chương 105/ 110

Phong cảnh trong Minh Hồ sơn trang được xanh hóa một cách khá là toàn diện, cây cối, bãi cỏ, đình đài lầu các tùy ý có thể thấy được, phong cảnh ở khu trung tâm của Minh Hồ lại càng tươi đẹp, trên vỉa hè bên hồ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài vị phụ huynh mang theo con cái đi tản bộ hoặc mấy ông già đang ngồi câu cá.

“Ê ê a a” Cá cá, Hổ Hổ muốn bắt cá cá.

“Khai thật cho tao có phải cha mày với mày đều là do mèo biến thành không hả?”

“Ê a ê a.” Hổ Hổ không phải meo meo.

“Vậy thì là cái gì?”

Tiểu Hổ ngây người, cái tay nho nhỏ vô ý thức gãi gãi mặt, liều mạng nghĩ: Hổ Hổ là cái gì vậy ta?

Tiêu Hòa nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia nở nụ cười, “Được rồi, không cần nghĩ nữa. Một giống siêu cấp tạp giao như mày mà nghĩ ra được mới là lạ. Nhớ kỹ, mày còn quá nhỏ, nếu không nghe lời mà tự mình chạy vào trong hồ bắt cá, đến lúc đó bị người ta coi là quái vật bắt đi thì đừng hòng tao tới cứu.”

“Ê a ê a” Hổ Hổ không sợ.

“Nhưng tao sợ.”

Tiểu Hổ chép chép miệng, cái tay nho nhỏ duỗi về phía mặt hồ, hai chân không ngừng quẫy đạp.

“Buổi tối cũng không được. Chẳng phải mày sợ tắm rửa sao? Sao giờ lại không sợ hồ nước?”

“Ê a ê a.”

“Người kia quen quen? Ai?” Tiêu Hòa quay đầu nhìn quanh.

Bên ngoài hàng rào của một tòa biệt thự phía phải đường, có người mỉm cười gật đầu với hắn.

Tiêu Hòa vội vàng quay lại cười đáp lễ… Khuôn mặt tươi cười đông cứng.

“Sau này chúng ta chính là hàng xóm, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.” Đỗ Vệ cười nhã nhặn, đẩy kính mắt, trên tay còn xách theo một cái túi nilon chứa đầy đồ dùng sinh hoạt.

“Các người chuyển đến từ bao giờ vậy?” Tiêu Hòa theo phản xạ vươn tay bảo vệ Tiểu Hổ trước ngực.

“Mới hôm kia thôi. Chúng tôi mua nhà ở khu này, chính là tòa nhà phía sau anh.” Đỗ Vệ nhìn nhìn Tiểu Hổ, trong mắt hiện lên quang mang phức tạp, “Đây là… Nó đúng không?”

“Đỗ Vệ, tôi rất thông cảm cho mấy người, nhưng hi vọng các người đùng có nghĩ tới một ít tâm tư hồ đồ không nên tồn tại.”

“Đương nhiên. Trước kia là chúng tôi làm sai, chọn sai phương pháp. Sau này tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”

Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch nhếch khóe miệng, “Vậy sao? Thế lúc nào các người mới trả số tiền lần trước đáp ứng bồi thường tôi?”

“Nếu anh cần, chúng tôi có thể lập tức chuyển khoản cho anh.”

“Bao nhiêu?”

Đỗ Vệ cười khổ, “Chúng tôi cũng không dư dả tiền như vậy, anh bảo năm triệu thực sự chúng tôi không thể gánh vác nổi. Một triệu năm trăm ngàn là số tiền bồi thường lớn nhất mà hiện nay chúng tôi có thể đảm đương được.”

Tiêu Hòa cười âm hiểm, “Không có cá thì tôm cũng được, vậy tối anh tới nhà tôi, tôi đưa số tài khoản cho.”

“Được.”

Đạt thành giao dịch, Tiêu Hòa xoay người bước đi. Đối với người đàn ông nhã nhặn này, hắn vẫn có một loại bản năng bài xích. Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là trên sinh lý không thể chấp nhận.

“Ê a ê a.” Vật nhỏ mẫn cảm cảm giác được tâm tình của cha nó biến hóa, ngẩng đầu lên muốn an ủi.

Tiêu Hòa cầm cái tay nho nhỏ của nó, lòng mềm nhũn. Đây là ma lực của trẻ con chăng…

“Nhóc con, lần này nể mặt mày nên tao mới tha thứ cho bọn họ đấy, như vậy ân oán của chúng ta thanh toán xong. Có điều nếu sau này tụi kia còn dám động tới ông, hừ hừ!” Sắc mặt Tiêu Hòa lập tức trầm xuống, rầu rĩ kể lể:

“Con trai à, trước kia ba con bị bọn họ ức hiếp thảm lắm, hơn nữa cái tên đeo kính mắt vừa rồi còn khiến ba chịu rất nhiều đau khổ. Hắn xấu nhất.”

