chương 67/ 115

Tô Noãn ngẩng đầu nhận lấy cái đĩa Thái Luân Tư đưa tới, nhìn đĩa salad hoa quả tinh xảo hoàn mỹ này, cười tươi cám ơn, Thái Luân Tư nhìn thấy nụ cười của cô, đơn giản, thoải mái, giống như đứa bé. Kỳ thật, cô xác thực vẫn chỉ là một đứa bé, chỉ là tất cả mọi người đã có thói quen xem nhẹ điểm này, mà chính cô cũng đã có thói quen quên mất năm tháng thăng trầm.

Thái Luân Tư nhìn Tô Noãn thích thú nhai nuốt một trái dâu tây, anh chân thành cười rộ lên, anh đã thật lâu không chân chính thả lỏng cười qua như vậy.

Nhưng mà, tâm tình vui vẻ của Thái Luân Tư không kéo dài được bao lâu, liền bị một đạo giọng nam thản nhiên phá hư, anh quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đâm đầu đi tới.

“Thái Luân Tư, cậu đến rồi.”

Lục Cảnh Hoằng ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi, người đã đứng bên cạnh Tô Noãn, một cánh tay thon dài thuận thế bưng đi cái đĩa trong tay Tô Noãn, nhưng vẫn là không nhìn tới ánh mắt khó hiểu của Tô Noãn, chỉ nhìn Thái Luân Tư: “Chúng ta lâu rồi chưa cùng nhau uống cà phê?”

Tầm mắt Thái Luân Tư dừng lại ở cái đĩa trong tay Lục Cảnh Hoằng trên bàn ăn, anh nghe thấy Lục Cảnh Hoằng hỏi, giương nhẹ đuôi lông mày, ánh mắt một lần nữa trở xuống trên mặt Lục Cảnh Hoằng, thản nhiên cười nhạt nói: “Gần đây tương đối bận nhiều việc, không phải cậu đang tham gia tiêc rượu chào đón sao, sao lại tới đây?”

“À, cảm thấy trái Thanh Long ở đây cũng không tệ, nên tới.”

Lục Cảnh Hoằng như không có việc gì đáp lại, câu trả lời của anh cũng chỉ là khi nhìn thấy trong bàn ăn có vài miếng Thanh Long thì chợt nghĩ ra, chỉ nhanh hơn khi Thái Luân Tư hỏi 0,1 giây.

“Mình nhớ hình như trước đây cậu rất chán ghét ăn Thanh Long mà.”

“Thói quen sẽ thay dổi.”

Lục Cảnh Hoằng nói xong, thuận tay từ trong bàn ăn xiên một miếng Thanh Long, bỏ vào trong miệng, tao nhã chậm rãi nhai nuốt, Thái Luân Tư nhàn nhã khoanh tay quan sát vẻ mặt biến hoá của Lục Cảnh Hoằng, lại phát hiện gợn sóng không sợ hãi.

“Nếu cậu thích ăn như vậy, xem ra sinh nhật lần sau của cậu mình nên nghĩ cách tặng cậu một thùng Thanh Long luôn.”

Trên mặt Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên thoáng lạnh cứng, lại cũng chỉ là chuyện trôi qua mau, anh hướng về phía vẻ mặt xem kịch vui của Thái Luân Tư khẽ cong môi một cái, ngược lại nhìn về phía khuông mặt tươi mát của Tô Noãn: “Muốn ăn gì, anh đi lấy giúp em.”

Thái Luân Tư bận tối mắt mà vẫn thong dong đánh giá Lục Cảnh Hoằng, sau đó cũng nhìn về phía Tô Noãn, Tô Noãn như là cảm giác được bầu không khí quỷ dị giữa hai người đàn ông, cười yếu ớt nói: “Các anh nói chuyện đi.”

Cô đứng lên, kéo qua làn váy dài, vòng qua bọn họ đi về phía khu ăn uống, Thái Luân Tư thu hồi tầm mắt ngắm nhìn Tô Noãn, mới vừa quay đầu lại lại phát hiện ra tầm mắt Lục Cảnh Hoằng nhìn tới, chính là phương hướng Tô Noãn rời đi.

“Có vẻ như bọn cậu ở chung cũng không tồi nha, điều này vượt ra khỏi dự liệu của mình đấy.”

Thái Luân Tư nói với Lục Cảnh Hoằng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo bình tĩnh tươi cười, Lục Cảnh Hoằng quay đầu liếc nhìn Thái Luân Tư cười tủm tỉm, rồi sau đó chỉ là lẳng lặng chú ý tới tình cảnh bên kia của Tô Noãn.

