chương 63/ 115

Cù Dịch Minh nhìn hiểu Tiểu Chu có lời khó nói, theo tầm mắt chỉ dẫn của Tiểu Chu, liền nhìn thấy Tô Noãn uống cạn sạch ly nước trái cây trong tay, không thừa một giọt, cô khắc chế thả ly thuỷ tinh lại bên cạnh bàn, đáy ly đụng vào cạnh bàn phát ra âm thanh trống trải.

Khuấy động yên tĩnh làm cho Tô Noãn trở thành tâm điểm cả phòng ăn, cô đem ly đẩy ra thật xa, nửa đường bắt gặp ánh mắt Cù Dịch Minh, chỉ là cười cười, cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm.

Tô Noãn nhìn qua giống như là người bình tĩnh yên lặng nhất trong phòng, khi tầm mắt mọi người đều hướng về phía Tiểu Chu thì ý đồ đổi lấy một cái đáp án, có lẽ bản thân bọn họ đều đã có đáp án, chẳng qua là muốn một cái xác nhận.

Cù Dịch Minh dùng khăn ăn lau miệng, nhìn thấy mọi người trên bàn ăn đều ăn không được sai biệt lắm, mới mở miệng hỏi Tiểu Chu: “Có chuyện gì nói đi.”

“Lục bộ trưởng vừa rồi có đến đây, bởi vì không có sự cho phép của tham mưu trưởng, nên nhất định chờ ở bên ngoài.”

Cù Dịch Minh sáng tỏ ừ một tiếng, nhưng không có chỉ thị tiếp theo, bỗng nhiên một đạo sấm rền biến ảo khôn lường cắt ngang qua bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, một cái nĩa rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm thanh thuý chôn vùi trong tiếng sấm sét.

Tô Noãn quay đầu nhìn về phía cửa sổ chợt loé lên tia màu tím, âm thanh dao nĩa rơi xuống đất truyền vào màng tai, cô theo tiếng quay đầu, thấy ngón tay tái nhợt của Ninh Nhi nắm ở trên bàn, Lý Tư Đặc đang nhẹ giọng quan tâm Ninh Nhi.

Niếp Hiểu Dĩnh nhìn thấy Ninh Nhi bị tiếng sấm làm cho kinh hãi, vội vẫy người giúp việc đang đứng một bên, phân phó bưng lên một ly sữa ấm áp để Ninh Nhi đỡ sợ, Tô Noãn tiện đà nghiêng đầu không mong chờ chống lại hai mắt Cù Dịch Minh.

Âm thanh sấm sét ngoài cửa sổ lọt vào tai, giống như một chiếc búa sắt khổng lồ gõ vào trung khu thần kinh của mỗi người, bàn tay to lớn ấm áp của Cù Dịch Minh vỗ vỗ lên bàn tay hơi lạnh của Tô Noãn, trên mặt là biểu tình an ủi và quan tâm.

“Để cho cậu ta trở về đi, Cù gia có gác cổng, cậu ta không phải không biết.”

Cù Dịch Minh vừa dứt lời, bên ngoài một hồi mưa xối xả mưa to như trút nước, rèm cửa sáng rỡ bên trong phòng ăn xoay tròn không ngừng, giọt mưa lập tức vỗ đánh vào sảnh phòng ăn, ướt mem mặt đất.

Bên trong phòng ăn người giúp việc đều xử lý đâu vào đấy trận mưa lớn ngoài ý muốn này, Tô Noãn giống như bị ngăn cách với trận mưa to ở bên ngoài, cô vẫn im lặng dùng cơm rồi sau đó tao nhã cầm lấy khăn lau tay mình.

Cô nhìn thấy vẻ mặt đứng ngồi không yên của Ninh Nhi, cũng đọc hiểu giãy giụa thoáng hiện qua trong mawsrt Ninh Nhi, Lý Tư Đặc cảm giác Ninh Nhi lo âu, cầm tay Ninh Nhi, dịu dàng quan tâm:

“Ninh Nhi, làm sao vậy, thân thể không tốt sao?”

Ninh Nhi ngược lại nắm tay Lý Tư Đặc, trong hương sữa tươi ngọt ngấy dịu dàng cười mờ mịt, một giọt nước trơn bóng trong đôi con ngươi tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, cô nhìn Lý Tư Đặc nhẹ giọng thỉnh cầu:

“Anh rể còn ở bên ngoài, Lý Tư Đặc anh giúp em đem cho anh rể cái ô đi, được không?”

