chương 54/ 110

Tiêu Hòa mệt mỏi nên sau khi ăn cơm xong, tắm rửa qua loa liền đi ngủ sớm.

Ba kẻ khác trong Tiêu gia vẫn luôn ngồi trước TV, luyến tiếc rời khỏi. Nửa chừng, Viêm Chuyên đuổi Mân Côi và Tiêm Đầu đi ngủ, một mình chiếm lấy cái TV, vặn nhỏ tiếng, miệng khẽ khép mở luyện tập phát âm theo tiếng TV.

Mãi cho tới khi trăng lên đến đỉnh, Viêm đại nhân lúc này mới tắt TV, chạy vào tắm rửa. Tắm rửa xong cũng lười mặc quần áo, cứ như vậy trần truồng đi vào phòng ngủ.

Đêm nay trăng thật sáng, trước khi ngủ Tiêu Hòa không đóng cửa sổ, cũng không kéo rèm xuống. Gió lạnh cuối xuân tràn vào bên trong, lay động nô đùa với bức màn, ánh trăng bàng bạc lại càng tăng thêm ba phần hàn ý.

Người ngủ ở trên giường đại khái cảm thấy lạnh, cuộn mình lại thật chặt, hơn nửa đầu đều chôn ở trong chăn.

Viêm Chuyên đương nhiên không hề cảm thấy lạnh chút nào, đi tới trước giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ say.

Người trên giường hình như đang có tâm sự gì đó, mặc dù đang ngủ, lông mày vẫn nhăn lại gắt gao.

Viêm Chuyên không tự chủ được vươn tay ra, muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên ấn đường người nọ. (Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày)

Đầu ngón tay dừng lại ngay khi còn cách ấn đường một tấc, lập tức chậm rãi thu hồi.

Viêm Chuyên đi đến phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng cong cong treo giữa bầu trời đêm.

Chẳng biết tại sao, tim của y có chút loạn.

Y cũng không nói được đó là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy hỗn độn, muốn hung hăng đánh một trận với ai đó, hoặc là dùng răng nanh xé thứ gì đó thành mảnh nhỏ mới dễ chịu.

Viêm Chuyên không thể giải thích, cũng vô pháp xử lý rối loạn trong lòng, nhe nhe hàm răng sắc bén với ánh trăng, trong nháy mắt hóa thành cự thú khổng lồ đen tuyền, xoay người nhảy lên giường, nằm úp sấp bên người Tiêu Hòa.

“Ô… Viêm… Tiểu Viêm…”

Cự thú đen tuyền mở to mắt, một đôi con ngươi phát ra ánh sáng tím đỏ trong bóng đêm nhìn về phía người bên cạnh.

Tiêu Hòa đang giãy dụa, hai tay đã thoát ra khỏi chăn, thỉnh thoảng lại quơ quơ vài cái, dường như đang kháng cự cái gì đó. Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, miệng cũng tràn ra tiếng nức nở.

“Tiểu Viêm… Cứu tôi…”

Cự thú nâng nửa người trên lên, cúi đầu nhìn kẻ đang bị ác mộng quấn thân.

“Đừng lại đây! Đừng lại đây! Tiểu Viêm, cứu tôi! Cứu tôi với!” Người đàn ông đột nhiên gào to.

Ta ở đây. Cự thú cúi xuống, dùng cái đầu đầy lông cọ cọ khuôn mặt hắn.

Tiêu Hòa đột nhiên mở to mắt, lập tức phát ra một tiếng hét thảm: “A!”

Hắn giống như không phân rõ được đây là còn trong mộng hay đang trong hiện thực, sau khi hét thảm một tiếng thì ngơ ngác nhìn chằm chằm cái đầu khổng lồ trước mặt.

Cự thú đang nhìn hắn. Dường như cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn thật thú vị, lập tức chìa đầu lưỡi màu đỏ thật dài liếm liếm mặt hắn.

Tiêu Hòa chợt né, giống như là bị dọa sợ.

Cự thú dùng đầu lưỡi từng chút một liếm đi nước mắt trên mặt hắn.

Tiêu Hòa chớp chớp mắt, ngơ ngác phun ra hai chữ: “… Tiểu Viêm?”

