đêm ở cửa Thanh Nham trước kia, ông nhìn thấy nước mắt của bà, cảm thấy xinh đẹp khác thường, hiện giờ, lại cảm thấy đó chính là nọc độc đả thương người nhất trên đời.
“Có một ngày bà sẽ hối hận vì bà đã từng như vậy thương tổn đứa bé kia của bà.”
“Hối hận? Vì sao tôi phải hối hận?”
Thanh âm của Niếp Hiểu Dĩnh trở nên bén nhọn, ngón tay của bà hung hăng siết chặt ống nói:
“Đó không phải là con của tôi, chẳng qua chỉ là một cái giao dịch, đó là sỉ nhục cả đời này của tôi, cả đời không cách nào xoá đi trừ phi nó biến mất khỏi trên thế giới này!”
Tô Chấn Khôn không có phản bác một chữ, ông chỉ là nhìn bà, nhìn thấy khoé mắt bà chảy xuống nhiều nước mắt, rõ ràng nói là căm hận đứa bé kia, lại vẫn nhịn không được bởi vì nó rơi lệ.
Bà nghĩ, bất quá cũng chỉ là vì tâm lý giận dữ chiếm ưu thế nên không thể không rơi nước mắt, tuyệt sẽ không phải bởi vì yêu!
“Tôi mặc kệ nó có đồng ý hay không, nó nhất định phải vì Ninh Nhi mà hiến tuỷ, tốt nhất ông cũng nên phối hợp, bằng không, tôi không biết dưới cơn nóng giận sẽ làm ra chuyện gì!”
Niếp Hiểu Dĩnh phẫn hận cúp điện thoại, bà vung tay gạt đi nước mắt còn lưu lại, đứng dậy, rời đi trước Tô Chấn Khôn cúi nhìn xuống, dung nhan xinh đẹp, cũng là vẻ mặt ngoan tuyệt:
“Trong buổi tiệc sinh nhật tối nay của Ninh Nhi, Cù Dịch Minh muốn thừa nhận nó là con của Cù gia, ông sẽ không để ý sao?”
“Chỉ là một cái tên họ mà thôi, nó vĩnh viễn vẫn là con gái của tôi, sự thật này dù là ai cũng không cách nào thay đổi.”
“Thật là một người cha rộng rãi!”
Niếp Hiểu Dĩnh nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Chấn Khôn, cười nhạo hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi, những cọng rèm tua trên chiếc áo choàng màu tối ở trong không khí lung lay sinh động.
————–
Cố Lăng Thành lặng lẽ nhìn, mày nhíu lại, Tô Noãn thản nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác, cô đi về phía toilet, anh như cũ vẫn đứng ở nơi đó nhìn.
Cô giẫm giày cao gót trên lối đi ở ngã rẽ hành lang se lạnh, bởi vì lúc đầu một bước kia không bước được tốt, giày cao gót của cô bị trật một cái, thân thể không thể duy trì thăng bằng hướng về phía vách tường mà té.
Cô nghe thấy có người đi đến bên cạnh cô, tiếng bước chân trầm tĩnh mà nặng nề, một đôi tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô, sau đó đem cô đứng vững, cô nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh của anh.
Còn có ống tay áo sơ mi màu Violet mà cô quen thuộc.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Cố Lăng Thành nồng đậm.
Giờ khắc này khi bốn mắt giao nhau, vết thương chỗ khuỷ tay của cô mơ hồ truyền đến đau đớn, cô ngưng mi đi thăm dò vết thương, lại nhìn thấy một bàn tay dày rộng to lớn khác chạm vào vệt máu ứ đọng trên da thịt cô.
Trước khi ngón tay Cố Lăng Thành chạm tới cô, cô giơ tay lên nhẹ nhàng mà kháng cự, ngăn cản động tác của Cố Lăng Thành, đồng thời, cô cũng thoát khỏi nâng đỡ của anh, vịn vào vách tường một lần nữa đứng vững.
“Thật xin lỗi, nhất thời không đứng vững, đã làm phiền anh.”
Cô cười cười với anh, nụ cười rất giả dối khách sáo, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng xa lánh, Cố Lăng Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ánh mắt thâm trầm xẹt qua vầng thâm bên dưới đôi mắt cô:
“Nhìn sắc mặt em có vẻ không tốt.”
