chương 14/ 110

“…Đừng lay nữa…” Trở người tiếp tục ngủ. “…Đã bảo đừng có lay nữa mà!… Thằng nào còn lay tao liều mạng với thằng đó!” Người thì đang ngồi, mắt cũng trừng lớn, nhưng ý thức vẫn còn lang thang trong mộng.

Viêm Chuyên rất không lưu tình mà úp nguyên một cái khăn lạnh vào mặt hắn. Tiêu Hòa giật mình một cái, thanh tỉnh hơn.

“Mấy giờ rồi?” Tủi thân mà đem cái khăn thấm ướt nước lạnh buốt kéo ra vo thành một cục, nhớ Tiêu Hòa hắn từ trước đến nay không có thói quen bám dính vào giường, cũng không biết là bị cái tên hỗn đản nào làm hại.

Hai bàn tay Viêm Chuyên mở to ra.

“Nha… Em gái tao đâu?” Tiêu Hòa nhìn chằm chằm chiếc giường trống rỗng đối diện, đột nhiên kêu lên.

Đi ra ngoài làm kiểm tra. Viêm Chuyên chỉa chỉa bên ngoài.

“Ra viện? Không thể nào? Tao còn đang trông chờ kiếm được tám, chín nghìn từ trên người con bé mà! Đúng rồi, tiền đâu? Chỗ tiền đêm qua mày mang về biến đâu mất rồi hả? Tại sao lại không còn? Rõ ràng tao để dưới gối mà.”

Lục lọi khắp nơi, ngay cả chăn cũng vén lên nhìn cũng không thấy bóng dáng cọc tiền đâu. Tiêu Hòa sốt ruột, vội vàng nhảy xuống giường xốc khăn trải lên sục sạo lần nữa.

Không có!

Mắt thấy Tiêu Hòa cầm lấy gối đầu như muốn xé đôi, Viêm Chuyên túm cái gối lại, dùng ngón tay viết trên khăn trải giường: trả viện phí.

“Trả… Mày trả hết chỗ đó?”

Viêm Chuyên gật gật đầu.

Tiêu Hòa ngây người.

“Cái thằng ngu ngốc coi tiền như rác này! Chỗ đó cũng phải tới một vạn đồng! Mày đưa hết toàn bộ sao? Bọn họ không trả lại tiền thừa?”

Viêm Chuyên lắc đầu.

Tiêu Hòa tức giận đạp cho y một cái.

“Cái thằng câm điếc mày muốn khoe mẽ cái gì hả? Đi nộp tiền cũng không gọi tao một tiếng! Mày có biết hay không bằng vào quan hệ của tao với viện trưởng, ít nhất cũng có thể được giảm giá năm mươi, sáu mươi phần trăm gì gì đó! Chẳng phải lần trước mới bảo là hơn tám nghìn sao? Giờ đã tăng lên một vạn? Bệnh viện gì mà lòng dạ hiểm độc vậy?”

Viêm Chuyên cúi đầu nhìn dấu chân trên đùi mình.

“Hiện tại mới sám hối thì đã muộn! Tiền cũng nộp rồi, mày còn chờ bọn nó nhả ra hả? Nói! Tiền từ đâu ra?”

Có nên đập cho hắn một trận không ta? – Viêm Chuyên đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Nói cho mày biết, giả bộ câm điếc cũng vô dụng! Thẳng thắn thì được khoan dung, kháng cự chỉ có khổ. Thành thật khai báo cho tao! Nói! Tiền này từ chỗ nào tới?”

Vẫn là đập thêm một trận nữa đi, tên này cần được dạy dỗ.

“Thằng nhóc thối, tao cảnh cáo mày, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu mày không nói ra nguồn gốc chỗ tiền ấy, tao sẽ đem mày lột… Thanh Bình, buổi sáng tốt lành!” (ʘoʘ)

Lúc cửa phòng mở, Tiêu Hòa trưng ra bộ mặt tươi cười sáng lạn đến cực điểm với người đang ngồi xe lăn đi vào.

“Tiêu đại ca! Buổi sáng tốt lành.” Trương Thanh Bình cũng cười.

Hộ sĩ đẩy xe lăn tới bên giường của Trương Thanh Bình. Tiêu Hòa ba bước chỉ còn hai bước, nhanh chóng tiến tới giúp dìu cô dậy.

“Thanh Bình à, đã làm xét nghiệm rồi hả? Không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?”

Mí mắt Viêm Chuyên giật giật.

Trong lòng cô bé ấm áp, “Không có việc gì, chỉ là chút tổn thương do chấn động não với bị ngã thôi, bác sĩ nói nếu em muốn thì hôm nay là có thể xuất viện được rồi.”

“Thế à? Hôm nay có thể xuất viện sao… Ha ha chúc mừng chúc mừng. Tới đây, cẩn thận một chút.”

Bác gái hộ sĩ trung niên bật cười, “Anh chàng đồng môn này thật đúng là có tâm, chắc không phải nhìn trúng con gái nhà người ta đấy chứ?”

“Chị hộ sĩ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng này, thuốc không thể uống bậy, lời cũng không thể nói lung tung. Đừng nói tới ở nhà em đã có một người cực kỳ ghê gớm, nếu không có, cũng không dám ôm ý nghĩ hồ đồ này a. Em chỉ dám coi Thanh Bình là em gái thôi!”

“Ha ha, ngại quá ngại quá, cô Trương, tôi với cậu Tiêu hay nói giỡn, cậu ta ở đây hơn nửa tháng, đùa nhau thành quen rồi, đứng để ý nha. Cậu Tiêu này là người tốt lắm.”

“Kìa chị…” Tiêu Hòa gãi đầu cười gượng.

Viêm Chuyên thờ ơ xem người nào đó sắm vai người anh cả ngây thơ chất phác như từ trên núi xuống. Cũng không biết có phải nhìn không nổi nữa hay không, liền đi tới một tay nắm lấy kẻ kia quăng về giường, lập tức kéo màn xuống. Trong khoảnh khắc kéo màn, Viêm Chuyên tựa hồ trừng mắt liếc cô gái một cái, ánh mắt trở nên hung tàn.

Trương Thanh Bình bị hành động bất thình lình của Viêm Chuyên làm cho hoảng hồn, ngược lại không chú ý tới cái liếc của Viêm Chuyên dành cho cô.

Mà các y tá có lẽ đã quen việc Viêm Chuyên đối đãi như vậy với Tiêu Hòa, tình cảm anh em thật tốt nha, cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, cho nên mặc kệ a mặc kệ.

Vẻ mặt Tiêu Hòa ù ù cạc cạc, nhưng trước khi mắng chửi người cứ đấm một cú đã.