Cự thú thu hồi đầu lưỡi, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiêu Hòa vươn tay, giống như muốn sờ y.

Cự thú nghĩ nghĩ, đưa đầu qua cho hắn sờ.

Tay Tiêu Hòa còn đang do dự, trong mắt là mê mang khi chưa tỉnh ngủ.

Cuối cùng, cái tay kia vẫn đặt xuống đầu cự thú.

Trơn bóng, mềm mại, ấm áp.

“Tiểu Viêm…”

“Ngao ô.” Tiếng trả lời trầm thấp.

Biểu cảm của Tiêu Hòa trong nháy mắt trở nên thật kỳ lạ, như là an tâm, lại như là…

“Tiểu Viêm…”

“Ngao ô.”

“Cậu đã tới rồi…”

“Ngao ô.” Cự thú đặt một móng vuốt lên người Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa hơi run rẩy, lập tức chậm rãi nhắm mắt, cơ thể co lại giống như là muốn chôn cả người mình vào trong lòng cự thú, dán lại gần cự thú.

Cự thú không cự tuyệt Tiêu Hòa tới gần, chẳng những không cự tuyệt, còn đặc biệt nâng móng vuốt lên, đẩy Tiêu Hòa lại gần mình.

“…Tại sao bây giờ cậu mới đến?”

Khuôn mặt gã đàn ông chôn ở cổ cự thú, phát ra tiếng nức nở giống như trẻ con.

“Vừa rồi có một con cọp trắng khổng lồ đuổi tôi, nó muốn ăn tôi…”

Cự thú nhếch nhếch miệng, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng vung vẩy lên xuống.

“Bọn họ nhốt tôi ở trong ***g bằng thủy tinh…”

Con ngươi của cự thú tối sầm lại.

“Những người đó thật xấu, bọn họ bắt tôi nói ra bí mật của cậu, tôi không chịu, bọn họ dùng gậy điện chọc tôi, tôi phản kháng, bọn họ liền đánh tôi…”

Con ngươi của cự thú phát ra quang mang mãnh liệt màu đỏ như máu. Y không biết! Những việc này y đều không biết!

Những người đó đáng chết! Nhẽ ra y nên giết những người đó!

Trong nháy mắt, cự thú lộ ra vẻ dữ tợn. Lợi đỏ tươi cùng răng nanh bén nhọn nhe ra rõ ràng.

“Tôi đau lắm, rất đau… Tôi liều mạng gọi tên cậu, nhưng mà cậu vẫn không…”

Tiêu Hòa nhỏ giọng oán hận, dần dần âm thanh càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng trong phòng đã khôi phục yên tĩnh.

Hai tròng mắt của cự thú từ màu tím đỏ ban đầu biến thành đỏ thẫm như máu tươi, âm lãnh, u tối, hung tàn, khiến cho người nào thấy cũng đều không khỏi sinh ra sợ hãi trong lòng.

Trời đã sáng.

Tiêu Hòa cảm thấy rất nóng, nâng tay muốn đẩy chăn ra, kết quả tay chạm vào một mảng lông xù.

Đây là… Thảm lông?

Tiêu Hòa túm lấy một mảng lông dài, kéo kéo.

“Ngao ô!”

… Tiêu Hòa đông cứng, cố lấy can đảm mở hai mắt.

“Oa a ──!”

Người nào đó hét thảm, vừa kêu vừa liều mạng lấy tay đẩy.

Cự thú duỗi tứ chi, đứng lên trên giường.

Tiêu Hòa đáng thương lăn từ trên giường lăn xuống, vừa chạm đất liền loạng choạng chạy về phía cửa.

“Rầm!” Tiếng động thật lớn vang lên.

Cự thú ngẩng đầu.

Tiêu Hòa che đầu ngồi xổm xuống trước cửa phòng ngủ. Sao hắn lại quên mất ở đây còn có cánh cửa chứ? Đau a!

Cự thú nhếch nhếch miệng, giống như đang cười, vẫy vẫy cái đuôi nhảy từ trên giường nhảy xuống, vừa lúc tới trước người Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa cảm giác được hơi thở bên cạnh mình, nghiêng đầu vừa nhìn, sợ tới mức phịch mông ngồi ngay đó, liên tục lùi về phía sau, một mực lùi tới cạnh cửa.