“Có sao?”
Tô Noãn thản nhiên cười, cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu với anh nữa, ánh mắt tuỳ ý nhìn về phía khác:
“Có thể là do vừa rồi uống chút rượu.”
“Vậy sao?”
Tô Noãn gật gật đầu, nhìn ánh mắt chìm lĩm mà thâm thuý của Cố Lăng Thành, như cũ thản nhiên mỉm cười:
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Cô cũng không còn muốn đi toilet gì nữa, toàn bộ tâm tình sớm đã bị quấy nhiễu, trước hết nên cách xa Cố Lăng Thành tránh khỏi thị phi, thế nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy bả vai cô, bắt buộc cô nhìn anh:
“Tại sao?”
Khí lực của anh rất lớn, làm cho cô đau nhức, cô quả thật không hiểu anh đang hỏi cái gì, mà phần nghi hoặc này cô cũng không có che dấu, chỉ là trên mặt cũng không mỉm cười khách khí nữa:
“Tôi không biết anh đang hỏi cái gì, tôi sẽ không bởi vì anh giúp tôi mà cảm kích, bây giờ xin buông ra, vì con đường làm quan của Cố phó thị trưởng, tốt nhất không nên truyền ra một ít vụ tai tiếng tình dục không tốt.
Cố Lăng Thành ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như cũ vẫn không rời khỏi cô, hai tay của anh giam cầm bất động, khoé miệng của anh gợn lên một nụ cười quái dị khác thường, tiếng cười nghe ra có chút thú vị:
“Anh không nghĩ là em sẽ đem lời anh nói nhớ rõ ràng như thế, anh còn cho rằng hiện tại trong mắt em chỉ chứa được một người đàn ông là Lục Cảnh Hoằng.”
“Những thứ kia lúc nào cũng cảnh cáo tôi, đã từng nói những lời ngu xuẩn, vì sao tôi phải quên, anh cảm thấy tôi nên dễ dàng quên đi những sỉ nhục đó sao?”
Trong ngọn đèn mờ tối, nụ cười của cô trở nên lạnh lùng mà trào phúng, Cố Lăng Thành nhìn cô, bỗng nhiên không biết phải trả lời như thế nào, chỉ là anh biết anh không muốn cứ như vậy để cô rời đi.
Tô Noãn lặng lẽ nhìn anh, ở trong mắt của cô cũng không tìm được nữa tràn đầy ỷ lại và tình yêu năm đó dành cho anh, anh cảm thấy được ánh mắt cô nhìn mình dần trở nên ảm đạm.
“Tôi biết anh muốn nghe cái gì, cũng biết rõ hư vinh tự đại tự kiêu của anh cần phải được thoả mãn.”
Cố Lăng Thành nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Tô Noãn, nụ cười trên mặt cô nở rộ ra, bỗng nhiên làm cho cô xinh đẹp đến không thể nhìn thẳng, nhưng cũng lạnh lẽo đến khiến cho ngón tay của anh cũng từ từ lạnh dần:
“Cố Lăng Thành anh nghe đây, tôi đã từng yêu anh, nên dũng cảm thừa nhận, tôi từng yêu anh sâu sắc, tuy Thiếu Thần chết tôi như cũ không thể không yêu anh, cho dù nội tâm bị tràn ngập oán hận thống khổ.”
Anh có chút khiếp sợ, cũng có chút chật vật, anh rất vui khi nhìn thấy cô yếu ớt thương tâm, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cô thật sự yêu anh, anh mới có thể có đủ lý do đem cô kéo vào lòng.
Nhìn cô gái vô tình trực tiếp xé rách giả tạo của anh như vậy, mà cô gái này do anh một tay che chở lớn lên, anh ngược lại trong nháy mắt có chút thất thần, Tô Noãn không còn là Tô Noãn trước kia nữa, tất cả hình như đều đang thay đổi.
Mà anh thuỷ chung không muốn đi tin tưởng, cô tại sao có thể dễ dàng như vậy liền thay đổi tình yêu của cô, cô gái của anh, anh có thể không cần, như thế nào có thể trở thành của người khác được?
“Chỉ là tôi không còn là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu kia nữa, anh cho rằng tôi nhất định sẽ ở một chỗ chờ anh sao?”