Lý Tư Đặc không biết nên trả lời thế nào, anh chần chờ nhíu mày, nhìn cô gái tốt đẹp được mình nâng niu trong lòng bàn tay, bởi vì cô đau lòng mầ đau lòng, từ đầu tới cuối cô chỉ quan tâm tới ba chữ Lục Cảnh Hoằng.

Ninh Nhi nhìn thấy Lý Tư Đặc do dự, cô chua sót bất đắc dĩ cong lên khoé môi, đôi môi không có huyết sắc cười đến lịch sự tao nhã, cô biết Lục Cảnh Hoằng là tới tìm ai, cũng biết với tính cách của Lục Cảnh Hoằng, không đạt được mục đích quyết sẽ không rời đi.

Cô không để cho Lục Cảnh Hoằng đứng ở trong mưa mà ngồi yên không để ý, cô chuyển mắt nhìn về phía Cù Dịch Minh, giống như có nước mắt muốn chảy ra, lại chung quy một mảnh thuỷ nhuận sáng bóng, phản chiếu vẻ mặt kiên định không lay chuyển của ba.

“Thân thể của con không được tốt, nhưng con cũng sẽ không trơ mắt nhìn anh rể bị ba đối xử tệ như vậy, các người không ai chịu đi, vậy thì tự mình con đi.”

Ninh Nhi đẩy cái ghế ra vừa định đứng dậy, bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, thân thể suy yếu của cô giống như không chịu nổi tiếng vang như vậy làm cho người ta sợ hãi, lảo đảo một cái ngã về sau, bị Lý Tư Đặc đúng lúc đỡ lấy.

“Ninh Nhi!”

Niếp Hiểu Dĩnh kinh hô đứng dậy, vội vàng chạy tới phía bên kia bàn ăn, ánh mắt nồng đậm sợ hãi cùng quan tâm, một đôi tay lên xuống xem xét thân thể Ninh Nhi, muốn xác định xem Ninh Nhi có bình yên vô sự hay không.

Cù Dịch Minh nhìn Ninh Nhi bị Lý Tư Đặc ôm, bất đắc dĩ thở dài, phân phó người giúp việc đi mời bác sĩ gia đình, vừa định đứng lên xem Ninh Nhi thế nào, lại nhìn thấy ghế phía bên phải đã không còn bóng dáng của ai.

Ông nhìn thấy Tô Noãn đi về phía cửa phòng ăn, bước chân càng chạy càng nhanh, gần như chạy băng băng đẩy cửa ra, ông sớm nhìn ra bên dưới vẻ lãnh đạm tươi cười Tô Noãn đã mất hồn mất vía, ông cũng dự đoán được Tô Noãn chạy đi là chuyện sớm hay muộn.

Cù Dịch Minh thu hồi tầm mắt ngắm nhìn Tô Noãn, ánh mắt xoay chuyển, nhìn Ninh Nhi ngồi xổm bên người Niếp Hiểu Dĩnh, ông nhìn bộ dạng thất kinh của Niếp Hiểu Dĩnh, chỉ có thể trầm mặc thở dài: chữ tình tổn thương đục khoét linh hồn, bao nhiêu nhân sinh đều tránh không khỏi một kiếp này.

————

Bên ngoài cửa sổ biệt thự tràn ngập một mảnh mưa, Tô Noãn chạy tới cửa liền chạm mặt Tiểu Chu, tia chớp bên ngoài, rối loạn giống như lòng của cô, cô trước khi Tiểu Chu che dù đi ra ngoài, lấy đi cây dù kia, vọt vào trong mưa to.

Rất nhiều chuyện không thể giải thích, Tô Noãn cũng không cách nào để ý tâm tình giờ phút này, cô nên hiểu được quyết tâm của Lục Cảnh Hoằng, lại vẫn tuỳ hứng mà nghĩ muốn không nhìn anh, khi nước mưa đánh thẳng vào cây dù trên đỉnh đầu cô, nội tâm của cô quy về một mảnh cô đơn.

