chương 82/ 110

Sau khi đôi bên ngồi xuống, Từ Nham Phi còn đang đắn đo nên mở miệng hỏi như thế nào, Tiêu Hòa đã nghiêm mặt nói:

“Công ty y dược xuyên quốc gia CED này đối với người dân trong nước mà nói là một mối hại lớn. Bọn họ lợi dụng người dân để làm một số thực nghiệm cực kỳ tàn ác, mà tri thức học được từ đó lại không dùng để phục vụ quốc gia, chỉ lấy ra một chút thành quả làm thành thuốc viên tiêu thụ trong nước, kiếm chác bằng hết tiền mặt của nhân dân. Phải biết rằng nước chúng ta cũng không quá nghiêm khắc trong việc khống chế sản xuất dược vật, công ty CED thật sự lợi dụng chỗ sơ hở này thì ai mà biết được. Họ lấy nhân dân làm vật thí nghiệm, còn có thể kiếm được món tiền lớn.”

Tiêu Hòa lấy hơi, tiếp tục nói: “Nhìn thấy tôi bây giờ không? Đều là do công ty bọn họ hại. Một bộ phận trong công ty họ chuyên đi bắt người về để tiến hành thí nghiệm dược vật phi pháp, bởi vì trong lúc vô tình tôi phát hiện được nhược điểm của bọn họ nên mới một mực bị đuổi giết. Hai thiếu niên bị hại ở trong cục cảnh sát kia cũng nhìn thấy, hiện giờ còn một người nằm trong bệnh viện chưa đứng dậy nổi. Những đứa trẻ này hoặc là bỏ nhà đi, hoặc là đã bị bọn họ lấy danh nghĩa làm thuê để lừa vào. Tóm lại đã vào rồi thì đừng hòng đi ra.”

“Những sinh vật kỳ quái trong cục cảnh sát đều là do anh bảo người khác đem tới?” Từ Nham Phi thừa dịp hỏi.

Viêm Chuyên sầm mặt làm máy truyền tin.

“Không, ngay trong lúc đó có một đám người thần bí khác giúp người bị hại, đáng tiếc lực lượng của bọn họ quá yếu, không dám đối đầu trực tiếp với công ty CED, chỉ có thể nhân cơ hội này mang hết những chứng cứ phạm tội của công ty CED thu thập trong nhiều năm ra đưa cho cảnh sát.” Tiêu Hòa mặt không đỏ tim không nhảy bịa đặt ra một tổ chức bị hại mới.

“Vậy anh có biết chuyện kỳ quái phát sinh trên người đám nghi phạm trong cảnh cục hôm nay không?”

“Chuyện gì?” Tiêu Hòa thoạt nhìn hết sức kinh ngạc.

Từ Nham Phi cũng đoán không ra vẻ ngạc nhiên của người này rốt cục là thật hay giả, chỉ có thể trả lời: “Trong hai mươi ba nghi phạm thì có năm tên giống như bị hơ trên lửa, bác sĩ nói tình trạng vết thương quá nặng, chỉ còn cách cắt bỏ. Còn lại mười tám tên thì giống như bị người khác điên cuồng đánh cho một trận, mỗi tên đều gãy hai, ba cái xương sườn, trên bụng lại càng giống như bị Khai sơn chùy đập qua, bầm tím một mảng. Chỗ tốt duy nhất là phạm nhân tưởng đó là thủ đoạn thẩm vấn của cục cảnh sát, cả đám khai hết sạch.”

Nói đến đây, Từ Nham Phi liếc Viêm Chuyên một cái. Nghe Trương Cường kể lại, trước khi chuyện lạ phát sinh, người này đã từng đến phòng thẩm vấn. Có điều trước mắt vẫn chưa có chứng cớ xác thực chứng minh người này có quan hệ tới chuyện của phạm nhân.

Viêm Chuyên coi như không nhìn thấy ánh mắt đang đánh giá mình.

Tiêu Hòa nằm ở trên giường bệnh, sâu sắc gật đầu, thở dài: “Ai, công ty CED này đúng là lợi hại.”

“Nói thế là sao?”

