chương 60/ 110

“Thiết bị theo dõi 01, 02, 03 trên mái nhà đều đã bị phá hỏng.”

“Cái gì? Còn 04 thì sao?”

“Tôi đang đi về phía đó… Trời đất! Kia là thứ gì vậy?”

“Cậu nhìn thấy gì thế?”

“Tôi thấy… Oa a!”

“C034! C034! Có chuyện gì xảy ra?”

Trong bộ đàm chỉ truyền lại tiếng nhiễu sóng sàn sạt.

Giám sát viên ở trong phòng theo dõi lập tức ấn nút liên lạc với phòng canh gác: “Phòng canh gác, có tình huống khẩn cấp phát sinh ở chỗ tôi, xin lập tức tới mái nhà trợ giúp! Nhắc lại một lần nữa…”

Viêm Chuyên ngó ngó gã đàn ông bị y một đuôi quật cho bất tỉnh, khinh thường giẫm qua mặt gã.

Y không muốn hủy diệt tòa nhà này, nhưng không kẻ nào sau khi ức hiếp người của y xong mà không phải trả giá đắt.

Cho nên con dã thú này vung vẩy đuôi, nghênh ngang đi vào cao ốc CED.

“Giáo sư, bên phòng canh gác phát ra báo động đỏ, yêu cầu tất cả nhân viên không được rời khỏi phòng mình.” Một nữ nghiên cứu viên đặt điện thoại xuống nói.

“Báo động đỏ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lý giáo sư đang xử lý hai chiếc giầy cùng với nhân viên nghiên cứu, ngẩng đầu.

“Nói là có một con quái thú màu đen đột nhiên xâm nhập vào công ty từ mái nhà, … giương oai khắp nơi.” Vẻ mặt nữ nghiên cứu viên rất kỳ quái, giống như muốn cười lại không dám cười.

“Quái thú màu đen? Từ bên ngoài tới?”

“Hình như vậy.”

Lý giáo sư trầm tư, chẳng lẽ là do phu nhân bên kia phái đến? Có điều nó tới làm gì? Chẳng phải bọn họ đã có được thần tử sao?

“Nhân viên canh gác chẳng phải đã đổi hết thành người tổ C sao? Làm gì mà không ngăn nổi một con dã thú?” Nam nghiên cứu viên đối diện Lý Trí Phong hiếu kỳ nói.

“Không phải dã thú mà là quái thú, bọn họ không thể miêu tả loài động vật kia rốt cuộc nên gọi như thế nào. Phải nói là con quái vật kia phi thường lợi hại, giống hổ mà không phải hổ, toàn thân màu đen, cơ thể cực kỳ lớn, đuôi giống như roi, bốn móng vuốt vô cùng sắc bén, đầu rất rắn, cái cửa cứng chắc như vậy mà nó đụng một cái là bật ra. Hơn nữa còn không sợ đạn, thuốc tê cũng vô dụng với nó.”

“A? Lợi hại vậy sao?” Vài gã nghiên cứu viên cùng nhìn về phía Lý giáo sư.

“Hỏi phòng canh gác xem mục tiêu của con quái thú kia là cái gì.”

Nữ nghiên cứu viên lập tức cầm lấy điện thoại, sau khi hỏi một hồi, vẻ mặt càng thêm kỳ quái.

“Giáo sư,”

“Nói sao?”

“Bọn họ nói con quái thú kia không có mục đích, chỉ là thấy phòng nghiên cứu thì xông vào quậy một trận, nếu ai cản nó thì nó quật cho người đó một đuôi, không tới gần nó thì nó cũng không để ý. Có điều hình như nó không cố ý đả thương người, tới giờ vẫn chưa có ai tử vong.”

Phu nhân phái nó tới đây làm cái gì vậy? Lý Trí Phong nhíu mày, “Không có cách nào bắt được nó à? Cứ để mặc cho nó quấy rối như vậy sao?”

“Người tổ C nói bọn họ không phải đối thủ của nó, cần người tổ E hỗ trợ.”

“Hiện trong công ty còn bao nhiêu người tổ E ở đây?”

“Không còn ai. Toàn bộ nhân viên tổ E đều bị đưa về tổng công ty, kể cả bị thương lẫn bị giam giữ.”

Lý Trí Phong nghĩ tới F, nhưng vì một con quái thú quấy rối mà phái F ra hình như không đáng giá.

“Đóng toàn bộ cửa phòng hộ bên ngoài phòng nghiên cứu lại.”

“Vâng.”

