chương 106/ 110

“Lần trước mới gặp qua Lý tiên sinh, cũng không có cơ hội hỏi tính danh, không biết Lý tiên sinh xưng hô như thế nào nhỉ? Nhìn khí độ với tài lực của Lý tiên sinh, chắc sự nghiệp hẳn là không nhỏ đúng chứ?” Tiêu Hòa bưng cốc Hồng trà ngồi xuống chiếc ghế salon đơn bên cạnh.

“Ha ha, cũng bình thường thôi. Tôi cũng nhận sai cậu, nực cười lúc ấy vợ chồng tôi còn nhìn cậu thành một tài xế lái taxi nữa.”

“Tôi quả thật là lái taxi.”

Lý Trí Vân sửng sốt, lần trước chuyển khoản đã biết tên Tiêu Hòa, có tên thì điều tra cũng dễ, hơn nữa tên này cũng hiếm thấy. Lúc đó ông đã thoáng đoán ra Tiêu Hòa, biết hắn rất có danh tiếng trong giới tài chính.

“Cậu khiêm tốn quá, đại danh Kim Thủ Chỉ của cậu trong nghiệp giới vang dội vô cùng.” Lý Trí Vân cười nói.

“Cũng không đến nỗi khoa trương như vậy, chỉ ở mảnh đất thành phố N này mà thôi. Lý tiên sinh, chúng ta là người khôn không nói tiếng lóng, xem ra ngài đã điều tra qua một phen, như vậy tôi nghĩ ngài tự mình tới đây một chuyến chỉ sợ không chỉ là vì nói cho tôi biết lai lịch của khối huyết ngọc kia thôi, đúng chứ?”

“Đâu có, cái tên Kim Thủ Chỉ của cậu Tiêu đâu chỉ quanh quẩn trong mỗi thành phố N này.”

Tiêu Hòa nhếch miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía lão giả.

Lý Trí Vân không hề pha trò nữa, chỉnh chỉnh sắc mặt, suy nghĩ một hồi lâu, mở ví lấy một tờ danh thiếp ra, hai tay đưa cho Tiêu Hòa.

“Tôi họ Lý, Lý Trí Vân.”

Tiêu Hòa tiếp nhận, nhìn lướt qua danh thiếp, ngẩng đầu. Giáo sư sử học giảng dạy tại đại học HK, hội trưởng hiệp hội khảo cổ HK, cố vấn hội liên hiệp văn vật dân tộc của Trung Quốc. Đều là những chức vị có danh vọng tương đối cao.

“Lý Trí Phong?”

“Anh họ.”

“Vậy sao.” Tâm tưởng Tiêu Hòa xoay chuyển thật nhanh, ông già này tìm tới cửa là có ý gì? Tại sao không phải là Lý Trí Phong? Ông ta cũng là người của công ty CED? Hay là ông ta có khả năng đặc biệt gì nên mới không hề sợ hãi mà tìm tới cửa? Có nên gọi Tiểu Viêm hay không?

Nghĩ đến Tiểu Viêm, tâm Tiêu Hòa lại thắt chặt.

Không được, không thể quấy rầy Tiểu Viêm vào lúc này. Trước nhìn nhìn xem sao đã, có lẽ mọi chuyện cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa bây giờ hắn cũng không phải là không có sức chiến đấu, cho dù thật sự không xong cũng còn bốn đứa nhỏ nữa cơ mà.

“Anh bạn, tôi không có ác ý. Ngược lại tôi tới là để cảm ơn cậu.”

“Ngài có quan hệ gì với A Phúc?”

“Tôi sớm nên nghĩ tới kẻ có thể khuấy đảo công ty CED đến long trời lở đất, đuổi ra khỏi Trung Quốc thì sao có thể là người bình thường được. Lực phản ứng của cậu Tiêu thật đúng là làm cho kẻ hèn này bội phục.” Mặc dù còn chưa điều tra được rõ ràng những việc Tiêu Hòa làm trong một năm mất tích, nhưng ông cũng biết đại khái tình hình nhờ nói bóng nói gió,  nghe ngóng từ chỗ Lý Trí Phong, cảm giác việc công ty kia rớt đài cho dù không có quan hệ trực tiếp thì cũng có quan hệ gián tiếp với người này.

“Việc công ty CED rút khỏi Trung Quốc chẳng có bất cứ liên quan gì tới tôi cả.” Tiêu Hòa chối bay chối biến. Không cần làm anh hùng, thằng ngốc mới đi thừa nhận việc này, hắn cũng không tin công ty kia có thể tóm được bất cứ nhược điểm gì của hắn, từ sau khi vào bệnh viện xong hắn đã không còn tiếp tục lộ diện nữa.