Ăn trưa xong không lâu, gã họ Chu hôm qua lại tới nữa.

“Bác sĩ nói cô cũng đã khỏe rồi, có thể xuất viện?”

“Đúng vậy.” Trương Thanh Bình sợ hãi gật đầu, len lén nhìn về phía giường Tiêu Hòa.

Màn kéo đến kín mít, Tiêu đại ca ăn cơm trưa xong nói cần bồi bổ tinh thần, chắc còn đang ngủ. Cùng một chỗ với người thanh niên cực kỳ anh tuấn kia.

Tiêu đại ca nói người nọ kêu Tiểu Viêm, là em trai của anh ta, còn bảo cô gọi cậu ý là Viêm nhị ca.

Chỉ là cô cảm thấy ngượng ngùng, mỗi lần vừa nhìn thấy ánh mắt người nọ lướt qua mình, tim liền đập thình thịch, nói không nên lời.

Mình bị làm sao vậy nè? Trương Thanh Bình ôm ngực nghĩ.

“Mặt cô đỏ thế, có phải phát sốt hay không?”

“Cái gì? A! Không, không có! Tôi không có phát sốt! Ngài Chu, ngài ngồi xuống ngồi xuống.” Trương Thanh Bình lúng ta lúng túng vén chăn lên muốn xuống giường lấy ghế dựa cho gã họ Chu.

“Không cần, nếu cô không có việc gì, tôi liền chuẩn bị đón cô ra viện. Hiện tại tôi chỉ rảnh một lát thôi. Thế nào, đi được chưa?” Gã cau mày ngăn cô lại.

“Đi luôn bây giờ?” Trương Thanh Bình do dự.

“Làm sao vậy? Còn có chỗ nào không thoải mái? Không phải bác sĩ nói cô không còn gì đáng ngại sao?” Muốn giở trò gì nữa?

“Cái kia… Ngài Chu.”

“Chuyện gì? “

Tiêu Hòa không có ngủ, từ lúc gã họ Chu đi vào bắt đầu nói chuyện, hắn liền tỉnh.

Hắn cực kỳ muốn đi ra ngoài bàn bạc với gã này, vừa giúp em gái hắn đòi phí dưỡng thương, đồng thời mình cũng tiện thể kiếm chút phí thủ tục gì gì đó. Mỗi tội là, hắn vừa mới động, tên Tiểu Viêm chết tiệt liền áp lên người, còn thuận tiện bưng kín miệng hắn.

Mặc hắn kháng cự như thế nào, đối phương vẫn không nhúc nhích.

Rốt cuộc thằng nhóc này muốn cái gì? Từ sáng tới giờ cứ như vậy, vừa ăn cơm trưa xong lại lôi hắn lên giường bắt đi ngủ. Còn nữa, nó lấy đâu ra cái loại sức lực quái đản thế này?  Một thằng đàn ông thân thể cường tráng khỏe mạnh như hắn thế mà bị thằng nhóc đó đè cho không cựa quậy được gì.

Quái thai! Đồ trẻ ống nghiệm đột biến gien!

Đầu gối chân trái vừa mới nhấc lên, người bên trên đã mẫn cảm nhận thấy được nguy hiểm. Ngay tại lúc Viêm Chuyên muốn đi đàn áp cái đùi không nghe lời kia thì Tiêu Hòa đã thừa cơ lăn từ trên giường lăn xuống.

Ngu ngốc.

Viêm Chuyên một tay chống lên giường, lặng lẽ quan sát kẻ vừa rớt xuống.

Tiêu lão đại xoa xoa cái mông đau, làm bộ dửng dưng đứng lên, cũng tiện thể kéo màn ra.

Động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài cách một tấm rèm không thể nào không nghe thấy. Đương nhiên cũng cắt đứt luôn cuộc đối thoại giữa hai người Chu, Trương.

Lúc Tiêu Hòa giật màn ra, Thanh Bình cùng gã họ Chu kia đồng thời nhìn về phía hắn.

“Hey, hai người khỏe không!” Tiêu Hòa giơ tay cười đến sáng lạn.

“Tiêu đại ca. “

“Thật xin lỗi, không phải bọn tôi quấy rầy mọi người đấy chứ?” Gã họ Chu vốn đang cau mày không vui, sau khi nhìn thấy Viêm Chuyên từ trên giường chậm rãi ngồi dậy phía sau Tiêu Hòa thì hai mắt sáng ngời, lời nói nhất thời trở nên khách khí rất nhiều.

“Không sao không sao, “Tiêu Hòa xua tay, cười a a mà hỏi thăm: “Anh chắc là ngài Chu đúng không? Em gái tôi nhờ ngài chăm sóc. Tôi họ Tiêu, Tiêu Hòa, đồng hương với Thanh Bình.”

Em gái? Đồng hương? Cái này liệu có phải cũng tiêu biểu cho phiền toái hay không?

Nhìn Tiêu Hòa chìa tay phải ra, gã bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn là duy trì lễ nghi đi lên phía trước bắt tay.

“Xin chào anh Tiêu. Hóa ra là anh quen Thanh Bình, Tôi họ Chu, Chu Tấn, người đại diện cho chủ của Thanh Bình. ” Không biết Thanh Bình có nói cho đối phương biết chủ nhà của mình là ai chưa?

“Người đại diện? Anh công tác trong giới biểu diễn nghệ thuật?”

Thảo nào thấy thanh âm người này nghe quen tai, quả nhiên là người gọi điện thoại ở nhà vệ sinh hôm đó. Đối tượng trong điện thoại của hắn liệu có phải là chủ nhà của Thanh Bình hay không? Sách, vừa nhìn đã biết là một kẻ khôn khéo.

Trong lúc Tiêu Hòa đánh giá Chu Tấn, đồng thời Chu Tấn cũng đang đánh giá Tiêu Hòa.

Dựa vào việc hắn đã từng gặp qua vô số người, cảm giác đầu tiên của Chu Tấn chính là người này không đơn giản. Không ngờ tới một con bé Trương Thanh Bình quê mùa lại có một vị đồng hương ưu tú tinh anh như vậy.

Hắn làm nghề gì? Thương nhân hay là luật sư?

“Đúng vậy, tôi làm việc trong công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Đại Chúng Thanh Nhạc, đây là danh thiếp của tôi.” Chu Tấn lấy tấm danh thiếp từ trong ví ra, hai tay đưa qua.

Tiêu Hòa mỉm cười tiếp nhận, hắn hiểu được ý tứ của Chu Tấn khi cho hắn danh thiếp, hắn cũng muốn đưa lại một tấm, vấn đề là hắn không có.