Tô Noãn mỉm cười nói, ngữ khí cũng thản nhiên, lộ ra một tia lãnh trào:
“Tôi không giống anh, có thể lấy tình cảm tuỳ tiện chơi đùa, tôi không chịu nổi lúc lạnh lúc nóng như vậy, anh tới đi tự nhiên, tôi lại một thân một mình chịu đựng khổ sở, nhiều năm như vậy, giữa chúng ta là nên có một cái kết quả.”
“Kết quả?”
Cố Lăng Thành nhìn khuôn mặt có vẻ tái nhợt của Tô Noãn, bỗng nhiên rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng mà anh chỉ lặng lẽ mỉm cười, vẫn là Cố Lăng Thành tự tin mà kiêu ngạo, không bị phụ nữ làm cho mê hoặc.
“Em cảm thấy nhiều năm dây dưa như vậy, nói chấm dứt là có thể chấm dứt sao? Tô Noãn, em nghĩ đem tất cả đều muốn đơn giản quên đi.”
Anh không biết nên có cảm giác gì?
Đem tất cả đều muốn đơn giản quên đi, đơn giản đến cho là, cho dù anh bận rộn với bao nhiêu cho trò chơi, nếu như có một ngày anh chợt nhớ tới cô, chỉ cần anh vẫy vẫy tay, cô sẽ ngoan ngoãn quay lại.
Chờ tới khi anh chán ghét, anh sẽ đem cô đẩy ra, anh có thể đi tìm trò chơi mới, chỉ cần thỉnh thoảng trở về tìm cô, tìm kiếm ấm áp cùng yên ổn ngắn ngủi.
Anh không thể tin người kia, cũng không thể nào tin nổi chính mình, anh không cảm giác mình còn có thể yêu, từ sau khi bị hung hăng phản bội, tim của anh sớm đã chết đi, chỉ là ở lối thoát phía trước đã phát hiện ra thân ảnh nho nhỏ này.
Tô Noãn dễ dàng giãy khỏi kiềm chế của Cố Lăng Thành, nhìn bộ dáng lay động của anh, thanh âm mềm nhẹ lại đủ làm cho người nghe tim chậm chạp nhói đau:
“Giữa Doãn Thuỵ Hàm và tôi lúc đó, anh lựa chọn Doãn Thuỵ Hàm; giữa quyền lực và tôi lúc đó, anh không chút do dự lựa chọn quyền lực. Anh vẫn luôn ở thời khắc nhất thời nhàm chán, mới có thể nhớ tới Tô Noãn.”
Tâm tư Cố Lăng Thành thay đổi trong nháy mắt, lại chỉ là cười cười, anh lại nâng lên cánh tay lại không biết nên để ở đâu, anh phát hiện chuyện bây giờ có chút không chịu khống chế của anh.
Anh chưa bao giờ lo lắng Tô Noãn sẽ yêu người khác, anh cho là cuối cùng cô cũng sẽ trở về, giống như anh, cho dù đi thật xa, cho dù kết hôn, chung quy cuối cùng cũng trở về bên cạnh cô.
Cho dù không thể cho ra tình yêu, cho dù cô đối với anh ôm lấy oán hận, nhưng chung quy anh sẽ trở về.
Trong hai năm nay, cô vội vàng thống khổ, vội vàng sa đoạ, vội vàng tự sát, vội vàng đày đoạ mình, anh không biết cô đến tột cùng thống khổ là vì cái gì: bởi vì không thể yêu Lục Thiếu Thần, hay là bởi vì đã yêu Lục Thiếu Thần?
Anh tuỳ ý cô hồ nháo, cô cũng không cho anh cơ hội tới gần.
Anh đương nhiên cũng có chuyện của mình cần làm, muốn tiếp tục bò lên trên, muốn đạt được thành công lớn hơn, anh và Tô Noãn ly hôn, anh liền cưới vợ càng thêm có quyền thế, trò chơi chính là trò chơi, anh không cần cảm thấy đau lòng.
Có lẽ đêm khuya nằm mộng thì anh sẽ nhớ tới Tô Noãn, sẽ nhớ lại từng chút một về bọn họ, thế nhưng đều không thể so với khát vọng quyền lực của anh, anh thuỷ chung tin tưởng, chỉ có người có quyền lực, mới có thể đạt được điều mình muốn.