“Mặc kệ việc công ty CED rút khỏi Trung Quốc có liên quan tới cậu hay không, đối với tôi mà nói đó cũng không phải là chuyện quan trọng. Tôi tới là vì… A Phúc.”

A Phúc đang pha sữa trong phòng bếp, Tiểu Hổ tò mò nhìn hộp sữa bột mới, cái đầu nhỏ gần như dính chặt vào hộp sữa, thừa dịp A Phúc không chú ý, cắm nguyên một bàn tay vào trong hộp.

“Hổ Hổ, sữa bột phải pha mới uống được.” A Phúc kéo tay nó ra, thè lưỡi liếm sạch sẽ chỗ sữa bột trên tay, đậy kín nắp hộp lại.

Thấy A Phúc liếm đến hăng say, Tiểu Hổ cũng bắt chước nhét nắm tay nhỏ dính đầy sữa bột và nước miếng của A Phúc vào miệng.

“Hổ Hổ, sữa pha xong rồi, chúng ta đi tìm Tiêu Tiêu.” A Phúc một tay ôm lấy Tiểu Hổ, một tay cầm theo bình sữa bột đi về phía phòng khách.

“Tôi và Lý Trí Phong không hợp nhau. Tên đó mặc dù là anh trai của tôi, nhưng cũng là kẻ tôi hận nhất. Nếu không phải vì hắn, cục cưng cũng sẽ không phải chia lìa với vợ chồng tôi tận mười lăm năm!”

Tiêu Hòa ra hiệu ý bảo từ từ nói, không nên kích động. Đối phương có nói dối hay không, hắn tự nhận có thể nhìn ra một phần. Mà vẻ kích động và thương tâm trên mặt lão nhân không giống như là giả bộ, trừ phi ông ta không chỉ dạy dân tộc học mà còn dạy cả diễn xuất.

“Ngài nói A Phúc là con của ngài, có chứng cứ gì không?”

Lý Trí Vân cười thảm, “Tôi không có bất cứ chứng cớ gì, trừ bỏ xét nghiệm DNA, tôi không còn biện pháp nào khác chứng minh thằng bé là con của tôi. Cho dù tôi có nói ra những đặc điểm trên người nó, cậu cũng sẽ không tin tưởng. Huống chi lúc rời đi thằng bé cũng không phải cái dạng này.”

Tiêu Hòa nhớ tới dường như Lý Trí Phong đã từng nói với hắn về con trai của người em họ nào đấy. Chẳng lẽ A Phúc thật sự là cháu của Lý Trí Phong, con trai của Lý Trí Vân?“Nếu đúng là như vậy, Lý Trí Phong quả thật là nhẫn tâm. Nói gì thì nói A Phúc cũng là cháu ruột của ông ta đi?”

“Ông ta nói là muốn tốt cho con tôi, bảo ông ta có biện pháp làm cho cục cưng biến thành hình người. Hơn nữa lúc ấy cục cưng quá nhỏ, không thể khống chế được một số năng lực đặc thù bẩm sinh.” Nói tới đây, Lý Trí Vân nhìn thoáng qua Tiêu Hòa, thấy hắn không có biểu cảm kinh ngạc gì, thầm thả lỏng tiếp tục nói:

“Vợ tôi sinh ra trong gia đình dòng dõi Nho học, được nuông chiều từ bé, cô ấy… lá gan tương đối nhỏ, lại trọng thể diện. Lý Trí Phong là anh họ tôi, cũng đồng thời là anh họ cô ấy, cô ấy khá tín nhiệm Lý Trí Phong. Lúc đó…”

Người cha cực kỳ yêu thương con trai có việc không ở nhà, bà mẹ xuất thân là tiểu thư đài các mỗi ngày nhìn đứa con quái vật vừa đau khổ vừa sợ hãi, họ hàng thân thích có ý đồ xấu vừa xuất hiện, dăm ba câu đã lừa được sự tín nhiệm của bà mẹ, thế là thuận lợi ôm đứa trẻ đi giữa sự tin tưởng và hi vọng của cả nhà.

