chương 103/ 110

Tiêu gia.

“Mân Côi, chuyện lần này tao hy vọng có thể cho mày một bài học, từ nay về sau trước khi làm bất cứ chuyện gì nhất định phải hỏi ý kiến tao, biết chưa?” Trước khi đi ngủ, Tiêu Hòa bày ra uy phong của phụ huynh giáo dục Mân Côi.

Mân Côi suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu. Nó nghĩ lần sau nhất định nó sẽ làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người vừa thoả mãn vừa kinh ngạc vừa khen ngợi nó. Mân Côi tự nói với mình nó làm như vậy không phải bởi vì lấy lòng Tiêu tiểu nhân, mà chính là nó muốn lấy được địa vị nó nên có ở trong nhà.

Tiêu Hòa trở về phòng gọi điện thoại cho Tiểu Viêm, kết quả trong điện thoại lại nghe thấy tiếng thông báo không liên lạc được với đối phương.

Thằng nhóc này lại chạy đi đâu mất rồi?

Tiêu Hòa lắc đầu, nhưng cũng không quá lo lắng.

“Tiêu Tiêu.”

Tiêu Hòa vừa quay đầu liền nhìn thấy A Phúc ôm chặt cái gối, chân trần đứng ở bên giường hắn.

Tiêu Hòa che ngực, bất đắc dĩ nói: “A Phúc, tôi đã bảo cậu nhiều lần rồi, đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy, có thể hù chết người đấy biết không? Sau này nếu có việc gì làm ơn gõ cửa, ok?”

“Tiêu Tiêu, tôi muốn ngủ với Tiêu Tiêu.” A Phúc vừa nói vừa muốn chen lên trên giường.

“Nếu Tiểu Viêm trở về, cậu muốn đánh một trận với nó nữa hả?”

“Tiêu Tiêu…”

“Coi như tôi sợ cậu. Lên đây đi, ngoan ngoãn một chút, không được ghì chặt, tôi thở không nổi.”

“Tiêu Tiêu thật tốt!” A Phúc vui vẻ buông cái gối nhào lên giường ôm lấy Tiêu Hòa.

“Cẩn thận cẩn thận, đừng đè lên Tiểu Hổ.”

“Nha.” A Phúc nghe vậy lập tức trở nên cẩn cẩn dực dực, còn vươn tay mò mẫm xoa xoa khối lông tròn tròn mềm mại kia.

“Tiêu Tiêu, Hổ Hổ lớn lên có biến thành người không?”

“Chắc là có.”

“A Phúc sẽ bảo vệ Hổ Hổ và Tiêu Tiêu, sẽ kiếm tiền nuôi sống hai người.”

Tiêu Hòa khẽ cười, trời thương kẻ ngốc, đứa trẻ đơn thuần bao giờ cũng khiến người ta mềm lòng.

“Ngủ đi.” Ông trời phù hộ Tiểu Viêm đừng trở về trước hừng đông. Cũng không biết có phải A Phúc cố ý hay không mà cứ cách vài ngày lại đi trêu chọc Tiểu Viêm.  Cố tình phần tử bạo lực Tiểu Viêm này tôn trọng chủ nghĩa giáo dục bằng nắm tay. Không nghe lời, đánh; nhìn không vừa mắt, đánh; khiêu chiến ta? Đánh cho không ngóc đầu dậy nổi; thừa dịp ta đi vắng ngủ cùng vợ ta? Đánh chết luôn!

Tiêu Hòa yên lặng gạch bỏ phương án cuối cùng ở trong lòng, thuận tiện cầu nguyện một chút cho cái tên A Phúc ngốc nghếch càng bị đánh càng hăng kia.

Phòng 1006 khách sạn Kim Tư Lợi.

Lý Trí Vân cầm lấy ảnh chụp nửa ngày nói không nên lời.

Thật lâu sau, “Đây thật sự là cục cưng?”

Lý Trí Phong gật gật đầu.

Ngón tay Lý Trí Vân lướt qua khuôn mặt thiếu niên trong hình, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.

“Trí Vân?” Trịnh Ngọc Như vội vàng muốn nhìn bộ dạng của con trai.

Bàn tay Lý Trí Vân lật lại, cất ảnh chụp vào trong túi, “Ngọc Như, tạm thời em vẫn không nên nhìn. Chờ tới khi tìm thấy con rồi nói sau. Anh không hy vọng em chịu kích thích quá mức.”

Lý Trí Phong không rõ tình hình bên trong, cũng thuận theo khẩu khí của em họ khuyên giải người đồng thời vừa là họ hàng vừa là em dâu này: “Đúng vậy, thân thể Ngọc Như không tốt, vẫn là nên chờ tới khi tìm được rồi nói sau, khi đó em muốn nhìn muốn ngắm thế nào cũng được.”

“Lý Trí Phong, nói cho em nghe xem cục cưng mất tích như thế nào, lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Có những ai liên lụy trong đó? Nói ra toàn bộ mọi chuyện cho rõ ràng, em cũng dễ bố trí người tìm kiếm nơi cục cưng đang ở.” Lý Trí Vân mạnh mẽ tự kềm chế cảm xúc kích động, bình tĩnh nói với Lý Trí Phong.

“Được, chúng ta đến phòng anh nói chuyện.”

Một đêm không lời, sáng ngày thứ hai Viêm Chuyên không chạy tàu đêm trở về, không có mặt ở nhà vào đúng sáu rưỡi giống như lúc trước, đương nhiên cũng không mang theo đồ ăn sáng về cho mọi người.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua, Tiểu Hổ cũng nằm trong ngực Tiêu Hòa suốt hai ngày.

Trong hai ngày này Tiêu Hòa chạy vòng vòng quanh thị trường đồ cổ thành phố N, lợi dụng kỹ năng giám định đồ cổ hắn học được từ trong mộng, cùng cái hắn gọi là “Thiên Nhãn”, quả thật có chút thu hoạch, có điều rất ít, công lại cũng chỉ hơn mười tám vạn lợi nhuận. Muốn một đêm phất nhanh xem ra là không có quá nhiều ki vọng.