Khi cô giơ cây dù đi tới cửa lớn, cô liền nhìn thấy một cái bóng to lớn bên cạnh con sư tử bằng đá, thật cao, lẳng lặng, giống như một thân cây tao nhã, cô độc mà cố chấp đứng ở đó.

Xe của anh dừng ở một bên, thế nhưng anh vẫn cứ khư khư cố chấp làm như vậy, ngây ngốc đứng ở trong mưa, anh là cố ý, nhất định là cố ý, cố ý đứng ở chỗ này, cố ý để cho cô nhìn thấy, cố ý muốn cho cô đau lòng!

Tô Noãn đi tới, nước mưa rất nhanh liền thấm ướt ống quần và đôi dép của cô, cô giơ cao cây dù, ở đỉnh đầu của cô và anh chống được một khoảng trời.

Giọt mưa đánh vào trên tán dù, ào ào vang dội, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng bị nước mưa cọ rửa có chút tái nhợt, khi anh cúi đầu, cô nhìn thấy trong con ngươi của anh cái bóng của mình.

“Anh làm gì mà phải đứng ở đây, đồ ngốc, dầm mưa bị bệnh đấy!”

Cô tức giận anh sao có thể ngốc như vậy, không phải anh đã nói hạng người như anh, cho dù bất cứ lúc nào, vĩnh viễn cũng sẽ đem mình đặt ở vị trí đầu tiên, vậy tại sao bây giờ anh phải làm như vậy?

Tô Noãn tính là gì, một phụ nữ được tính là gì, tình yêu rất dễ dàng có thể bị quên đi, anh vì cái gì lại muốn chấp nhất như vậy, chẳng lẽ không biết cô cũng sẽ đau lòng khổ sở sao?

“Lục Cảnh Hoằng, anh về đi, không cần phải đứng ở đây.”

Cô không nhìn tới ánh mắt của anh, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt mình, xoay người muốn đi, Lục Cảnh Hoằng lại bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay cô, đột nhiên lôi kéo một cái, cái cằm kiên nghị của anh đụng đau cái trán của cô.

“Anh làm gì thế!”

Cây dù trong tay bị va chạm mạnh đánh rơi, bị gió thổi đi thật xa, tán dù phiêu diêu ở trong mưa, giọt mưa lạnh lẽo bén nhọn vỗ vào trên da thịt, Tô Noãn ngẩng đầu theo dõi vẻ mặt căng thẳng của anh.

Cô muốn đi nhặt cây dù càng bị thổi đi càng xa, Lục Cảnh Hoằng lại chết lôi cô không buông, quay mặt lại, muốn phát tác tức giận, một đôi cánh tay mạnh mẽ lại gắt gao ôm lấy cô.

“Rất xin lỗi…”

Mưa to giàn giụa, lồng ngực của anh lại ấm áp như mùa hạ, Tô Noãn quên mất toàn bộ giãy giụa, cô không cách nào không đi ôm anh, cô rúc vào trong ngực của anh, lặng lẽ, chỉ có tiếng mưa rơi.

“Anh và Ninh Nhi không phải như em nghĩ.”

Tô Noãn hé miệng lộ ra mỉm cười, trong đêm mưa, cô chỉ nhìn thấy ngọn đèn sáng trong biệt thự, nhưng đối với cô mà nói, lồng ngực của người đàn ông này so với bất kỳ chỗ nào cũng đều đáng giá để cho cô lưu luyến.

“Ừm, em biết.”

Cô nhẹ nhàng trả lời giải thích của anh, bàn tay đặt ở thắt lưng càng thêm ôm chặt cô, cô đem mặt rúc vào lồng ngực anh, tạm thời vứt bỏ toàn bộ băn khoăn, hai mắt nhắm nghiền.

Trong bóng đêm mưa tiếp tục xối xả, giữa trời đất liên tục tí tách, dây dưa không rõ, giữa trời đất trống vắng lúc đó, chỉ có một đôi nam nữ chặt chẽ ôm nhau.

Ở cửa biệt thự, Cù Dịch Minh đứng ở bên cạnh nhân viên cảnh vệ khởi động cây dù, ông lặng im nhìn Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng trong mưa, lặng lẽ khẽ thở dài, hướng nhân viên cảnh vệ khoát tay, xoay người rời đi.

Chỉ là, ở cửa biệt thự, sau khi Cù Dịch Minh rời đi liền đột nhiên nhiều hơn hai cây dù.