“Tôi không trách vợ tôi.” Lý Trí Vân ôm mặt nói: “Cô ấy đã rất dũng cảm, hơn nữa cô ấy vẫn một mực tự trách, cảm giác sinh ra một đứa trẻ như vậy đều là lỗi của mình, cho dù tôi với cha mẹ an ủi cô ấy như thế nào, giải thích ra sao thì cô ấy vẫn cảm thấy không ngóc đầu lên được. Nên biết rằng nếu một đứa trẻ như cục cưng ở gia đình bình thường chỉ sợ đã bị giết ngay lập tức rồi. Lúc ấy cục cưng có thể may mắn mà sống tiếp đều là nhờ phúc truyền thuyết của tổ tiên họ Lý nhà tôi. Có điều hiện tượng trở về với tổ tiên của cục cưng quả thật rất nghiêm trọng, gần như nhìn không ra hình người.”

“Lúc đó nó có bộ dáng gì?” Tiêu Hòa tò mò hỏi.

“Thằn lằn. Thằn lằn có bộ dạng con người. Toàn thân được bao trùm bởi vảy nhỏ, đầu nhọn, tứ chi không giống người, đuôi rắn, đầu lưỡi phân nhánh, riêng khuôn mặt lại giống hệt con người. Lần đầu tiên vợ tôi nhìn thấy cục cưng đã bị dọa ngất.” Lý Trí Vân cười khổ.

“Sau đó tôi tìm tới Lý Trí Phong đòi con trai, thế nhưng ông ta lại lấy an nguy của thằng bé để uy hiếp tôi. Tôi đã từng cố gắng đoạt lại nó về, thế nhưng ông ta lại trộm mang thằng bé rời khỏi Trung Quốc nương nhờ vào công ty CED. Như vậy, tôi hoàn toàn mất hết hy vọng đoạt lại con trai. Tôi âm thầm đối phó công ty kia, kết quả… Nhận được một túi vảy.” Môi Lý Trí Vân run rẩy, dường như còn đang chìm ngập trong sự sợ hãi lúc ấy khi an toàn của con trai bị uy hiếp.

“… Tôi không dám tiếp tục làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể chờ đợi từng ngày từng ngày một, chờ đợi Lý Trí Phong tuân thủ lời hứa, chờ đợi ông ta nghiên cứu thấu đáo cục cưng, cho tới khi không thể đạt được ích lợi gì từ phía cục cưng nữa thì lương tâm thức tỉnh để cho một nhà chúng tôi được đoàn viên.” Nói tới đây Lý Trí Vân đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

***

“Chờ chút!” Liệt Uyên đột nhiên thét to.

Viêm Chuyên ngừng lại, sắc mặt biến thành màu đen, “Ngươi lại muốn bày ra quỷ kế gì vậy?”

“Quỷ kế cái quái gì, đây gọi là chiến thuật hiểu chưa!”

Viêm Chuyên thấy được bóng dáng kẻ nào đó trên người gã Ma tộc này, lập tức quyết định tai họa như vậy tuyệt đối không thể lưu lại hai cái trên đời, nhất định phải tiêu diệt một tên. Mà không thể tiêu diệt vợ mình, đương nhiên chỉ còn cách làm thịt tên Ma tộc này thôi.

“Chờ chút! Đừng đánh đừng đánh, có người đang bắt nạt người hầu của ta, chết tiệt! Đánh chó phải ngó mặt chủ, đám nhân loại hèn mọn nhỏ bé kia đúng là thiếu giáo huấn.”

Viêm Chuyên thuận theo ánh mắt phẫn nộ của hắn nhìn xuống, liền thấy bảo vệ trị an lúc nãy đang bị hai gã đàn ông đầu trọc mặc âu phục quở mắng, một chiếc BMW đỗ ở bên cạnh.

“Ngươi nhận thua sao?”

“Nhận thua? Còn khuya! Lần sau chúng ta tiếp tục đánh.” Vừa nói Liệt Uyên vừa muốn chạy xuống phía dưới.

“Tên kia là người hầu của ngươi?”

“Ừ.” Vừa mới ừ xong, Liệt Uyên lập tức kịp phản ứng, “Ngươi đừng hòng dùng người hầu của ta uy hiếp ta, hắn chẳng qua chỉ là một…”

“Ăn cơm xong tiếp tục đánh.”

“A?”

Viêm Chuyên không kiên nhẫn nói: “Ta quay về ăn cơm, ngươi đi cứu người hầu của ngươi, buổi tối chúng ta tiếp tục đánh.”

“…” Liệt Uyên ngắm ngắm Viêm Chuyên, “Ngươi không dùng người hầu của ta uy hiếp ta?”

Viêm Chuyên giải trừ kết giới xoay người bước đi.