Mắt thấy ngày thanh toán cho ngân hàng sắp tới, Tiêu Hòa có chút nôn nóng.

Hắn có thể lựa chọn trả trước năm trăm vạn cho ngân hàng, mượn việc này kéo dài thêm chút thời gian, có điều dựa theo hợp đồng lúc trước, căn cứ vào thời gian trì hoãn dài hay ngắn, chẳng những hắn phải nộp một món lợi tức lớn, mà còn chịu tổn thất nặng nề về danh tiếng.

Cái này không phù hợp với quan điểm giá trị của hắn, thay vì như thế, hắn thà rằng không trả tiền cứ như vậy trì hoãn cho rồi.

Ngay khi Tiêu Hòa tốn cả một buổi tối gặm nhấm một đống tri thức liên quan tới ngọc thạch, chuẩn bị hừng đông đi tới thị trường ngọc thạch thử đổ thạch thì Viêm Chuyên quay trở lại.

(Đổ thạch: một dạng giống như chơi sổ xố, người chơi ra nơi bán thạch chọn và mua một khối thạch (tầm từ vài chục đến vài trăm kg), giá tiền thì thỏa thuận giữa người mua và người bán. Người mua có thể chọn mang về nhà cất giữ hoặc giải thạch ngay tại chỗ. Nếu bên trong thạch có chứa phỉ thúy thì tùy vào khối lượng cũng như tính chất của phỉ thúy mà bán được với giá cực cao. Nếu không có gì thì coi như mất trắng số tiền mua thạch. Một số người lão luyện trong giới này có thể dựa vào màu sắc và đường vân trên khối thạch mà phán đoán xem bên trong có phỉ thúy hay không. Ai có hứng thú có thể tham khảo thêm truyện “Đổ thạch sư”)

Đỗ xe ngay ngắn, Viêm Chuyên khiêng hai cái bao tải to từ phía sau ra, một đường khiêng vào trong nhà.

Ba kẻ trong hoa viên còn đang mải tu luyện, không ai để ý tới việc y về.

“Tiểu Viêm?”

Viêm Chuyên quăng hai cái bao tải trên sàn nhà, nắm lấy cằm Tiêu Hòa nâng lên nhìn nhìn.

“Sao đã biến thành gấu trúc rồi?”

“Cút!” Tiêu Hòa gạt tay Viêm Chuyên ra, cúi đầu nhìn hai cái bao tải dưới đất.

“Đây là cái gì? Chắc không phải xác người đấy chứ? Khai thật cho tôi, hai ngày nay cậu chạy đi đâu?”

Viêm Chuyên không trả lời, trực tiếp cởi một cái bao tải đổ đồ vật bên trong ra, động tác cùng thái độ này không khác gì đang đổ đồ đồng nát.

… Mắt Tiêu Hòa trợn tròn.

Viêm Chuyên chỉ chỉ đống khoai lang đầu nhỏ một cách kỳ lạ kia nói: “Hôm trước ta phát hiện ở trong núi, ăn ngon lắm, mang về cho ngươi nếm thử.”

Khóe mắt Tiêu Hòa giật giật, “Cậu đi ra ngoài hai ngày, chính là để vác về cho tôi một bao khoai lang?”

“Khoai lang này bên ngoài mua không được đâu.” Viêm Chuyên nghiêm túc nói.

Tiêu Hòa ở trong lòng lặng lẽ nói với chính mình: ta không hề cho là nó sẽ khiêng hai bao tải tiền mặt về, thật sự, ta không hề nghĩ như thế… Nhưng mà chỗ này nếu đúng là hai bao tải tiền thì tốt biết bao! Cho dù là đồng yên Nhật cũng được a!

“Vậy còn bao tải này là cái gì? Khoai tây?” Tiêu Hòa chỉ chỉ cái túi căng phồng còn lại, trong lòng rơi lệ.

“Cái này?” Viêm Chuyên mở cái miệng túi bị buộc chặt, rầm một tiếng đổ thứ bên trong ra.

Lần này Tiêu Hòa không muốn rơi lệ, hắn đã tuyệt vọng. Còn nói phải nuôi sống tao? Mày nuôi sống tao kiểu này?

“Đây là cái gì?” Tiêu Hòa dùng chân đá đá con vật toàn thân lông lá đen sì trên sàn nhà. Còn tưởng rằng nó chết rồi, nhìn kỹ lại thấy bụng của nó đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở.

“Tạng Hương trư.”

“… Họ hàng nhà cậu hả?”

Viêm Chuyên trực tiếp khiêng con heo Tạng Hương lên.

“Nè, đi đâu vậy?”

“Thịt heo.”

“Ách…”

“Cho ngươi.” Lúc Đồ tể Viêm khiêng con heo đen thui đầy lông bị đập cho hôn mê ngang qua người Tiêu Hòa thì thuận tiện nhét thứ gì đó vào trong tay hắn.

Tiêu Hòa theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bàn tay mình.

Đây là một khối ngọc ấn. Đó là cảm giác đầu tiên của Tiêu Hòa khi nhìn thấy khối ngọc thạch này.

Đường kính của toàn bộ ngọc ấn ước chừng chưa tới 15cm, kích cỡ vừa bằng một nắm tay, toàn thân trắng như tuyết, màu như sữa trâu, cảm xúc khi sờ vào giống hệt như da thịt của người con gái nõn nà nhất, ôn nhuận, trắng mịn, cảm giác còn tinh khiết hơn so với khối huyết ngọc lúc trước. Phần núm triện của khối ngọc là ngũ long giao nhau, lật ngọc ấn lại xem chữ được khắc trên mặt…

Tiêu Hòa dụi dụi con ngươi, chữ triện, không quá quen thuộc. Có điều trái tim của hắn lại bắt đầu đập thình thịch, cũng bất chấp nhìn dáng vẻ oai phong khi giết heo của Tiểu Viêm nhà hắn, phi như bay lên tầng, luống cuống tay chân lôi ra một khối mực đóng dấu, hít sâu từng hơi một, cúi đầu, nắm lấy ấn, thật cẩn thận mà dán mặt ngọc có khắc chữ vào mực đóng dấu, tìm tờ giấy trắng dùng sức ấn xuống.