“Đại Chúng Thanh Nhạc a, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe nói công ty của anh chính là công ty giải trí đứng nhất nhì trong nước, rất nhiều đại minh tinh đều là do công ty các anh phát hiện và bồi dưỡng ra. Ví dụ như Dư Gia Gia hiện tại đã là ngôi sao điện ảnh quốc tế nổi tiếng, còn có ca sĩ thần tượng được cả thế giới hâm mộ nguyên lai là siêu mẫu Phùng Siêu, ngôi sao ca nhạc ngọc nữ Lưu Tiểu Uyển, dàn nhạc tổ hợp Dã Thảo…”

“Nhìn không ra anh Tiêu còn rất hiểu biết về công ty chúng tôi. Hay là anh Tiêu đã từng làm qua công việc tương tự?” Chu Tấn đẩy đẩy kính mắt, nói bóng nói gió.

“Ha ha,” Tiêu lão đại cười trước nói sau, “Không phải tôi hiểu biết nhiều, mà là do quý công ty đã bồi dưỡng được vài vị Super Star (siêu sao, nguyên lời tác giả) đều là nổi danh khắp đại giang nam bắc Trung Quốc, muốn không biết cũng khó khăn à nha. Về phần tôi, chỉ là một bác sĩ thú y nhỏ nhoi chuyên xem bệnh cho động vật thôi, nào có số tốt như anh Chu, ngày ngày được gặp các đại minh tinh mà người khác mong nhớ ngày đêm.

“Nói mới nhớ, hình như em gái tôi là người giúp việc cho một ngôi sao trong công ty các anh đúng không?”

Tới rồi. Chu Tấn lập tức cảnh giác. “Đúng vậy, cô ấy… có nói cho anh biết chủ nhà của mình là ai chưa?”

“Anh Chu lo lắng quá rồi, em tôi tuy rằng giống tôi, đều là từ nông thôn ra, nhưng vẫn biết đạo đức nghề nghiệp tối thiểu chứ. Anh Chu ngồi đi, đứng nói chuyện không tốt đâu.”

Thanh Bình cũng liền vội chứng minh trong sạch của mình, “Đúng vậy nha, ngài Chu, cho tới bây giờ tôi không có nói ra chủ của mình là ai. Thật đó!”

Chu Tấn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Thanh Bình, khiến cô an tâm.

Viêm Chuyên cầm lấy một quả táo trên đầu giường, lau lau vào quần, cho vào miệng nhai rôm rốp.

Chu Tấn ngẩng đầu nhìn Viêm Chuyên, ánh mắt ngưng lại trong chốc lát.

“Anh Chu, nghe nói em gái tôi hình như trong lúc làm việc, vì đi mua thức ăn, nói cách khác là đang thực hiện công tác thì bị xe đụng phải đưa đến bệnh viện có đúng không?”

Chu Tấn nghe tới đây thì hiểu ra, nguyên lai là vì em gái mình mà bênh vực kẻ yếu sao. Một khi đã như vậy, hắn cũng không hy vọng phức tạp hóa sự tình, nếu móc ra vài đồng là có thể khiến cho chuyện này chấm dứt, hắn nghĩ công ty cũng sẽ không để ý việc xài chút tiền cỏn con bịt miệng người giúp việc.

“Như vậy… ” Thanh Bình nghe được hi vọng, cảm kích liếc mắt nhìn Tiêu Hòa một cái, ngẩng đầu, lấy hết dũng khí hỏi Chu Tấn: “Ngài Chu, lần này tôi bị thương có được tính là tai nạn lao động không?”

Trầm mặc một lát, Chu Tấn nâng nâng kính mắt thản nhiên nói: “Không phải tôi đã nói với cô, không cần lo lắng về tất cả phí tổn bệnh viện sao?”

“Ý của ngài là nói, lúc trở lại tôi cũng không cần trả khoản tiền thuốc men này đúng không?”

“Đúng. Hôm nay cô về nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai bắt đầu trở lại làm việc bình thường, tiền lương và đãi ngộ vẫn như cũ. Hiện tại cô còn vấn đề gì nữa không?”

“Không, không còn. Cám ơn…” Thanh Bình thoạt nhìn vừa cao hứng vừa kích động.

Tiêu Hòa há mồm muốn nói gì, lại bị Viêm Chuyên ngồi ở trên giường phía sau túm lấy áo, xiết cho hắn hồi lâu không thốt ra được lời nào.

Chu Tấn thấy Tiêu Hòa bị thiếu niên phía sau tóm lại, không hiểu được hai người là quan hệ gì, tuy rằng cảm thấy có chút bất ngờ khi hai người không đề xuất thêm yêu cầu gì về chuyện tiền bạc với hắn, bất quá có thể không cần dùng nhiều đã có thể thu xếp được vấn đề khó giái quyết này, hắn cũng thật vui vẻ.

Sau khi cao hứng, hắn cũng thử đề nghị với Tiêu Hòa, trọng điểm là thiếu niên phía sau: “Tôi thấy điều kiện ngoại hình của hai người tốt lắm, nếu hai người có hứng thú, hoan nghênh tới công ty chúng tôi dự tuyển. Anh Tiêu có số điện thoại của tôi rồi đó, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Thanh Bình, cô thu thập xong chưa?”

Chu Tấn tỏ vẻ mình không có quá nhiều thời gian, ý bảo Trương Thanh Bình thu dọn nhanh lên.

Thật vất vả đợi cho Tiểu Viêm buông tay, chính là đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói chuyện rồi, Tiêu Hòa cũng không tiện đề cập lại chuyện tiền bạc. Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, uổng phí một cơ hội kiếm tiền quý báu như vậy. Đều tại tên Tiểu Viêm chết tiệt! Nó muốn làm cái quái gì vậy chứ?

“Tiêu đại ca, cám ơn anh!” Thanh Bình thu thập xong mớ hành lý đơn giản, cảm kích sâu sắc nói.

“Cảm tạ cái gì, con bé ngốc nghếch, sau này ra đường nhớ phải cẩn thận một chút, biết chưa? Có chuyện gì thì gửi thư cho đại ca, nếu đại ca giúp được nhất định sẽ giúp, đi thôi đi thôi, nói không chừng hai ngày nữa chúng ta lại đụng phải nhau cũng nên.” Phất phất tay, Tiêu Hòa giả trang người tốt đến cùng.

Thanh Bình mang theo ánh mắt cảm kích đi ra ngoài trước.

Chu Tấn lễ độ chào hỏi Tiêu Hòa, ánh mắt thì nhìn về phía thanh niên đằng sau, lộ ra khuôn mặt có thể coi là tươi cười thân thiện.

