chương 2/ 110

Làm một kẻ lang thang cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, chỉ là sau khi ngươi đã vứt bỏ tự tôn ở một mức độ nhất định nào đó.

Lúc đầu, hắn phi thường không quen lục lọi đống rác tìm đồ ăn, cho tới khi hai ngày liền không có gì nhét vào bụng, cái thói quen này cũng liền biến mất không còn dấu vết.

Trước kia hắn căn bản không thể chịu được việc không tắm rửa hàng ngày, bây giờ, muốn hắn tắm rửa ngược lại làm cho hắn thống khổ.

Cuộc sống lang thang hai tháng đã dạy cho hắn học được làm thế nào để biến rác rưởi thành tiền mặt đổi lấy vé xe lửa hạng nhất, có đôi khi hắn cũng sẽ không sợ chết, theo chân một đám lang thang cùng nhau lên tàu hỏa làm khách chui.

Sau ba tháng, hắn đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của dân lưu lãng.

Hiện tại Tiêu Hòa mới biết được các cửa hàng thức ăn nhanh kiểu như KFC, McDonald bình thường đều đặt thùng rác ở bên trong, buổi tối sau khi đóng cửa sẽ có xe chở rác chuyên trách đến trực tiếp thu rác trong tiệm đem đi, cho nên dân lang thang luôn luôn không thích KFC cùng McDonald.

Tiêu Hòa vốn không ưa mấy tiệm thức ăn nhanh kiểu này, hiện tại lại càng không.

Lượn lờ một vòng trước mặt cái lão già râu bạc kia (ông Harland Sanders trên logo của KFC), hiển nhiên là bộ dáng lôi thôi của hắn đã hù dọa một đôi tình nhân trẻ tuổi mới từ trong cửa hàng đi ra.

Nhìn đồng hồ treo tường trong tiệm qua kính cửa sổ, gần mười một giờ, cũng sắp đến giờ kiếm ăn của hắn.

Vòng qua cửa hàng, đi về phía trước một đoạn ngắn, là có thể nhìn thấy một khu phố náo nhiệt toàn là khách sạn, quán ăn. Sau mười một giờ đêm, các tiệm thức ăn này bắt đầu đem rác ra sau cửa vứt, có đôi khi vận khí tốt có thể kiếm được thức ăn đủ cho ba, bốn ngày, tất nhiên là nếu không có ai tranh giành với hắn.

Lưu lại con phố này một thời gian ngắn, hắn cũng đã có địa bàn của riêng mình. Đó là một quán rượu tên “Đại tẩu”, việc buôn bán của nhà này khá thuận lợi, đồ ăn thừa mỗi đêm cũng coi như phong phú, có đôi khi cô bé làm công tốt  bụng còn đặc biệt bỏ vào thùng rác một ít đồ nguyên vẹn, tuy đã quá hạn sử dụng nhưng vẫn còn ăn được.

Bởi vậy, thời gian hắn ở cái thành phố này, dừng lại tại con phố này, lâu hơn một chút so với các nơi khác.

Lúc đi qua sau phố có người chào hỏi hắn, hắn không để ý. Người nọ dường như cũng không lưu tâm.

Kẻ nào đã ở đây một thời gian ngắn cũng biết, tính tình cùng tính cách của hắn không tốt lắm, nhanh tay, độc mồm độc miệng, tâm địa so với mấy con chuột trong cống ngầm cũng không tốt hơn là bao.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân  vì sao trong khoảng thời gian ngắn hắn đã có thể có địa bàn riêng của mình.

Còn chưa đi đến cửa sau của tiệm rượu “Đại tẩu”, hắn đã biết, địa bàn của hắn đang bị người khác chiếm!

Bởi vì có một kẻ, đang với cả tay lẫn đầu vào túi rác mà “Đại tẩu” thải ra.

Tiêu Hòa đi đến gần tên kia, nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên ha ha cười.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy có người đem toàn bộ đầu vói vào túi rác. Những tên lang thang và khất cái hắn gặp được tựa hồ ít nhiều đều còn chút ít lòng tự trọng, có thể lục rác tìm đồ ăn, nhưng cực ít người đem đầu vọc vào túi rác, trừ khi đó là loại thùng rác vừa không dễ mở lại khó nhìn thấy bên trong.