Ngọc ấn được nhấc lên, trên tờ giấy trắng tinh lưu lại tám chữ triện.

Tiêu Hòa nuốt ngụm nước miếng, lại hung hăng dụi dụi mắt. Chữ triện hắn không biết rõ cho lắm, nhưng mà chưa nhìn thấy heo chạy cũng phải nếm qua thịt heo, huống chi hắn còn nhớ rõ lúc ở trong mộng đã có người giới thiệu qua đồ chơi này với hắn, bao gồm cả tám chữ kia.

“Thụ mệnh vu thiên ký thọ vĩnh xương.” (Nhận mệnh trời ban, đời đời thịnh vượng)

Tay Tiêu Hòa run lên, thiếu chút nữa làm rớt ngọc ấn. Nhanh chóng giữ chặt lấy ngọc ấn, Tiêu Hòa mê muội phóng như bay xuống tầng dưới.

“Tiểu Viêm! Tiểu Viêm!”

Lúc Tiêu Hòa vọt vào trong sân thì Viêm Chuyên đang quỳ gối xuống, một tay đè lên con heo Tạng hương đang hôn mê chổng vó lên trời, tay còn lại giơ cao lên, đầu ngón tay xòe ra ba cái vuốt bén nhọn, đang chuẩn bị cắm vào bụng heo. Ba kẻ vốn đang tu luyện trong hoa viên thì nay trong tay mỗi đứa đều là chậu hoặc bát lớn, ngay cả Tiêm Đầu cũng dùng đầu đẩy một cái thùng nhựa tới bên người heo, coi bộ là chuẩn bị dùng để hứng máu với làm lông heo đây mà.

“Tiểu Viêm, cái này là thật hay giả vậy? Cậu lấy ở đâu ra? Đây có phải chính là ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết không?” Trong đầu Tiêu Hòa hiện tại đã bị ngọc tỷ trong truyền thuyết chiếm hết, hoàn toàn không lưu ý đến việc hắn đang đứng ở bên cạnh hiện trường giết mổ. Bây giờ hắn chỉ muốn đáp án.

“Tiểu Viêm, cậu nói cho tôi biết, đây có phải chính là Tần Thủy Hoàng trong truyền thuyết…”

“Phập!”

Móng vuốt hạ xuống, một dòng máu heo phụt ra, Tạng hương trư trong hôn mê ra sức giãy dụa, miệng còn phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, khiến cho Tiêu Hòa trực tiếp cảm thụ một phen cái gì gọi là “kêu như heo bị chọc tiết”.

Mân Côi trấn định mà khiêng một cái nồi lớn đặt bên cạnh con heo, dùng để hứng máu, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn một cái chảo, dùng để đựng nội tạng hay gì gì đó.

Một con heo trưởng thành sắp chết giãy dụa phi thường đáng sợ, lực vùng vẫy lớn như vậy cho dù một hai người trưởng thành cũng chưa chắc có thể giữ được. Có điều Dã thú Viêm nhà bọn họ là ai chứ? So sức lực với y, đây không phải là muốn chết sao? Huống chi hình thể Tạng Hương trư vốn nhỏ gầy.

Viêm Chuyên ngại heo kêu chướng tai, giương vuốt một cái, đầu heo bị gọt xuống. Thỉnh chú ý, là gọt, không phải chặt. Kỳ thật bình thường để giữ được hương vị đặc trưng của Tạng Hương trư, người ta đều là dùng dây thép ghìm chết. Viêm Chuyên biết, nhưng y ngại phiền toái, dù sao đằng nào chả phải mổ.

A Phúc nhanh chóng đón được cái đầu heo bay ra, Tiêm Đầu lưu loát ủn cái thùng nhựa tới trước cổ heo, hứng được dòng máu đang ào ào chảy.

Tiêu Hòa lau vết máu bị bắn tung toé trên mặt, cự tuyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình, tự nói với bản thân rằng hắn rất trấn định.

Chẳng qua là một con heo mà thôi, tuy rằng bộ dạng của nó cũng không giống heo cho lắm.

Cửa hàng thịt ngày nào chả giết heo, nhà bọn họ giết có một con thì tính cái gì?

Chẳng qua chỉ là giết hơi dã man chút, chẳng qua chỉ là kêu khó nghe chút, chẳng qua chỉ là văng chút máu lên thôi. Nhớ ngày đó Tiểu Viêm đại chiến với đàn quái vật ở CED, giết chóc đâu có ít, khi đó cũng chẳng cảm thấy làm sao.

Tiêu Hòa, tên tiểu nhân ở cho tới bây giờ lấy ngấm ngầm là chính, chủ trương giết người không thấy máu này, vừa nhìn thấy cảnh tượng giết heo máu đầm đìa thì chân đã mềm nhũn.

Viêm Chuyên móc tim heo ra, hào phóng xé làm đôi chia cho A Phúc một nửa. A Phúc liếm liếm môi, vui vẻ nhận lấy.

Hai con dã thú mở to miệng, cứ như vậy nhét hai nửa quả tim nóng hầm hập, máu chảy đầm đìa, thậm chí còn đang nhảy lên vào miệng.

Một lượng lớn máu tươi chảy xuống từ khóe miệng hai con dã thú, A Phúc ăn ngon lành, ăn xong còn liếm liếm ngón tay. Viêm Chuyên thì tỏ ra khí thế hơn, lau mép xong tiếp tục hướng vào trong bụng heo mà móc.

Tiêu Hòa “Rầm” một cái ngã xuống nền cỏ.