Hai năm sau anh đã chuẩn bị tốt lắm, Tô Noãn cũng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt anh.
Anh muốn nói cho cô biết, cô nên quay lại rồi, nên trở về bên cạnh anh.
Kết quả, bên cạnh cô lại có thêm một Lục Cảnh Hoằng.
Anh khi nào thì cho phép, cô có thể phủi mông rời đi?
Cái tiểu nha đầu không biết gì này!
Cố Lăng Thành quay đầu đi, anh nhíu chặt chân mày muốn hoá thành thiên thạch, suy nghĩ của anh cũng theo đó mà ngây dại ra, cô thậm chí bởi vì nội tâm khiếp sợ mà vội cười nhanh một cái.
Nhưng mà anh như cũ không thể thuyết phục được chính mình, tay anh che lấy huyệt thái dương đập thình thịch, không biết nên nói gì, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Noãn đang lãnh đạm nhìn anh, bỗng nhiên khẽ cười lên:
“Cố Lăng Thành, chúng ta, xem như đã từng yêu nhau sao?”
Anh trầm mặc, yên lặng nhìn cô, không biết cô tại sao lại đột nhiên hỏi ra vấn đề cảm tính như vậy, anh biết rằng Tô Noãn cũng sẽ không đem tình yêu treo bên khoé miệng, nhưng mà nhìn ánh mắt nồng đậm của cô, anh lại không thể nói rõ một chữ.
“Nếu tôi thật sự là tiểu thư Cù gia, anh muốn một lần nữa sống chung với tôi sao? Sẽ vì tôi, ly hôn với Doãn Thuỵ Hàm, trở lại bên cạnh tôi sao?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, giống như tự thì thầm với chính mình, cô chợt biến chuyển dịu dàng, càng giống như là một mình chịu nhận hết uỷ khuất, nhưng như cũ vẫn là cô vợ nhỏ toàn tâm toàn ý yêu quý của anh.
Cố Lăng Thành hơi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lãnh đạm nhìn cuộc đối thoại nửa thật nửa giả giữa anh và Tô Noãn.
Anh không ngờ tới Tô Noãn cũng học được cách làm khó anh, nhíu chân mày, Tô Noãn lại cười nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm, nhưng lời nói là nói với anh:
“Hiện tại tôi biết anh yêu vợ anh kiên định như thế nào, tôi cũng không thích bị thương tổn, cho nên, về sau chúng ta cũng không nên còn như vậy không giải thích được gặp nhau.”
Tô Noãn tươi cười trên mặt thu lại hết toàn bộ, nhẹ nhàng, lướt qua dáng người cao ngất của anh, theo ánh sáng ảm đạm trong hành lang gấp khúc càng đi càng xa.
Cô không té ngã nữa, bước đi rất tao nhã, đem Cố Lăng Thành cũng như Doãn Thuỵ Hàm, đều ném ra phía sau lưng, cô không muốn lưu lại một bóng lưng xinh đẹp.
Nhưng là, đó là lời nói dối.
Cố Lăng Thành lẳng lặng đứng ở nơi đó, quên mất xoay người, trên con ngươi của anh là bóng lưng nhỏ gầy của Tô Noãn, anh chậm rãi nở nụ cười, cười đến không có độ ấm, thậm chí có chút lạnh lùng.
“Cù phó tổng tham mưu trưởng cùng phu nhân đã đến.”
Doãn Thuỵ Hàm vừa mới bắt gặp một màn tránh né của đối phương, cô đi đến bên cạnh Cố Lăng Thành, giọng nói bình thản thông báo.
“Anh biết rồi.”
Cố Lăng Thành đã khôi phục chính mình hàng ngày, nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm thì khoé môi vô tội nhếch lên cười nhạt, khoát qua đầu vai của cô, ấm áp hôn lên tóc mai của cô:
“Em chùi nước hoa rồi hả? Lần sau thử Cristalle xem.”
Doãn Thuỵ Hàm nhợt nhạt hé miệng cười, Cristalle, nước hoa Chanel yêu thích, cô nhớ hai năm trước, Cố Lăng Thành cùng Tô Noãn nhìn thấy qua loại nước hoa này, được Tô Noãn dùng đủ các loại kiểu dáng bình chứa nước hoa này.
