Viêm Chuyên tự nhiên như đang đi vào nhà mình, phi thường tùy ý. Cơ mà người này đi tới đâu chẳng vậy.
Lý Vi Dân nhìn thấy thanh niên cao lớn vừa đẹp trai vừa lạnh lùng này hệt như chủ nhà, cởi áo khoác bắt đầu thu thập hành lý, mở đống đồ đã bị ngốn hơn phân nửa trong rương hành lý ra, thứ nào nên bỏ vào tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, thứ nào nên cho vào phòng bếp thì cho vào phòng bếp. Mấy bộ quần áo thì trực tiếp xách tới phòng ngủ chính.
Làm xong tất cả những chuyện đó, người này bắt đầu phân phòng. Phòng ngủ chính đương nhiên thuộc về y và Tiêu Hòa, phòng tiếp theo cho thiếu niên đầu tổ quạ kêu A Phúc ở, còn một gian phòng nhi đồng thì cho… một con robot và một con chuột?
“A Tiêu, một năm rưỡi nay rốt cuộc cậu đi đâu vậy? Tại sao trước khi bỏ đi lại xếp đặt mọi chuyện như thế? Tại sao không nói cho tớ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Còn có đám người này… Rốt cuộc là cái gì? Con robot kia… Hình như tớ nghe được nó đang nói chuyện, còn có con chuột kia nữa, từ lúc nào mà cậu bắt đầu thích nuôi chuột làm thú cưng vậy?” Lý Vi Dân càng nhìn càng thấy đám kia có nhiều vấn đề, bắn liên thanh hàng loạt câu hỏi cho Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa chỉ chỉ tai của mình, cười khổ: “Tai tớ thực sự xảy ra vấn đề. Không lừa cậu đâu.”
“Đừng có gạt! Rõ ràng tớ nghe thấy cậu nói chuyện với anh chàng đẹp trai kia.”
Vẻ mặt Tiêu Hòa mờ mịt nhìn hắn.
Lý Vi Dân lắc đầu cười, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cười không nổi, “Cậu thật sự không nghe được à?”
Người trước mặt vẫn không có phản ứng.
“Đúng là không được sao?”
Bất đắc dĩ, Lý Vi Dân đành phải đi tìm giấy bút.
Tiêu Hòa nhìn đống câu hỏi viết càng ngày càng nhiều trên hai trang giấy, đau đầu xoa xoa cái trán.
Rốt cuộc có nên nói thật toàn bộ mọi chuyện với Vi Dân hay không? Nhưng mà hiện tại hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng người này phiền lòng vì hắn, cũng không muốn làm người này thương tâm. Nên lo liệu thế nào đây?
Bóng dáng của Tiểu Viêm đang nghiên cứu máy lọc nước uống rơi vào trong tầm mắt, Tiêu Hòa nở nụ cười, hắn đã nghĩ ra nên nói như thế nào rồi.
“Tớ vẫn luôn lo lắng không biết có nên nói với cậu hay không.”
Lý Vi Dân ngẩng đầu, bàn tay đang viết câu hỏi tạm thời ngưng lại.
“Tớ thích người cùng giới, phát hiện chuyện này hồi trung học, vẫn không dám nói cho cậu, cũng không dám để cho người khác biết.”
Biểu cảm của Lý Vi Dân thay đổi.
Tiêu Hòa thở dài, bất đắc dĩ cười: “Nếu cậu cảm thấy không chấp nhận được thì tớ có thể rời đi ngay lập tức.”
Lý Vi Dân giận dữ trừng Tiêu Hòa, cúi đầu mạnh mẽ viết xuống ba chữ trên giấy: “Nói tiếp đi!”
“Được rồi, nếu cậu không để ý, tớ tiếp tục nói. Tớ nhịn ba mươi năm, vẫn nhịn tới khi cậu kết hôn, có em bé, nhìn gia đình cậu hạnh phúc như vậy, tớ cực kỳ đố kỵ. Tớ cũng muốn tìm người yêu đương một lần, thậm chí sống qua cả một đời, nhưng ngay cả chuyện mình thích đồng tính tớ còn không dám cho người ta biết thì làm sao dám ra ngoài tìm đồng bạn. Nhưng cho dù tớ giấu diếm như thế nào cũng vẫn có người biết được. Lần đó tớ to gan đi vào một quán bar của dân đồng tính luyến ái, tuy rằng mới vào có năm phút đã ra nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy.”