“Cậu nhìn qua có vẻ rất tích cực, Ansel, cậu như vậy, làm cho mình có chút sợ hãi.”

Lục Cảnh Hoằng nhíu mày nhìn Thái Luân Tư, Thái Luân Tư tiện tay lấy ly rượu trong tay nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua, anh khẽ nhấp một hớp nhỏ, sau đó cầm ở trong tay nhẹ lắc lư, chất lỏng màu hồng trong suốt bóng loáng, ở đáy ly xoay tròn: “Đối với người luôn cố chấp trong tình yêu khiến người ta kính sợ, chỉ là mình không ngờ tới, ngay cả cậu luôn dè bĩu bọn phụ nữ lại có một ngày cũng sẽ lâm vào lưới tình.”

“Mình không thể thích một phụ nữ sao?”

Lục Cảnh Hoằng đem toàn bộ lực chú ý ném trên người Thái Luân Tư, anh cười nhạt hỏi lại, ánh mắt nhạy cảm mà mát lạnh, Thái Luân Tư xem hiểu nghiêm túc trong ánh mắt anh, gật đầu cười cười: “Đương nhiên có thể, cô ấy đích thực là một cô gái động lòng người, cho dù cậu sẽ không vui, mình cũng không thể không nói, mình cũng bị cô ấy mê hoặc.”

Lục Cảnh Hoằng sắc mặt có chút âm u, anh cau chặt chân mày, nhìn Thái Luân Tư chứa đựng nụ cười, lãnh đạm lạnh nhạt cho ra một câu trả lời không thể nào thân thiện: “Có lẽ cậu không thích nghe, nhưng mình cũng không thể không nói, đó chẳng qua là chuyện riêng của cậu, không có bất kỳ quan hệ nào với cô ấy, mình chỉ quan tâm cô ấy để ý chính là ai.”

“Nếu như không phải là cậu thì sao?”

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Thái Luân Tư khiêu khích cười, cũng cười theo, ngữ khí kiên định mà tự tin: “Vậy cũng không phải là bất kỳ người nào khác.”

Thái Luân Tư rũ mắt xuống suy tư vài giây, bĩu môi, gọi người phục vụ lại, cầm ly rượu đỏ đưa cho Lục Cảnh Hoằng, thản nhiên cười rộ lên: “Cạn ly.”

Lục Cảnh Hoằng đón nhận ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với anh: “Theo như sự hiểu biết của mình, cậu cũng không phải là một người đàn ông thích đùa nghịch.”

“Mình chỉ là không hy vọng cậu bởi vì lý do nào đó mới tiếp cận Tô Noãn.”

Lục Cảnh Hoằng chăm chú nhìn thật lâu vẻ mặt cũng nghiêm túc của Thái Luân Tư, sau đó mỉm cười, ánh mắt xa xăm, một lần nữa nhìn về phía Tô Noãn đang chuyên tâm cúi đầu chọn lựa đồ ăn trong khu ăn uống.

“Mình nguyện ý đem tất cả cho cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn.”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt như tuyết sâu thẳm, anh uống cạn ly rượu kia, nâng ly đặt ở một bên, nâng bước đi hướng về phía khu ăn uống, Thái Luân Tư đột nhiên cười cười, cũng một hơi uống sạch ly rượu.

Anh nhìn thấy trong khu ăn uống, bên người Tô Noãn bỗng nhiên xuất hiện vài vị thiên kim, đây có phải chăng là lý do Lục Cảnh Hoằng đi qua?

————-

Tô Noãn không nghĩ tới sẽ có người tiến lên chào hỏi cô, trong tay các cô ấy cũng bưng ly rượu đỏ màu sắc tươi rói, mở miệng ra liền cho thấy khí thế cao quý, hơn nữa là cực kỳ xinh đẹp.

Chủ đề các cô ấy bàn tán không phải là cách ăn mặc thì cũng là nhân tố lưu hành bên trong giới thượng lưu, Tô Noãn cảm thấy các cô ấy hoàn toàn không cần tới bên cạnh cô mà nói, tuy rằng ý đồ của các cô ấy là muốn tạo mối quan hệ tốt với cô.

Các danh môn thiên kim kia bỗng nhiên chuyển đề tài sang thanh niên tuấn tú tài giỏi thành phố A, khi nhắc tới một vài cái tên, các cô ấy đều tự cười cười, bộ dáng giữ kín như bưng, vẫn chưa tỏ ra vô cùng hưng phấn hay là yêu thích.