Kế tiếp Lý giáo sư cũng không hề để chuyện quái thú quấy rối ở trong lòng nữa, nơi đây là phòng nghiên cứu có độ an toàn cao nhất trong tòa nhà này, muốn tiến vào cũng phải phá vỡ được cửa phòng hộ có chất liệu cùng độ dày tương đương với cửa của kho bạc nhà nước. Có thể nói cho dù mấy người vô cùng lợi hại ở tổ E muốn tiến vào còn phải động tay động chân một hồi, huống chi là một con dã thú có chỉ số thông minh không cao?

***

Viêm Chuyên tùy ý đi khắp nơi .

Đám cảnh vệ kia từ sau khi thấy dùng súng gây mê, súng nổ, súng điện đều không có tác dụng với y, cũng không dám lại gần nữa, một đám theo sau mông y, nhìn y dạo chơi từng phòng từng phòng một.

Giơ vuốt đẩy cửa ra, bên trong có một đứa bé thét chói tai ôm chặt lấy chăn lui về một góc giường.

Viêm Chuyên quay đầu bước đi. Tầng này hình như là ký túc xá của công nhân thì phải? Vừa rồi ở cánh cửa kia cũng là một người đang ngủ.

Đổi tầng khác. Hử? Tên này nhìn quen quen?

Khâu Phương ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng đề phòng nhìn quái thú cách một lớp thủy tinh bên ngoài kia. Kỳ quái, hắn lại cảm thấy hơi thở khiến cho hắn sởn tóc gáy giống như cái kẻ tên Tiểu Viêm từ trên người con quái thú kia.

Viêm Chuyên nhớ ra người kia là ai.

Mặc dù hình như người này cũng là một trong những kẻ bị hại, có điều lúc trước dám thừa dịp y kiệt sức đập Tiêu Hòa một gậy, món nợ này y còn chưa thanh toán với hắn đâu?

Một đám cảnh vệ theo sau Viêm Chuyên, chỉ thấy con quái thú màu đen này giơ vuốt đập nát bức tường thủy tinh công nghiệp có thể đỡ đạn, đi vào phòng giam, rống một tiếng với bán thú nhân bên trong.

Khâu Phương thấy thời cơ tốt, biến hóa nửa người dưới, muốn chạy trốn từ bức tường thủy tinh bị phá nát.

Không ngờ tới con quái thú kia còn nhanh hơn hắn nhiều, xông tới đẩy hắn ngã xuống đất, vung vuốt lên, tát một cái vào mắt hắn.

Khâu Phương đau đến chảy nước mắt, muốn đẩy con quái thú kia ra, nhưng mà hắn căn bản là không đẩy nổi nó. Trước mặt con quái thú kia, hắn giống như một đứa trẻ sơ sinh, đừng nói là đánh trả lại, ngay cả muốn giãy giụa cũng không giãy nổi.

Viêm Chuyên nhìn nhìn vành mắt nhanh chóng sưng lên kia, nghĩ nghĩ, lại tát thêm một cái vào con mắt bên kia. Nhìn vành mắt bên này sưng to gần bằng cái ban nãy, lúc này mới vừa lòng nhảy xuống khỏi người Khâu Phương.

Cảm kích ta đi, không dùng móng vuốt cào nát vụn hai mắt ngươi.

Bán thú nhân bị đánh hiển nhiên không nhận ra đối phương đã nhẹ tay, vừa rời khỏi ma trảo khống chế, lập tức trả thù, nhảy lên từ mặt đất, vọt về phía quái thú.

Viêm Chuyên cũng không quay đầu lại, quét đuôi một cái, trực tiếp quất cho người dính vào vách tường.

Khâu Phương gục trên mặt đất thở hổn hển, hắn không sao, nhưng toàn thân đau đớn, một cú vừa rồi thiếu chút nữa đập cho hắn ngất đi. Nhưng đây có lẽ là cơ hội duy nhất hắn có thể chạy trốn, hắn nhất định phải nắm chặt. Những ngày bị coi như chuột bạch thí nghiệm này sắp khiến cho hắn suy sụp rồi.

Viêm Chuyên không sợ đạn gây mê, không có nghĩa là Khâu Phương cũng không sợ. Ngay khi Viêm Chuyên rời đi, Khâu Phương nhanh chóng bật lên muốn nhân cơ hội đào thoát thì hơn mười gã cảnh vệ đồng thời bóp cò. Tốc độ của Khâu Phương có nhanh đến thế nào cũng không thể tránh thoát được hơn mười người cùng bắn, chỉ được vài giây đã bị đạn gây mê bắn trúng ngã trên mặt đất.