Là vàng thì ở đâu cũng đều sáng, nếu cậu thanh niên kia muốn phất lên trong giới biểu diễn nghệ thuật, hắn chân thành hi vọng đối phương sẽ chọn công ty bọn hắn, tốt nhất là chọn hắn làm người đại diện. Dựa vào điều kiện của cậu ta, hắn tin tưởng tuyệt đối người này nhất định sẽ nổi tiếng hơn nhiều so với Phùng thần tượng xuất thân là siêu mẫu, tính tình kiêu căng nóng nảy kia, hơn nữa có hắn làm người đại diện, tiền đồ của thiếu niên này sẽ càng vô hạn.

Xoay người thì, tầm nhìn đảo qua tủ đầu giường bên người Tiêu Hòa. Đây là…?

Tiêu Hòa nhìn thấy ánh mắt của Chu Tấn, trong lòng khẽ động. Phân tích vài cái, nháy mắt trong đầu toát ra một chủ ý kiếm tiền khác.

Sau khi hai người Chu Tấn rời khỏi ước chừng một phút đồng hồ, Tiêu Hòa lập tức lấy cớ mắc tiểu, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Viêm Chuyên ở phía sau nhìn bóng dáng hắn, muốn cùng đi, lại bị một câu “Tao muốn đại tiện!” của Tiêu Hòa làm cho dừng lại. Mặc kệ thật hay giả, y cũng quả thật không muốn lại ngửi thấy mùi vị trong nhà WC nữa. Huống chi, tên kia đã khỏe hơn, không phải sao?

Đuổi theo Chu Tấn đang chuẩn bị lên xe, Tiêu Hòa gọi một tiếng: “Anh Chu!”

Chu Tấn quay đầu lại. Trương Thanh Bình trong xe cũng quay đầu nhìn về phía hắn.

Tiêu Hòa làm cái thủ thế, ý bảo Chu Tấn lại đây nói chuyện, đồng thời phất phất tay với cô gái trong xe, lộ ra một nụ cười ôn nhu khiến cho người khác an tâm. Thanh Bình cũng cười lại với hắn.

Chu Tấn thoáng do dự, đóng cửa xe, đi đến trước mặt Tiêu Hòa. “Xin hỏi?”

Vẻ mặt Tiêu Hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh Chu, tôi có chút việc quan trọng muốn bàn bạc với anh.”

Chu Tấn nghĩ thầm, chắc không phải bọn họ cảm thấy hứng thú với đề nghị của hắn chứ? Vừa nghĩ, trên mặt dĩ nhiên là hiện ra nụ cười kiêu ngạo nhàn nhạt. Xem xem, quả nhiên không có bất kỳ người nào có thể kháng cự được hấp dẫn trở thành minh tinh siêu cấp.

“Cô Dư, ý tôi nói là cột trụ Dư Gia Gia của Đại Chúng Thanh Nhạc, trong khoảng thời gian này có phải là không được yên ổn bình an cho lắm đúng không?”

“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Chu Tấn nhanh chóng thay đổi. “Làm sao anh biết…”

Tiêu Hòa nhún nhún vai, “Ai bảo các người nói chuyện lớn tiếng như vậy làm chi. Cho dù Thanh Bình không nói bất cứ chuyện gì, chỉ cần người nghe không phải là thằng ngốc đều có thể từ anh Chu đây mà suy đoán ra được chủ nhà của Thanh Bình là ai.”

“Tôi không rõ ý tứ của anh. Còn nữa, anh rốt cuộc muốn nói với tôi chuyện gì?” Chu Tấn cảnh giác hỏi.

Tiêu Hòa cười, “Nói xem chúng ta có khả năng hợp tác hay không.”

Chu Tấn chờ đợi.

Tiêu Hòa ngẩng đầu, dừng ở hai mắt Chu Tấn, nói: “Kỳ thật tôi là cảnh sát xuất ngũ, em trai tôi cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng.” (Bạn lại bắt đầu lừa tình người khác)

Trong lúc Tiêu, Chu hai người hết sức chăm chú trao đổi sự tình thì một cái bóng xám đen nho nhỏ thừa dịp không ai chú ý, vù một cái lủi vào phía dưới xe Chu Tấn.

Đạt được mục đích, Tiêu Hòa cười mị mị, một đường đá đá đạp đạp, lắc la lắc lư trở về phòng bệnh, nhưng khi hắn vừa đẩy cửa phòng ra, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi.

“Này, thằng nhóc! Vừa rồi mày bị sao thế? Tên kia là người thân hay là gì của mày hả? Tao đi với hắn để giúp em gái tao đòi tiền, mày kéo cổ tao làm chi? Đừng tưởng là mày thanh toán được tiền viện phí thì giỏi lắm! Ông đây kiếm tiền là chuyện của ông, ai cần mày lo!” Đặt mông ngồi vào trên giường, Tiêu lão đại bắt đầu hưng sư vấn tội.

Trên người người kia có mùi cổ quái, là mùi vị không tốt. Y không hy vọng Tiêu Hòa tiếp xúc nhiều với người nọ.

Viêm Chuyên lười giải thích, hơn nữa có nói cũng không được rõ ràng. Duỗi cái lưng mỏi, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Này! Đây là cái thái độ gì thế hả? Thằng nhóc thối, đừng cho là mình lớn lên dễ nhìn một chút là có thể làm bộ làm tịch. Chẳng qua được mời đi dự tuyển thôi, thế nào, hai lần bị tinh tham nhìn trúng, có phải cảm thấy mình giỏi lắm không? Tao cho mày biết, cái giới biểu diễn nghệ thuật kia giống như là nước dơ bẩn nhầy nhụa trong đầm vậy, không phải là thứ mày có thể đụng vào! Ê, tao đang nói chuyện với mày đấy, tại sao phải cản tao?”

Thực ra Tiêu Hòa vẫn luôn biết, Chu Tấn đưa ra lời mời kia, rõ ràng là hướng tới Tiểu Viêm, mà hắn bất quá chỉ là kẻ đi kèm.

Viêm Chuyên căn bản mặc kệ hắn, mặc hắn hiểu lầm, nhanh tay nhanh chân thu dọn vài thứ bệnh viện không cần nhưng còn có thể dùng, bỏ vào trong một cái túi cực lớn.

“Thằng nhóc chết tiệt mày! Ngày mai tao đem mày bán cho mấy công ty giải trí đó. Cho mày làm thử ba tháng coi mày có thể đắc ý nổi nữa không!”

Không còn cách nào khác, Tiêu Hòa chính là thật sự phản cảm đối với giới biểu diễn nghệ thuật. Em trai nhà hắn cũng là một lòng một dạ muốn trở thành ngôi sao, vì thế hao phí không biết bao nhiêu tuổi thanh xuân cùng máu và nước mắt.