***

Tiêu Hòa vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Viêm nhà hắn trần như nhộng đĩnh đạc nằm nghiêng ở trên giường.

Khăn trải giường màu đen, vỏ chăn màu đen, thân hình trần trụi trẻ tuổi rắn chắc tràn ngập sức lực.

Tiêu Hòa không nhịn được nuốt nước miếng một cái, ánh mắt không tự chủ bay tới giữa hai chân hơi mở mở của Viêm Chuyên. Nơi đó, một con cọp núc ních thịt đang ngủ đông, từng cái gai dị thường hiện giờ tựa như những viên nho nhỏ trải rộng trên toàn bộ bề mặt côn th*t. Một cây đồ chơi như vậy tuyệt đối không thể xưng là vui tai vui mắt, nhất là khi chính mình đã biết rõ công năng của thứ này, có điều…

Tim tại sao lại đập nhanh đến thế, mặt tại sao lại nóng như vậy?

“Ực.” Lại nuốt thêm một ngụm nước miếng.

Viêm Chuyên bộ dạng uể oải vươn ngón tay ra vẽ một vòng lên mặt Tiêu Hòa: “Tỉnh?”

“Ừ. Tôi bị làm sao vậy?” Tiêu Hòa mơ mơ màng màng nhớ lại mình hình như ngất đi? Ngất? Hắn đường đường là nam tử hán sao lại có thể có loại hành vi nhu nhược của nữ nhân này?

“Bị dọa ngất.” Viêm Chuyên bóp bóp mặt hắn, thuận tay xóa sạch toàn bộ râu ria trên mặt hắn.

“Làm gì có chuyện đấy!” Tiêu Hòa ngồi dậy, gạt phắt cái móng vuốt đang gây rối mình ra, trảm đinh chặt sắt nói.

“Lại đây.” Đôi mắt Viêm Chuyên trở nên thâm trầm.

Tiêu Hòa lấy hết dũng khí quay sang thanh minh: “Tôi đâu có bị dọa ngất, chỉ là mệt nhọc mà thôi. Cả đêm trước khi cậu quay về tôi chưa ngủ chút nào.”

Viêm Chuyên không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn hắn.

Tiêu Hòa… Cố gắng không để cho tim mình đập quá dữ dội. Tên tiểu yêu tinh này hiện giờ cũng học được cách câu dẫn người…

Ánh mắt Viêm Chuyên chậm rãi hướng từ trên mặt xuống ***g ngực của hắn.

Tiêu Hòa âm thầm nắm chặt khăn trải giường. Con dã thú chết tiệt này, hắn vừa mới tỉnh lại đã phát tình lung tung, hừ hừ.

Viêm Chuyên đứng dậy, Tiêu Hòa đang muốn nói cái gì đó để đánh vỡ không khí kiều diễm *** mỹ này, thanh niên trần trụi mê người trước mặt đột nhiên biến thành một con dã thú oai phong lẫm liệt.

Tiêu Hòa hoảng sợ, “Cậu muốn gì? Đừng có làm bậy…” Tuy biết rõ thú thân của Viêm dã thú cũng là Tiểu Viêm, lý trí của hắn có thể nhận, nhưng mà về tâm lý vẫn cần phải có thêm thời gian.

Đầu dã thú dựa vào người hắn, cái lưỡi liếm liếm ngực hắn.

“Tiểu Viêm, đừng như vậy, phải biết rằng nhân thú chẳng những là vô đạo đức, hơn nữa còn cực kỳ tổn hại sức khỏe, cậu không thương thân cậu thì cũng phải thương lấy cái thân tôi chứ! Tiểu Viêm, người ta yêu cậu như vậy, sao cậu nỡ… A.”

Dã thú đen mặt vươn lưỡi liếm liếm con trai đang treo ở trên ngực Tiêu ba ba, thuận tiện giơ móng vuốt vỗ mông hắn một cái.

Đừng ồn, lát nữa đút cho ngươi.

Đút? Đút cái gì? Tiêu Hòa thầm cảnh giác, đồng thời cảm thấy mất mặt, giơ chân lên đạp cái bụng lộ ra của dã thú Viêm.

“Ngao ──!” Dã thú Viêm rống lên một tiếng uy hiếp, nhào qua đẩy ngã người xuống.

Còn náo? Tiếp tục náo nữa ta cắn chết ngươi!

Có giỏi thì cắn chết luôn đi! Tiêu Hòa cảm thấy mất mặt, tứ chi dang ra ngã xuống giường.

Chẳng lẽ hiện tại hắn thật sự biến thành kẻ *** đãng không có nam nhân không chịu được sao? Nếu không tại sao vừa nhìn thấy thằng nhóc này trần truồng liền…

Trời ạ, sét đến đánh chết con yêu quái kia đi! Đều là tại nó câu dẫn ta!

Về sau Tiêu Hòa sống chết không chịu thừa nhận chính mình từng bị dọa ngất, cứng đầu cứng cổ nói mình là vì cả đêm không ngủ nên mới bị mệt, cũng không phải bị hù. Hơn nữa người này còn hùng hồn nhấn mạnh hắn là người bệnh cơ thể yếu nhược, chính hắn thì âm thầm phân tích tại sao lúc ấy ở công ty CED hắn không sợ hãi, rất có thể có ba nguyên nhân. Thứ nhất, nhiều người. Thứ hai, Tiểu Viêm không phải nhân hình. Thứ ba, không tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy.

Tuy rằng bị dọa ngất, tuy rằng bởi vì đoán sai ý đồ của Tiểu Viêm mà bắt đầu hoài nghi độ háo sắc của mình, tuy rằng ngày nào cũng chỉ thẳng vào mặt Tiểu Viêm và A Phúc mà mắng bọn họ là dã thú, nhưng mà người văn minh Tiêu Hòa cũng không buông tha cho chỗ thịt heo kia, nhất là sau khi hắn lên mạng tra được giá cả của nó.