“Mày mày mày… Mày đừng có tới đây!” Gã đàn ông nhìn đông nhìn tây, muốn tìm vũ khí có tính uy hiếp, đáng tiếc.

Cự thú giống như cố ý, đột nhiên đưa cái đầu khổng lồ tới trước mặt Tiêu Hòa, thuận tiện há to cái miệng rộng, “Ngao ô” một tiếng rống với hắn.

Tiêu Hòa phát ngốc.

Khó có dịp nhìn thấy người này có vẻ mặt như thế, cự thú rất là vừa lòng lè lưỡi liếm mặt hắn một lần từ trên xuống dưới.

“Ô oa ──!”

Tiêu Hòa giơ hai tay lên ôm đầu, kêu to: “Đừng có ăn tôi!”

Ai muốn ăn ngươi? Cự thú chìa ra một cái móng vuốt chọc chọc viên thịt nho nhỏ nổi lên trên ngực trái Tiêu Hòa. Y muốn. Có điều…

Chân Tiêu Hòa giật giật, đột nhiên nhấc lên muốn đạp đầu cự thú, vừa đạp vừa kêu:

“Cút ngay! Con dã thú biến thái này! Viêm tiểu yêu! Thân thích nhà mày tới đây! Mau bắt nó đi! Mân Côi, Tiêm Đầu, mau báo cảnh sát, nói có dã thú xổng chuồng trốn khỏi vườn bách thú!”

Cự thú nhếch môi.

Thân thích của Viêm đại nhân? Mân Côi cùng Tiêm Đầu nghe được tiếng vang  chạy tới trước cánh cửa đóng chặt, nhìn nhau một cái, đồng loạt run rẩy.

Đúng rồi, thấy Viêm đại nhân đâu không? Tiêm Đầu hỏi Mân Côi.

Mân Côi lắc đầu.

“Cút ngay! Mày mà tới gần thêm một bước, tao sẽ bảo Tiểu Viêm nhà chúng tao đem mày làm thành thịt nướng!”

Cự thú ngồi ở bên chân Tiêu Hòa, dùng móng vuốt lau lau mặt, nhìn kẻ sợ gần chết còn liều mạng uy hiếp y, đột nhiên có chút mất hứng.

Xem ra tối hôm người này qua thật sự vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, y nói hắn thế nào cũng không hề có một chút sợ hãi, còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Ai, nếu người này cứ thế mãi thì tốt biết bao.

Cự thú chủ nghĩa đàn ông vô cùng lớn lại lau lau mặt, rất mất hứng liếc kẻ đang liều mạng dùng chân đạp y.

Vẫn còn đạp? Đạp nữa cắn chết ngươi!

Cự thú đột nhiên há mồm, một ngụm cắn lấy cái chân Tiêu Hòa đang đưa tới.

“Oa a ──!” Tiêu Hòa sợ tới mức vội vàng xin tha, hai tay ôm lấy chân phải của mình muốn rút về.

“Đại tiên! Tha cho tôi đi, tiểu nhân có mắt như mù, đại nhân ngài không nên chấp nhất, tiểu nhân lập tức kêu Viêm tiểu tử ra hầu hạ ngài. Tiểu Viêm! Viêm tiểu yêu mày chết dí ở đâu rồi?!”

Cự thú không muốn chơi nữa, nhả cái chân kia ra, duỗi lưng, đứng lên, nháy mắt khôi phục hình người.

… Tiêu Hòa đông cứng.

Viêm Chuyên trần truồng đi đến trước tủ tìm quần áo mặc.

Ánh mắt Tiêu Hòa ngơ ngác di chuyển theo y.

Viêm Chuyên đi sang bên trái, con mắt của hắn chuyển về bên trái; Viêm Chuyên hướng phải, mắt của hắn liền rẽ sang phải; Viêm Chuyên đi đến trước mặt hắn, hắn… Ngẩng đầu nhìn lên.

Tránh ra.

“A?” Tiêu Hòa rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ.