Tiêu Hòa cười khổ, “Người nọ vừa vặn là đối thủ làm ăn của tớ. Tớ hoài nghi tên kia căn bản là vẫn luôn thuê người theo dõi, muốn nắm lấy nhược điểm của tớ. Về sau người nọ lấy chuyện này để uy hiếp, ép tớ buông tha cho mấy vị khách lớn, kế tiếp lại vì quen mùi biết vị mà bắt đầu vơ vét tài sản của tớ. Tớ không thể nhịn được nữa, nghĩ thầm so với để cho hắn tiếp tục áp chế như vậy, chi bằng buông tha cho hết thảy trước mặt, một lần nữa tìm nơi khác bắt đầu. Tớ sợ hắn hoài nghi nên cũng không tới từ chức ở công ty, cũng sợ hắn vơ vét nên dứt khoát đổi chủ toàn bộ tài sản. Tất cả những chuyện này xong xuôi rồi tớ mới rời đi.”
Miệng Lý Vi Dân há thực sự to. Loại tình tiết chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết với điện ảnh này không ngờ lại phát sinh trên người bạn bè tốt nhất của hắn. Tuy rằng nhất thời khó có thể tiếp thu, nhưng nghe cũng rất hợp tình hợp lý.
“Vậy bây giờ cậu trở về, không sợ người kia tiếp tục tìm tới cửa sao?” Lý Vi Dân thêm câu hỏi mới vào tờ giấy.
Tiêu Hòa thần bí cười, dần dần, nụ cười càng ngày càng dịu dàng.
Lý Vi Dân chịu không nổi đá một cước.
Tiêu Hòa nâng nâng cằm, chỉ chỉ về phía Tiểu Viêm, “Thấy cậu ta không? Tiểu tình nhân của tớ đấy.”
Câu sau nói tới uyển chuyển dịu dàng, nhu tình vô hạn. Ghê tởm tới mức mí mắt Lý Vi Dân giật giật.
“Cậu ta trông nhỏ hơn cậu rất nhiều.” Lý Vi Dân run rẩy viết lên giấy.
“Ừ, cho nên mới kêu tiểu tình nhân.” Tiêu thúc thúc không biết xấu hổ nói.
“Cậu không giỡn với tớ chứ?”
“Không. Không nghe thằng bé nói nó là nam nhân của tớ sao hả?”
“Đừng nói nữa! Tớ mắc ói!” Một chữ cuối cùng ấn mạnh tới nỗi ngòi bút trực tiếp chọc thủng cả trang giấy.
Tiêu Hòa nhún nhún vai.
“Cái tên gia khỏa lúc trước uy hiếp tớ cũng bị chuyển đi không lâu sau khi tớ rời khỏi. Cậu cũng biết tớ là người cái gì cũng ăn được, chỉ ăn không nổi thiệt thòi. Tớ tới tìm hắn, trực tiếp ‘giải quyết’ hắn.”
“Cậu cậu cậu… Đừng bảo với tớ là cậu giết hắn nhé?”
“Sao vậy được. Tớ chỉ cho hắn trắng tay mà thôi. Tin tớ đi, cậu tuyệt đối không muốn nghe quá trình đó đâu.”
“Được rồi, tớ không muốn nghe. Cậu không cần phải nói gì đâu. Tớ không muốn trở thành đồng phạm!” Ngòi bút ra sức chọc chọc, chọc cho một trang giấy đang phẳng phiu trở nên biến đổi hoàn toàn.
Tiêu Hòa tỏ vẻ tiếc nuối đối với tờ giấy kia.
“Kỳ quái là sao cậu lại không yêu tớ nhỉ? Tớ đây cũng là một người đàn ông tốt lắm mà.” Lý Vi Dân đột nhiên viết một câu như vậy trên giấy.
Tiêu Hòa thấy thế, tức đến nỗi quả thực muốn bảo Tiểu Viêm xiên người này thành thịt nướng.
“Cậu cho là cậu tốt lắm hả? Tớ thấy cũng chỉ có loại mắt mù một nửa như vợ cậu mới có thể vừa ý, hừ! Cậu làm sao so được với Tiểu Viêm nhà tớ? Cậu cao được như nó không? Đẹp trai được như nó không? Tiểu Viêm nhà tớ ra được phòng khách vào được phòng bếp, việc nhà thì giỏi khỏi phải nói, đánh nhau kiếm tiền không gì làm không được! Nó còn có thể lên trời xuống đất, cậu có thể không?”
Viêm Chuyên đang đổ nước từ bình lọc nước vào máy nghe thấy được, đi tới lật khuôn mặt Tiêu Hòa lại, cắn một ngụm vào miệng hắn coi như khen ngợi. Về phần nhân loại đã tiến vào trạng thái dại ra ngồi bên cạnh kia, trực tiếp bỏ qua.
Tiêu Hòa dù da mặt dày thế nào, ở trước mặt đối tượng mình từng thầm mến mà bị người phi lễ vẫn có chút chịu không được, nhanh nhanh chóng chóng đẩy dã thú càng hôn càng phát tình ra, liên tục ho khan vài tiếng, thu xếp sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng người dậy.