“Đúng vậy, chúng tôi đang ở bệnh viện tổng hợp Nhân Tâm. Các cậu lưu ý xem thanh niên ở cùng anh ta đã về chưa, nếu về bảo cậu ta lập tức lại đây. Đúng rồi, các cậu biết cậu ta tên gì không? …Không rõ lắm? Tôi biết rồi, được, các cậu nhất định phải thông báo cho thanh niên ở cùng người bệnh đấy. Được, cứ vậy đi.”

Từ Nham Phi vừa cúp máy xong.

“Ai là người nhà của bệnh nhân vừa cấp cứu bên trong?”

Từ Nham Phi lập tức xoay người, lặng lẽ thu hồi điện thoại: “Bác sĩ, có phải người bệnh bên trong tỉnh hay không? Tình trạng của anh ta như thế nào?”

“Nơi này là phòng giải phẫu, di động nhất định phải tắt máy.” Ánh mắt của bác sĩ rất sắc bén, nhưng nhìn thấy Từ Nham Phi mặc bộ đồ cảnh sát thì không nói thêm gì nữa, ngược lại bảo:

“Anh là người nhà của bệnh nhân bên trong sao? Tình trạng của người bệnh rất nguy kịch, nhất định phải phẫu thuật não để giảm áp suất và cầm máu. Chúng tôi cần người nhà của bệnh nhân ký tên.”

“Nhưng mà hiện tại tôi chưa liên lạc được…”

“Không phải phẫu thuật ngay lập tức, bác sĩ phẫu thuật cũng đang trên đường tới bệnh viện, các anh còn có…” Nam bác sĩ trẻ tuổi nhìn nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Bốn mươi phút nữa để liên hệ với người nhà của anh ta.”

“Có cho bốn ngày cũng chưa chắc đã liên hệ được.” Trần Cảnh đứng một bên nói thầm.

Bác sĩ trẻ tuổi nhìn về phía hai gã cảnh sát, vẻ mặt “các anh bảo tôi tính sao bây giờ”.

“Trước tiên dùng thuốc trì hoãn không được sao?”

“Tình trạng của bệnh nhân hiện tại càng sớm phẫu thuật càng tốt. Dùng thuốc trì hoãn cũng không phải là không thể, nhưng sẽ gây ra tổn thương nào cho người bệnh thì tôi cũng không thể phỏng đoán được.”

“Sau khi phẫu thuật tỉ lệ khỏi bệnh là bao nhiêu?” Từ Nham Phi hỏi.

Bác sĩ trẻ tuổi trầm ngâm một lúc: “Cái này tôi cũng không dám cam đoan, nhưng dựa theo xác suất khỏi hẳn của bác sĩ Lưu khi phẫu thuật cho người bệnh trước kia ước chừng khoảng 65%. Nhưng việc chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật cũng rất quan trọng, nếu không có thể sẽ tái phát.”

Nói xong, lại bỏ thêm một câu: “Bác sĩ Lưu là người có uy tín nhất về khoa tim não huyết quản trong bệnh viện chúng tôi, thậm chí là trên toàn bộ Trung Quốc. Có ông ấy mổ, rủi ro của bệnh nhân sẽ được giảm tới mức tối thiểu.”

“Người nọ rốt cuộc mắc bệnh gì?” Trần Cảnh nhịn không được nói leo.

“Trải qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện rất có thể anh ta là bởi vì áp lực quá lớn ở trung khu thính giác khiến cho các mạch máu nhỏ trong não vỡ nát.”

“Thính giác?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt vị bác sĩ trẻ tuổi cũng rất kỳ quái. Phải là âm thanh lớn như thế nào mới có thể khiến cho trung khu thính giác chịu không được áp lực, còn gây nên việc các mạch máu nhỏ xung quanh vỡ nát? Kết quả kiểm tra mấy lần đều như thế. Kỳ quái chính là hệ thống thính giác bên ngoài của người bệnh cũng không có vấn đề, thông thường mà nói hẳn là màng nhĩ của thính giác bên ngoài phải bị thương tổn trước tiên mới đúng. Tóm lại đây là một ca bệnh vô cùng kỳ quái, đó cũng chính là nguyên nhân bác sĩ Lưu có lòng hiếu kỳ phi thường nặng nguyện ý bỏ qua giờ nghỉ để chạy tới mổ.