Đứng phía sau tên kia trong chốc lát, thấy hắn dường như còn chưa có ý định chui đầu ra khỏi túi rác, Tiêu Hòa đá đá bắp chân hắn.

Người này sẽ không cứ như vậy ăn cơm ngay trong túi rác đó chứ?

“Này, có phải mày đi nhầm chỗ không đấy?”

Cái đầu đang chôn trong túi rác đột nhiên bất động.

Tiêu Hòa khẽ liếc mắt, hắn nhìn thấy cơ bắp trên đùi người này căng cứng lên. Cơ thể khá xinh đẹp, hoàn toàn không chút tỳ vết, hơn nữa người này còn đi chân trần.

Hắn nghĩ, đối phương đại khái đã chuẩn bị tốt để tấn công.

Tiêu Hòa thò tay ra phía sau, trên thắt lưng hắn giắt sẵn một chiếc quạt trúc. Thứ đồ chơi này khi đánh có thể khiến người khác đau đến chết, vừa bền vừa dễ mang, đúng là một thứ vũ khí phòng thân tương đối tốt.

Một tiếng “Ngao” trầm thấp bỗng nhiên vang lên, khàn khàn, tràn ngập uy hiếp.

Tiêu Hòa cả kinh trong lòng, lập tức bắt gặp một đôi tròng mắt màu đen sáng rực.

Tên này chui đầu ra khỏi túi rác từ khi nào? Sao ta không thấy được?

Tiêu Hòa cố gắng làm cho mình đứng vững, tuy rằng trong lòng hắn biết rõ, chính mình không phải là đối thủ của người này.

Đối phương còn rất trẻ — tuổi trẻ thì tràn ngập sức mạnh, ý chí chiến đấu hiên ngang, không mảy may sợ hãi.

Mà hắn, đã ba mươi, đối với sinh mệnh đã không còn kỳ vọng gì, cũng không biết mình còn sống vì cái gì.

Quan trọng nhất là, hắn đã không còn ý chí chiến đấu.

Đối với một người tuổi còn trẻ… hoặc nói là thiếu niên thì đúng hơn, như vậy thì rất kỳ quái.

Một thiếu niên như thế lại trở thành kẻ lang thang kiếm ăn trong đống rác thật sự là kỳ quái. Nếu y muốn, hẳn là y có thể tìm được rất nhiều công việc tốt.

Kỳ quái thì mặc kệ kỳ quái, hiện tại Tiêu Hòa không có lòng thảnh thơi mà đi trông nom chuyện chó má của người khác. Cho nên sau khi hắn cùng thiếu niên trừng nhau trong chốc lát, hắn tựa như kẻ thất bại ngoan ngoãn xoay người đi chỗ khác.

Thiếu niên trừng mắt nhìn bóng dáng Tiêu Hòa, thẳng đến khi y cho rằng uy hiếp đã biến mất, lúc này mới một lần nữa vục đầu vào đống rác kiếm ăn.

Một khắc qua đi, Tiêu Hòa tay cầm quạt trúc lặng yên, không một tiếng động xuất hiện phía sau thiếu niên.

“Xoát!” Quạt trúc mang theo tiếng xé gió sắc bén quất về tấm lưng không hề phòng bị của thiếu niên.

“Ngao – -”

Quạt trúc còn chưa kịp đụng tới thân thể thiếu niên đã bị thứ gì đó mạnh mẽ chế trụ.

Trời đất đột nhiên đảo lộn. Một cơn đau nhức truyền đến từ cổ tay.

Tiêu Hòa còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì xảy ra, người đã nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời, đồng thời yết hầu xuất hiện một bàn tay to hữu lực.

Thiếu niên đoạt đi quạt trúc trong tay Tiêu Hòa, giơ lên, liền hướng trên người Tiêu Hòa quất xuống.

Tiêu Hòa giơ tay ra đỡ, không chặn được. “Ba!” chính giữa xương hông.