Tô Noãn đi cũng không được, không đi lại cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể bồi ở bên cạnh bọn họ, cắm đầu cắm cổ ăn thức ăn trong tay, nghe bọn họ nói về con em tinh anh trong vòng danh lưu, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhạt.

Thật ra là cô tuyệt không cảm thấy hứng thú, nhưng cô vẫn như cũ làm bộ như hưng phấn bừng bừng ngẩng cao đầu lắng nghe, sau đó cô nghe thấy có người đột nhiên hỏi cô: “Không phải cô vừa rối cùng bộ trưởng Lục Cảnh Hoằng khiêu vũ sao? Tôi còn nhìn thấy anh ta giống như là… À… Các người rất thân quen sao, vậy cô chắc hiểu rõ anh ta lắm, anh ta là người như thế nào?”

Đối mặt với ánh mắt tha thiết mà khắc chế này, Tô Noãn hé miệng cười, thản nhiên nói: “Là một người rất tốt, rất dịu dàng.”

Khi cuộc sống trở nên nhàm chán thì tăng thêm một chút liều thuốc gia vị cũng không phải là chuyện xấu gì, Tô Noãn nhìn mấy người hoá đá trước mắt, bọn họ hình như rất không tin tưởng đánh giá của cô dành cho Lục Cảnh Hoằng.

“Vậy tại sao cô biết anh ta, không phải nói Lục bộ trưởng không thích phụ nữ sao?”

Có người không cam lòng hỏi, những người khác thì khắc chế lễ độ vẻnh tai nghe, Tô Noãn đem những ái mộ sùng bái này nhìn ở trong mắt, bỗng nhiên cô không muốn tán gẫu thêm nữa, vì thế trước những cái nhìn soi mói chờ mong, đỏ mặt: “Tôi cái gì cũng không có làm, anh Cảnh Hoằng bỗng nhiên từ trong thang máy ôm lấy tôi, sau đó chúng tôi liền quen nhau.”

Anh Cảnh Hoằng…

Những danh môn thiên kim kia ngượng ngùng nở nụ cười, đem ly rượu đến bên khoé miệng, cố gắng che dấu một trận buồn nôn trong ngực, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy đám phụ nữ vây quanh Tô Noãn như vậy, nội tâm trở nên buồn bực rối rắm.

Hiện tại không có ai nói chuyện với cô, Tô Noãn ăn sạch điểm tâm, đem đĩa đặt ở trên bàn ăn dài, cô muốn cáo biệt với đám thiên kim không hợp nhau này, trên vai lại bị một cỗ lực đạo phủ xuống.

“Ăn no rồi sao?”

Giọng nói réo rắt mà trầm thấp vang trên đỉnh đầu, Tô Noãn không cần ngẩng đầu nhìn lên, từ trong hơi thở biển quanh quẩn mà phán đoán, cô có thể đoán ra được người đàn ông nào ôm cô thân mật như vậy.

“Hôm nay tới tham gia tiệc sinh nhật của Ninh Nhi, có chuẩn bị món quà đặc sắc gì không?”

Tô Noãn vừa định đáp lại Lục Cảnh Hoằng, lại bị một đạo giọng nữ vô cùng mềm nhẹ khác giành trước, To Noãn theo tiếng nhìn thấy trong đám đông có một vị thiên kim đang ngùng cười yếu ớt, một đôi mắt xinh đẹp được kẽ màu mắt nhàn nhạt đang nhìn bọn họ.

Nhưng mà, Tô Noãn không trả lời, bởi vì cô biết, đối tượng chú ý của vị thiên kim đó hiển nhiên là một người hoàn toàn khác, mà cô hiện tại, bất quá chỉ là một tán lá xanh, vô cùng không có cảm giác tồn tại.

“Nghe nói anh kéo đàn Violin rất lợi hại, câu lạc bộ âm nhạc UNCLE của tôi sắp tổ chức một buổi diễn tấu, sẽ mời các nhạc gia Violin nổi tiếng ở nước ngoài, anh có muốn đi chung hay không?”

Bọn họ tiếp tục hỏi, thanh âm rất dịu dàng cũng rất cẩn thận, mang theo một tia chờ mong, trong ánh mắt tràn đầy thẹn thùng cùng nhút nhát đặc trưng của phụ nữ.