Liệt Uyên sờ sờ cằm, đang định nói cái gì, vừa nhìn hai gã đàn ông mặc âu phục kia lại muốn động thủ với người hầu của mình,  lập tức quên sạch những gì định nói, nhanh như chớp lao xuống.

Đám nhân loại nhỏ bé kia, cũng dám bắt nạt người hầu của Bổn đại nhân, ta tiêu diệt bọn ngươi!

Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, vươn cái tay nhỏ bé đi sờ sờ mặt A Phúc, “Ê a ê a” Phúc Phúc xảy ra chuyện gì vậy?

A Phúc rất buồn. Lúc hắn nghe tới chỗ lão nhân kia nói hắn là con trai của ông ta, hắn đã định lao ra nói với Tiêu Tiêu, đối phương nhất định là bọn buôn người, bảo Tiêu Tiêu không được mắc mưu bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy lão nhân kia khóc thành như vậy, hắn lại cảm thấy trong lòng là lạ, khó chịu muốn chết.

“Hổ Hổ, hình như ta sinh bệnh rồi…”

“Ê a ê a” Ba ba ba ba, Phúc Phúc sinh bệnh!

Tiêu Hòa quay đầu, hướng về phía bên kia tường kêu to: “A Phúc sao? Lại đây.”

A Phúc ôm chặt Tiểu Hổ chần chừ đi ra.

Lý Trí Vân vừa nhìn thấy A Phúc, lập tức đứng thẳng dậy, rốt cuộc khống chế không nổi hét to một tiếng: “Bé cưng!”

“Phụt!” Tiêu Hòa vội vàng lau ngụm trà vừa phun ra. Khụ khụ, một gã thiếu niên cao lớn thô kệch bị người ta gọi “Bé cưng” ngay trước mặt, đây cũng quá dọa người.

“Tiêu Tiêu…” A Phúc đáng thương nhìn về phía Tiêu Hòa. Hắn không hiểu nên làm thế nào với lão nhân nước mắt nước mũi ròng ròng gọi hắn là bé cưng này.

Tiêu Hòa tiếp nhận Tiểu Hổ và bình sữa từ trong tay A Phúc, bảo hắn ngồi xuống trước rồi nói sau.

A Phúc không chịu rời khỏi Tiêu Hòa, bám chặt lấy hắn ngồi xuống thành ghế sô pha.

“Lý tiên sinh, mời ngài bình tĩnh một chút, ngài làm A Phúc sợ rồi.”

Lý Trí Vân lau nước mắt loạn xạ, không ngớt lời nói: “Bé cưng không sợ, ba là ba của con. Đúng rồi, ba có mua quà cho con.”

Lý Trí Vân khom người xách cái túi trên mặt đất lên, kéo khóa ra không ngừng móc đồ ở trong túi.

“Đây là ngọc bội Hòa Điền, mang theo nó có thể trừ tà; đây là Transformers, ba đặt riêng từ Mỹ gửi tới; đây là súng lục, súng tiểu liên, đều là mô hình; còn có tất, áo lót, toàn bộ 100% cotton, cho con, tất cả đều cho con. Trong nhà còn có rất nhiều rất nhiều thứ, sinh nhật của con hàng năm ba đều mua quà, trong nhà có một phòng đôi đều dùng để đựng quà cho con, nhất định con sẽ thích. Bé cưng thích cái gì ba đều mua cho con hết.”

“Lý tiên sinh…” Tiêu Hòa đau đầu nhìn về phía lão nhân.

Lý Trí Vân cố gắng làm cho mình bình tĩnh để không dọa A Phúc sợ, nhưng đôi tay run rẩy đã bán rẻ tâm tình khẩn trương của ông.

A Phúc nhìn nhìn đống đồ trên bàn trà, lại ngó ngó lão nhân, hỏi: “Cho tôi?”

Tiêu Hòa giúp hắn chuyển lời.

Lý Trí Vân liều mạng gật đầu, “Cho con, tất cả đều cho con hết. Còn muốn cái gì nói cho ba biết…”

A Phúc vừa nghe đống đồ kia thật sự đều là cho hắn, lập tức cầm lấy Transformers làm bằng thép từ giữa đống đồ, giống như sợ hãi lão nhân hối hận, nhanh chóng bẻ cái tay nhét vào miệng.

“Rắc! Rắc!” Ưm, rất ngon.

Lý trí Vân ngây người, nước mắt lại chảy dọc theo hai má.

“Đúng thật là cục cưng…”

Tiêu Hòa chặn cái tay vươn về phía Transformers của Tiểu Hổ, mạnh mẽ nhét núm vú cao su vào trong miệng nó.