“A” Đau đến thét lên một tiếng, hai tay Tiêu Hòa ôm lấy thân thể nhịn không được cuộn tròn người lại. Nhưng yết hầu bị thiếu niên chế trụ, chỉ cuộn được có hai chân.

Mắt thấy thiếu niên lại giơ quạt trúc lên, Tiêu Hòa vội vàng nhỏ giọng hô: “Đừng đánh! Tôi mời cậu ăn, ăn đồ ăn ngon, có thể ăn đến no luôn! “

Cánh tay đang giơ lên của thiếu niên tạm dừng một chút.

“Thật sự, tôi có tiền. Là đem vỏ lon đổi được, tôi vốn chuẩn bị mua vé xe lửa. Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mang cậu đi ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được! Không lừa cậu đâu! ” Tiêu Hòa nói liên thanh.

Sau phố có không ít người thấy một màn như vậy, nhưng không ai vây lại xem. Loại sự tình này bọn họ cũng gặp nhiều rồi.

Thiếu niên nhìn thẳng vào hai mắt Tiêu Hòa.

Đúng là một cặp mắt cực kỳ sắc bén, Tiêu Hòa lạnh người nghĩ. Hơn nữa, không có chút tình cảm nào, trong đôi mắt trẻ tuổi kia chỉ có dục vọng sống sót đơn thuần nhất.

Người không có tình cảm là người đáng sợ nhất, không phải sao…

Hắn rất tò mò tại sao một thiếu niên như vậy lại có một đôi mắt vô cảm đến thế, có điều hắn cũng chỉ là tò mò mà thôi, hắn tuyệt đối không bao giờ đi hỏi thiếu niên vì cái gì lại biến thành như vậy.

Thiếu niên buông bàn tay đang chế trụ yết hầu hắn ra, nhưng cũng không trả lại quạt trúc cho hắn.

Tiêu Hòa đứng lên, ôm lấy thắt lưng chậm rãi cà nhắc đi vào ngõ hẻm hướng tới khu phố ẩm thực.

Không biết có phải thiếu niên chê hắn đi chậm hay không, dùng quạt trúc chọc chọc hắn từ phía sau. Bất đắc dĩ, Tiêu Hòa chỉ còn cách bước nhanh hơn.

Hôm nay đúng thật là xui xẻo, tiền mất tật mang! Hắn thiên toán vạn toán, không tính đến giác quan tiểu tử này lại nhạy bén như thế, phản ứng nhanh đến vậy, hơn nữa xuống tay không hề lưu tình chút nào.

Mẹ nó, vừa mới ở chỗ này được một thời gian ngắn. Lại phải tìm nơi kiếm ăn lần nữa, thực mụ nội nó!

Đi qua vài quán ăn, thiếu niên vẫn không mở miệng.

Tiêu Hòa mới vừa cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn thiếu niên, đã thấy cậu ta đang dừng bước trước một sạp nhưỡng bì xào.

“Cậu thích ăn nhưỡng bì xào?”

(Nhưỡng bì (Niang pi) là một món ăn khá nổi tiếng của Tây Ninh, Trung Quốc, được làm từ bột mì và soda, có vị nồng.  Niang pi tuy là đồ ăn vặt, nhưng cũng có thể ăn lót dạ, có đôi khi được dùng làm món chính hoặc để nhắm rượu. Niang pi nóng hay lạnh đều ăn được, thích hợp cho cả bốn mùa.)

Thiếu niên không mở miệng, vẫn đứng ở trước sạp không chịu đi.

Tiêu Hòa nhún nhún vai, trước tiên đi tới lấy tiền mặt đưa cho chủ quán, sau đó mới nói: “Xào cho bọn tôi mười phần rẻ nhất mang về.”

Chủ quán nghe thấy bọn họ sẽ không ngồi xuống ăn, lúc này mới thu tiền, gật gật đầu, chỉa chỉa ven đường nói: “Chờ tôi xào xong sẽ gọi các cậu”

Tiêu Hòa cũng không cùng chủ quán tranh luận vấn đề tại sao hắn trả tiền rồi mà không được ngồi trên ghế linh tinh, loại đãi ngộ này hắn đã thành thói quen, cũng không muốn rước lấy nhục, chờ ở ngoài cửa hoặc ven đường là được rồi.