Lần này Tô Noãn xác định đối tượng bọn họ hỏi tuyệt đối là Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng lại làm như không nghe thấy lời mời nhiệt tình của vị tiểu thư kia, lấy ra khăn tay lau vụn bánh ngọt dính trên khoé miệng cho Tô Noãn, sau đó nhẹ nhàng, tao nhã xếp khăn tay cất vào túi.

“Nếu ăn xong rồi thì đi qua bên kia thôi, không khí nơi này có chút vẩn đục.”

Thản nhiên, khí thế không để lại dấu vết.

Chỉ là vừa đi được vài bước, cô chợt nghe được một câu: “Thật không biết Cù gia nghĩ như thế nào, thế nhưng lại cho phép người như vậy ở cùng một chỗ với Lục bộ trưởng? Nếu như là Ninh Nhi, mới có thể làm cho người ta tin phục.”

Tô Noãn bước chân dừng lại, Lục Cảnh Hoằng cũng rất kịp thời dừng theo, bọn họ đều không thể xem nhẹ một câu nói kia, Tô Noãn nhẹ nhàng quay đầu lại, giống như là rúc vào trong ngực Lục Cảnh Hoằng.

Trong giới chính trị Lục Cảnh Hoằng có tiếng không cho người ta chạm vào, thế nhưng không có đẩy cô ra, ngược lại ôm chặt vòng eo của cô, điểm này làm cho đám con gái nháy mắt không còn tiếng cười nào, ưu nhã tiết chế những tiếng cười nhạo kia.

Vẻ mặt Tô Noãn thản nhiên, ánh mắt của cô lướt qua đầu vai Lục Cảnh Hoằng, hướng về cô gái xinh đẹp trong đám kia chợt cười cười: “Thật ra tôi không phải người nhà Cù gia, cho nên Cù gia không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi, đến việc Ninh Nhi và Lục bộ trưởng ở chung một chỗ có thích hợp hay không, các cô phải hỏi Lục bộ trưởng, đúng không Lục bộ trưởng?”

Lục Cảnh Hoằng rũ xuống tầm mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Noãn là ý cười liên tục, anh liếc mắt nhìn vị thiên kim kia, sắc mặt cũng thản nhiên, lại không xem nhẹ câu hỏi của Tô Noãn: “So với những người bị đàn ông đùa bỡn còn tự cho mình là có mị lực vô biên, cây thông noel bề ngoài rực rỡ nhưng nội tâm trống rỗng tịch mịch dung tục ngu xuẩn, anh càng thích cây dương nhỏ đơn giản giản dị hơn.”

Tô Noãn khoé mắt liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ của vị thiên kim kia, lời nói của Lục Cảnh Hoằng quả thực làm cho người ta chịu không nổi, trên căn bản, nếu như là cô, sẽ trực tiếp cảm thấy vô cùng xấu hổ mà muốn đâm đầu vào đất.

Lục Cảnh Hoằng từ đầu đến cuối cũng không muốn cùng đám phụ nữ kia nói chuyện, nếu không bởi vì lo lắng Tô Noãn có chuyện, anh cũng sẽ không đi tới, giờ phút này có thể đi rồi đương nhiên tuyệt không do dự.

Tô Noãn được Lục Cảnh Hoằng dìu đi về hướng bên cạnh, đến nữa đường lại bị một người phục vụ lịch sự ngăn cản đường đi.

“Tiểu thư, ly rượu này là vị tiên sinh bên kia mời cô uống.”

Tô Noãn theo hướng người phục vụ chỉ nhìn lại, liền thấy chỗ ngồi cách đó không xa là một người đàn ông còn trẻ tuổi, theo như nhìn qua cách ăn mặc, hẳn là một công tử nhà nào đó, đón nhận tầm mắt Tô Noãn, ngay lập tức cho cô một cái mỉm cười mập mờ mà chân thành.

Khi người đàn ông trẻ tuổi kia giơ giơ ly rượ có ý ra hiệu, Tô Noãn nhíu nhíu mày, cũng đã có người bưng qua ly rượu kia, hơn nữa lập tức đem nó uống sạch, sau đó đem cái ly rỗng đặt lại trên bàn ăn.

Tô Noãn kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Hoằng mặt không đổi sắc uống hết ly rượu, anh lành lạnh liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia sắc mặt giờ phút này biến hoá ngượng ngùng, nói với người phục vụ: “Phiền anh giúp chuyển lời cảnh cáo tới anh ta, trong lòng cô ấy đã có đối tượng, mong anh ta buông tha cho.”