“Ê a ê a” Đánh hắn đánh hắn!

“Đừng có bắt chước bạo lực giống cha con.”

“Ê a ê a” Vậy cắn hắn.

“Chờ răng mọc ra đã rồi nói sau. Ba nghĩ sau này bọn họ đại khái sẽ thi hành chính sách dụ dỗ, hi vọng dùng cảm tình cảm động con, để con chủ động giúp bọn họ. Hừ, tính toán hay lắm. Tiểu Hổ, phải nhớ kỹ bọn người này là lừa đảo chuyên nghiệp, càng đẹp trai thì càng là người xấu. Mặc kệ bọn họ đối xử tốt thế nào cũng đều có mục đích cả, không được để cho bọn họ lừa. Nhớ chưa?”

“Ngao!” Vật nhỏ nắm chặt nắm tay… Nhét vào miệng bắt đầu gặm.

“Nè, ba nói có nhớ không vậy?”

Tiểu Hổ đang cố gắng dùng nắm tay mài mài, ra sức thúc giục răng nanh mọc nhanh hơn giúp ba ba cắn kẻ xấu.

“Cái tay này rốt cuộc có gì ngon?” Làm người lớn thật sự không thể lý giải hành vi kỳ quái thích cắn tay cắn chân của trẻ con. Tiêu ba ba nghĩ hắn hẳn là nên đi mua một ít tài liệu giảng dạy tâm lý trẻ nhỏ về xem, không thể bởi vì Tiểu Hổ có thể giao tiếp với hắn mà xem nhẹ vấn đề tâm lý được.

Một đường đi tới cổng khu nhà, người nào nhận ra Tiêu Hòa cũng đều gật gật đầu với hắn, sau đó đều không nhịn được xông tới trêu đùa Tiểu Hổ.

Chỉ một, hai tuần lễ, thằng nhóc này đã nổi danh khắp toàn khu, chưa có đứa trẻ nào hoạt bát hiếu động được như nó. Tuy rằng rất nghịch ngợm, nhưng cũng không thể phủ nhận nó cực kỳ đáng yêu.

Một đứa trẻ vừa đáng yêu lại thích cười như thế cũng không dễ gặp, trêu chọc nó nó cũng không khóc, làm mặt quỷ với nó có thể làm cho nó cười lộ ra hai cái răng cửa nho nhỏ. Nếu cho nó đồ vật gì đó, nó lại càng vui vẻ hơn, có điều vật nhỏ này có thói quen cái gì cũng đút vào miệng, có một lần suýt nuốt mất cái chìa khóa xe của người ta, thiếu chút nữa hù chết người chủ xe đáng thương đang trêu đùa nó.

Còn có đôi lúc nếu làm một ít động tác phức tạp thu hút sự chú ý của nó, nhóc con sẽ lộ ra một loại biểu cảm ngu ngơ ngốc nghếch, thoạt nhìn đặc biệt khiến người khác yêu thương.

Lúc tới được cổng chính thì trên tay Tiểu Hổ đã nắm hai viên kẹo ── bởi vì tay bé quá cho nên không cầm được bao nhiêu, bên ngoài cái địu trẻ em còn treo một con gấu bông nho nhỏ, đều do hàng xóm xung quanh thuận tay tặng. Tiêu ba ba cười híp mắt, hắn không có ý định khoe khoang con trai, thật sự là không có mà. Ha ha ha!

“Tiên sinh muốn đi ra ngoài sao?” Bảo vệ trị an mới tới chào hỏi Tiêu Hòa một cách hữu hảo.

“Không phải, là đón một người bạn.” Tiêu Hòa đoạt lấy một chiếc kẹo trong tay con trai, lột vỏ nhét vào miệng mình, khẽ giương mắt kinh ngạc kêu: “Sao lại là cậu?”

Bảo vệ trị an mới tới nhếch môi, “Ha ha, vừa rồi ở xa đã thấy quen mắt, không ngờ đúng thật là anh. Tôi nói đại ca, một ngàn vạn kia đã mượn được chưa?”

“Ha ha! Mượn được rồi mượn được rồi, nhờ phúc nhờ phúc.” Tiêu Hòa cười ha ha, vươn tay vỗ vỗ bả vai bảo vệ, “Người anh em, không phải cậu làm lái xe cho người ta sao? Sao lại chạy tới đây làm bảo vệ thế?”