Thiếu niên nhìn Tiêu Hòa đi đến ven đường ngồi xuống, cũng đi theo.

Tiêu Hòa chú ý tới rất nhiều người trên đường đều nhìn thiếu niên, hơn nữa rất trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ tiếc hận.

Tiêu Hòa cúi đầu xem đôi chân trần của thiếu niên, “Tại sao cậu không đi giày? Tôi thường thấy nhiều người ném giày trong thùng rác, sao không tùy tiện lấy một đôi mà đi cũng tốt hơn so với để chân trần?”

Đợi nửa ngày, không ai đáp lại hắn.

Tiêu Hòa cũng chẳng để ý nữa, ngẩng đầu bắt đầu đánh giá đám người đang qua lại trên đường.

Hai mươi phút sau, chủ quán ngoắc ngoắc gọi bọn họ tới.

Tiêu Hòa tiếp nhận mười hộp thức ăn nhanh, lấy ra một hộp, đưa hết chín hộp còn lại cho thiếu niên.

Hắn mở nắp hộp ra, phát hiện phân lượng khá nhiều,  gật gật đầu với chủ quán.

Chủ quán cười cười lại vội quay đi tiếp tục buôn bán – – đây là phần thưởng cho sự biết điều.

Hai người trở lại ven đường một lần nữa, thiếu niên buông quạt trúc, cũng không thèm dùng đũa, mở hộp thức ăn ra lấy tay bốc lên cho vào miệng.

Tiêu Hòa nghiêng đầu nhìn nhìn cái quạt trúc trên mặt đất, mở túi đũa dùng một lần ra, sì sụp ăn phần của mình.

Có người tiến lại gần, Tiêu Hòa biết đây là mấy kẻ muốn chạy tới chấm mút. Ngươi không cho một người trong số chúng, bọn chúng liền hợp thành đám mà đến, cho ngươi muốn ăn cũng ăn không nổi. Vì thế hắn cho thiếu niên chín hộp còn lại.

Tiêu Hòa nhích ra xa thiếu niên một chút, hắn không muốn bị vạ lây.

“Em trai, ăn cái gì mà thơm thế? Chia cho anh em một phần được chứ?” Không ngoài sở liệu, mấy kẻ muốn đoạt đồ ăn ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên.

Chú ý tới đống hộp thức ăn nhanh bên chân thiếu niên, có người lục tục nhích lại gần phía này. Loại hành động đoạt thức ăn này nhất định phải mau lẹ, nếu làm cho cảnh sát chú ý tới chúng, việc vui liền hóa thành to chuyện, chúng tuyệt đối không muốn. Mà chỉ cần bọn chúng không đoạt đồ của khách hàng, cũng không ai nhiều chuyện chạy đi tìm cảnh sát.

Tiêu Hòa quẹt quẹt miệng đứng lên, hắn không cần quạt trúc, hắn chuẩn bị hơn nửa tiếng nữa quay lại coi trò hề của thiếu niên kia.

Đáng tiếc, hắn chưa đi được nửa bước, đã có người không nhẫn được thò tay ra cướp lấy đống hộp bên chân thiếu niên.

Không đợi hắn đi bước đầu tiên, thiếu niên đã ra tay.

Chờ hắn đi tới bước thứ tư, người qua đường đã bắt đầu kêu lên sợ hãi, cùng với thanh âm quạt trúc đánh “bốp bốp” vào thân người vang lên.

Chờ hắn đi đến bước thứ bảy, hắn nhìn thấy cảnh sát bắt đầu chạy về phía này.

Mặc kệ hắn có quan hệ gì với đám người đang ẩu đả phía sau kia hay không, chủ quán nhưỡng bì xào chắc chắn sẽ xác nhận lúc nãy hắn đi cùng với thiếu niên kia, nếu không muốn cảnh sát tạm giữ, hắn phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Phía trước có cảnh sát, đường lui chỉ có một. Nghĩ đi nghĩ lại, đại khái sau khoảng chừng hai giây, Tiêu Hòa vọt vào vòng ẩu đả.