“Trước đây A Phúc cũng như vậy sao?”

“Đúng thế, cho đến lúc hai tuổi thằng bé vẫn ở bên cạnh tôi. Lần đầu tiên nó ăn là móc câu của cần câu cá, lúc đó tôi bị dọa cho nhảy dựng. Đứa nhỏ tham ăn này…” Lý Trí Vân vừa khóc vừa cười, nhìn hành vi khác với người thường của con trai, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Chậc, không hổ là anh em. Vị này đại khái cũng chả bình thường gì cho cam. Tiêu Hòa lại nhét núm vú cao su Tiểu Hổ vừa phun ra vào.

Tiểu Hổ cực kỳ bất đắc dĩ ngậm lấy núm vú cao su. Nó cũng đã nói cho ba ba nó không thích uống sữa, tại sao ba ba còn ép nó uống?

Tiêu Hòa mặc kệ trong lòng con của hắn nghĩ thế nào. Con nít không uống sữa thì uống cái gì? Đừng nói với ông là bây giờ nó đã muốn ăn thịt nhé!

“Lý tiên sinh, nếu A Phúc là con trai ngài, đương nhiên tôi hẳn là nên để cho các người một nhà đoàn viên…”

Còn chưa nói xong, A Phúc đã bị hù đến mức lập tức ném Transformers, ôm lấy Tiêu Hòa gào khóc: “Tiêu Tiêu không quan tâm A Phúc nữa sao? A Phúc không muốn đi với ông già kia! Oa oa! Tiêu Tiêu đừng vứt bỏ A Phúc, oa ──!”

Tiểu Hổ thấy A Phúc khóc, nháy mắt mấy cái, cũng học theo hé miệng: “Oa ──!”

Lý Trí Vân luống cuống, ông không nghe được cục cưng nói cái gì, nhưng mà ông thấy vẻ mặt khổ sở của cục cưng.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cục cưng lại khóc?”

“Vỗ vỗ thiếu niên cao lớn đang ngồi vào trong lòng mình, Tiêu Hòa nín nhịn an ủi hắn: “A Phúc, tôi đâu có không cần cậu, nếu cậu muốn thì thích ở đây tới lúc nào thì ở. Tôi chỉ là nói cho cha cậu biết ông ấy có thể tới thăm bất cứ lúc nào cũng được. Tiểu Hổ câm miệng lại cho tao! Còn khóc nữa tao ngâm mày vào bồn tắm bây giờ.”

Tiểu Hổ ngưng bặt, thành thành thật thật cắn núm vú cao su tiếp tục uống sữa của nó.

“Lý tiên sinh, tuy rằng tôi rất muốn cho ngài một nhà đoàn viên, nhưng A Phúc cũng không giống như những đứa trẻ bình thường khác, ý của tôi không phải chỉ thân thể, mà là tâm lý của thằng bé.”

Căn cứ vào những gì A Phúc nói cho hắn về chuyện đã trải qua trong công ty CED, dưới sự tổng kết và suy đoán của Tiêu Hòa, một bản “A Phúc gặp nạn sử” khiến người ta phải rơi lệ hiện ra trước mặt Lý Trí Vân.

Lý Trí Vân vừa nghe, thân thể vừa không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía con trai tràn ngập thương tiếc, hối hận, âu sầu cùng với phẫn nộ. Đối với sự lãnh khốc không màng tới thân tình của Lý Trí Phong, đối với sự tàn nhẫn để nghiên cứu ra thành quả cuối cùng của công ty CED, Lý Trí Vân cảm thấy phẫn nộ tới cực điểm. Giờ khắc này ông hận không thể giết Lý Trí Phong cùng tất cả những nhân viên góp phần tổn thương con trai ông.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Tôi thề, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Viêm Chuyên vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu Hữu Phúc ngồi ở trong lòng Tiêu tiểu nhân nhà y, bộ dạng tủi tủi thân thân, còn đang rớt nước mắt, lão giả mua huyết ngọc lần trước đứng ở một bên cũng nước mắt tuôn như mưa.

Chuyện quái gì xảy ra vậy?

Đi tới xách A Phúc lên ném qua một bên, Viêm Chuyên dùng ánh mắt hỏi Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa chỉa chỉa lão giả, tiếp tục chỉa chỉa A Phúc vừa mon men lại gần, nói: “Em họ của Lý giáo sư, cha của A Phúc. Không phải cùng một giuộc với Lý giáo sư.”