Tô Noãn tinh tế nhìn sắc mặt Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng đến khó có thể thân cận được, cong lên khoé môi, mặc kệ anh lôi kéo, trước vô số ánh mắt đánh giá, không chớp mắt đi tới một góc.

“Em không nghĩ là anh sẽ uống hết ly rượu kia.”

Tô Noãn mỉm cười nhìn nếp uốn giữa chân mày Lục Cảnh Hoằng, cô đột nhiên rất muốn kiễng đầu ngón chân lên vuốt, chỉ là vừa đến gần một bước, phía sau liền có người vội đi qua, không cẩn thận nên va mạnh vào cô một phát.

“Có bị đụng đau không?”

Lục Cảnh Hoằng trước tiên liền đỡ lấy cô, chiếc lắc trên cổ tay trái trong lúc vô tình bị đụng làm gãy, rầm một tiếng rơi xuống đất, cũng lộ ra vết sẹo vốn được che lại.

Từng vết dao nhạt lộ ra dưới ánh đèn sáng rỡ, Tô Noãn dựa vào bên người Lục Cảnh Hoằng, tay phải của cô cầm lấy cổ tay trái trần truồng, những vết sẹo kia, là hậu quả của thời điểm cô từng bị lạc mất phương hướng mà tuỳ ý đối đãi bản thân.

Không có bất kỳ biện pháp nào xoá bỏ đi, cô hướng Lục Cảnh Hoằng ngây thơ cười một chút, mượn thân thể của anh đứng vững, như cũ vẫn không buông ra cổ tay chồng chất vết thương của mình, cúi người đi nhặt vòng đeo tay, lại phát hiện bị gãy không thể nào khôi phục lại được.

Lục Cảnh Hoằng cũng ngồi xổm người xuống, đỡ cô dậy, nhìn cô, ấm áp mà cười, anh làm như đoán ra được cô khó xử, thân thể cao to khẽ nghiêng, đem cô hoàn toàn ngăn cách với bữa tiệc náo nhiệt ở bên ngoài.

“Anh có tham gia bữa tiệc ở phòng bên cạnh, có muốn qua đó ngồi một chút không, bên này có vẻ như không được tốt.”

Anh nâng lên cánh tay cô che kín vết thương, cô muốn kháng cự, thế nhưng anh lại không chịu buông ra, nhìn như dịu dàng kỳ thật dùng lực vừa đủ, trong tay của anh không biết từ lúc nào có thêm một sợi dây, nhờ anh và cô đứng gần như vậy, cô nghe thấy anh nói nhỏ: “Thả tay ra, tin tưởng anh.”

Bàn tay to lớn ấm áp thon dài nắm lấy ngón tay cô, cũng hoá giải khẩn trương của cô, Tô Noãn chậm rãi buông lỏng bàn tay phải ra, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đem sợi dây kia cột trên cổ tay trái của cô, sau đó thắt lại một cái nút.

Đó là một sợi dây màu xanh dương đậm, cô chưa bao giờ biết một sợi dây bình thường không chú ý lắm, thế nhưng lại có thể biến thành một món đồ trang trí trên cổ tay cô, chỉ là như thế nào cô cũng cảm thấy sợi dây kia nhìn quen mắt.

Anh đỡ lấy vai cô, động tác tự nhiên bình thản đi ra ngoài, không để ý đến những ánh mắt thổn thức lời nói nhỏ nhẹ xung quanh, xuyên qua đám người đi ra ngoài, không khí mát mẻ trong lành đánh úp tới, Tô Noãn – ý thức càng thêm thư thái.

Cô quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Hoằng, phản ứng chậm chạp phát hiện, cà vạt của anh đã không thấy đâu, hai nút ở cổ áo được tuỳ ý mở ra, cô nhìn về phía cổ tay mình, hơi nhếch khoé môi.

Bọn họ còn chưa đi tới sảnh yến tiệc Lục Cảnh Hoằng nói, liền bị một người phục vụ đuổi theo gọi trở lại, nhìn qua bộ dạng lo lắng thở hổn hển: “Tiểu thư, tham mưu trưởng nói một lát muốn giới thiệu cô với mọi người, cho nên mời cô vào phòng nghỉ chờ một chút, không cần đi ra ngoài sợ lúc đó không tìm thấy cô.”

Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng liếc nhìn nhau, Lục Cảnh Hoằng hiểu rõ ý của cô, không có bắt buộc cô ngược lại cùng cô đi vào phòng nghỉ ngơi, mới vừa đi tới cửa phòng nghỉ, hai người liền nhìn thấy Lý Tư Đặc dựa vào vách tường.