“Thử nghĩ coi bọn họ không chế đám người kia bằng cách nào? Đám người kia lại không phải kẻ ngu ngốc, chuyện phạm tội sao bọn họ dám làm? Còn không phải bởi vì hậu thuẫn công ty CED vững chắc, mà bọn họ thân mình đã bị công ty đó khống chế hay sao?”

“Ý anh là…”

“Phải, đúng như anh đoán, thân thể đám người này sớm đã bị công ty CED động tay động chân, để đề phòng họ chạy trốn hoặc phản bội . Đại khái CED cũng không nghĩ tới cảnh sát lại hành động nhanh chóng như vậy, cả đám bị kéo tới cảnh cục. Chắc chắn bọn họ đã nỗ lực tìm mọi cách làm cho cảnh sát thả đám nghi phạm này, cho dù chỉ tạm thời cũng tốt, đúng không?”

Viêm Chuyên liếc xéo người này, cả ngày nói xằng nói xiên, tới giờ vẫn chưa có câu nào đúng sự thật.

Từ Nham Phi từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng. Cách nói của Tiêu Hòa nghe dường như rất hợp lý, nhưng cảm giác có chỗ nào không đúng.

“Toàn bộ tư liệu nội bộ công ty CED đều đã được gửi tới. Mà tôi tin chắc đám người bị hại kia đại khái cũng sẽ có hành động đi thu thập chứng cứ phạm tội của bọn họ. Tiếp đó chỉ việc chờ cho cục cảnh sát chủ ý truyền bá tin tức khắp nơi nữa là xong. Có lẽ đồ vật khác rất có thể đã rơi vào tay chỗ có liên quan tới cảnh sát rồi, cũng giống như việc trực tiếp đưa chứng cớ đến cục cảnh sát của các anh lần này vậy.”

Từ Nham Phi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ đùi, trong lòng nghiền ngẫm lời Tiêu Hòa nói. Không quá tin tưởng người này, nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện được người này có chỗ nào không đúng. Ừm, bởi vì trước đó không nghĩ tới, có lẽ hẳn là tiếp tục đi thăm một người bị hại khác trong bệnh viện. Biết đâu lại có thêm thu hoạch gì đó cũng nên.

“Anh Tiêu, để phối hợp với cảnh sát, hi vọng anh tạm thời không rời khỏi bệnh viện cho tới khi việc điều tra vụ án có kết quả, được chứ?”

Viêm Chuyên nghe xong những lời này, sắc mặt  lập tức trở nên khó coi. Nào có nhiều thời gian rảnh rỗi mà “hợp tác” với cảnh sát như vậy? Tên tiểu nhân này nếu không trị bệnh nhất định sẽ chết.

Tiêu Hòa chọc chọc Tiểu Viêm, ý bảo truyền lại lời.

Viêm Chuyên không để ý tới hắn, chỉ hung tợn nhìn trừng trừng Từ Nham Phi, nghĩ thầm nên làm thế nào mới khiến cho tên cảnh sát này biến mất mà không để lại sơ hở gì.

Từ Nham Phi bị khí thế của Viêm Chuyên đè ép, ngay lúc đó còn có cảm giác không thở được. Để tránh ánh mắt như đao kiếm kia, hắn nhanh chóng lấy sổ tay ra viết những lời vừa nói vào, sau đó đưa cho Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa xem xong, cười cười, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Từ Nham Phi cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại rất có thể sẽ kết thêm một món thù, lập tức thu sổ lại, lễ độ cáo từ hai người, cũng tỏ vẻ còn có thể tiếp tục tới thăm viếng nữa.

Tiêu Hòa cười nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.

Từ Nham Phi vừa đi tới cửa phòng bệnh thì trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Hai người Tiêu, Viêm này thần bí như vậy, Tiêu Hòa dường như có mạng lưới tình báo kỳ quái đáng sợ, thanh niên họ Viêm thì thân thủ bất phàm, tiếp tục nghĩ tới chuyện bộ an ninh quốc gia nhúng tay vào mà thị trưởng Trần nói tới, chẳng lẽ hai người này…?