Ách, không có ai đánh nhau, chỉ nhìn thấy thiếu niên một tay xách một chồng hộp, một tay cầm quạt trúc đánh người. Tên nào chạy được đều lặn mất, vài tên xui xẻo rớt lại đằng sau không chạy thoát thì té trên mặt đất bị thiếu niên đánh tới kêu cha gọi mẹ.

Không ai đánh nhau càng tốt, hắn chuồn càng dễ. Hoàn toàn mặc kệ thiếu niên, Tiêu Hòa xuyên qua đám người bỏ chạy.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lườm lườm vài tên trên mặt đất, lại quay đầu nhìn phía sau, đuổi theo phía hắn chạy trốn.

Tiêu Hòa chui tới chui lui trong ngõ nhỏ, trời tối, tốc độ hắn lại nhanh, hắn dễ dàng đem mấy cái đuôi phía sau quăng rụng.

Đến khi Tiêu Hòa dừng chân, còn đang suy nghĩ xem có phải thằng nhóc kia đã bị hắn cho rơi rớt hay không thì có người dùng cái gì đó chọc chọc hắn từ đằng sau.

Không cần quay đầu lại hắn cũng biết, thứ chọc hắn chính là cây quạt trúc vốn thuộc về hắn.

Đi theo sát như thế, vậy mà hắn không nghe được tiếng bước chân của người kia.

Tiêu Hòa quay đầu lại, khó hiểu nhìn nhìn thiếu niên kia, “Mày đi theo tao làm gì? Tao hết tiền rồi.”

Thiếu niên không trả lời, cầm chiếc quạt trong tay chọc chọc vào thắt lưng bên trái của Tiêu Hòa. Đó là nơi ban nãy y quất vào.

Một cái chọc này đụng trúng vết thương cũ, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

“Thao! Định ăn chực của tao nữa hả? Đừng tưởng rằng ông đây sợ mày!” Tiêu Hòa nổi khùng.

Thiếu niên giơ quạt trúc trong tay lên.

“OK! OK! STOP!”

Tay thiếu niên dừng lại.

Hừ… Còn tưởng rằng nó từ nơi thâm sơn cùng cốc nào lạc tới cơ! Nguyên lai là biết tiếng Anh, vậy hẳn là nó ít nhất cũng học qua tiểu học đi.

Thầm mắng một tiếng, Tiêu Hòa xoay người bước đi, nhưng mà quạt trúc chặn đường đi của hắn.

“Nè, ông đây muốn ngủ, mày có đi hay không? Không đi thì đừng có cản đường!”

Đi vào cửa sau của một khách sạn, ngựa quen đường cũ, Tiêu Hòa tìm được một cái ổ nhỏ gần nồi hơi; nơi đó có một chỗ trú tạm thời, dùng hộp giấy dựng lên. Hiện tại thời tiết cũng chưa quá lạnh, nồi hơi phát ra nhiệt khí, mấy tầng hộp giấy, một cái giường trải chăn lông miễn cưỡng có thể chống chọi với cái rét mướt lúc đêm khuya sáng sớm.

Đợi cho mùa đông thực sự tới… Đến lúc đó tính sau! Tiêu Hòa cúi người tiến vào ổ.

Có kẻ còn nhanh hơn hắn, khi hắn vừa mới khom người xuống, tên kia đã ngồi trong ổ của hắn.

“Này này! Đừng có ăn ở bên trong!”

Trả lời hắn là tiếng nhai nhưỡng bì xào rồn rột rồn rột.

Mười phút sau, một đống vỏ hộp thức ăn bị ném ra ngoài, lập tức, cánh cửa bằng bìa giấy kia cũng bị đóng lại.

Tiêu Hòa đứng ở trước hộp giấy đầu đầy căm tức. Đi ra ngoài tìm chỗ khác ngủ? Hiện ở bên ngoài nhiệt độ cao nhất cũng là năm độ, chỗ ngủ không khó tìm, nhưng cái khó chính là như thế nào mới có thể giữ cho mình không ốm vì bị đông lạnh.

Dân lưu lạc sợ nhất chính là sinh bệnh hoặc bị thương.