Ngươi chặn cửa.

“A.” Tiêu Hòa ngoan ngoãn bò dậy, nhường đường.

Viêm Chuyên mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài.

Nhìn Viêm Chuyên đi ra, Tiêm Đầu và Mân Côi cùng nhau vịn cửa nhìn vào bên trong.

Thân thích của Viêm đại nhân ở đâu?

“Tiểu Viêm…”

Viêm Chuyên dừng lại.

“Cậu… Thay da sao?”

Viêm Chuyên nhanh chóng rời đi.

Tiêu Hòa đứng ở cửa phòng ngủ, gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách đột nhiên biến thành mặt người lớn, hóa ra là thay da.”

Sau đó, một ngày trôi qua thật an bình. Tiêm Đầu đến công ty CED nghe ngóng tin tức, Tiêu Hòa có mục đích mà đưa Mân Côi tới tiệm Internet quanh đó, bao hết một gian phòng, dạy Mân Côi một ít kiến thức thông thường về máy vi tính, thuận tiện lên mạng tìm chút ít tư liệu.

Từng bước một, mục đích của hắn không chỉ là muốn giải quyết hết đám cừu gia kia, đồng thời còn muốn nhổ tận gốc tập đoàn xuyên quốc gia CED này, ít nhất cũng phải đuổi bọn họ ra khỏi Trung Quốc.

Tiêu Hòa biết rõ, nếu chưa diệt được công ty CED, cho dù đám người Lý giáo sư đã chết, cũng sẽ có Vương giáo sư, Trương giáo sư xuất hiện. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là nguyên tắc hắn vẫn luôn áp dụng khi làm việc.

Còn về Tiểu Viêm…

Tiêu Hòa khẽ cười lạnh, thứ gì đi chăng nữa cũng đều sẽ có nhược điểm, cho dù là yêu hay thần thì cũng thế.

Mân Côi quay đầu ngó ngó Tiêu Hòa, ánh sáng từ màn hình chiếu rọi trên mặt Tiêu Hòa, khiến cho người này thoạt nhìn khác xa so với bình thường.

Nghiêm túc, chăm chú, còn có vài phần ngoan lệ. Hiển nhiên không hợp với hình tượng tiểu nhân âm hiểm hay đùa giỡn, giở trò gian trá thường ngày.

Lúc này Tiêu Hòa càng giống mấy người lãnh đạo công ty trên TV, ngồi một mình trong phòng làm việc, chỉ huy hàng ngàn hàng vạn công nhân.

“Mân Côi, mày có muốn kiếm tiền nhanh không?” Tiêu Hòa đột nhiên mở miệng hỏi nó.

Mân Côi ngồi trên đùi Tiêu Hòa do dự trong chốc lát nói: “Kiếm như thế nào?”

Tiêu Hòa cười: “Muốn lợi dụng máy vi tính để kiếm tiền nhanh chóng, có hai loại phương pháp. Thứ nhất, lấy tiền từ trong tài khoản ngân hàng; thứ hai, đầu tư cổ phiếu. Có điều hai loại này đều cần mày phải vô cùng thông thạo mạng Internet, có thể công phá được tường lửa của đối phương, lấy được mật mã và quyền hạn, cũng phải thay đổi thần không biết quỷ không hay. Mày có thể làm được không?”

“Tui không biết, nhưng để tui thử xem.”

Tiêu Hòa sờ cằm: “Mày có thể điều khiển được dòng điện đúng không?”

“Ừm.”

“Internet kỳ thật cũng không khác so với dòng điện là bao, nói cho cùng, cũng đều là sóng điện tạo thành, dựa vào vật dẫn để truyền tín hiệu. Nếu mày có thể điều khiển được dòng điện, theo lý thuyết cũng có thể điều khiển được internet. Mày có thể trực tiếp tiếp xúc với dòng điện đúng không?”

“Ừm.”

Tiêu Hòa trầm ngâm, “Nếu tao để cho người ta lắp một cái máy thu phát tín hiệu Internet lên người mày, khiến cho mày có thể trực tiếp thu được tín hiệu Internet, không biết liệu có được hay không?”