————

Trong phòng ngủ yên tĩnh, bên tai quanh quẩn tiếng gầm rú bí ẩn, Tô Noãn cầm một quyển tạp chí nằm cuộn tròn trên ghế sofa, một cây bút ký tên trong tay cô vụng về xoay tròn, hơn nữa thỉnh thoảng lại rơi trên mặt đất.

Lục Cảnh Hoằng lau chùi mái tóc ẩm ướt từ trong phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy ánh mắt tuyệt đẹp trên ghế sofa kia, lại có vẻ mặt tinh linh trong suốt, giống như một đoàn sương mù do trời mưa biến ảo mà thành.

Tinh linh bỗng bị tiếng bước chân thức tỉnh, cây bút ký tên trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, cô nhìn về phía cửa phòng tắm, Lục Cảnh Hoằng mặc trên người áo choàng tắm, anh lau khô tóc, đem khăn lông ném vào trong sọt quần áo bằng mây tre bên trong cửa phòng tắm.

Tô Noãn bĩu môi, cúi người đi nhặt cây bút lăn trên sàn nhà, Lục Cảnh Hoằng bước chân rất nhẹ, cơ hồ không tiếng động, anh đứng ở trước mặt cô, nhìn thấy cô giống như vắt hết óc để đặt bút viết, cười nói:

“Không ngờ em lại thích trò chơi không có cân bằng như vậy.”

Khi bút một lần nữa rơi xuống đất, Tô Noãn ngẩng đầu, mái tóc ngắn màu nâu ẩm ướt lui về sau đi vòng quanh, cô nheo lại đôi mắt xinh đẹp kia, liếc xéo anh:

“Chú này, chú dám cười nhạo tôi?”

Lúc này Tô Noãn đáng yêu nhất, cô vốn là một cô gái không có tâm cơ gì, nhìn qua mỏng manh mà yếu ớt, thuỷ chung giống như mang theo tính trẻ con ngốc nghếch.

Nhìn đường cong khoé môi khiêu khích của cô, Lục Cảnh Hoằng vẫn là nghiêng người cúi xuống, một mùi hương tươi mát sau một trận tắm rửa đột nhiên xông vào cánh mũi cô, Tô Noãn dưới ánh mắt vụt sáng, thế nhưng anh lại nhẹ nhàng đỡ đầu vai của cô.

Khoé miệng chứa đựng nụ cười giống như kiểu nguyệt thanh huy (trăng sáng yên tĩnh), đôi mắt thâm thuý mà trong sáng ngắm nhìn cô:

“Anh già như vậy sao? Làm sao em lại dám gọi anh như vậy.”

Tô Noãn mím chặt môi, rồi sau đó hơi khẩn trương cười một tiếng, khi ánh mắt vô cùng sắc bén của anh nhìn soi mói, giơ tay lên sờ sờ lỗ tai mình, xác định nơi đó có chút nóng lên, ngưỡng khuôn mặt hồn nhiên đáp:

“Em là thế hệ 8x, anh là thế hệ 7x, không phải giữa chúng ta vừa vặn cách một thập kỷ sao?”

Lục Cảnh Hoằng không khỏi vặn nhướng chân mày, anh giống như nghi ngờ tính toán của Tô Noãn, anh đứng thẳng người, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn màn mưa tí tách bên ngoài cửa sổ, lâm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Tô Noãn không có ý đi quấy rầy anh, cô lập tức cúi đầu xem tạp chí Mị Ảnh trong tay, cô khinh thường đề nghị Cố Lăng Thành đưa ra, nhưng mà lại khắc ghi tin tức trong lời nói của anh, cô phải vào được Mị Ảnh.

Cửa phòng ngủ bị gõ vang, Tô Noãn ngẩng đầu nói vào đi, cửa phòng mở ra, một bảo mẫu hơi lớn tuổi bưng một cái mâm tiến vào, phía trên để hai chén trà gừng.

“Nhị tiểu thư, đây là tham mưu trưởng sai tôi đem tới, muốn tiểu thư và Lục tiên sinh uống hết.”

Tô Noãn nhàn nhạt nói cám ơn, nhìn bảo mẫu đặt trà gừng xuống sau đó rời đi, cửa lần nữa đóng lại, cô tiện tay cầm lên một ly uống, tầm mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh trên tạp chí, dùng cây bút vẽ phác thảo ra nội dung quan trọng.

Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy quang minh chính đại đứng ở trong phòng ngủ của con gái, Cù Dịch Minh thế nhưng không có lập tức làm khó dễ, Tô Noãn thấy khó hiểu tâm tư của vị trưởng bối chú trọng lễ tiết này, nhưng cũng không tốn nhiều tinh lực để đi đo lường.

“Kỳ thật nếu anh ra trễ mấy ngày thì cũng là 8x thôi.”

Tô Noãn một hớp trà gừng nghẹn ở cổ họng, vào nhầm khí quản, kịch liệt ho khan, cô bị sặc đến khuôn mặt hồng hồng, quay đầu tức giận nhìn người đàn ông còn đứng ở nơi đó bối rối về vấn đề tuổi tác.

Lục Cảnh Hoằng nhìn bộ dạng trợn mắt của Tô Noãn, nhíu nhíu mi tâm, ánh mắt còn thực sự vô cùng nghiêm túc, vốn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới anh thế nhưng thật sự để ý.

“Em hẳn là chưa nói cho anh biết, em nếu sinh muộn một năm lẻ năm ngày, em chính là thế hệ 9x.”

Tô Noãn ngưng ho khan, cô đem cái ly đặt trên bàn, lười biếng dựa vào trên ghế sofa, bỗng nhiên xoay người, nằm xuống lưng ghế sofa bên cạnh, hướng về phía Lục Cảnh Hoằng xấu xa cười nhếch miệng.

Sắc mặt lo lắng của Lục Cảnh Hoằng nhất thời trầm xuống, Tô Noãn giống như là một đứa bé chiến thắng trong trận cãi nhau, bưng cái ly trà gừng lên ừng ực ừng ực uống cạn sạch, trên mặt tràn đầy vui cười.

Thực sự là một chút tâm tình cũng không hiểu che dấu.

Lục Cảnh Hoằng nhìn bộ dạng không tim không phổi kia của Tô Noãn, toàn bộ buồn bực trong lòng nhất thời được tiêu tán, anh đi đến trước bàn, bưng lên một ly trà gừng khác, chậm rãi uống một hớp, sau đó liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên cười.

Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cười quái dị, cảm giác được chính mình hình như bị tính kế, tức giận hỏi:

“Cười cái gì!”

Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có trả lời câu hỏi, mỉm cười uống hết ly trà gừng, sau đó cái ly trong tay bỗng nhiên bị một phen đoạt đi, anh nhìn thấy Tô Noãn rầm rầm uống vào, sau đó đem cái ly ném một cái, đứng dậy nhìn xuống anh:

“Em muốn đi ngủ, ở đây chỉ có một cái giường, không có phương tiện dành cho khách ngủ lại.”

Lục Cảnh Hoằng cũng nhìn cái ly trà gừng Tô Noãn cướp đi kia, nhìn chằm chằm dấu môi son ở mép ly, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Noãn ha ha cười:

“Em có biết hay không một cô gái uống sạch đồ uống mà người đàn ông uống qua, đó chính là một loại khiêu khích?”

Tô Noãn hai tay khoanh trước ngực, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi, sọc ca-rô màu xanh tối cùng màu xám tro, vạt áo thật dài, eo ếch khít khao, hai chân thon dài mà trắng nõn, cô dương dương tự đắc khoé mắt quyến rũ, liếc về phía ly trà gừng bị uống sạch kia.

“Em khiêu khích anh, anh chẳng lẽ lại động lòng sao?”

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu cười cười, ánh mắt ôn nhu nhộn nhạo trên người Tô Noãn:

“Em không cần khiêu khích, anh đối với em ngay từ đầu đã động tâm rồi.”

“Những lời này là ai dạy cho anh, em còn tưởng là anh sẽ không biết nói lời ngon tiếng ngọt chứ.”

Lục Cảnh Hoằng kinh ngạc nở nụ cười, vuốt vuốt cái ly trà trống rỗng kia, cưng chiều nhìn Tô Noãn:

“Nhất định phải có người dạy anh mới có thể nói được sao? Đối xử với phụ nữ của mình, không cần người khác can dự vào.”