Nghĩ tới đứa em ở nhà, cơn tức của Tiêu Hòa tiêu tán không ít. Cũng không biết nó và ba mẹ hiện tại thế nào?

Người đã đi rồi mới phát hiện rất nhiều chuyện trước kia kỳ thật…

Quên đi, việc gì phải chấp nhặt với trẻ con. Thằng nhóc này mặc dù là đứa trẻ lang thang không rõ lai lịch, nhưng phi thường kỳ quái là lại có tinh thần trọng nghĩa mà rất rất nhiều thanh niên hiện nay không có.

Có lẽ nó chỉ không muốn hắn lợi dụng một cô gái đáng thương giúp bọn hắn kiếm tiền chăng?

“Coi như xong, người cũng đã đi rồi. Ai, tối hôm qua mày đi đâu thế? Chắc không phải làm chuyện phạm pháp chứ?”

Tiêu lão đại ngồi ở trên giường nhìn Viêm tiểu đệ bận bận bịu bịu thu trong xếp ngoài. Muốn hắn hỗ trợ? Chỉ với chút đồ vật này, đang nằm mơ sao?

Động tác của Viêm Chuyên dừng lại một chút. Có nên nói cho hắn biết không?… Thôi bỏ đi, y cũng không muốn trở thành công cụ kiếm tiền cho tên tiểu nhân tham lam kia.

“Ai ai, cái chén trà kia cũng mang đi, đã cho tao dùng thì phải là của tao. Mày không nói được thì để tao hỏi, nếu hỏi đúng thì gật gật đầu. Mày có phải đi cướp không?” Tiêu Hòa tự nói với mình – đối với trẻ con, nhất là trẻ con không nghe lời thì phải thật kiên nhẫn.

Viêm Chuyên lắc đầu, tự nói với mình không cần chấp nhặt với loại người như vậy. Đem nước trong chén trà đổ đi, bỏ vào túi nhựa màu đen.

“Vậy còn ăn trộm? Cái túi giấy ăn kia cũng bỏ vào.”

Không phải.

“Không phải cướp bóc cũng không phải ăn cắp? Chẳng lẽ lại là… Đánh bạc?” Ai biết được chứ, thằng nhóc này thoạt nhìn thần thần bí bí, nói không chừng lại có một vài khả năng đặc biệt, ví dụ như nhìn xuyên qua hoặc tráo bài gì gì đó cũng nên.

Không phải!

“Cũng không phải?… Vay nặng lãi? Không có khả năng. Tìm người mượn?” Ngắm vài lần từ trên xuống dưới, ngay cả nói cũng không nói được, tìm ai mượn a!

Sờ sờ cằm, Tiêu lão đại trong đầu chợt lóe linh quang, “Tao biết rồi! Mày đi bán đúng không? Nam hay nữ? Tìm ở đâu?” (có ai không hiểu từ “bán” hem?)

Lập tức, một mùi khét lẹt giống như mùi nhựa cháy tỏa ra.

Tới khi Viêm Chuyên chú ý, mới phát hiện cái khung giường bệnh cao cấp có thể điều chỉnh hình dạng mà y đang cầm trong tay đã bị nấu chảy một khúc.

Tiêu Hòa sững sờ nhìn làn khói trắng đang bốc lên, sững sờ nhìn vào thanh giường thiếu mất một đoạn kia, há hốc miệng, đầu còn chưa kịp phản ứng, người đã bò xuống, tay tự động đem cái chăn mỏng nhanh chóng che lại khung giường, còn bỏ thêm cái gối lên trên.

Tốt rồi, che giấu như vậy, nếu không chú ý thì chắc cũng không dễ dàng bị phát hiện đi?

“Khụ, Tiểu Viêm à, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, dù sao cũng đã nộp viện phí rồi, không cần qua chào hỏi Chung Xá nữa đâu. Về phần làm sao mày kiếm được chỗ viện phí kia, ha ha, chuyện đó chúng ta bàn bạc lại sau.”

Viêm Chuyên còn đang nhìn nhìn tay mình. Không được, năng lực khống chế của y vẫn còn quá kém, luôn luôn bị tâm tình ảnh hưởng.

“Tiểu Viêm?” Tiêu lão đại nịnh hót, thật cẩn thận cầm lấy cái túi nilon to màu đen trong tay Viêm tiểu đệ.

Viêm Chuyên quay đầu, duỗi tay ra.

Tiêu Hòa hiểu được, hai tay dâng túi nhựa lên (ngoan thế). Còn về chuyện hắn và Chu Tấn đã nói và thu xếp, có lẽ từ từ rồi hẵng nói với Viêm đại hiệp sau.

Chung Xá đứng trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Hòa và Viêm Chuyên hai người một trước một sau đi ra từ cổng chính của bệnh viện. Mãi cho tới khi bóng lưng hai người chìm vào trong đám đông.

Hai người này thật sự rất kỳ quái.

Đầu tiên, thân phận thật sự của bọn họ đúng là một ẩn số.

Nói bọn họ không có tiền thì, toàn bộ viện phí lại đều nộp đủ; nói bọn họ có tiền thì… Trong cái túi nhựa màu đen kia đại khái chứa không ít tài sản của bệnh viện đi. Nếu không phải có người báo cáo lại, hắn vẫn không tin Tiêu Hòa ngay cả cuộn giấy trong WC cũng tháo xuống đem theo.

Thong thả đi tới trước khung giường, vuốt ve một đoạn hổng giống như bị nhiệt độ cực cao nung chảy kia, Chung Xá vui mừng nở nụ cười.

Chúng ta vẫn còn hi vọng, đúng không?

***

Lại nói tới Thanh Bình vừa mới trở về nhà chủ, đang nhớ lại Tiêu đại ca đã nhiệt tình trợ giúp cô, cùng với vị Viêm nhị ca kia.

Nhắm mắt lại, cảm giác như trước mắt tựa hồ cũng là bóng dáng Viêm nhị ca vừa lướt qua.

Có chút nghiêm nghị, biểu cảm khuôn mặt không có gì phong phú khiến cho hắn thoạt nhìn giống một người đàn ông. Nhưng Thanh Bình có thể nhìn ra được số tuổi thật sự của vị Viêm nhị ca kia chắc chắn không vượt quá hai mươi tuổi.

Trẻ tuổi, anh tuấn, cao to, cường tráng, mặc dù có hơi trầm mặc quá mức, nhưng như vậy mới là đàn ông, không phải sao?