“Tham mưu trưởng có vài lời muốn nói với một mình anh.”

Lý Tư Đặc thản nhiên nhìn Lục Cảnh Hoằng nói, ánh mắt trước sau như một lạnh lùng, đứng lại ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng, mắt lạnh liếc nhìn Tô Noãn, nhẹ hừ một tiếng.

“Tôi biết Ninh Nhi thích chính là anh, chẳng qua tôi sẽ không bỏ cuộc.”

“Vậy cậu hãy giữ vững phần quyết tâm không nhụt chí này đi.”

Lục Cảnh Hoằng khắc chế đẩy anh ta ra, lôi kéo Tô Noãn đẩy ra cánh cửa phòng nghỉ, thanh âm của anh nhẹ nhàng mà không tình cảm chút nào, Ninh Nhi với anh mà nói, không tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì, tự nhiên không cần thiết phải đi để ý.

Ngồi ở trong phòng nghỉ, rất nhanh có phục vụ đưa đồ uống tới, phục vụ vô cùng chu đáo, Tô Noãn cũng thấy khát nước, liền cầm lên hail y bưởi tây uống.

Lục Cảnh Hoằng ngồi ở trên ghế sofa lật xem tạp chí, cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Noãn nhìn thấy nhân viên cảnh vệ Tiểu Chu đứng ở nơi đó, mới vang lên câu nói vừa rồi Lý Tư Đặc khi mới nhìn thấy bọn họ nói.

Hình như Cù Dịch Minh có vài lời muốn nói với Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn theo bản năng nghĩ tới một màn trong sàn nhảy vừa rồi ngẩng đầu nhìn thấy Cù Dịch Minh, Cù Dịch Minh đối với quan hệ của cô và Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở, không có can thiệp vào nhiều.

Hiện tại đột nhiên nói muốn gặp Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn có thể nghĩ tới chính là Cù Dịch Minh định nói với Lục Cảnh Hoằng, Cù gia sẽ không cho phép Lục Cảnh Hoằng tiếp tục trở thành thượng khách Cù gia, khi Tô Noãn vẫn còn ở nhà Cù gia.

“Chờ anh trở lại.”

Lục Cảnh Hoằng dịu dàng thông báo một câu, đem tạp chí để lại trên bàn trà, liền đứng dậy theo nhân viên cảnh vệ đi ra ngoài, cửa phòng nghỉ được khép lại nhẹ nhàng.

Tô Noãn thế nhưng thật ra là muốn đi theo, nhưng mà ngẫm lại thân phận của mình, cô lại có quyền gì lên tiếng, sự xuất hiện của cô sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm phức tạp, chẳng thà tin tưởng Lục Cảnh Hoằng, giống như vừa rồi tin tưởng anh!

Cúi đầu ngắm nhìn chiếc cà vạt kia, Tô Noãn lần nữa bưng ly bưởi tây lên uống một ngụm, mới đưa cái ly đặt lại trên bàn, trong đầu cô loé qua một hình ảnh, biểu cảm quái dị của Lục Cảnh Hoằng khi ăn trái Thanh Long.

Rõ ràng vô cùng chán ghét, lại cố ý giả bộ không thèm để ý, không thích cô nói chuyện với đàn ông khác, liền lẫn nữa từ trong làm khó dễ, thật sự trở thành một người đàn ông uốn éo khác.

Tô Noãn bất đắc dĩ cười, thở dài, cô cảm giác cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, cô giống như là muốn nghiệm chứng dự cảm của mình, xoay người lại nhìn về phía cửa.

Chỉ cần một giây, nụ cười trên mặt cô liền trở nên băng lãnh phòng bị nhất, Cố Lăng Thành, lẳng lặng đứng ở nơi đó, một bàn tay anh còn nắm tay cầm cánh cửa, anh bắt gặp đáy mắt cô nháy mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng lập tức liền bị ý cười bao trùm.

“Phục vụ nói có người tìm anh trong phòng nghỉ, không nghĩ tới là em, khiến anh có chút được sủng ái mà lo sợ.”

“Tôi nghĩ có thể anh lầm rồi, tôi không tìm anh, chỉ là ở đây chờ người, bây giờ mời anh đi ra ngoài.”

Ánh mắt Tô Noãn trở nên lạnh lùng, Cố Lăng Thành ảm đạm cười, động tác lại hoàn toàn trái ngược với mệnh lệnh của cô, bước từng bước vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Bình luận





Chi tiết truyện