Từ Nham Phi cân nhắc trong đầu, quyết định trước tiên buông vấn đề thân phận của hai người xuống đã. Nhiệm vụ và sứ mệnh của cảnh sát chính là trừ gian diệt ác, bảo vệ nhân dân, nói cách khác chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt, điều tra công ty CED từ gốc tới ngọn, có tội thì phạt, giúp được chỗ nào thì giúp. Những cái khác không cần lo nghĩ nhiều.

Một khi đã xác định như vậy, Từ Nham Phi nhất thời sáng tỏ trong lòng, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ba ngày, đối với đại đa số người mà nói, thời gian ba ngày cũng chẳng phát sinh biến hóa gì đối với cuộc sống của họ.

Nhưng đối với công ty cổ phần hữu hạn y dược Trung Quốc CED mà nói, ba ngày này lại là ba ngày trời long đất lở.

Bất luận là người phụ trách khu vực Trung Quốc gọi điện thoại tới vị quý nhân kia như thế nào, thậm chí trực tiếp tới cửa xin giúp đỡ, không ai chìa tay viện trợ cho bọn họ, thậm chí vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện đã giống như thấy loài siêu vi trùng nào đó, chỉ e tránh còn không kịp.

Sáng ngày thứ hai, cục cảnh sát phía đông thành phố lập ra tổ nhỏ phụ trách xử lý CED. Vốn vụ án liên quan tới công ty y dược xuyên quốc gia khổng lồ này hẳn là nên giao cho tổng cục thành phố, nhưng mà bởi vì cấp trên vẫn giữ im lặng, hơn nữa cục cảnh sát thành phố S cũng biết nếu so về năng lực phá án, hai cái tổng cục cũng không bì kịp với một phân cục phía đông thành phố, cho nên vụ án này cứ như vậy lưu lại cục cảnh sát phía đông.

Đêm đó, cảnh sát bỏ lệnh cấm, truyền thông bắt đầu đưa tin khắp bốn phía vụ án CED lợi dụng quốc dân tiến hành thí nghiệm dược vật phi pháp. Tiêu Hòa cũng bị cưỡng ép ra viện vào lúc này. Từ Nham Phi nhìn gã trở lại hoa viên Kim Bảo, lệnh cho hai cảnh sát phụ trách hành động, xong lại vùi đầu vào điều tra công ty CED.

Buổi sáng ngày thứ ba, tổng cục thuế nhận được một lượng lớn chứng cớ chứng minh công ty CED trốn thuế tại Trung Quốc, ngay lập tức các đồng chí trong tổng cục thuế hưng phấn, trên mặt dẫn theo nụ cười, đây đúng là một miếng mỡ béo ngậy mà! Cái này một khi nộp phạt thì thêm được không biết bao nhiêu là tiền? Tra! Nhất định phải tra đến cùng!

Mà buổi tối hôm đó, vào thời điểm mọi người không chú ý, ba người bị hại được cảnh sát bảo vệ lặng lẽ biến mất khỏi nơi canh gác.

Buổi sáng ngày thứ tư, Từ Nham Phi mở cửa phòng làm việc của tổ điều tra, liền nhìn thấy một chiếc ổ cứng và một tờ giấy đặt trên bàn hội nghị.

Trên tờ giấy chỉ viết một câu rất đơn giản: Bưu kiện bí mật và điện thoại của cấp trên trong công ty CED.

Từ Nham Phi lập tức triệu tập tổ viên xem kỹ nội dung ổ cứng, lúc phát hiện cấp trên của CED quyết định thay đổi tư liệu bên trong và toàn bộ hạng mục nghiên cứu của chi nhánh công ty tại Trung Quốc thì Từ Nham Phi không chút do dự, lập tức báo cáo lên viện kiểm sát xin lệnh điều tra.

Lệnh điều tra được phê duyệt với tốc độ cực nhanh, Từ Nham Phi mang theo một lượng lớn cảnh sát cùng lệnh này đuổi tới CED trước khi công ty này kịp thay đổi tư liệu.