Hơn nữa hắn còn rất biết chăm sóc người khác. Nghe hộ sĩ nói, từ khi Tiêu đại ca nhập viện tới nay, vẫn luôn là Viêm nhị ca ở bên cạnh chiếu cố, từ bưng trà rót nước tới tắm rửa đi nhà cầu, gần như là hắn trông nom một cách tỉ mỉ chu đáo.

Một người con trai mặt lạnh nhưng tâm nóng. Thoạt nhìn lãnh khốc, kỳ thật sẽ vô cùng dịu dàng săn sóc đối với người mình yêu.

Đối với anh trai còn như vậy, nếu là với vợ thì sẽ thế nào nữa?

Ai được làm bạn gái của hắn nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc đi?

Nhìn bộ dạng cũng không giống một gã sở khanh.

Vị Tiêu đại ca kia cũng không tồi, nhiệt tình giúp người, bề ngoài cũng được coi là khôi ngô tuấn tú. Chính là… Vì sao chỉ khi nhìn thấy Viêm nhị ca thì tim mới đập dữ dội như vậy? Loại cảm giác này từ trước tới giờ chưa từng trải qua.

Mình bị làm sao vậy?

Ngày mai có nên ra tiệm internet gửi cho Tiêu Hòa một lá thư không? May ra cô còn có cơ hội gặp lại người nọ một lần nữa, có lẽ gặp xong thì cô sẽ hiểu được cái loại cảm giác này rốt cuộc thể hiện cho điều gì.

“Sột soạt sột soạt…”

Hình như có tiếng động gì đó.

Tiếng động này bắt đầu xuất hiện từ lúc cô lên giường không bao lâu, nhưng đợi cô tập trung lắng nghe, thanh âm lại biến mất. Lúc lơ đãng lại phát ra.

Tiếng động biến mất rồi.

Thanh Bình ngừng thở.

Một lát sau, “Sột soạt sột soạt…”

Thanh Bình không nhúc nhích.

Hiện tại chẳng những có tiếng sột soạt, còn có âm thanh cót két cọt kẹt phát ra.

Cô đã hiểu, loại tiếng động này không hề xa lạ chút nào. Đây là thanh âm con chuột đang gặm gỗ.

Chỉ có điều khu nhà trọ cao cấp này mà cũng có chuột xuất hiện, điều này khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc.

Không xong, phải bắt lấy con chuột nhắt này mới được. Nếu để cho chủ biết trong nhà có chuột, chẳng phải sẽ nghĩ cô không trông nom quét dọn nhà cửa sạch sẽ hay sao?

Thanh Bình vểnh tai cẩn thận đi tới hướng có tiếng động truyền tới.

Có lẽ hầu hết con gái đều sợ chuột, nhưng cô không sợ. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nông thôn, còn nhìn thấy chuột đồng to bằng cả con mèo nữa!

Nghe tiếng động hẳn là không phải từ trong căn phòng này, hình như là truyền đến từ phòng khách.

Thanh Bình khe khẽ vén chăn xuống giường, mở đèn lên, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, rón ra rón rén đi vào phòng khách.

Tiếng động lập tức im bặt.

Thanh Bình kéo cửa buồng mình lại, đề phòng lát nữa con chuột chạy vào.

Hiện tại ngoại trừ cửa phòng bếp và phòng khách đang mở ra, các cửa khác đều đóng.

Bật đèn phòng khách và phòng bếp lên, lấy ra một cái chổi nhựa từ chỗ chứa đồ, Thanh Bình di chuyển từng chút một về phía sô pha.

Một tay dịch cái sô pha dành cho hai người sang một bên.

Vù một cái, chiếc bóng màu xám nho nhỏ nhanh chóng lao về phía phòng tắm.

“Đồ chuột chết! Cho mày chạy nè!” Thanh Bình giơ cái chổi đuổi theo, nhìn thấy liền đập!

Cái gì gọi là chạy trối chết?

Chính là đây!

Thử Thiểu bị đuổi đến lên trời xuống đất, thỉnh thoảng còn có thể bị cạnh chổi lia qua.

Cái con bé đanh đá này! Thế mà không sợ chuột!

Thử Thiểu vừa tức lại vừa sợ, quay đầu chạy trốn về phía Thanh Bình đang ở trước mặt.

Thanh Bình giơ chân lên giẫm, giẫm không trúng.

Chi chi! Chi chi! Con chuột cũng có quyền sống! Tại sao đánh mèo là ngược đãi động vật, đánh chuột lại là hợp tình hợp lý? Con người các ngươi đúng là ngang ngược vô lý.

Thử Thiểu trốn đông trốn tây, thật vất vả mới tìm được một khe hở, lao vào gầm tủ bát không chịu ra.

Nó đây là phạm tội gì?

Tại sao ở đâu cũng bị người truy sát, bị người đánh đập? Lúc ở trong bệnh viện nhìn thấy người kia, kia… Sợ tới mức thiếu chút nữa bị người ta bắt sống, thật vất vả mới chui vào được một chiếc xe hơi đi tới khu nhà trọ này, còn chưa tìm được cái gì bỏ bụng đã lại bị phát hiện.

Ô ô, số của ta thật khổ.

“Con chuột chết! Mày ra đây cho tao!”

Thanh Bình đi dép lê dậm chân kêu to. Thỉnh thoảng còn dùng cái chổi vỗ vỗ vào một bên tủ bát, hy vọng có thể dọa cho con chuột đi ra.

Cô bảo tôi ra mà tôi ra liền thì tôi đây còn gì là mặt mũi nữa! Thử Thiểu liều chết không theo, vẫn tránh ở trong khe không nhúc nhích.

Thanh Bình hừ lạnh hai tiếng. Con chuột chết, không ra tao luộc mày luôn. Nghĩ là làm, cầm lấy phích nước trên bếp, mở nắp ra liền giội vào gầm tủ.

“Chi ─”

Nước không nóng, nhưng cũng đủ để Thử Thiểu lớn tiếng kêu thảm thiết.

“Cô đang làm cái gì vậy!”

Thanh Bình bị tiếng mắng mỏ giận dữ đột nhiên truyền đến làm cho sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa dội luôn phích nước vào chân mình.

“Ngài, ngài Chu, cô Dư…”

Ngay lúc Thanh Bình ngây người, một cái bóng xám nhanh chóng thoát ra khỏi khe hở, gần như dùng tốc độ mà mắt người bình thường không thể thấy rõ lao vút về phía cửa chính đang mở rộng.

Có hai người đang đứng ở cửa. Người mặc âu phục thẳng chính là Chu Tấn, còn người được Chu Tấn cẩn thận dìu trong lòng, mặc lễ phục dạ hội, trong tay cầm giày cao gót, say đến mức đứng cũng không vững chính là chủ thuê của cô, ngôi sao điện ảnh quốc tế nổi tiếng Dư Gia Gia.