Viêm Chuyên nghe vậy nhíu mày, nói với lão giả: “Con của ngươi? Xách về đi.”

A Phúc vừa  nghe vậy, ôm lấy bả vai Tiêu Hòa khóc càng thảm thiết.

Tiểu Hổ nằm sấp trên ghế sa lon, đẩy bình sữa tới trước mặt A Phúc, muốn an ủi hắn.

A Phúc tiếp nhận bình sữa, ôm Tiểu Hổ vào trong lòng, vừa nhét núm vú cao su vào miệng Tiểu Hổ vừa thút tha thút thít.

Nhìn hai đứa nhỏ xúc xúc động động với nhau, Tiêu Hòa nhịn không được cười thành tiếng, sờ sờ đầu A Phúc, nói với Viêm Chuyên: “A Phúc là con cháu nhà chúng ta, trừ phi chính nó muốn chạy, nếu không không có bất cứ ai có thể mang nó đi.”

Viêm Chuyên yên lặng nhìn hắn.

Tiêu Hòa đón nhận ánh mắt của y, vẻ mặt không thay đổi.

Viêm Chuyên vỗ vỗ hắn, tỏ vẻ hiểu được. Đứng dậy đi làm cơm.

Tiêu Hòa lộ ra nụ cười hài lòng. Không tệ, xem như thức thời, biết trong nhà ai là lão Đại.

Viêm Chuyên ngừng một chút, lập tức tự nói với mình: Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Tuy rằng Tiêu Hòa không phải là nữ, nhưng một nhà nhất định phải phân công rõ ràng, để cho hắn ở nhà làm lão đại cũng được, y là hùng tính rất rộng lượng, không chấp nhặt với vợ làm gì.

“Tôi có thể thường xuyên tới thăm thằng bé không?”

“Đương nhiên là được.” Tiêu Hòa xoay mặt nhìn về phía Lý Trí Vân.

Lý Trí Vân lấy khăn tay ra lau lau nước mắt, bình tĩnh một chút, ngồi về vị trí cũ nói: “Lý Trí Phong đang điều tra các cậu. Ông ta bảo một năm trước nhận được một đoạn tín hiệu, nghe nói là tín hiệu cố định sinh ra khi máy theo dõi gắn ở trên người cục cưng bị tháo dỡ. Nhưng thời gian rất ngắn, đến bây giờ bọn họ mới phân tích ra được cục cưng ở thành phố N, có điều bọn họ đã tìm được bệnh viện tư nhân làm phẫu thuật cho cục cưng, chỉ là không tìm được bác sĩ chủ trị.”

Tiêu Hòa nghĩ, điểu nhân kia thông minh như thế, sao có thể để cho bọn họ nắm được nhược điểm? Lúc trước hắn mang Mân Côi và A Phúc tới bệnh viện dỡ bỏ máy theo dõi, bác sĩ điểu nhân kia căn bản là chưa xin phép bệnh viện mà tìm riêng một gian phòng giải phẫu cho bọn họ, lại phân rõ thứ tự đi vào trước sau, ai có thể nghĩ ra được cô ta có quan hệ với nhóm Tiêu Hòa?

“Ông già mặt vàng rất xấu.” A Phúc nghe được về vụ phẫu thuật, căm hận nói.

Tiêu Hòa sờ sờ đầu hắn cười: “Đúng vậy, tình huống lúc ấy thật sự rất nguy hiểm.”

“A? Là sao? Có phải cục cưng nói cái gì không?” Lý Trí Vân nhanh chóng hỏi.

Tiêu Hòa cũng có chút sợ hãi hồi tưởng: “Chúng tôi không ai ngờ rằng bên trong thiết bị theo dõi kia còn ẩn giấu một cạm bẫy cực kỳ âm độc, theo phân tích của bọn họ, nếu thiết bị theo dõi bị cưỡng chế dỡ bỏ, như vậy nó sẽ tự bạo. Mà thiết bị theo dõi này chôn ở vỏ não sau của A Phúc.”

“A!” Lý Trí Vân sợ hãi kêu.

“May mắn lúc đó chúng tôi có một chuyên gia máy tính, còn có cả Tiểu Viêm nữa. ngay khi chuyên gia máy tính Mân Côi của chúng tôi phát hiện có điều bất thường, Tiểu Viêm lập tức dùng kết giới bao quanh thiết bị theo dõi, cũng chính là tạm thời cách ly nó ra khỏi đầu A Phúc, cuối cùng thiết bị theo dõi nổ tung trong kết giới. A Phúc bình yên vô sự. Nếu không phải Tiểu Viêm nhanh tay, A Phúc…” Tiêu Hòa sờ sờ đầu A Phúc.