Từ Nham Phi và Trần Cảnh liếc mắt nhìn nhau. Trần Cảnh nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng đành chịu. Từ Nham Phi xoa trán, ai bảo chuyện này là do hắn đụng phải chứ? Cũng không thể cứ kéo dài như vậy, hắn dây dưa được, bệnh viện cũng có thể dây dưa được, nhưng còn Tiêu Hòa thì sao?

Bất đắc dĩ, Từ cảnh quan cắn răng nói: “Tự tôi tới ký tên.”

Trần Cảnh giật mình nhìn về phía Từ Nham Phi.

***

Tiêm Đầu căn bản là không biết vị kia chạy đi đâu. Hỏi bốn năm người anh em, không tên nào thấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chỗ là bọn nó đều biết, Tiêm Đầu đành phải đoán mò, lập tức lao về phía công ty CED.

“Lý giáo sư? Vâng, con quái thú kia vẫn chưa đi, hiện tại đã tới tầng sáu. Không biết, nó không giống như đang tìm đồ vật gì đó. Đả thương người? Chỉ cần không chủ động tấn công nó, nó cũng sẽ không chủ động tấn công người khác. Có điều, vừa rồi…”

Giám sát viên đang cầm lấy điện thoại báo cáo tình huống chợt ngây dại.

Tại sao nó lại xuất hiện trong căn phòng này? Đám cảnh vệ kia làm ăn kiểu gì vậy? Hơn nữa tại sao hắn không nhìn thấy trong camera theo dõi?

Ngươi mới vừa nói Lý giáo sư?

“A!” Giám sát viên quăng điện thoại xuống, che đầu kinh khoảng kêu to: “Ai? Ai đang nói chuyện?”

Lý giáo sư ở đâu?

Ánh mắt của giám sát viên chống lại dã thú khổng lồ đang lại gần hắn.

Lý giáo sư đặt điện thoại xuống, trong lòng hơi dâng lên một tia bất an.

Phòng theo dõi dường như đã xảy ra vấn đề, con quái thú kia rốt cuộc là có phải do phu nhân phái tới hay không? Nó đến đây có mục đích gì?

“Cửa phòng hộ đóng xong chưa?”

Nữ nghiên cứu viên kỳ quái liếc Lý giáo sư, sau khi xác nhận lần nữa nói: “Đã đóng rồi. Người nào có thẻ an toàn cấp E, đồng thời cũng phải biết mật mã mới có thể tiến vào. Giáo sư ngài…?”

Lý Trí Phong cười cười: “Làm cả buổi tối, chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi đúng không? Vốn muốn cho mọi người trở về, nhưng lại có một con quái thú xuất hiện, bây giờ mọi người đành phải ở lại với lão già này vậy.”

Vài gã nhân viên nghiên cứu cười với nhau, không khí bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

“Báo động báo động! Có người xâm nhập! Có người…” Giọng nói điện tử đột nhiên truyền ra từ trong loa, tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong phòng thí nghiệm.

Đám người Lý giáo sư theo bản năng cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về nơi âm thanh truyền ra, lại đồng thời nhìn về phía cửa chính.

Chỉ thấy một con kỳ thú khổng lồ màu đen thản nhiên nấu chảy cửa phòng hộ thành một cái lỗ lớn đi vào.

Cách một bức tường thủy tinh, mọi người nhìn cự thú nhàn nhã bước lại đây, cả đám đều lâm vào trạng thái si ngốc.

“Mau! Khóa chết cửa lại! Khóa chết!” Có người giật mình tỉnh lại kêu to.

Người đứng gần cửa nhất lập tức chạy đến cạnh cửa đóng khóa điện tử lại.

Lý giáo sư là người tỉnh táo nhất trong đám người. Bởi vì hắn biết nếu như đối phương có thể phá vỡ được cửa phòng hộ dày cả mét, như vậy tường thủy tinh chống đạn trong phòng thí nghiệm này đối với nó mà nói chẳng qua cũng chỉ như một trang giấy.

“Làm sao nó tìm được chỗ này?”

Không ai có thể trả lời ông ta.

Cự thú ngẩng đầu, nhếch nhếch miệng với người đứng sau tường thủy tinh.

Nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi mở to hai mắt. Cô thề cô nhìn thấy con quái thú kia đang cười lạnh.

Lý giáo sư đột nhiên rùng mình. Tại sao hắn lại cho rằng con dã thú khổng lồ kỳ lạ kia dường như thấy hắn khá chướng mắt?

Bình luận





Chi tiết truyện