“Tôi hỏi cô đang làm cái gì đó?” Chu Tấn một tay ôm Dư Gia Gia, tay kia đóng cửa chính vào, tức giận hỏi lại lần nữa.

“Trong nhà có… Con chuột…Tôi…” Thanh Bình sợ hãi rụt rè trả lời.

“Con chuột? Trong nhà có… Chuột? Trời đất!” Dư Gia Gia say rượu dường như tỉnh lại một chút, nghe được có con chuột, sợ tới mức xoay người muốn chạy ra bên ngoài.

“Cô nói bậy bạ cái gì vậy! Gia Gia, ngoan nào, trong tòa nhà này làm sao có thể có chuột được? Trương Thanh Bình, cô cầm phích nước làm gì đó? Tủ bát bị giội cho nát vụn cô có đền nổi không?” Nơi này tuy rằng không phải nhà chính thức của Dư Gia Gia, chỉ là nơi nghỉ chân tạm thời mà công ty an bài cho cô ấy, nhưng cũng là do hắn lựa chọn kỹ càng, làm sao có thể có chuột được?

“Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi chỉ muốn giội chết con chuột.” Thanh Bình vội vàng đem phích nước bỏ vào chỗ cũ.

“Câm mồm! Cô muốn đứng đây tới bao giờ? Còn không đi thu dọn đi, đến khắp nơi toàn là nước!”

“Thực xin lỗi.” Trong ánh mắt chôn xuống của Thanh Bình dẫn theo một tia u oán.

“Gia Gia, không có chuột, thật đó, chúng ta vào nhà trước đã.”

“Không… Em không muốn ở… trong phòng có chuột đâu…”

“Gia Gia, ngoan nào, chỗ này làm sao có chuột được, nếu có, anh cam đoan không cho em cơ hội nhìn thấy nó được không?”

Chu Tấn nửa đỡ nửa ôm đại minh tinh, cẩn thận dỗ dành.

Thanh Bình vừa kéo kéo cây lau nhà vừa len lén quan sát Dư Gia Gia đang say rượu. Được xưng là người tình trong mộng, Dư Gia Gia quả thật rất xinh đẹp, nhưng cái đẹp của cô không phải là cái loại mỹ lệ diễm quan quần phương (không hoa nào sánh bằng), cũng không phải cái loại xinh đẹp bức người, nên nói thế nào đây nhỉ?

Thật giống như đồng thời pha trộn giữa hai phần kiều mị của thiếu nữ, ba phần ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, ba phần dịu dàng của người mẹ, còn có hai phần đoan trang như hoàng phi.

Xinh đẹp như vậy, Thanh Bình không biết nên hình dung như thế nào mới được, cô chỉ biết rằng Dư Gia Gia cho dù là uống đến say khướt, cũng đẹp hơn nhiều so với một đám ngôi sao mới từ thẩm mỹ viện ra. Ngay cả thân là phụ nữ như cô mà cũng nhịn không được muốn thân cận, muốn ngợi khen nữa là.

Hơn nữa một vị đại minh tinh không hề cáu gắt nóng nảy như vậy, trên cơ bản mà nói là một người chủ rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng.

So sánh ra, thân là người đại diện của Dư Gia Gia, ngài Chu có vẻ…

“Thanh Bình, pha một chén trà đặc đem lại đây!”

Thấy người giúp việc Trương Thanh Bình giống như muốn trốn về phòng của mình, Chu Tấn bất mãn hừ lạnh một tiếng.

“Con bé giúp việc này, anh thấy hay là đổi đứa khác đi. Làm việc nôn nôn nóng nóng, còn không biết xem sắc mặt người khác.”

Nửa chén trà đặc trôi qua miệng, Dư Gia Gia có vẻ thanh tỉnh hơn rất nhiều, chống cái trán, nhẹ lay động ngón tay nói: “Không cần, con bé tuy rằng có hơi hấp tấp, nhưng cũng làm hết phận sự, đồ ăn nấu ra cũng coi như ngon miệng, quan trọng nhất là khá kín miệng. Đổi người khác chưa chắc đã tốt hơn.”

Chu Tấn thấy Dư Gia Gia nói đỡ cho người giúp việc, cũng không khăng khăng đồi đổi Trương Thanh Bình nữa.

“Tiệc đêm nay sao em uống nhiều vậy? Anh nghĩ chắc em không cần anh giải thích lại việc duy trì hình tượng ở bên ngoài quan trọng như thế nào chứ?”

Dư Gia Gia đá rớt dép lê xuống đất, hai chân co lên ghế sa lon, ôm đầu gối co thành một đống. Tựa hồ như đang từ chối giải thích lý do.

“Gia Gia…” Chu Tấn thở dài, kéo cà vạt ra, cũng vùi người vào giữa cái ghế sofa một người ngồi.

“Anh biết nguyên nhân tâm tình em không tốt, nhưng mà lần này nhà tài trợ lớn nhất của bộ phim đó chủ động đưa ra yêu cầu muốn Chu Tường của Ngọc Âm đảm nhiệm vai nữ chính. Công ty của chúng ta dù tranh thủ thế nào, đạo diễn không làm gì được thì cũng không còn cách nào khác.”

Dư Gia Gia vẫn không nói chuyện.

“Gia Gia, anh biết Vương Đạo ngay từ đầu cũng đã nói nữ diễn viên chính không phải là em thì không được, các nhà tài trợ cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Người sáng suốt cũng biết lần này Trần Đổng đổi diễn viên ngay trước khi bấm máy, rõ ràng cho thấy trong đó có giao dịch mờ ám với Chu Tường. Nhưng cái nghề này là như thế, nhà tài trợ lớn hơn đạo diễn, đạo diễn lớn hơn diễn viên nổi tiếng, diễn viên nổi tiếng lại lớn hơn tài năng mới. Em làm nghệ sĩ nhiều năm rồi, không thể nào mà ngay cả điểm này cũng không hiểu đúng không?”

Chu Tấn tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo. Chuyện này công ty cũng rất tức giận, nhưng không thể làm gì được.

Sau một lúc lâu, Dư Gia Gia ngẩng đầu buồn bã nói, “Không phải em không biết, chỉ là có chút khó chịu thôi.”

“Bộ phim này là bộ phim tâm huyết của Vương Đạo trong năm nay, cũng là lần hợp tác đầu tiên của Vương Đạo với biên kịch gia nổi tiếng Hà Vĩ. Trọng lượng của bộ phim này nặng bao nhiêu, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ. Bất kể là nghệ sĩ nào, chỉ cần có thể đảm nhiệm một vai trong đó, vậy đối với ảnh hưởng to lớn về sau đương nhiên không cần phải nói, huống chi là vai chính.”