Thanh niên cười, “Ở công ty đó đắc tội người ta, không trụ được nữa, vừa lúc thủ trưởng cũ của tôi giải ngũ để điều hành một công ty bất động sản, đang cần nhân công, tôi chạy tới nhờ cậy ông ấy luôn.”

“A, thảo nào. Sao chỉ có mình cậu?” Lúc này Tiêu Hòa mới giật mình nhớ tới hình như hôm trước Mân Côi có nhắc tới chuyện công ty quản lý bất động sản thay đổi nhân sự. Kỳ quái là sao Mân Côi lại biết nhỉ? Không phải nó lại khống chế luôn thiết bị giám sát khu nhà này đó chứ?

“Mấy người còn lại đi tuần tra. Hiện tại cửa chính không cần người cho lắm, đợi tới giờ cao điểm lúc tan tầm, sẽ có ba người túc trực ở đây.”

“Vậy sau này cần phiền toái cậu chiếu cố.” Tiêu Hòa cười ha ha, hắn đúng là rất có hảo cảm với người thanh niên xuất thân từ quân ngũ này.

Thanh niên cười chất phác: “Không thành vấn đề, chỉ cần đừng mượn quá một trăm tệ, có việc gì cứ tới tìm tôi.”

“Ha ha!”

“Đây là con anh sao?” Ánh mắt của thanh niên dừng lại trên người vật nhỏ.

Vật nhỏ bởi vì bị cha đoạt mất một viên kẹo, bây giờ nhìn ai cũng giống cường đạo, ôm chặt viên còn lại kia, đôi mắt to đen láy mở lớn trừng thanh niên.”

“Đúng vậy.”

“Đáng yêu quá, được bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chưa tới chín tháng, nghịch lắm. Tiểu Hổ, cười với chú một cái đi con.”

Tiểu Hổ nghiêng nghiêng đầu, đưa viên kẹo nắm chặt trong tay tới trước mặt thanh niên.

“Ý nó là?” Thanh niên khó hiểu.

Tiêu Hòa ở trong lòng trợn trắng mắt, nhóc thối này, nhỏ như vậy đã biết cách mua chuộc lòng người.

“Nó đang mời cậu ăn kẹo đấy.”

“Ai nha, dễ thương ghê, đúng là một đứa trẻ ngoan. Cám ơn Tiểu Hổ, chú kiêng đường, cháu giữ lấy mà ăn đi.” Thanh niên vừa nói vừa sờ sờ soạng soạng người mình, sờ soạng nửa ngày cũng không lấy ra được thứ gì, đành ngượng ngùng cười cười với vật nhỏ.

Tiêu Hòa nghĩ thầm, giỏi, lại thêm một tên nữa bị chinh phục. Hắn dám đánh cuộc, sau này tám chín phần mười là người anh em gác cổng này sẽ thủ sẵn mấy viên kẹo, chocolate hay đậu đỗ gì gì đó trong túi.

“Người anh em xưng hô thế nào?” Tiêu Hòa thấy thái độ làm người của thanh niên cũng không tệ, bắt đầu nổi lên tâm tư kết giao.

“Tôi kêu Uông Ái Quốc. Cứ gọi Ái Quốc là được. Anh thì sao?”

“Tôi họ Tiêu, Tiêu Hòa. Hòa trong Hòa khí sinh tài.”

“Tên này được đặt hay thật, Tiêu đại ca hôm nay nghỉ không lái xe à?”

Tiêu Hòa sửng sốt, lập tức cười nói: “Xe kia là của tôi với một anh bạn, hai người cùng nhau lái.”

“Các người thay phiên nhau lái suốt hai mươi bốn giờ? Đúng là vất vả thật.” Uông Ái Quốc tưởng rằng hai người chia nhau ca cả ngày lẫn đêm.

“Ai, biết sao được? Cũng vì miếng ăn mà thôi, tôi còn một đứa bé phải nuôi, trong nhà còn mấy đứa trẻ vị thành niên, không kiếm nhiều tiền chút sống sao nổi? Mấy cậu làm bảo vệ trị an cũng không dễ dàng đúng chứ?” Tiêu Hòa cũng không giải thích, để cho thanh niên hiểu lầm.

Uông Ái Quốc ưu tư gật đầu. Thời buổi này làm cái gì mà chẳng khó khăn.

Bất thình lình, Tiểu Hổ đột nhiên “Ê a ê a” kêu lớn, hai cánh tay nho nhỏ không ngừng khua loạn xạ.

Tiêu Hòa biến sắc, Tiểu Hổ đang bảo hắn nhanh chóng chạy đi, tại sao?

Uông Ái Quốc cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Hổ, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?