Tô Noãn dưới ánh mắt ấm áp mỉm cười của anh, giống như là một đứa bé bị lột sạch hết quần áo, nhận thức như vậy làm cho cô có chút thẹn quá hoá giận, nghịch ngợm muốn phát điên.

Lục Cảnh Hoằng thưởng thức Tô Noãn xấu hổ, dù bận vẫn ung dung đem cái ly dọn xong, vừa mới ngẩng đầu muốn tiếp tục nói cái gì đó, Tô Noãn lại nhảy qua bàn thấp, nhảy tới trên người của anh, bởi vì tác dụng của quán tính.

Nệm mềm mại bên dưới thân truyền đạt cho anh thông tin an toàn, Lục Cảnh Hoằng mới vừa nới lỏng thần kinh, một đôi tay ở trên người anh lại làm xằng làm bậy, Tô Noãn dạng chân ở bên eo anh, năm ngón tay chuyển động liên tục.

Lục Cảnh Hoằng sợ gãi ngứa, đây là Tô Noãn khi ở chung với anh biết được, hình tượng bình tĩnh tao nhã của anh không thể ngăn được cái loại trò chơi dở khóc dở cười này của người khác, cũng bởi vậy từ đó về sau trở thành phương thức đối phó sau trăm lần thí nghiệm của Tô Noãn.

Áo ngủ trên người anh bởi vì khó nhịn gãi ngứa giãy giụa làm hở ngực lộ cánh tay, Tô Noãn đắc ý nhìn anh luống cuống, ha ha cười to, bọn họ đều quên mất nơi này là chỗ nào, chỉ là chìm đắm trong một cuộc vui đùa ầm ĩ nhàm chán.

Rốt cuộc, Lục Cảnh Hoằng không cách nào chịu được nữa, anh nhốt chặt hai cánh tay của cô, xoay người một cái đem cô đặt dưới thân mình, một chân thon dài giam cầm hai cái chân lộn xộn của cô:

“Đừng làm rộn, anh nhận thua.”

Tô Noãn trong tầm mắt của Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, giống như một đạo vết mực, hoà hợp cùng với nhịp tim đập của cô, cô không xao động hồ nháo nữa, im lặng nhìn anh, lát sau đó, nháy mắt một cái:

“Lục Cảnh Hoằng, anh tốt đẹp như vậy, toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều muốn âu yếm anh.”

Cô ngẩng lên nhìn dung nhan tuấn tú tinh xảo xinh đẹp của anh, tự lầm bầm, một đôi bàn tay khôi phục tự do, chủ động bò lên cổ của anh, cánh tay trắng tinh lộ ra chuyện quốc gia đại sự, đầu ngón tay hơi hơi phiếm lạnh vòng ở sau lưng anh.

Lục Cảnh Hoằng nhìn cánh môi tiến gần của cô, nhắm hai mắt lại, thương yêu hôn xuống, gắn bó lưu luyến, ai cũng không có cách nào ngừng lại, cứ như vậy nụ hôn tràn đầy mê hoặc.

————

Bên trong phòng ngủ ấm áp kiều diễm, bóng dáng xốc xếch quấn quít trên giường, cửa phòng vốn đóng chặt lộ ra một khe hở, một đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn thấy hình ảnh bên trong, bóng dáng màu trắng vội vã lảo đảo bước đi.

Qua khe cửa hẹp, rơi xuống đất chính là một bộ quần áo đàn ông được xếp chỉnh tề, còn có một giọt lệ chảy xuôi trong đôi mắt kia, trong suốt rơi trên nền nhà, va chạm với bọt nước trong suốt.

Đôi chân trần chạy qua hành lang vắng vẻ, lướt qua Niếp Hiểu Dĩnh quan tâm thăm hỏi, Ninh Nhi chạy về phòng của mình, ngón tay lập tức khoá cửa lại, nặng nề dựa thân thể vào phía sau cánh cửa, không để ý tới tiếng đập cửa ở bên ngoài.

Khi tất cả chân tướng chân thật hiện ra trước mắt cô, cô cũng không cách nào dối gạt mình được nữa, Ninh Nhi khuôn mặt tái nhợt, khoé mắt cô còn treo giọt nước mắt, lề mề đi về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm mờ tối, cô lặng lẽ đứng, nhìn thiên sứ xinh đẹp trong trẻo qua gương kia, nâng tay lấy bộ tóc giả đen đẹp như tơ lụa trên đầu xuống, lộ ra cái đầu trọc bởi vì trị bệnh bằng hoá chất mà rụng hết tóc.