“Chu Tường sẽ không từ một thủ đoạn nào, em có thể hiểu được. Chỉ là… Em với cô ấy chẳng phải là bạn bè sao? Đêm hôm trước tụi em còn uống trà với nhau với nhau, cô ấy…”

“Gia Gia, đừng khổ sở, giới nghệ thuật là như vậy, không ai là bạn vĩnh viễn, cũng chẳng có ai là kẻ thù mãi mãi. Chỗ nào tốt thì đến, vừa vặn qua chuyện này em cũng đã biết Chu Tường là dạng người gì rồi. Hơn nữa nói không chừng năm nay sẽ càng có cơ hội tốt, Đại Chúng Thanh Nhạc chúng ta làm sao có thể thua bởi Ngọc Âm? Tình nhân trong mộng Gia Gia của chúng ta, làm sao lại có thể bại bởi một kẻ dựa vào thân thể để giành vai diễn như Chu Tường được? Đúng không?”

“Em nghĩ em hiểu được vì sao cô ấy tình nguyện phá vỡ hợp đồng, từ Đại Chúng Thanh Nhạc nhảy qua Ngọc Âm . Có lẽ từ lúc đó trở đi, cô ấy cũng đã không coi em là bạn bè nữa rồi.”

“Đúng vậy, tuy rằng cô ta với em là kiểu nữ diễn viên hoàn toàn khác nhau, nhưng em thì tỏa sáng rực rỡ, mà cô ta lại vừa khéo là một người có dã tâm rất lớn…”

Dư Gia Gia không nói gì, khép hờ mắt lại như đang ngủ.

Chu Tấn biết rõ cá tính của cô, biết lúc này cô đang hồi phục tâm tình, cũng im lặng đợi cô bình phục.

Dư Gia Gia, sáu năm trước gia nhập Đại Chúng Thanh Nhạc. Vẻ bề ngoài, học thức, cách nói năng, khí chất của cô khiến cho mỗi một người từng gặp qua đều tin tưởng cô không phải kẻ vô dụng. Quả nhiên, vào công ty chưa tới nửa năm, một bộ thanh xuân kịch (kịch tuổi trẻ) mà chi phí chế tác chưa tới ba trăm vạn đã khiến cho cô một bước lên trời, từ đó về sau trở thành mộng ảo tình nhân trong lòng tất cả mọi người.

Dư Gia Gia không chỉ có diện mạo, diễn xuất của cô càng làm cho người ta không chê được điểm nào. Diễn cái gì thì là vai đó, dễ dàng nhập  vai, tính tình tốt, cũng không chèn ép người mới.

Công ty bảo cô nhận vai diễn nào, cô liền nhận vai đó, rất ít khi soi xét.

Cô như vậy khiến cho số lượng khán giả tăng lên không ngừng, còn chiếm được tán thưởng của rất nhiều người trong nghề, đó cũng là lý do vì sao chỉ trong vòng hai, ba năm ngắn ngủi cô đã leo lên tới vị trí diễn viên nổi tiếng. Mà hắn từ bốn năm trước mới bắt đầu trở thành người đại diện chính thức của cô, lần đầu tiên gặp mặt đã bị khí chất đặc thù của Dư Gia Gia làm cho khuynh đảo, mà thời gian công tác càng lâu, cũng càng ngày càng mê muội vì người này.

Hắn quyết tâm, chỉ cần hắn là người đại diện của Gia Gia một ngày, hắn sẽ tuyệt đối không cho phép có bất kỳ người nào xâm phạm đến Gia Gia, bất kể là phương diện nào đi chăng nữa.

“Anh bảo, tai nạn ô-tô của Thanh Bình liệu có phải do Chu Tường làm hay không?” Dư Gia Gia mở đôi mắt mịt mù ra, nói.

Chu Tấn suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Không phải không có khả năng. Tai nạn xe của Thanh Bình xảy ra lúc khoảng bốn giờ chiều qua, mà bình thường giờ đó con bé đề đi ra ngoài mua thức ăn. Người nào có ý đồ muốn tra ra chuyện này cũng không khó, huống chi…”

“Huống chi trước khi Thanh Bình xảy ra tai nạn, em đã nhận được thư đe dọa, muốn em chủ động từ bỏ vai nữ chính trong 《hồn đoạn Tử Cấm thành》, nếu không thì sẽ dằn mặt cảnh cáo. Em còn tưởng cái đó cũng giống như mấy cái uy hiếp vớ vẩn trước kia, cũng không để trong lòng, kết quả chưa đầy hai giờ đã nhận được điện thoại của cảnh sát, nói Thanh Bình xảy ra tai nạn được đưa vào bệnh viện. Nhưng mà nếu như nói là Chu Tường làm, cô ấy cũng đã đi hối lộ Trần Đổng, sao còn uy hiếp em làm gì?”

Chu Tấn suy nghĩ cẩn thận, “Có lẽ lúc đó cô ta còn chưa biết mình được tuyển làm vai nữ chính, cho nên muốn vẹn toàn đôi đường? Dĩ nhiên cũng hoàn toàn có khả năng là người khác làm. Tóm lại, trong khoảng thời gian này em nên cẩn thận một chút, có lẽ không phải Chu Tường, đừng quên lần trước em thiếu chút nữa…”

Dư Gia Gia khẽ xoa cái trán, rên rỉ.

“Làm sao vậy?” Chu Tấn vội vàng thò người ra hỏi.

“Đầu… Đau. “

“Vậy hôm nay em đi ngủ sớm một chút đi, anh đi đun nước tắm cho em, đợi lát nữa hảo hảo ngâm người. Những chuyện khác tạm thời không nên suy nghĩ nhiều, tóm lại em cứ là chính em là được rồi.”

Cúi đầu, Dư Gia Gia nói tiếng cám ơn, trên mặt hiện lên sắc hồng nhàn nhạt. Chu Tấn cười dịu dàng, cam tâm tình nguyện đi về phía phòng tắm.

Sau lưng Chu Tấn, Dư Gia Gia khe khẽ thở dài, lập tức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong khuỷu tay.

Khiêu khích cũng tốt, uy hiếp cũng được, âm thầm cho cô một đao cũng không hề gì, cô vẫn sẽ không sao cả. Binh đến tướng ngăn, nước tới  đất chặn, sáu năm qua đều là như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cô tin tưởng rằng Chu Tấn sẽ vì cô mà xử lý tốt mọi chuyện.

Không biết qua bao lâu, Thanh Bình nghe được tiếng cửa mở.

Ngài Chu đi rồi sao?

Ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ dạ quang, 23:08.

Bình luận





Chi tiết truyện