Tiêu Hòa vội vàng khe khẽ vuốt ve phần bụng dưới của vật nhỏ, không ngừng nói: “Không cần sợ, ba ba ở đây, có chuyện gì nói với ba ba.”

Vật nhỏ sốt ruột, ở trong túi liều mạng vặn vẹo.

“Ê a ê a” Hắn đến đây, kẻ xấu đến đây! Cha, cha đánh hắn!

“Cha con đi vắng rồi.” Kẻ xấu là ai? Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn về phía cổng chính.

Uông Ái Quốc không biết nhóc con kia đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên mà thuận theo ánh mắt Tiêu Hòa nhìn lại.

“A?” Ánh mắt Uông Ái Quốc cứng lại.

Một người nước ngoài cao lớn khôi ngô đang nghênh ngang đi về phía cổng chính của khu biệt thự.

“Sao lại tới nữa rồi?” Uông Ái Quốc đau đầu kêu lên.

“Sao vậy? Cậu quen à? Là chủ khu này?”

Tiểu Hổ bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc trừng người nước ngoài.

Đáng tiếc lực chú ý của Uông Ái Quốc và Tiêu Hòa đều bị người nước ngoài kia hấp dẫn mất, không ai nhìn thấy được diễn cảm của Tiểu Hổ.

“Không, anh ta không phải chủ nơi đây. Đầu óc của người này dường như… Khụ, sao anh chạy tới đây, có chuyện gì không?”

Liệt Uyên một đường lần theo mùi vị tìm tới đây.

Quả nhiên, người nọ ở chỗ này.

Hử? Mặc đồng phục?

Liệt Uyên đánh giá nô bộc trong dự định của hắn vài lần từ trên xuống dưới, cảm thấy thằng nhóc này mặc đồng phục cũng rất thuận mắt. Không hổ là nô bộc mà hắn tuyển định, ít nhất ra ngoài cũng không làm mất mặt hắn.

“Tiểu liệt, sao anh lại tới đây? Không phải tôi bảo nếu có khó khăn gì thì đi tìm Đại sứ quán nước chúng tôi rồi sao?” Uông Ái Quốc kiên nhẫn hỏi thăm.

Liệt Uyên cau mày, ngạo nghễ nói: “Ngươi hẳn là phải xưng hô ta Liệt các hạ, nô bộc.”

Tiêu Hòa nhíu nhíu mi, tràn ngập hứng thú nhìn Uông Ái Quốc một cái, lại nhìn người nước ngoài kia. Có chuyện, giữa hai người này tuyệt đối có chuyện phát sinh.

Uông Ái Quốc nén giận cười cười, “Tiểu Liệt, anh hẳn là nên học Trung văn cho thành thạo hơn chút nữa.”

Liệt Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, chất vấn: “Bà già kia nói ngươi không ở chỗ đó nữa, tại sao phải đi? Ngươi là nô bộc của ta, tại sao trước khi rời đi không giải thích rõ với ta? Ngươi lại còn dám khiến cho Bổn đại nhân tự mình đi tìm, hừ!”

Tiêu Hòa tức cười nhìn về phía Uông Ái Quốc.

Uông Ái Quốc thở dài, hắn đã quen với giọng điệu cổ quái của gã người nước ngoài này, chỉ coi như hắn đang nói bậy.

“Tôi tìm được việc mới, chỗ này bao ăn bao ở luôn, tất nhiên là phải trả lại nhà cũ rồi.”

“Tại sao lại trả? Vậy thì ta nghỉ ở đâu?”

Uông Ái Quốc ngửa đầu nhìn trời thở dài, tại sao lúc trước hắn lại mềm lòng mang gã người nước ngoài này về nhà cơ chứ? Nhìn xem, chẳng phải bây giờ để cho người ta quấn lên rồi? Lại còn là một tên thần kinh suốt ngày tự coi mình là đại lão gia!

“Tôi không có tiền. Anh muốn ở chỗ nào thì có thể đi hỏi thăm đại sứ quán nước chúng tôi, tôi nghĩ bọn họ sẽ sắp xếp cho anh. Nếu không đi thì anh có thể tìm cục công an chỗ tôi, bảo bọn họ giúp anh về nước.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Liệt Uyên gằn từng chữ từng chữ một.

“Tôi cũng không hiểu anh đang nói cái gì.” Uông Ái Quốc đau đầu. “Xin lỗi, tôi còn đang làm việc, có chuyện gì đợi tôi tan tầm hãy tới được không?”

“Ta mệt mỏi.”

Uông Ái Quốc nhẫn nhịn, chỉ chỉ ghế đá dành cho người đi bộ nghỉ ngơi ven đường, “Mệt thì ra đó ngồi một chút.”