Một bên ngồi gặm thịt heo quý hiếm mà ở trong nước có tiền cũng mua không được, một bên dùng ánh mắt khinh bỉ hai con dã thú cỡ bự trong nhà, hai thứ này đã trở thành việc mỗi ngày phải làm của Tiêu Hòa trong vòng một tuần sau đó.

Một con heo Tạng Hương trưởng thành, hơn tám mươi cân thịt, bị toàn gia đình tham ăn này làm thành đủ loại món để thưởng thức, ngay cả máu heo cũng không lãng phí. Thậm chí Viêm Chuyên còn nấu óc heo thành canh lừa Tiêu Hòa ăn sạch bách, Tiêu Hòa ăn xong rồi còn tưởng rằng đó là canh đậu phụ hải sản.

Về phần khối ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết kia, Tiêu Hòa không nỡ đem bán, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại như niệm kinh với Viêm Chuyên: hắn muốn giữ lấy món bảo bối này cho con cháu đời sau làm bảo vật gia truyền. Về phần sáu trăm vạn còn thiếu, hắn tính toán dựa vào Thiên Nhãn đi cược thạch.

Kỳ quái là sau khi nghe xong Viêm Chuyên không hề tức giận, còn dùng một loại ánh mắt rất cổ quái nhìn chằm chằm cái bụng của Tiêu Hòa một lúc lâu, nhìn đến mức Tiêu Hòa cũng tê dại.

Chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy của Tiểu Viêm, Tiêu Hòa vội vàng giải thích qua loa một lần với Viêm Chuyên cược thạch là gì và tiến hành như thế nào.

Nghe xong, Viêm Chuyên lại biến mất, tương tự, sáng sớm hai ngày sau lại có mặt ở nhà. Lần này y khiêng về một khối cự thạch nặng tới hai trăm kg.

“Đây là cái gì?” Tiêu Hòa vừa gặm khoai lang lần trước Viêm Chuyên vác về, vừa bình tĩnh hất hất hàm về phía cự thạch hỏi. Từ sau khi gặp được ngọc tỷ truyền quốc xong, hắn tin tưởng trên đời này đã không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn kinh hoảng nữa.

“Nguyên thạch phỉ thúy mà ngươi nói.”

“… Vậy sao.”

Cùng ngày, hai người mang theo khối nguyên thạch này, lái taxi đi tới chợ Ngọc Thạch lớn nhất thành phố N.

Tiêu Hòa vì che dấu cái cục phồng phồng trước ngực nên đặc biệt quay ngược ba lô lại đeo ở phía trước.

“Thằng nhóc này còn muốn treo tới bao giờ đây?” Tuy rằng không đau không ngứa, nhưng mà nhìn qua dù sao vẫn cảm thấy vướng víu chướng tai gai mắt.

“Nhanh thôi.” Đây là đáp án tiêu chuẩn mà Tiểu Viêm trả lời mỗi khi Tiêu Hòa hỏi về vấn đề trên.

Nghe xong đáp án kia, ánh mắt Tiêu Hòa cực kỳ u oán. Tại sao thằng nhóc này không chịu bám vào người cha thích trần truồng của nó chứ?

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm đó ở chợ ngọc thạch bọn họ phân tách được ra hai khối phỉ thúy pha lê thượng hạng loại lão khanh lớn bằng lòng bàn tay, ngay lúc đó hai khối phỉ thúy này đã bị đẩy lên cái giá trên trời, đến mức khiến cho Tiêu Hòa – kẻ trước kia số tiền lưu thông trong tay thường xuyên là tiền triệu – cũng bị hoảng sợ.

Viêm Chuyên cũng rất kinh ngạc, theo y biết loại nguyên thạch bên trong chứa tảng đá màu xanh lục này không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Có điều khối nguyên thạch này y không lấy từ Myanmar mà là từ bên trong động phủ của một người bạn của cha mẹ y. Cái động phủ kia dùng cách nói của nhân loại mà nói linh khí rất dồi dào, về sau người trong động phủ rời đi cùng với cha mẹ y, hiện tại cái động phủ đó có thể nói là vật vô chủ.

Nếu biết trước tảng đá này đáng giá như vậy, y sớm đã lôi ra đè chết Tiêu tiểu nhân. Có điều sau chuyện này Tiêu tiểu nhân lại bất ngờ nghiêm túc nói với y: tôi không hỏi cậu tảng đá này ở đâu ra, cũng không hỏi cậu khối ngọc ấn kia có phải là ngọc tỷ truyền quốc thực sự không, chuyện này đến đây là chấm dứt. Chúng ta vẫn là sống và kiếm tiền theo cách bình thường thôi.

Viêm Chuyên nhìn người đàn ông y tuyển định làm bạn lữ một lúc lâu, chậm rãi phun ra một chữ: Được.

Thu được một món tiền lớn, xế chiều hôm đó Tiêu Hòa liền thanh toán khoản vay của ngân hàng, còn chia thêm một trăm vạn hoa hồng cho Lý Vi Dân. Vốn Tiêu Hòa định vay thêm ít tiền từ ngân hàng để đầu tư đầu tư cổ phiếu, bây giờ lại dừng kế hoạch đó lại. Hai khối phỉ thúy thượng hạng kia khiến cho tài khoản của hắn dư thêm tròn hai ngàn bảy trăm vạn.

Tiêu Hòa lặng lẽ gửi hơn phân nửa số tiền kia vào tài khoản hắn đăng ký cho Viêm Chuyên, coi như quỹ sinh tồn cho cả nhà. Theo tính toán của hắn, sau này cho dù hắn chết, Tiểu Viêm thú tính rất sâu lại cực kỳ có trách nhiệm nhất định sẽ gánh vác sinh hoạt của mấy đứa nhỏ trong nhà, còn tên Mân Côi chết tiệt kia hắn căn bản không trông cậy được.