“Cù Ý Ninh, mày là quái vật uống máu người.”

Cô nhìn đôi con ngươi đen nhánh trong gương, tự giễu nhủ thầm, bờ môi không có hyết sắc gợn lên mỉa mai, ngay cả chính cô còn sợ hãi chán ghét vứt bỏ chính mình, Lục Cảnh Hoằng làm sao lại thích được đây?

Mỗi một lần, khi Lâm bá bá đem từng giọt máu đỏ tươi của một thế hệ rót vào thân thể cô, ngay cả chính cô còn cảm giác mình đáng sợ, thương tổn vô tội, trở thành một quái vật ăn thịt người.

Chỉ là tại sao nhất định phải là Cù Ý Ninh cô, không thể khoẻ mạnh đơn giản mà sống, tại sao lại là cô, nhất định ở trong độ tuổi lộng lẫy xinh đẹp nhất mà héo tàn chết đi?

Tại sao người bị bệnh lại là cô, bị tử thần tận lực làm phiền lại là cô?

Từng đêm trôi qua cô đã tự hỏi vô số lần, thống hận vận mạng không công bằng, thượng đế không công bằng!

Cô đã làm sai chuyện gì, phải sống tạm bợ thống khổ như vậy, lại cứ bi thảm như vậy chết đi?

Không có ai trả lời cô, cô chỉ có thể chờ chết.

Tiếng đập cửa lo lắng vang vọng phòng ngủ, Ninh Nhi nghiêng đầu, nghe tiếng kêu nghẹn ngào của Niếp Hiểu Dĩnh, nước mắt chảy xuống, mẹ đem tương lai tốt đẹp ký thác trên người cô.

Chỉ là người như cô còn có được tương lai gì, cô chỉ có thể chết đi, chỉ có thể thối rửa dưới lòng đất.

Tô Noãn tinh linh trong suốt điềm tĩnh như thế, không ngờ lại là người chị cùng mẹ khác cha, thời điểm biết được, cô cười vui mừng, nhưng mà khi nhìn thấy trong mắt Lục Cảnh Hoằng chỉ có Tô Noãn, cô lại bắt đầu rơi lệ.

Cô dùng toàn bộ thầm mến người đàn ông nhiều năm như vậy, tại sao chưa bao giờ liếc nhìn cô lấy một cái, lại đem tình yêu cả đời trao cho người chị hai mươi mấy năm chưa từng gặp mặt của cô?

Cô từng cảm kích Tô Noãn, nhưng mà cũng ghen tị phẫn hận chị ấy, hâm mộ chị ấy có thể khoẻ mạnh như vậy, xinh đẹp như vậy, hiểu biết bức người như vậy, ghen tị chị ấy có thể chạy nhanh như vậy, có thể cười như vậy.

Cũng ghen tị chị ấy dễ dàng có được tình yêu của Lục Cảnh Hoằng như vậy.

Khi thời điểm tầm mắt Lục Cảnh Hoằng đuổi theo Tô Noãn, cô cơ hồ bị nội tâm đen tối cắn nuốt sạch sẽ, Tô Noãn, chị của cô thật sự là một người kỳ diệu, có thể dễ dàng vẽ ra ác ma trong chỗ sâu đen tối nhất trong con người cô.

Do đó, càng yếu ớt, thì càng thêm tàn nhẫn, càng thêm khát vọng chết đi, để được giải thoát.

Thân thể nhỏ gầy yếu ớt dựa vào trên vách tường, cô khống chế không nổi bắt đầu ho khan, xương cốt gầy yếu như cây củi lấy tay che miệng, cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, ở trong ánh sáng mờ tối, cô nhìn thấy một mảng hồng đến ghê người.

Cô tái mặt, dáng vẻ thần thái khô héo ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn chính mình trong gương, khoé môi phấn đạm lưu lại một vết máu thoáng hiện.

Chị, chị, đó là chị của cô, cô làm sao có thể trách cứ, cô không nghĩ tới, thì ra cả đời này cô chỉ có thể xưng hô “anh rể” với Lục Cảnh Hoằng.

Bình luận





Chi tiết truyện