Xoa bóp cánh mũi, Tiêu Hòa liều mạng đưa tay xốc lên cánh cửa bằng bìa, khom người chui vào, “Dịch vào bên trong một chút!”, một cái chân còn quỳ trên người thằng nhóc kia, nhỏ giọng quát.

Trong bóng đêm, một đôi con ngươi đen quỷ dị nhìn lại hắn.

Tiêu Hòa thầm sợ hãi. Mắt người có thể sáng lên trong bóng tối sao? Tại sao mình lại cảm thấy được ánh mắt thằng nhóc này u ám tới mức phát ra ánh tím?

Thấy tên kia không có ý định dịch vào trong, Tiêu Hòa cũng bất chấp tất cả nằm úp sấp trên người y. Cùng lắm thì bị ném ra ngoài mà thôi.

Sau một lúc lâu, đôi con ngươi phát ra ánh sáng kỳ dị kia dần khép lại.

Tiêu Hòa dần dần thả lỏng cơ thể đang căng cứng, đem sức nặng toàn thân đặt trên người thằng nhóc kia.

Một mùi hương kỳ quái mơ hồ truyền đến từ người nằm dưới thân, rất nhạt, không chú ý hẳn là sẽ bị bỏ qua, nếu không phải dựa gần như vậy tuyệt đối không ngửi được.

Không phải  là mùi hôi, cũng tuyệt không phải hương thơm, mà là… Hắn cũng không nói lên được.

Ngửi ngửi, trong mông lung nhận ra nửa người dưới của mình có biến hóa. Chết tiệt, tại sao lại vào đúng lúc này!

Có thứ gì đó ngạnh lên trên đùi người phía dưới.

Đột nhiên, Tiêu Hòa kêu thảm thiết một tiếng.

Có người thò tay bắt lấy hắn, hơn nữa dùng lực tương đối lớn. Hiển nhiên ai kia đã hiểu lầm đây là vũ khí nào đó uy hiếp an toàn của y.

“Nới lỏng… Tay! Buông tay — ” Tiêu Hòa kêu thảm thiết.

Không phải ảo tưởng, không phải hắn đang nằm mơ, thật sự có người dùng tay nắm lấy nơi đó của hắn.

Nếu như có thể nhẹ tay một chút thì tốt rồi, đau quá. Mụ nội nó.

Tay vẫn không buông ra, nhưng lực đạo giảm bớt không ít, ngón tay di chuyển lên xuống, không nhẹ không nặng nắm lấy hắn.

Thằng nhóc kia đang xác nhận thứ y nắm trong tay.

“Ưm…” tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng Tiêu Hòa, không giống như là thống khổ, ngược lại tựa như một cái gì khác.

Tay buông lỏng ra, xem ra đối phương đã hiểu được thứ y bắt lấy là cái gì.

Chết tiệt! Để tay lại chỗ cũ cho tao!

Tiêu Hòa không hề nghĩ ngợi, đưa tay ra chụp tay của đối phương. Sau khi chụp xong liền kéo về nơi đó.

Cánh tay kia vùng ra, Tiêu Hòa sắp bị dục vọng cấp bách nghẹn chết.

Mùi hương kia tựa hồ ngày càng đậm, Tiêu Hòa bắt đầu dồn dập thở dốc.

“Chúng ta trao đổi đi, trước tiên tôi làm cho cậu thoải mái, sau đó cậu cũng làm cho tôi thoải mái một chút. Tôi thề, nhất định chưa ai đối với cậu làm chuyện này, nó sẽ làm cho cậu sướng lên tiên luôn, tin tôi đi!”

Tiêu Hòa ghé vào bên tai thiếu niên, dụ hoặc nói.

Thiếu niên không mở miệng, cũng không có ý cự tuyệt rõ ràng.

Cũng không quản đối phương có hiểu được ý tứ của hắn hay không, Tiêu Hòa tự hạ kết luận.

“Vậy cứ quyết định thế đi. Đợi lát nữa, nhất định cậu cũng phải làm cho tôi…”

Thân thể Tiêu Hòa bây giờ giống hệt con nhuyễn trùng chậm rãi nhích xuống phía dưới.

Khi hắn với tay vào đũng quần thằng nhóc kia, tay hắn bị nắm lại.