A Phúc ôm lấy hắn giống như làm nũng.

Mà Mân Côi bởi vậy bị kích thích, lại bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với các loại bom đạn, tên lửa, hạt nhân linh tinh, cả ngày vùi đầu miệt mài học tập phương pháp chế tạo. Chuyện này từng khiến hắn lo lắng một thời gian dài.

Lý Trí Vân biết rõ con trai không có việc gì, nhưng vẫn nhịn không được thở ra một hơi.

“Cục cưng, ba ba nhất định sẽ xả cơn tức này cho con. Ba sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào làm con tổn thương đâu!”

A Phúc gãi gãi cái đầu rối bù như tổ quạ, nhìn nhìn lão giả, do dự trong chốc lát, một tay ôm lấy cánh tay Tiêu Hòa, một tay vươn lên đẩy chén trà trước mặt lão giả về phía ông ta.

Con mắt Lý Trí Vân lại đỏ, muốn cầm lấy tay con trai mà không bắt được, đành phải nâng chén trà lên, một ngụm uống cạn.

Tiêu Hòa cười cười, phân phó A Phúc: “Đi rót trà cho cha cậu đi.”

“Không cần, không cần, không sao…”

A Phúc nghe lời bưng chén trà trước mặt Lý Trí Vân lên đi đổ thêm nước.

“Lý tiên sinh, về việc…”

“Không cần khách sáo như vậy, nếu tôn trọng tôi thì cậu hãy gọi tôi một tiếng Lý đại ca, chúng ta luận giao ngang hàng.” Lý Trí Vân nghiêm mặt nói.

Tiêu Hòa cũng không cự tuyệt, hắn vẫn luôn coi A Phúc như con trai, đương nhiên cũng không nguyện vô duyên vô cớ thấp hơn một bậc trước mặt Lý Trí Vân.

“Đại ca nói Lý giáo sư vẫn còn đang điều tra chuyện của A Phúc? Chẳng lẽ công ty CED còn chưa hoàn toàn rút khỏi Trung Quốc sao?”

“Không, tôi đoán kia hẳn là hành động cá nhân của ông ta. Công ty đó quả thật đã rút khỏi Trung Quốc, lần này thái độ của chính phủ rất kiên quyết, thậm chí mãnh liệt yêu cầu pháp nhân cao nhất của công ty kia tới Trung Quốc tham gia lấy lời khai. Có điều rết trăm chân chết vẫn đứng vững, bọn họ còn có chút lực lượng sót lại đặt ở Trung Quốc, nhưng không đáng lo. Về chuyện này cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý bọn họ sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tới quấy rầy.” Trên mặt Lý Trí Vân lộ ra tươi cười lãnh khốc, nhìn thấy con trai bưng trà tới cho mình lập tức chuyển thành dịu dàng.

A Phúc đưa chén trà xong lập tức lại lùi về bên người Tiêu Hòa, thuận tay ôm Tiểu Hổ vào trong lòng che chắn mặt.

Tiểu Hổ sấp trên mặt A Phúc dùng cái mũi của nó cọ cọ. A Phúc mặc cho nó cắn đến mặt mình đầy nước miếng.

Tiêu Hòa khẽ vuốt cằm, có tiền có thể sai quỷ khiến ma, hắn tin tưởng tài lực của lão giả cũng đủ cho ông ta đi làm chuyện mà ông ta muốn làm, huống chi trong đó còn liên quan tới con trai độc nhất của ông ta.

“Vậy đại ca cũng biết công ty đó có phản ứng gì khi mất đi A Phúc chứ?”

“Bọn họ cung cấp tài lực cho Lý Trí Phong, để cho ông ta tìm kiếm trong nội cảnh Trung Quốc. Mà tổng công ty của bọn họ bên kia thì trực tiếp tạo áp lực với một thế lực gọi là phu nhân, bọn họ hoài nghi việc F hay chính là cục cưng mất tích có liên quan rất lớn tới đối phương.”

“Vậy sao?” Tiêu Hòa nở nụ cười. Chẳng trách trước mặt hắn thái độ tên nhã nhặn biến thái kia lại thấp đến vậy, hóa ra là bị hai mặt giáp công.

“Lý Trí Phong tính toán xử lý như thế nào đây?”

Lão giả lặng yên trong chốc lát, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.”