Lý Vi Dân còn đang kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn lại.
A Phúc ban nãy cực kỳ hứng thú chạy tới xem gian phòng của mình, giờ nắm lấy một đống giấy quảng cáo chạy trở về.
“Tiêu Tiêu, tui muốn dán mấy thứ này trong phòng, dán như thế nào?”
Tiêu Hòa vẫy tay, bảo A Phúc đưa những tờ giấy màu sắc rực rỡ kia cho hắn, lấy ra một tờ quảng cáo của mấy nhà hàng gần đấy, bảo Tiểu Viêm gọi điện thoại qua đó đặt cơm.
“A Phúc, cậu thích ăn cái gì thì nói cho Tiểu Viêm. Tiểu Viêm, phiền cậu lấy hai chén nước cho tôi với Vi Dân.”
Viêm Chuyên nhìn khuôn mặt Tiêu Hòa có vẻ mệt mỏi, cũng không nhiều lời, xoay người rót hai cốc nước vừa qua máy lọc đi tới đặt trên bàn trà.
Tiêu Hòa cầm lấy một ly, ngửa đầu uống cạn.
Lý Vi Dân liếm liếm môi, mới vừa vươn tay, chén nước trên bàn trà kia đã không thấy tăm hơi.
Viêm Chuyên cầm lấy cái chén, ực một ngụm uống cạn cốc nước, buông cái chén trống không xuống, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi tới nhà hàng đặt cơm.
Tiêu thúc thúc xấu hổ.
A Phúc không sợ chết chen đến bên người Tiểu Viêm, đưa tay chỉ trỏ trên tờ quảng cáo, hễ món ăn nào có ảnh chụp đều bảo y gọi một lần.
Mân Côi và Tiêm Đầu cũng đi ra khỏi phòng, rất tự nhiên trèo lên sô pha, một đứa dùng điều khiển mở ti vi, một đứa nhảy lên đầu gối Tiêu Hòa, cố gắng vươn đầu cúi xuống nhìn coi trên đống giấy sặc sỡ có gì.
“Chào…” Lý Vi Dân dè dặt nhích mông, giơ tay lên bắt chuyện với Mân Côi.
Mân Côi quay đầu, hồng mang nơi con mắt lóe lên: “Chào.”
Lý Vi Dân nuốt từng ngụm nước miếng. Lúc này hắn bắt đầu hoài nghi sâu sắc hết thảy phát sinh trước mắt liệu có phải sự thật hay không, có lẽ căn bản là hắn đang nằm mơ, Tiêu Hòa chưa trở về, cũng không mang về tiểu tình nhân của hắn, càng không mang về một con robot có trí năng cao.
Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều là giả, chắc chắn tối hôm qua hắn xem tivi nhiều quá nên hiện tại mới nằm mơ!
Từ sau khi gặp Vi Dân, Tiêu Hòa vẫn cố gắng biểu hiện tự nhiên, nhưng trong lòng luôn rất khẩn trương. Đây là người bạn tốt nhất của hắn, lừa gạt ai giấu diếm ai thì hắn cũng không muốn lừa gạt người này, cho nên hắn còn nói một vài lời nói dối có thiện ý. Hiện giờ đối phương sau khi nhìn thấy Mân Côi và Tiêm Đầu rõ ràng tỏ vẻ mê mang và hỗn loạn, hắn lại không biết nên giới thiệu những kẻ phi nhân loại bên người mình này như thế nào.
Tiếp tục lừa gạt Vi Dân sao? Hắn không muốn; nhưng mà trực tiếp nói ra thì lại sợ Vi Dân không thể tiếp nhận. Nên lo liệu thế nào đây? Tiêu Hòa có chút phiền não.
Bảo hắn cút đi! Tiếng của Tiểu Viêm đột nhiên vang lên trong đầu.
Tiêu Hòa hoảng sợ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Tiểu Viêm đang gọi đồ ăn từ nhà hàng. Hô, xem ra câu nói kia là trực tiếp nói trong óc hắn.
Tiêu Hòa đau đầu, không rõ tại sao Tiểu Viêm lại bài xích Vi Dân như thế, lúc vừa mới gặp mặt còn coi Vi Dân như không tồn tại. Nói thằng nhóc này đang ghen, cảm giác lại không quá giống. Ngược lại thái độ có chút tựa như nhìn thấy ruồi bọ…
Vừa nghĩ tới Vi Dân trong mắt Tiểu Viêm biến thành ruồi bọ, Tiêu Hòa lần này không ngớt đau đầu khổ não, hắn quả thực khóc không ra nước mắt.