Liệt Uyên cố nén tức giận, tự nói với mình một tên nô bộc hợp ý cũng không dễ tìm, không nên tùy tiện giết.

“Ta muốn sô pha, ta muốn cà phê nóng.”

“Gần đây có quán cà phê.”

Liệt Uyên trừng mắt nhìn nhân loại nhỏ bé hèn mọn này trong chốc lát, sửa lời nói: “Ta muốn tới nhà của ngươi.”

“Không được!” Uông Ái Quốc một hơi cự tuyệt. Hiện tại cậu không có nhà, ở tạm trong phòng nghỉ phía sau trạm gác, làm sao có thể khiến người nước ngoài này qua đó được.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

“Khụ, tôi nói vị tiên sinh này, xin ngài chú ý trong một số trường hợp không thể ép buộc. Trung Quốc dù sao cũng là xã hội pháp chế, hành vi của ngài như vậy là vi phạm pháp luật nước chúng tôi đấy.”

Liệt Uyên giống như đến lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một nhân loại đang đứng, quét mắt một cái.

Chỉ thấy hai tên nhân loại một lớn một nhỏ yếu đuối vô dụng đang dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn. Lớn, cười mà không phải cười; nhỏ, vẻ mặt mê mang?

Kỳ quái, tại sao hắn lại cảm thấy hai nhân loại một lớn một nhỏ này có chút khác thường so với những kẻ còn lại?

Nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào đây? Liệt Uyên nghiêng đầu tinh tế đánh giá hai cha con này. Kỳ quái, tại sao hắn càng nhìn nước miếng càng ứa dữ dội? Đây rõ ràng là phản ứng khi hắn nhìn thấy năng lượng thể mới có, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy được chút năng lượng dao động đặc thù nào từ trên người hai cha con này. Hừm, có cổ quái.

Tiêu Hòa cảnh giác trong lòng, hơi hơi lùi về sau một bước, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười, “thân thiện” nhìn về phía người nước ngoài kỳ lạ này.

Uông Ái Quốc nhíu mày, tại sao Tiểu Liệt bây giờ nhìn giống hệt sắc lang vậy? Lại còn là cái loại tùy thời tỳ chỗ chuẩn bị nhào lên động dục nữa chứ? Ánh mắt nhìn người này cũng quá ghê tởm đi?

Đồng tình nhìn thoáng qua Tiêu Hòa, Uông Ái Quốc thấp giọng giỡn: “Đại ca, anh đẹp trai đến nỗi ngay cả Tiểu Liệt cũng nhìn ngây người đây này.” Lập tức lại hạ thanh âm xuống thấp hơn nữa nói: “Gã người nước ngoài này có chút không bình thường, cẩn thận đừng để anh ta bò lên.”

Liệt Uyên liếc thêm một cái, sau đó ánh mắt lại một lần nữa quay trở về trên người Uông Ái Quốc. Tên nô bộc hỗn trướng này dám nói xấu hắn ngay trước mặt hắn! Tưởng thấp giọng thì hắn không nghe thấy chắc?

“Cậu với tên này có chuyện gì vậy?” Tiêu Hòa cũng hạ giọng hỏi.

Uông Ái Quốc cười khổ, “Một câu, lòng tốt không được báo đáp.”

“Nghĩa là sao?”

“Một thời gian trước tôi nhặt được anh ta trên đường, khi đó anh ta cực kỳ suy yếu, ngay cả nói cũng không nói nên lời. Tôi thấy anh ta đáng thương nên mới mang về nhà, kết quả lại bị bám dính lấy.”

“A, thì ra là thế.”

Tiêu Hòa, về nhà mau.

Tiểu Viêm? Cậu ở đâu? Tiêu Hòa sửng sốt, cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện được bóng dáng Tiểu Viêm nhà hắn.

Ta ở ngay cạnh ngươi.

A? Sao tôi không thấy?

Ẩn thân thuật.

Mắt Tiêu Hòa sáng lên. Tôi muốn học!

Tham thì thâm.

Đừng như vậy mà, dạy tôi đi dạy tôi đi, học cái này tiện lắm, về sau đi chơi cũng không cần mua vé vào cửa nữa.

Câm miệng!

Tiểu Viêm, gã người nước ngoài này là bà con thân thích nhà cậu hả?

Ta bảo ngươi câm miệng.

Từ đầu tới giờ có thấy tôi mở miệng không? Rõ ràng là cậu nghe lén.

Viêm Chuyên cự tuyệt tiếp tục nói bất luận cái gì với người này.

“Anh bạn, Trung văn không tệ nha, anh là người nơi nào?” Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Tiêu Hòa đã khôi phục lại như bình thường.