Cuối cùng cũng tiễn được Lý Trí Vân “đi một bước ngoảnh đầu ba lần” ra về, Tiêu Hòa nhìn A Phúc cùng Tiểu Hổ chơi đùa đến vui vẻ, không hề đi quản bọn họ nữa, ngược đi vào phòng bếp.

Tiểu Viêm đang rửa cà chua.

“Tối nay ăn trứng chưng cà chua à?”

“Ừ.”

“Nhớ bỏ thêm sốt cà chua vào nữa, như vậy hương vị sẽ thơm ngon hơn.”

“Được.”

Tiêu Hòa ôm lấy eo Viêm Chuyên từ phía sau, thuận tiện đố kỵ chiều cao của y, hai người hơn kém nhau ước chừng mười cm, điều này khiến cho cằm của hắn không thể đặt  lên vai Viêm Chuyên nếu không kiễng chân.

“Không được cao thêm nữa.”

“Hả?” Viêm Chuyên quay đầu cọ cọ mặt của hắn.

“Tên Liệt La Tộc kia giải quyết chưa?”

“Chưa.”

“Cậu không bị thương chứ?”

“Không.”

“Xe đâu?”

Viêm Chuyên ngừng tay một chút, “Dừng ở ven đường.”

“Coi chừng bị cảnh sát giao thông dán hóa đơn phạt. Đỗ ở đâu? Tôi đi lái về.” Tiêu Hòa muốn cắn lỗ tai y, nhưng mà lại sợ dẫn tới hậu quả bất lương, đành phải nuốt một ngụm nước miếng.

“Không cần, đợi lát nữa ta đi. Gã Liệt La Tộc kia còn ở ngoài.”

“Vậy sao? Ha ha, tôi có dự cảm,”

Viêm Chuyên xoa bóp cái mông của hắn, ý bảo hắn tránh ra một chút, y muốn thái cà chua.

Tiêu Hòa rời khỏi người y, đi chuẩn bị thớt.

“Tôi có dự cảm gã Liệt La Tộc kia sẽ không trở thành địch nhân của chúng ta.”

“Tại sao?” Đao công của Viêm Chuyên giỏi đến kinh người, quả cà chua khó thái bị y thái dễ dàng, độ dày mỗi miếng đều giống hệt nhau.

Tiêu Hòa nhón một miếng cà chua bỏ vào trong miệng, cười gian xảo: “Chẳng phải trên người tôi lẫn Tiểu Hổ đều có pháp bảo che giấu khí tức sao?”

“Ừ.”

“Nhân viên bảo vệ tên Uông Ái Quốc kia cũng không tồi, tôi chơi thân với cậu ta.”

Viêm Chuyên quay đầu nhìn, cái này thì có liên quan gì tới việc gã Liệt La Tộc kia không trở thành địch nhân của bọn họ?

“Ngốc vừa thôi!” Tiêu Hòa không sợ chết nhẹ nhàng đạp Viêm Chuyên một cái, lại nhón thêm một miếng cà chua, “Chi tiết không nói cho cậu đâu, cứ chờ coi kết quả là được rồi. Tôi có thể đánh cược với cậu, cược…”

Tiêu Hòa nhìn về phía cặp mông đầy đặn của Tiểu Viêm nhà hắn, liếm liếm môi.

“Tiểu Viêm, không phải cậu không thích mặc quần áo sao? Nếu cậu thua, thì sẽ chỉ mặc một cái tạp dề trong vòng một ngày . Thế nào?”

Tạp dề? Viêm Chuyên cười lạnh. Đừng tưởng rằng y không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì!

“Muốn thượng ta?”

“Khụ! Khụ khụ khụ!”

“Chờ tới khi nào ngươi đánh thắng nổi ta đi.”

Tiêu Hòa… Xoay người ra khỏi phòng bếp.

Viêm Chuyên ở sau lưng liếc hắn một cái, không mặc quần áo chỉ mặc tạp dề sao? Thoạt nhìn dường như cũng không tệ.

Đi ra khỏi phòng bếp, Tiêu Hòa xoa xoa cằm, cười âm hiểm.

Trận đấu này đương nhiên biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn đánh không lại tên Liệt La Tộc kia, có điều đi thu thập tình báo bao giờ cũng tốt.

Hắn có hảo cảm với Uông Ái Quốc, nhưng mà có thể lợi dụng được thì hắn cũng không khách khí.

Được, cứ quyết định như vậy đi, ta đi tìm Uông Ái Quốc tiếp tục tìm cách lôi kéo tình cảm.

Bình luận





Chi tiết truyện