“Giống như ăng ten vô tuyến?” Mân Côi hỏi.

“Ừ. Mày cảm thấy thế nào?”

Mân Côi do dự, kỳ thật từ khi nó bắt đầu nghịch máy vi tính, vừa tiếp xúc đã tràn ngập hứng thú đối với Internet, nếu trực tiếp lắp một cái ăng ten trên người mình, như vậy sau này nó lên mạng lướt web sẽ vô cùng tiện lợi.

“Liệu sau này tui có thể biến thành siêu cấp máy tính hay không?”

Tiêu Hòa ha ha cười, “Xem ra gần đây mày xem không ít phim. Mới qua vài ngày cũng đã biết tới siêu cấp máy tính cơ đấy.”

“Tui còn biết cả người nhân bản nữa!”

Mân Côi thở hổn hển gõ loạn bàn phím một trận, nghĩ thầm đừng xem thường người khác, chờ sau này ta biến thành siêu cấp máy tính, xem ngươi còn dám chê cười ta không.

Vì thế Mân Côi quyết định, cho dù không thể biến thành siêu cấp máy tính cũng phải biến! Nó phi thường chờ mong người này chấn động, tiếp theo đối với nó lộ ra bộ dạng vừa kinh ngạc, vừa bội phục, vừa cảm thán lại là khó tin, đồng thời dẫn theo chút ghen tỵ.

Tiêu Hòa nhìn không ra biểu cảm của Mân Côi, nhưng cơ bản đã có thể phỏng đoán được tám chín phần suy nghĩ của Mân Côi lúc này. Tốt lắm, lại thêm một con cá nhỏ mắc câu.

“Trước tiên để chúng ta thử một chút xem mày có đạt được tư cách làm quản lý viên của tiệm Internet này không đã.” Tiêu gia trưởng sờ sờ đầu nhỏ bóng loáng của Mân Côi, hòa ái cười.

Đêm đó, Tiêu Hòa ngủ tới nửa đêm lại bị ác mộng tập kích.

Viêm Chuyên cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, muốn Tiêu Hòa nhanh chóng thích ứng thú thân của y chăng? Lại khôi phục thành bộ dạng cự thú, ôm Tiêu Hòa vào dưới bụng dỗ dành.

Mà kỳ quái là, Tiêu Hòa ban ngày rõ ràng sợ cự thú này muốn chết, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh lại thập phần thân cận y. Chẳng những giống như một đứa trẻ tiến sát vào trong ngực y, còn có thể lải nhải, kể một ít chuyện rất uất ức cho y nghe.

Cự thú liếm hắn, dùng móng vuốt đẩy hắn, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn, có khi còn có thể rất thân mật ôm lấy móng vuốt và cái đuôi của y vào trong ngực.

Một ngày, hai ngày, liên tiếp mấy ngày như vậy.

So với ngạc nhiên, Viêm Chuyên lại càng là ưa thích Tiêu Hòa như thế, y cảm thấy Tiêu Hòa dạng này vô cùng vô cùng đáng yêu, khiến cho y nhịn không được muốn cùng hắn làm một ít chuyện thân mật hơn. Mà buổi tối Tiêu Hòa trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng sẽ không bài xích y.

Nếu ban ngày hắn cũng như vậy thì tốt biết bao, Viêm Chuyên thở dài, cảm thấy có chút không được hoàn mỹ.

Không biết tại sao, y cảm giác được Tiêu Hòa ban ngày đang loáng thoáng bài xích y. Chẳng những không giống như trước kia chỉ huy y làm này làm nọ, có khi nhìn thấy y còn coi như không thấy.

Ba ngày qua, Tiêu Hòa và Mân Côi cùng tiến cùng xuất, bảo là muốn dạy Mân Côi tri thức về máy vi tính, mỗi ngày đi sớm về trễ, không tới giờ cơm chiều tuyệt không trở về, có khi ăn xong liền chạy đi luôn. Y và hắn quen nhau lâu như vậy, cũng còn chưa thấy người này nói là dạy y dùng máy tính gì gì đó. Viêm Chuyên khó chịu.

Ngay cả khi y chủ động đưa ra đề nghị giúp hắn, hắn cũng chỉ là nói chờ Tiêm Đầu trở về rồi nói sau.