Liệt Uyên sửng sốt, nhân loại nhỏ bé này muốn làm gì?

“Ta không phải người.”

“…” Tiêu Hòa và Uông Ái Quốc liếc nhau một cái, nhún nhún vai. Ta không thể cười nhạo người nước ngoài học Trung văn không tới nơi tới chốn được đúng không?

Tiểu Viêm, hắn nói hắn không phải là người, thật sự không phải bà con của cậu chứ?

Không ai trả lời hắn.

Tiêu Hòa xoa xoa cằm, nghĩ thầm sau này phải hảo hảo dạy dỗ dạy dỗ Tiểu Viêm, không thể để cho nó tiếp tục đại gia như thế được.

… Nếu không phải đại địch ở phía trước, Viêm Chuyên thật sự rất muốn trực tiếp xách cổ tên này về nhà mà “yêu cho roi cho vọt”.

Nếu không phải trên người tên tiểu nhân này có gậy hàng ma mẹ y tặng cho che lại hơi thở, trên người Tiểu Hổ cũng có ngọc bội hộ thân y lấy được từ chỗ cha, hai kẻ này đại khái đã bị nuốt chửng trước khi y kịp chạy tới.

Chết tiệt, y quá sơ suất! Thấy tên Ma tộc này một tháng không xuất hiện đã buông lỏng cảnh giác. May mắn y cảm giác được hơi thở của Ma tộc này, lại nhận được lời cầu cứu của Tiểu Hổ. May mắn còn kịp…

“Nếu không phải người, vậy xin hỏi ngài là chủng tộc nào? Hay là người ngoài hành tinh?” Tiêu Hòa mang tâm tình vui đùa thuận miệng hỏi. Hắn cũng không sợ gã người nước ngoài này đột nhiên nổi điên, dù sao cũng có Tiểu Viêm ở đây.

“Ê a ê a” đánh hắn đánh hắn! Chính hắn muốn ăn Hổ Hổ, phụ thân ba ba đánh hắn! Đánh hắn thành đầu heo!

Tiểu Hổ từ im lặng biến thành kích động. Nó cảm thấy cha của nó ở ngay gần đấy, có chỗ dựa, lá gan dĩ nhiên cũng to ra.

Tiêu Hòa không rõ Tiểu Hổ đang nói cái gì. Ai muốn ăn nó? Có phải Tiểu Viêm đang giấu hắn cái gì không?

Uông Ái Quốc nhìn trời, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy có người quang minh chính đại trước mặt người ta nói người ta không phải là người như vậy. Kỳ diệu là Tiểu Liệt cũng không hề tức giận.

Ách, đừng nói là Tiểu Liệt thật sự không phải người nhé? Nghĩ tới một số chuyện cổ quái khi Tiểu Liệt ở cùng hắn trước kia, Uông Ái Quốc đột nhiên rùng mình một cái.

Liệt Uyên rất kinh ngạc, nhân loại nhỏ bé này lại đoán được lai lịch của hắn? Trước kia hắn đụng tới một đám nhân loại chỉ biết thét chói tai gọi hắn là “Ác ma”.

Có điều gọi hắn là ác ma cũng không sai, bởi vì sau khi bộ tộc hắn đi vào Địa Cầu này, nhân loại vẫn luôn gọi bọn họ là ác ma. Tiếc là chính mình chẳng qua mới ngủ có một giấc, chẳng hiểu sao tỉnh lại đã thấy tộc nhân ly khai hết, chỉ để lại hắn cô đơn một mình.

Hắn cũng muốn rời khỏi đây, nhưng mà không đủ năng lượng. Cũng không biết tại sao, một giấc ngủ này vậy mà lại khiến cho năng lực của hắn bị thụt lùi, năng lượng trên người biến mất một nửa. Đã xảy ra chuyện gì? Nếu muốn biết đáp án, hắn nhất định phải tìm được tộc nhân của mình, muốn tìm được tộc nhân phải rời khỏi tinh cầu này, mà muốn lập tức rời khỏi tinh cầu này hắn phải hấp thu đủ năng lượng.

Đáng tiếc, hai lần phát hiện năng lượng thể, hắn đều để cho nó trốn thoát. Tên Di tộc kia quá lợi hại, muốn cướp được tộc nhân từ bên người tên đó, hắn còn phải hao tốn khá nhiều tâm tư.

Có điều nhóc con đang ê a ê a này dường như muốn nói cái gì mà không được này nọ, chẳng lẽ nó chính là do quả trứng kia nở ra?

“Nhân loại, ngươi không xứng để biết.” Liệt Uyên vừa nói, mắt vừa nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lòng nhân loại.