Cố Lăng Thành, anh có phải hay không sắp vì một người phụ nữ mà muốn điên mất rồi? Vậy mà, người phụ nữ kia cũng không phải là tôi, cho tới bây giờ vẫn không phải là tôi….
————-
“Lục bộ trưởng.”
Lục Cảnh Hoằng cúp điện thoại đi trở về, lại nghe thấy một thanh âm lãnh đạm lạnh lùng, quay đầu nhìn lại, Niếp Hiểu Dĩnh đang khẽ mỉm cười, chào hỏi anh, giống như thanh âm lạnh lùng mới vừa rồi kia không phải truyền tới từ bà.
Lục Cảnh Hoằng gật đầu, anh vẫn không định dừng lại, vừa định di chuyển hai chân, liền bị lời nói kế tiếp của Niếp Hiểu Dĩnh ngăn cản bước chân, anh quay đầu nhìn lại, Niếp Hiểu Dĩnh khép lại áo choàng lạnh nhạt nói:
“Sau này không cần đến Cù gia nữa, tôi nghĩ đây không chỉ là ý của tôi, cậu đối với Ninh Nhi mà nói, so với bất kỳ kích thích nào cũng đều rất mãnh liệt, nếu như sự xuất hiện của cậu là vì một người phụ nữ khác.”
“Nếu Ninh Nhi bởi vì Lục bộ trưởng cùng Tô Noãn mà xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, hoàn cảnh Tô Noãn ở Cù gia không thể nghi ngờ là sẽ trở nên hết sức khó xử, tôi nghĩ đây cũng là điều Lục bộ trưởng không muốn nhìn thấy a.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu mi tâm, híp mắt cao thấp một phen đánh giá Niếp Hiểu Dĩnh tao nhã, nhưng sau đó xoay người lướt qua bà đi về phía đại sảnh yến tiệc, bước chân của anh rất ung dung, tay đặt trên cánh cửa, nhẹ nhàng mà buông ra.
Sau đó trước khi đi vào, quay đầu nhìn lại Niếp Hiểu Dĩnh sắc mặt hơi có vẻ âm trầm:
“Tôi sẽ mỗi ngày đều đến, cho đến khi nào chính miệng cô ấy nói cho tôi biết không hoan nghênh tôi.”
“Cậu…”
Niếp Hiểu Dĩnh nghe Lục Cảnh Hoằng nói ra lời cố chấp, tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bà cũng không còn nói gì, Lục Cảnh Hoằng liền đi vào phòng buổi tiệc, bỏ mặc bà một mình ở nơi đó.
Lục Cảnh Hoằng đi trở về hội trường liền nhìn thấy Thái Luân Tư, anh ta một thân quần áo màu bạc, đang cầm một cái đĩa lớn ở khu lựa chọn thức ăn, điều này cùng tác phong của anh ta trước sau như một khác xa nhau.
Lục Cảnh Hoằng chau mày, thô sơ giản lược nhìn xung quanh một vòng, tìm kiếm bóng dáng Tô Noãn, khi anh nhìn thấy thân ảnh gầy gò ở trên cái ghế đằng góc kia vừa định tiến lên thì kết quả liền phát hiện Thái Luân Tư cũng bưng cái đĩa đến gần Tô Noãn.
Nếp uốn giữa lông mày Lục Cảnh Hoằng càng sâu, vừa rồi Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên gọi điện thoại tới, để cho anh có rảnh đi sang phòng tiệc cách vách một chút, thế nhưng anh lại trong lúc giật mình hỏi một câu:
“Nếu như ngựa của con vô cùng xinh đẹp, con còn có thể vào lúc ban ngày cưỡi nó đi bộ khắp nơi không?”
Lục Thiếu Phàm cười hỏi lại:
“Vậy chú sẽ bởi vì Thiên Lý Mã khó có thể khống chế, mà sẽ thay đổi cưỡi một con ngựa chất lượng kém sao?”
Lúc đó, Lục Cảnh Hoằng không có một câu trả lời thích hợp nào, hiện tại anh nghĩ anh đã hiểu, thay vì để cho anh ngàn dặm BMW rêu rao khắp nơi, anh sẽ lựa chọn một BMW có bề ngoài chất lượng kém.
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1