Chỗ tiền còn lại thì hắn tính toán tiếp tục khiến tiền sinh tiền.

Sau khi mua lại chỗ cổ phiếu của Tiêu An, để cho bạn gái của nó bù đắp lại chỗ công quỹ bị thiếu hụt, Tiêu Hòa vốn định cho ba mẹ và em trai của hắn thêm một ít tiền, nhưng mà lo lắng Tiêu An có số tiền kia rất có thể sẽ đánh mất chí tiến thủ, lo lắng nó thực sự biến thành loại thanh niên miệng ăn núi lở, chơi bời lêu lổng, hắn do dự. Hơn nữa chỗ tiền này cuối cùng có thể rơi vào tay Tiêu An hay không còn chưa biết chắc, hắn cũng chẳng hề biết gì về cả nhà em dâu tương lai, có điều hắn vẫn có một loại dự cảm không tốt lắm. Mà đưa tiền cho cha mẹ hắn thì đằng nào cũng biến thành cho Tiêu An, cho nên trước mắt tạm thời cũng không thể không cân nhắc.

Để không cho em trai hắn sinh ra tâm lý ỷ lại, tính danh người mua cổ phiếu được ghi là Viêm Khiếu ── đây là tên của Tiểu Viêm trên giấy chứng minh nhân dân. Đồng thời Tiêu Hòa cũng tỏ vẻ rõ ràng với Tiêu An là hắn không còn dư tiền đi giúp nó nữa, hy vọng từ nay về sau nó có thể thu xếp ổn thỏa.

Lý Vi Dân thì khỏi cần phải nói, đương nhiên là cực kỳ tò mò đối với việc hắn kiếm được tiền bằng cách nào, lúc đầu Tiêu Hòa còn đùa cợt, cuối cùng bị Vi Dân hỏi đến sốt ruột, đành phải nửa thật nửa giả nói mình gom hết toàn bộ gia sản đánh cược một phen, cuối cùng nhờ vào năng lực của Tiểu Viêm mà cược thắng, sau đó đại khái là nói qua một chút về việc cược thạch. Lý Vi Dân hâm mộ tới mức không ngừng khen hắn vận khí tốt.

Về sau nghe nói Tiêu Hòa không dây dưa vào loại chuyện đánh bạc như thế này nữa, Vi Dân cũng rất tán thưởng. Hắn cũng không phải cho rằng cược thạch có vấn đề gì, mà là cảm thấy thứ vận khí này rất thần kỳ, tốt nhất là không nên dùng liên tục, lâu lâu làm một vụ lưu đến già hưởng phúc là được rồi.

Về sau Tiêu Hòa lại mang Mân Côi tới công ty trò chơi Phong Hành một chuyến, chính thức xác nhận thân phận cổ đông lớn nhất, đồng thời tỏ vẻ hắn sẽ tiếp tục đầu tư hạng mục trò chơi còn đang phát triển này, thuận tiện giải thích một chút thiên tài phát triển trò chơi này là con thứ hai của hắn, hợp đồng với tiền đều là do nó giả mạo danh nghĩa hắn để tiến hành.

Nghe được Tiêu Hòa chẳng những không hề yêu cầu bọn họ trả tiền, lại còn tỏ vẻ sẽ tiếp tục đầu tư hạng mục này, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, ngay cả ông giám đốc Hồng Phong cũng cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lời giải thích của Tiêu Hòa được bọn họ tiếp thu ngay lập tức, trước đó bọn họ còn kỳ quái tại sao người phát triển và đầu tư trò chơi này lại thần bí như vậy, hiện tại hết thảy đều có đáp án.

Kẻ cao hứng nhất chính là Mân Côi, bởi vì bước đầu tiên trong kế hoạch cứu vớt Địa Cầu của nó cuối cùng cũng được triển khai một cách thuận lợi.

Không còn khoản nợ, còn thêm một đống tiền lớn, tâm tình Tiêu gia trưởng cũng khoái trá, vung tay khiến cho Tiểu Viêm lái taxi mang cả nhà đi du lịch. Mục tiêu: Hoàng Sơn.

Mân Côi kiên quyết tỏ vẻ chính mình cần lưu lại giữ nhà. lý do là mùa hè nhiều người, nó đi ra ngoài cũng chỉ có thể đóng giả làm đồ chơi, thà ở nhà xem TV còn hơn.

“Cậu bảo liệu có phải thằng nhóc đó tính toán thừa dịp chúng ta không có nhà mà mời bạn bè ngoài hành tinh của nó đến mở tiệc hay không?” Tiêu Hòa sờ sờ cằm, vẻ mặt đáng khinh thấp giọng nói chuyện với Viêm Chuyên đang lái xe ở bên cạnh.

Viêm Chuyên vung tay đập cho hắn một cái.

Tiêu Hòa ôm đầu oán hận: “Sao tự dưng lại đánh tôi?”

Nếu ngươi là con gái thì ta sẽ không đánh.

“… Ngày mai tôi sẽ đi nâng ngực.” Người nào đó căm giận nói.

“Tiêu Tiêu, nâng ngực là cái gì?” A Phúc đang đánh bài với Tiêm Đầu ở phía sau ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

“Chi chi, tôi biết! Nâng ngực chính là làm cho bộ ngực to ra, bởi vì đàn ông nhân loại đều thích con gái ngực to.”

A Phúc nghe xong vội vàng kêu lên: “Tiêu Tiêu, ngày mai tôi cũng đi nâng ngực, phải nâng thật to.”

Thuận tiện liếc qua gáy sư phụ hắn một cái, tiến đến trước mặt Tiêu Hòa thì thầm: “Tên kia nhỏ, Tiêu Tiêu sau này không cần để ý.”

Tiêu Hòa không nói gì nhìn nhìn tên ngốc này.