Thú vị là, đứa trẻ nho nhỏ kia thế nhưng cũng không sợ mà quay lại trừng hắn, mắt trợn tròn.

“Vậy sao, thế thì tùy ý ngài, có điều tôi hi vọng ngài có thể chú ý một chút, Trung Quốc chúng tôi không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan, ngài như vậy rất dễ bị người ta cho là người tà giáo mà bắt lại, cẩn thận một chút.”

Trong mắt Liệt Uyên toát ra hung quang, Uông Ái Quốc đã tương đối quen thuộc với biểu cảm của hắn lập tức quát: “Anh muốn làm gì? Người ta là chủ nơi này, tôi rất thích công việc hiện tại, đừng có gây chuyện.”

Liệt Uyên ngược lại giận dữ trừng tên nô bộc không để hắn vào trong mắt này.

Tiểu Viêm, gã người nước ngoài này rốt cuộc là loại người nào? Tiêu Hòa tiếp tục gọi điện thoại miễn phí trong lòng.

Hắn chính là Liệt La Tộc ta đã từng nói với ngươi, cắn nuốt người – đã quyết tâm không nói chuyện với tên tiểu nhân này, cuối cùng Viêm Chuyên vẫn mở miệng.

Là ý gì?

Trong mắt hắn, ngươi và Tiểu Hổ chính là một bàn tiệc lớn. Ăn các ngươi, hắn có thể khôi phục năng lượng bị mất đi, còn có thể trở nên mạnh hơn nữa.

Tiêu Hòa lặng yên nửa ngày.

Mẹ nó, hóa ra ông đây thật sự biến thành thịt Đường Tăng. Ngộ Không, con phải bảo vệ sư phụ cho tốt đấy.

Yên tâm, nếu không bảo vệ nổi, ta sẽ ăn ngươi trước sau đó báo thù cho ngươi.

Vẻ mặt Tiêu Hòa nhất thời trở nên méo mó dữ tợn. Họ Viêm, bắt đầu từ đêm nay trở đi ra ngủ ở sô pha!

Viêm Chuyên căn bản là không thèm để uy hiếp này trong lòng.

“A, khách của tôi đến rồi.” Sắc mặt Tiêu Hòa nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.

Ngoài cổng, một chiếc Audi màu đen nhanh chóng lao tới đây, vị khách bên trong kéo cửa sổ xuống phất tay với Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên án binh bất động, y nhất định phải khiến cho Tiêu Hòa và Tiểu Hổ an toàn rời đi trước. Y không biết hôm nay Tiêu Hòa hẹn người, nâng mắt lên nhìn, phát hiện không ngờ là ông già năm mươi mua huyết ngọc kia.

Lý Trí Vân nhìn thấy Tiêu Hòa từ lúc còn ở trong xe, bảo lái xe dừng lại ở cửa chính.

Tiêu Hòa mang theo Tiểu Hổ ra đón.

“Người anh em.” Lý Trí Vân mở cửa xe.

Tiêu Hòa ngồi lên xe, bảo tài xế trực tiếp lái xe vào nhà.

Đồ đệ hư hỏng, sư phụ mang khách về nhà trước. Gã người nước ngoài kia cho con giải quyết, nhớ rõ về nấu cơm tối đấy.

Quyết định buổi tối nhất định phải cho “Sư phụ” một ít giáo huấn, Viêm Chuyên nhìn “sư phụ Tiêu” rời đi, lập tức đến bên người Liệt Uyên.

Mới vừa phóng ra khí tức, Liệt Uyên mạnh mẽ xoay người.

“Là ngươi?”

Viêm Chuyên không đáp lại, trực tiếp mở kết giới ra bao trùm lấy hai người.

Uông Ái Quốc mở to hai mắt, Tiểu Liệt đâu rồi? Sao tự dưng đột nhiên biến mất? Dụi dụi mắt, thật sự không thấy.

“Ngươi sống ở đây?” Liệt Uyên phát ra tiếng cười quái dị, “Chẳng trách lần trước đánh tới chỗ này ngươi đột nhiên liều mạng với ta, hóa ra… Có phải tộc nhân của ngươi cũng ở nơi này hay không? Đứa trẻ kia chính là do quả trứng lúc đó nở ra?”

Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi nhìn hắn, quang mang kỳ dị trong mắt càng ngày càng sáng rực, dần dần trở nên giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Sát khí dày đặc tràn ra từ quanh thân y.

Liệt Uyên khẽ rùng mình, trận giáo huấn lần trước vẫn còn ghi nhớ trong lòng, hắn cũng không muốn liều mạng với vị Di tộc này. Năng lượng thể tuy rằng rất thưa thớt, nhưng cũng không phải ít đến mức tìm không ra, chỉ là năng lượng nhiều hay ít mà thôi. Chỉ là hắn cũng không muốn cứ như vậy nhận thua. hắn muốn đánh một trận với gã Di tộc này, lần trước thua rất không cam lòng.