Về sau lại tra ra chi nhánh và sở nghiên cứu của công ty này ở trong nội cảnh Trung Quốc chẳng những thí nghiệm dược vật phi pháp trên cơ thể người và trốn thuế, mà còn phát hiện hàng loạt vấn đề như nước thải của nhà máy chế biến thuốc không đạt tiêu chuẩn làm ô nhiễm môi trường vân vân. Trong đó tội hối lộ quan chức linh tinh đã thành vấn đề nhỏ.

Đến lúc này, công ty CED bị toà án cưỡng chế lập tức ngừng kinh doanh để tiếp nhận điều tra, một vài vị lãnh đạo phụ trách các chi nhánh này bị tạm giữ, đồng thời tòa án tối cao của thành phố hướng về phía tổng công ty CED phát ra yêu cầu pháp nhân của công ty đến Trung Quốc tham gia lấy lời khai cũng như giải thích rõ ràng. Mà lúc này, từ lập án đến xét xử cũng đã qua một tháng.

Trở lại nửa tháng trước, trong lúc Từ Nham Phi mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy ổ cứng và giấy viết thư trên mặt bàn thì Tiêu Hòa đang ở hoa viên Kim Bảo ngủ ngon lành.

Mà chờ hắn bị quấy rầy đến tỉnh lại liền phát hiện sự tình đã tiến triển thoát ra khỏi tầm khống chế.

“Này là sao? Cậu tính rời bỏ tôi?” Tiêu Hòa trừng mắt nhìn túi hành lý siêu bự nằm chình ình trong phòng khách, mặt không chút thay đổi hỏi.

Viêm Chuyên lấy ra hai vé xe lửa từ trong túi tiền.

“Có ý gì?”

“Không muốn ngươi chết nhanh như vậy. Chúng ta xuất phát ngay hôm nay.”

“Xuất phát? Đi đâu?”

“Thành phố N.”

“Thành phố N? Không được, CED còn chưa bị sụp đổ, bây giờ tôi chưa thể trở về.”

Viêm Chuyên đột nhiên nhe răng với hắn, Tiêu Hòa còn chưa xác định được đây rốt cuộc là tươi cười hay là uy hiếp đã cảm giác thấy vùng cổ đau nhói, hai mắt tối sầm, lập tức bất tỉnh nhân sự.

F khẩn trương nhìn chằm chằm Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên quét xà nhân từ trên xuống dưới một vòng, mang hay là không mang? Tuy rằng rất muốn trực tiếp tiêu diệt tên xà nam này, nhưng Tiêu Hòa tỉnh lại mà nhìn không thấy tám phần sẽ lại chạy về tìm.

Vác Tiêu Hòa lên vai, vỗ vỗ mông, dã thú Viêm bá đạo nói: “Này, là của ta.”

Đồng tử của F biến hóa.

Viêm Chuyên phóng xuất ra sát khí mãnh liệt của thú loại bảo vệ bạn đời.

Hai kẻ cứ như vậy không nhúc nhích trừng mắt nhìn nhau ước chừng ba phút.

“Ô ô, ăn hiếp người ta.” F đột nhiên bắt đầu nước mắt lã chã.

Viêm Chuyên… Khiêng người, xách hành lý lên bước đi.

“Oa a ――!” Nức nở biến thành gào khóc.

Viêm Chuyên đi tới cửa, không thể nhịn được nữa quay đầu lại rống một tiếng: “Câm miệng! Mang Mân Côi và Tiêm Đầu đi, mau!”

Xem ra lúc ấy mua thêm hai cái vé nữa đúng là cực kỳ sáng suốt.

***

“Tiêu Tiêu, nhiều người quá.”

Hưng phấn ban đầu trôi qua, tiếp theo lại bị dòng người khổng lồ đứng trên quảng trường nhà ga hù sợ, thân thể cao lớn của thiếu niên đầu tổ quạ liều mạng co lại, hận không thể cuộn mình lại nhỏ như Tiêm Đầu, trực tiếp giấu vào trong túi Tiêu Hòa.

“Sợ nhiều người thì lăn về đi.” Không đợi Tiêu Hòa mở miệng an ủi, thanh niên cao lớn kéo theo một rương hành lý vĩ đại phía sau đã bắt đầu không kiên nhẫn.