Làm sao mới có thể để cho Tiểu Viêm chấp nhận Vi Dân đây? Làm sao mới có thể khiến Vi Dân dung nhập với bọn họ? Đây không phải là vấn đề khó khăn hay đơn giản, đây chính là va chạm giữa chủng tộc với chủng tộc. Hơn nữa nhà bọn họ còn không chỉ có một chủng tộc, ngay cả mâu thuẫn giữa chính hắn và Mân Côi còn chưa được giải quyết, Tiểu Viêm và A Phúc lại càng không ưa được nhau, A Phúc bên này còn suốt ngày muốn xơi tái Mân Côi, Tiêm Đầu vừa nhìn thấy A Phúc đã không nhịn được run run, đều là vấn đề a!
Quên đi, vẫn cứ tiến từng bước một vậy. Nhớ ngày đó mình cũng từ không thể tiếp thụ, dần dần chậm rãi thu phục đám gia khỏa khó trị này đến tạo thành gia đình. Tiêu thúc thúc đắc ý nghĩ. Thời gian, chỉ cần có thời gian, chỉ cần có thể cho bọn hắn cơ hội hiểu biết lẫn nhau, cuối cùng bọn hắn cũng sẽ có thể hòa mình.
Có điều hôm nay vẫn nên để Vi Dân về trước đi, miễn cho bị kích thích quá mức. Hơn nữa hắn thực sự lo lắng liệu Tiểu Viêm có thể mất kiên nhẫn mà ném Vi Dân xuống dưới lầu hay không.
“Vi Dân, có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?”
Lý Vi Dân cả kinh, theo bản năng lắc lắc đầu, vừa viết vừa nói: “Ách, tớ mới ăn trưa xong không lâu, vẫn chưa đói. Như vậy đi, buổi tối cậu có thời gian không? Cậu đến nhà tớ hoặc chúng ta đi ra ngoài ăn, tớ có mấy lời muốn tâm sự một mình với cậu.”
Nói thí dụ như con robot này là cái gì? Thiếu niên đầu tổ quạ kia rõ ràng không hề nói chuyện, nhưng mà tại sao A Tiêu lại giống như có thể hiểu được cậu ta đang nói gì? Còn có người đàn ông trẻ tuổi cao hơn mình nửa cái đầu kia rốt cuộc là ai? Hai người quen nhau như thế nào… Rất rất nhiều vấn đề, mà mấy vấn đề này cũng không thích hợp nói ra ở đây.
Tối hôm nay không được. Viêm đại gia lên tiếng.
Tiêu Hòa trở mình khinh thường, nhưng vì bảo trì hình tượng bình thường, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nói với Lý Vi Dân: “Tối nay tớ hơi mệt, như vậy đi, đợi chuyện bên này thu xếp ổn thỏa, hai ngày nữa tớ liên lạc với cậu, chúng ta tìm một chỗ hảo hảo tâm sự.”
“Ừ, vậy cũng được.” Lý Vi Dân dứt khoát viết: “Xe của tớ đỗ ở gara phía dưới, tạm thời cậu cứ lấy mà đi.”
“Không cần, hiện tại tớ không dùng tới, cậu cứ lái về đi. À, Vi Dân,” Tiêu Hòa có chút do dự.
“Có chuyện gì? Không muốn nói cho người nhà cậu và những người khác biết cậu đã trở lại có phải không?” Lý Vi Dân rất hiểu biết người bạn cùng nhau lớn lên này.
Tiêu Hòa cười, “Còn có chuyện của tớ ở đây…”
“Yên tâm, tớ sẽ không hé răng nửa lời. Ngay cả Tiểu Ngữ cũng không nói.” Lại một trang giấy bị viết kín.
“Cám ơn.”
“Giữa chúng ta mà cám ơn làm cái gì. Tớ đi đây, cậu cứ làm việc của mình trước đi.” Lý Vi Dân viết xong câu nói sau cùng thì đứng lên, muốn chào hỏi người đàn ông được gọi là Tiểu Viêm và thiếu niên đầu tổ chim, kết quả người ta căn bản đầu cũng không thèm ngẩng.
Khóe miệng Vi Dân giật giật, đành phải cười cười tạm biệt kẻ duy nhất chịu nói chuyện là con robot nhỏ.
“Hẹn gặp lại.” Mân Côi giơ cánh tay nhỏ bằng sắt lên ồm ồm trả lời. Trong nội tâm nó ngược lại cảm thấy nhân loại mới xuất hiện này thuận mắt hơn Tiêu Hòa nhiều lắm, ít nhất trông cũng không âm hiểm giả dối như Tiêu Hòa.
Âm thầm lau mồ hôi, Lý Vi Dân cứ như vậy mang theo một đầu mờ mịt cùng hỗn loạn, bị Tiêu Hòa đưa ra cửa.
Bình luận
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1