Từ lúc nào Tiêm Đầu trở thành đối tượng hắn ỷ lại vậy?

Ta mới là hùng tính của ngươi! Ta mới là nhất gia chi chủ! Kẻ ngươi dựa vào phải là ta mới đúng!

Viêm Chuyên ban ngày ăn một đống đinh mềm, đến buổi tối liền tìm về an ủi từ trên người Tiêu Hòa bởi vì ác mộng mà trở nên thập phần nhu thuận. Nếu không phải lo lắng Tiêu Hòa nhu thuận này sẽ biến mất, y đã sớm nhịn không được thượng hắn mười bảy mười tám lần. Có điều cho dù như thế, y vẫn là mỗi đêm liếm hắn tới mức cả mặt toàn nước miếng mới cam tâm.

Y muốn trên người tên tiểu nhân này nhuộm đầy hương vị của y!

***

F hưng phấn, lại càng trở nên cẩn thận.

Bốn ngày, hắn thật vất vả mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài.

Đêm nay ông già mặt vàng đi vắng, đám người từ mặc đồng phục trắng biến thành âu phục nhìn hắn uống sữa xong, thúc giục hắn nằm vào trong rương, cuối cùng xác định thùng đã khóa kỹ, cũng đều trở về phòng ngủ.

F nhắm mắt không nhúc nhích.

Ba mươi phút sau, khi đám người mặc áo trắng lại đẩy cửa tiến vào, nhìn F đã ngủ như chết trong rương, lúc này mới chính thức yên tâm, lập tức đóng cửa rời đi.

“Ngủ rồi?”

“Ừ.”

“Rương điện tử khóa kỹ chứ?”

“Không thành vấn đề, mới vừa coi lại một lần xong.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thanh âm dần dần đi xa, ngay sau đó tiếng mở đóng cửa vang lên.

F lại yên lặng chờ trong chốc lát, sau khi xác định sẽ không còn có người đến nữa, áp tay vào vách rương.

Đám người mặc áo trắng không biết, ông già mặt vàng không biết, trong sở nghiên cứu cũng không ai biết, kỳ thật từ sau khi hắn lột xác, sữa bọn họ cho hắn uống cũng không còn làm cho hắn lâm vào mê man, hơn nữa cái rương bằng gỗ đặc chế bọn họ dùng để nhốt hắn cũng vô pháp tiếp tục ngăn trở hắn.

Hắn không lập tức rời khỏi sở nghiên cứu, chẳng qua là bởi vì không biết đi ra ngoài nên làm cái gì, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong phòng thí nghiệm, tuy rằng khát khao thế giới bên ngoài, nhưng đồng thời cũng e ngại nó.

Lần này không giống với trước kia. Hắn nghĩ có lẽ hắn đã tìm được đồng bạn rồi.

Người đàn ông mang hình dáng nhân loại kia, người có thể nghe hiểu được hắn nói chuyện kia.

Hắn mặc dù là một con bò, nhưng cũng không thể phát ra tiếng kêu “Mu ── mu ──” giống bò sữa, có một lần hắn cố gắng phát ra âm thanh học bò sữa kêu, kết quả khiến cho một đám người mặc áo trắng thất khiếu chảy máu mà chết.

Hắn rất nghi hoặc, cũng rất sợ hãi. Lần đó hắn chịu phạt vô cùng thê thảm, sau đó bị ông già mặt vàng nghiêm khắc cảnh cáo tuyệt đối không được phép phát ra thanh âm thực sự.

Thanh âm thực sự? Thanh âm thật sự của hắn rõ ràng chính là sử dụng cổ họng phát ra tiếng “Tê tê”, đáng tiếc không ai có thể nghe hiểu.

Có điều, hắn cuối cùng cũng tìm được người có thể nghe hiểu hắn nói chuyện!

Trải qua mấy ngày quan sát trên ban công, hắn đã phát hiện người nọ ở tòa nhà nào, tầng bao nhiêu.

Hắn muốn đi tìm người kia, cho dù chỉ là trò chuyện với người đó cũng được.

Bình luận





Chi tiết truyện