Tiêu Hòa ngẩng đầu, hơi hơi thở hổn hển.

“Tin tôi đi, tôi không có ý định thương tổn cậu đâu, chỉ muốn cậu thoải mái thôi mà. Yên tâm, chuyện này tôi đã làm không biết bao nhiêu lần trong mộng, luyện tới quen rồi. Tới lượt cậu tôi cũng không bắt làm nhiều như vậy, chỉ cần lấy tay là được rồi.”

Hắn cúi thấp đầu, đẩy ra lớp quần áo mỏng manh đơn độc trên người thiếu niên, cũng không để ý thân thể kia đã bao lâu không tắm, môi khẽ hôn lên bụng y.

Bụng thiếu niên căng cứng, Tiêu Hòa dùng đầu lưỡi cũng có thể cảm giác được cơ thịt khắc họa rõ ràng của y.

Càng đi xuống, mùi hương kia lại càng đậm đặc, thoáng chốc cảm thấy được huyết dịch toàn thân như sắp sôi trào.

Một tay nâng thắt lưng thiếu niên lên, một tay bị thiếu niên bắt lấy, Tiêu Hòa cúi đầu dùng môi lưỡi tận tâm hầu hạ.

Cắn mở quần của y, phát hiện y lại không mặc quần lót, đám lông dày rậm trực tiếp đụng chạm đến hai gò má của hắn.

Trong bóng đêm, hắn không cách nào biết rõ của y nhỏ to ra sao, nhưng hắn có thể cảm giác được.

Dùng hai gò má cọ y, cảm giác được có chút bành trướng.

Dùng môi thử thăm dò, cảm giác được độ cứng có chút gia tăng.

Khi hắn vươn đầu lưỡi, người dưới thân phát ra một tiếng rống trầm thấp.

Cỗ hương vị nói không nên lời kia che dấu hết mùi vị tanh nồng, làm cho Tiêu Hòa mù quáng mà truy tìm cao trào trong mộng ảo.

Đầu lưỡi chuyển động một chút, mồ hôi theo trán chảy xuống.

Hắn đang gắng sức.

Đương lúc Tiêu Hòa thử dùng miệng ngậm nó, có người ôm lấy đầu của hắn. Tiếp theo, chính là việc mà Tiêu Hòa không thể khống chế được nữa.

Có người liều mạng đè đầu của hắn, đem hắn ấn xuống thật sâu thật sâu.

Tiêu Hòa bắt đầu nghẹn, yết hầu run rẩy, hai tay liều mạng chụp thắt lưng người nọ.

Nước mắt trào ra, ngay khi hắn cho là mình sắp chết vì hít thở không thông, người dưới thân bắt đầu trừu động thắt lưng.

Hắn vừa mới hít vào một hơi, lại bị nhét vào.

Cũng không biết qua bao lâu, giữa cái loại giày vò giống như cực hình này, Tiêu Hòa rốt cục học được cách hô hấp bằng mũi.

Mẹ nó, cái này ở trong mộng cũng chưa từng xuất hiện.

Hiện tại hắn đã biết, sự thật cùng mộng ảo quả nhiên là khác nhau, hơn nữa còn khác biệt quá lớn!

Thằng nhóc kia bạo phát trong miệng hắn! Tiêu Hòa thiếu chút nữa bị cái thứ nồng đậm kia  sặc chết.

Thằng nhóc này tuyệt đối là lần đầu tiên! Tiêu Hòa có thể thề. Cho dù thoạt nhìn nó hẳn là đã ngoài mười tám tuổi.

“Nè, đến phiên cậu.”

Chờ Tiêu Hòa rửa sạch hết mấy thứ trong miệng, yết hầu, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình vẫn còn ở vào trạng thái hưng phấn.

Cặp mắt kỳ dị  kia nhắm lại. Cũng che dấu dục vọng còn sót lại.

“Thao! Mày không định chơi xỏ đấy chứ! Ông đây làm cho mày được tới loại trình độ này, con mẹ nó lấy tay hầu hạ ông một chút cũng không được à! Mà ngay cả người kia, ông đây cũng chưa phục vụ đến mức này!”