Đang ở ngã tư đường, Viêm Chuyên đột ngột phanh gấp, ngoặt tay lái phóng vù vào một con đường ngay bên cạnh đó. Tất cả sinh vật hiện diện trong xe đều phát ra tiếng thét chói tai, A Phúc đụng đầu vào cửa kính xe, Tiêm Đầu lăn xuống sàn, Tiêu Hòa nắm chặt tay vịn há miệng điên cuồng gào thét.

Thuần thục giẫm lên bộ ly hợp giảm tốc độ xe xuống, Viêm Chuyên nhìn thoáng qua một đám kinh hồn bất định, khinh thường nói: “Đàn ông đọ nhau bằng lão Nhị, không phải ngực, một đám ngu ngốc.”

Tiêu Hòa thiếu chút nữa giận ngất.

Cùng lúc đó, một xe cảnh sát chạy qua bên người bọn họ.

Hai gã cảnh sát trong xe vừa vặn bắt gặp một màn cua khoa trương kia.

“Quá đỉnh!” Cảnh sát lái xe trẻ tuổi bội phục nói.

Gã cảnh sát anh tuấn tầm ba mươi tuổi còn lại cười: “Nhưng mà mấy tay cảnh sát giao thông lại đau đầu.” Xuất phát từ thói quen công tác, theo bản năng gã quay lại nhìn biển số xe của chiếc taxi.

“Em thấy lái xe kia cũng không phải là hạng người không tuân thủ luật lệ. Đúng rồi, đội trưởng, tại sao trên tay của người bị hại lại có danh thiếp của anh?” Cảnh sát trẻ tuổi tò mò hỏi. Cũng bởi vì phát hiện ra danh thiếp của Chu đội trưởng trong ví của người bị hại nên phân cục thành Đông mới thông báo cho bọn họ đi qua.

“A?” Bị gã cảnh sát trẻ tuổi gián đoạn một cái, Chu Phóng chợt phân tâm, cỗ xe taxi có kỹ thuật kinh người kia liền chìm vào biển xe không thấy bóng dáng. Đáng tiếc hắn chỉ mới nhìn thấy hai số đầu tiên.

“À, cậu nói danh thiếp hả? Tôi nghe đồng sự bên phân cục thành Đông nói người bị hại họ Vương, kêu Vương Mỹ. Có ấn tượng không?”

“A! Là cô gái điên kia?” Vừa nhắc tới tính danh người bị hại, cảnh sát tuổi trẻ này lập tức nhớ ra.

“Lúc ấy cô gái này chính là do đội trưởng thẩm vấn đúng không? Rất ngoan, 3 tiếng liền không nói một lời nào, vừa mở miệng ra cái là giống hệt kẻ điên. Kêu tìm người nhà cô ta thì cô ta vừa khóc vừa nháo. Lúc đó em đã đoán cô gái này chắc chắn có vấn đề, chậc, anh thấy chưa, giờ xảy ra vấn đề thật rồi đúng không?”

“Tiểu Lưu! Nói cũng không thể nói lung tung.”

“Em biết rồi, em chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Ai, đội trưởng nghĩ xem nếu lúc đó cô ta chịu nói với chúng ta chứ không phải nháo lên muốn chạy thì nói không chừng cũng chưa chắc đã bị chồng cô ta bắt được đem ra tra tấn. Chỉ bởi một chút tiền.”

“Đó cũng không phải là một chút tiền.”

“Phải rồi, tám trăm vạn, cũng đủ khiến rất nhiều người điên cuồng. Vợ chồng đang yên đang lành, tội gì.”

Chu Phóng khẽ thở dài một cái, “Mỗi người có một số phận khác nhau.”

“Đội trưởng, nhìn không ra anh còn giảng quan niệm về số kiếp nữa. Cẩn thận ủy viên chính trị Mã tìm anh nghe giảng giờ. Ha ha!”

“Tập trung mà lái xe đi!”

Ánh mắt Chu Phóng hướng xề phương xa, hắn không tin quan niệm về số kiếp, nhưng hắn tin tưởng nhân sinh kỳ thật là một đề mục có nhiều lựa chọn, hơn nữa không lúc nào không khiến cho người ta phải tuyển chọn. Nếu lúc trước Vương Mỹ lựa chọn lưu lại ở đồn cảnh sát nói ra băn khoăn của cô ta, nếu trong thời gian vừa rồi cô ta lựa chọn liên hệ với hắn, nếu hắn lựa chọn quên người kia…

“Chờ chút, đây là đâu vậy?” Tiêu Hòa thở gấp một hơi đang chuẩn bị tìm yêu quái kia tính sổ, chợt phát hiện cảnh sắc ngoài cửa bất thường.

“Trên trời.”

“Tôi biết đây là trên trời!” Tiêu Hòa cơ hồ muốn điên, “Tôi còn biết cậu sửa cái xe này thành xe đua, cũng biết cậu đi đua xe, nhưng từ lúc nào mà nó biến thành phi cơ vậy?”

“Ai bảo nó biến thành phi cơ? Nó chỉ là bay lên mà thôi.” Vẻ mặt Viêm Chuyên không thay đổi.

Tiêu Hòa hít sâu một hơi làm cho mình trấn định lại, còn thật sự trưng ra một nụ cười, nói: “Tiểu Viêm,”

“Hả?”

“Tại sao nó lại biết bay?”

“Xem qua Nam Sơn tiên hiệp truyện chưa?”

Tiêu Hòa còn chưa trả lời, bên kia Tiêm Đầu bò lên từ gầm ghế đã chen vào: “Xem qua xem qua.”

Viêm Chuyên gật gật.

Tiêu Hòa một đầu mờ mịt.

Thấy Tiêu Hòa vẫn chưa hiểu được, Viêm Chuyên đành nhẫn nại giải thích: “Bọn họ có kiếm bay.”

“Thì sao?”

“Cho nên ta có xe bay.”

Tiêm Đầu tỉnh ngộ, kích động nhảy lên phía trước kêu: “Đại nhân, khi nào ngài dạy tôi luyện phi kiếm vậy? Chờ tôi có phi kiếm, chi chi, chắc chắn muốn bao nhiêu vợ sẽ có bấy nhiêu, ha ha!”