“Thích lăn thì đi mà lăn, tui muốn ở một chỗ với Tiêu Tiêu.” Thiếu niên đầu tổ quạ dường như chuẩn bị le lưỡi với thanh niên cao lớn, dưới ánh mắt sắc như dao của Tiêu Hòa lại nhanh chóng che đi.

“A Phúc, đã quên lúc nãy tôi nói cái gì rồi sao? Lúc có người ngoài không được phép gây chuyện.”

F – năm phút trước đã đổi tên thành Tiêu Hữu Phúc – không ngừng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này Tiêu Hòa mới buông tay ra.

“Khụ, Tiểu Viêm, tôi thấy nên giải quyết xong mọi chuyện…” Tiêu Hòa vừa nói vừa lùi về phía sau. Hắn không phải đang sợ về nhà, thật sự là không phải.

Thanh niên cao lớn mắt đã nhanh, tay còn nhanh hơn, xách lấy cổ áo kẻ vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy.

“Đi vào.”

“Để tôi tiếp tục ngẫm nghĩ…”

Thanh niên cao lớn mất kiên nhẫn đá ra một cước, trực tiếp đá Tiêu Hòa tới trước mặt người soát vé.

“Rốt cuộc có vào hay không? Đằng sau còn người đang xếp hàng đó.” Sắc mặt người xoát vé không vui.

“Phía trước làm sao vậy? Các người có muốn tiến lên hay không? Không thì tránh ra cho người khác vào.” Người xếp hàng phía sau cũng bắt đầu la hét.

Nhà ga này có lưu lượng người lớn, nổi tiếng khắp cả nước. Vì để giảm bớt lượng người đứng trong trạm, trước khi tiến vào đều phải qua cửa xoát vé trên quảng trường, không có phiếu thì cả đứng cũng khó khăn. Khi một người do dự thì người phía sau cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Thanh niên cao lớn quay đầu lại, tùy ý nhìn lướt qua người trẻ tuổi đang kêu gào phía sau. Người kia tự nhận cũng không phải là một quả hồng nhuyễn, nhưng mà bị ánh mắt của thanh niên này đảo qua, theo bản năng lại cúi thấp đầu xuống.

Viêm Chuyên vừa lòng quay đầu lại, rút ra ba tờ vé xe đưa tới trước mặt người xoát vé vẫy vẫy vài cái, lập tức đẩy gã đàn ông cùng tên xà nam đang túm chặt lấy hắn không buông ra khỏi cửa xoát vé.

Mắt thấy thanh niên cao lớn kéo rương hành lý sải bước về phía cửa nhà ga, Tiêu Hòa gãi gãi đầu, đành phải đi theo.

Quên đi, đã tới nước này, vé xe cũng mua rồi, về thì về vậy.

Tiến vào cổng chính của nhà ga, Viêm Chuyên thuận lợi thông qua cửa kiểm tra hành lý, Mân Côi và laptop đặt trong ba lô cũng không khiến cho người khác đặc biệt chú ý. Về phần bảy mươi vạn tiền mặt kia, đã sớm bị Tiêu Hòa gửi vào ngân hàng. Mà rương hành lý trên tay Viêm Chuyên chủ yếu là chứa đồ ăn.

Vừa tiến vào nhà ga, ba người bắt đầu chạy như điên, bởi vì dọc đường do dự nên đoàn tàu tốc hành chạy về phía thành phố N chỉ còn có năm phút nữa là chuyển bánh.

Tiêu Hòa cũng không muốn lãng phí bốn tờ vé xe toa hạng nhất, nếu chưa đến cũng không tính, đã đến đây rồi thì nhất định phải lên xe. Cho nên người mới vừa rồi còn do do dự dự ở cửa, bây giờ lại trở thành kẻ thúc giục mạnh mẽ nhất.

May mắn là tốc độ của ba người cũng không chậm, chen được vào toa hành khách trong một khắc cuối cùng trước khi xe lửa sắp sửa chuyển bánh.

Bình luận





Chi tiết truyện