Tiêu Hòa rít gào. Ở trong mộng, hắn cùng người kia luôn luôn giúp nhau khoái hoạt, trên cơ bản không có gì gọi là thống khổ. Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng cũng từng ảo tưởng người kia và hắn cùng đạt cao trào. Nhưng loại thống khổ đơn phương này tuyệt đối không tính vào chuyện ấy.

Không ai để ý đến hắn.

“Mày bị câm điếc sao! Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày nghe được gì không hả?”

“Mày cút ra ngoài ngay! Đây là chỗ của ông! Con mẹ nó mày có nghe thấy không! “

Đây gọi là gì? Lão nam nhân ba mươi tuổi bị một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi đùa bỡn?

Mắng vài câu thô tục, Tiêu Hòa ôm cục tức trong bụng ngã lên người thằng nhóc hỗn trướng kia, không cam tâm tình nguyện đem tay mình với vào trong quần.

Đến cái tuổi này rồi ta còn phải tự mình giải quyết, thực là cũng quá bi ai đi.

Tiêu Hòa biết nguyên nhân tại sao hắn lại lâm vào kết cục bi ai như thế, quá khứ hắn cũng từng thử tìm những người khác, mà không phải ở trong ảo tưởng thỏa mãn chính mình.

Nhưng không được. Hắn không thể chấp nhận nam nhân nào khác trừ người đó ra. Hắn cũng thử qua nữ nhân, vẫn là không được.

Đã ba mươi năm, có thể khiến hắn làm được tới loại trình độ này, thằng nhóc này vẫn là người đầu tiên.

Bỏ lại tất cả sau lưng, điều kiện của hắn tựa hồ cũng hạ xuống không ít, hoặc là nói rõ ràng hắn đã không còn điều kiện? Nếu không tại sao hắn lại khát khao đến mức ghé vào trên người một thiếu niên so với hắn nhỏ hơn cả giáp tìm kiếm cao trào? Hơn nữa thằng nhóc này còn là một đứa trẻ lang thang!

Trên tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay.

Tiêu Hòa bất động thanh sắc dời hai tay của mình đi.

Cái tay kia vốn cũng chưa làm bất cứ cái gì, chỉ đặt ở chỗ đó. Dần dần nó bắt đầu vân vê nơi ấy. Lúc nhẹ lúc nặng.

Động tác thực đơn điệu, nhưng Tiêu Hòa đã khống chế không được chính mình, thở dốc.

Hắn nằm ở trên thân thể y, kìm lòng không đậu đung đưa thân thể của chính mình.

Một bàn tay với tới bên miệng hắn, ngón tay luồn vào trong miệng.

Tiêu Hòa tiếp nhận nó, mặc cho nó ở trong miệng tàn sát bừa bãi.

Cảm giác đầu lưỡi bị người vuốt ve khá là kỳ quái, nước miếng theo khóe miệng chảy ra.

“Dùng lực thêm chút nữa… Thêm chút nữa…” Thanh âm mơ hồ không rõ tràn ra từ miệng Tiêu Hòa.

“Ưm… Ưm… “

Nhanh chút! Nhanh chút! Tiêu Hòa thở dốc càng lúc càng lớn, sắp đạt tới cao trào.

Ngay tại trong nháy mắt đó, miệng Tiêu Hòa bị chặn lại.

Chờ lúc hắn phát hiện ra, thân mình đã bị người lật lại, úp sấp tại nơi hắn mới rời đi không lâu, mà cái thứ căng cứng kia đang bị nhét vào trong miệng hắn một cách mạnh mẽ.

Không! Tao không muốn! Ông đây còn chưa có…!

Cái tay đang dừng lại ở giữa hai chân hắn kia đột nhiên siết chặt.

Có thứ gì đó chọc chọc vào cổ hắn, đồng thời bàn tay giữa hai chân hắn cũng giật giật.

Tiêu Hòa hiểu được ý tứ của đối phương.

Tên vương bát đản hỗn trướng này!

Tiêu Hòa khuất phục, khuất phục tại cao trào hắn khát cầu đã lâu.

Bình luận





Chi tiết truyện