Mà A Phúc nguyên bản ôm đầu vẻ mặt tức giận dùng ánh mắt giết sư, lúc này biểu cảm cũng thay đổi, vừa muốn tiến lên hỏi lại nhất thời không bỏ được mặt mũi, lập tức liền cong miệng tủi thân nhìn về phía Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên nhíu mày, “Đạp kiếm bay? Đầu óc các ngươi bị lừa đá sao?”

Hai đứa trẻ cộng với Tiêu Hòa đồng thời mờ mịt nhìn về phía y.

Viêm Chuyên lắc đầu,”Ta vẫn nghĩ không ra, chẳng phải nhân loại nghiên cứu để hưởng thụ sao? Các ngươi cố gắng phát triển khoa học kỹ thuật lãng phí tài nguyên của Địa Cầu như vậy cũng là để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một khi đã như thế, đám người tu hành lựa chọn một con đường khác để phát triển kia tại sao nhất định phải cưỡi kiếm bay? Còn có cưỡi cái chổi nữa? Các ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Không cảm thấy không thoải mái?”

Tiêu Hòa đột nhiên nở nụ cười, “Đây là tưởng tượng. Hơn nữa kiếm có thể biến lớn. Còn cái chổi… Ách, đó là thói quen của người phương Tây.”

Viêm Chuyên cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này. Trí nhớ truyền thừa nói cho y biết, trong đám người tu hành nhân loại quả thật có kẻ luyện kiếm to ra, nhưng mà thực sự là cực kỳ ít, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dùng làm phi hành khí đường dài. Cưỡi cái chổi? Liệu có phải do trẻ con Vu tộc đem chổi làm ngựa cưỡi bị con người nhìn thấy, sau đó mới nghe nhầm đồn bậy như thế không? Ừm, có thể lắm chứ.

Hiện tại sức mạnh của y còn chưa đủ để khống chế vật lớn hơn so với chiếc xe này phi hành đường dài, chờ tới khi lực lượng của y tăng thêm một bậc nữa, có lẽ y có thể thử một tòa nhà chăng? Hoặc là làm luôn một cái nhà xe di động?

Lúc này Tiêu Hòa cũng chẳng buồn tức giận nữa, nghĩ tới một lợi ích khác của xe bay, lập tức liền híp mắt cười hỏi: “Tiểu Viêm, có phải chúng ta sẽ nhanh chóng tới Hoàng Liên Sơn đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy có phải chúng ta cũng có thể trực tiếp đáp xuống đỉnh Hoàng Liên Sơn không?”

“Đúng.”

Trong đầu Tiêu Hòa nhất thời hiện lên một bức tranh: Trên đầu đóa hoa sen tuyệt đỉnh ở Hoàng Sơn, một chiếc taxi màu vàng yên bình đáp xuống đài sen cười to ba tiếng, một vầng dương dâng lên từ biển mây, chiếc xe màu vàng được chiếu rọi hào quang vạn trượng…

“Chúng ta vẫn nên đứng ở bãi đỗ xe thì hơn.”

“Ngươi muốn làm gì?” Lần này đến phiên Viêm Chuyên khó hiểu.

Tiêu Hòa thản nhiên nói: “Trốn vé.”

Lần này Viêm Chuyên không có khinh bỉ Tiêu tiểu nhân, bởi vì y cũng không hiểu rõ tại sao nhân loại lại thu vé vào cửa ở cái nơi toàn núi với non này, Tiêu Hòa nói là vì giữ gìn phong cảnh danh sơn thắng thủy, nhưng mà y cảm thấy cái gọi là giữ gìn kia kỳ thật cũng chẳng khác phá hư là mấy. Cũng bởi vì có nhân loại phát hiện nên mới có rất nhiều người tới du ngoạn, cái này căn bản là một vòng tuần hoàn ác tính. Cho dù nhân loại giữ gìn được, nhưng hễ là nơi nào có con người đặt chân tới thì động thực vật nơi đó càng ngày càng ít dần.

Có điều đây cũng là khuynh hướng phát triển tự nhiên đi. Mạnh được yếu thua, thích hợp cho con người sinh tồn. Kẻ yếu muốn sống sót thì phải dựa vào lương tâm của kẻ mạnh. Đây là một loại bi ai, nhưng cũng là một loại quy tắc.

Một khi kẻ mạnh không có cách nào trói buộc dục vọng của mình nữa, quên đi lương tri, đến nỗi ngay cả người thủ hộ đều không thể duy trì cân bằng tự nhiên thì thời khắc tẩy bài một lần nữa lại tới…

Lúc Tiêu Hòa đang dắt theo cả gia đình đi xem phong cảnh Hoàng Sơn thì Mân Côi ở nhà loay hoay lắp lắp ráp ráp.

Không cho nó lấy tiền từ tài khoản ngân hàng? Không tin năng lực của nó?

Hừ, nó cứ làm đấy. Ngược lại nó muốn nhìn coi ai bắt được nó.

Không chỉ như thế, nó còn muốn thi hành bước thứ hai trong kế hoạch trước thời hạn, nó muốn cho mọi người, nhất là cãi gã Tiêu tiểu nhân kia thấy được sự lợi hại của nó!

Hừ hừ hừ, nhìn coi lúc đó còn ai dám coi thường nó nữa?

Con thứ hai? Người ta rõ ràng là lão đại mà!

Bởi vì giao thông thuận tiện ── bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian nhờ cái xe bay kia; bởi vì để trốn vé vào cửa ── có Viêm Chuyên và A Phúc ở đây; Tiêu Hòa dẫn cả nhà đi khắp các khu phong cảnh ở Hoàng Sơn, ngay cả mấy nơi hơi nổi danh một chút ở gần đó cũng đi hết. Một chuyến du ngoạn này, kéo dài ước chừng một tuần.

Bình luận





Chi tiết truyện