“Một lần cuối cùng.” Viêm Chuyên đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?”

“Nếu ngươi thua, không được phép đụng tới người nhà của ta nữa.”

“Nếu ta thắng thì sao?”

Viêm Chuyên lộ ra răng nanh bén nhọn, sát khí trong mắt nồng đạm. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ nào uy hiếp người nhà của ta, mặc kệ địch nhân là ai.

“Ngươi không có khả năng thắng. Nếu ta chết, ta sẽ kéo theo ngươi đồng quy vu tận.”

“Vậy ngươi thử xem, để coi có phải lần trước ngươi vận khí tốt hay không.”

“Không phải vận khí,” Viêm Chuyên bình tĩnh nói: “Là thực lực, ta sẽ càng ngày càng mạnh.”

Liệt Uyên cắn răng, trong lòng tức muốn chết, nhưng mà cũng biết đối phương nói  đúng sự thật. Nếu lần này vẫn không thể giải quyết tên gia khỏa kia, lần sau hắn càng không nắm chắc. Di Tộc rất hiếu chiến, sau mỗi lần chiến đấu thực lực đều tăng lên rất nhiều. Huống chi kẻ đối diện hắn đây lại còn là một Di Tộc thuần chủng vẫn đang lớn dần.

Tiêu Hòa thấy gã người nước ngoài kia đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, trong lòng biết là Tiểu Viêm giở trò quỷ, tâm khẽ khẩn trương.

Hắn có thể cảm giác được một chút căng thẳng không hề che giấu của Tiểu Viêm, cái tên gọi là Ma tộc này hẳn là rất lợi hại đi?

Tiêu Hòa âm thầm siết chặt nắm tay.

“Phong cảnh nơi này rất đẹp.” Lý Trí Vân tán thưởng.

“Cám ơn.”

“Đây là con trai cậu sao?” Lý Trí Vân đã sớm chú ý tới đứa trẻ treo trước ngực Tiêu Hòa, thấy nó đáng yêu, không khỏi vươn tay đùa nghịch.

Nhóc con không rảnh để ý tới ông ta, xoay cái cổ nhỏ cố gắng nhìn về phía sau, “Ê a ê a” ba ba đánh hắn!

Tiêu Hòa xoay đầu vật nhỏ về, dựng thẳng một ngón tay bên môi: “Suỵt, im lặng.”

Vật nhỏ rất nghe lời, lập tức không tiếp tục ồn ào nữa, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng cha nó, đút nắm tay nhỏ vào miệng tiếp tục cắn. Phải nhanh chóng mọc răng đi giúp ba ba chiến đấu!

Tâm tình Lý Trí Vân rất khẩn trương, thấy Tiêu Hòa không có ý định nói chuyện phiếm, cũng không mở miệng nữa. xe nhanh chóng chạy tới trước cửa nhà Tiêu Hòa.

A Phúc đang ngồi ở trong phòng khách làm bài tập, vừa viết vừa nhét đinh thép vào miệng, “Răng rắc! Răng rắc!”, ăn vô cùng ngon lành.

Tiêm Đầu toàn tâm toàn ý ngồi ở trên cửa sổ tu luyện, chủ yếu là lúc này TV chả có chương trình gì hay.

Mân Côi đang ở trong thư phòng nghiên cứu kế hoạch cứu thế vĩ đại của nó, bận đến mức mắt không ngừng lóe hồng quang.

“Tiêu Tiêu!” Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa tiến vào, A Phúc lập tức bỏ bài vở qua một bên, chạy tới.

“Làm xong bài tập chưa?”

“… Chưa.” A Phúc gãi gãi đầu, chủ động nói: “Tôi đi pha sữa cho Tiểu Hổ.”

“Ê a ê a” Tiểu Hổ duỗi thẳng tay muốn A Phúc ôm.

Tiêu Hòa cởi bỏ địu trẻ con, ném cả địu lẫn Tiểu Hổ cho A Phúc, “Có khách tới, cậu dẫn nó đi chơi trong chốc lát. Đợi tí nữa tôi giúp cậu chữa bài tập.”

“A. Khách? Ai vậy?” A Phúc rất tò mò, nhà bọn họ ngoại trừ Lý Vi Dân ra, có rất ít khách tới cửa.

Lý Trí Vân đứng ở cửa nhìn A Phúc một lúc lâu, ông rất ngạc nhiên khi Tiêu Hòa có thể đối thoại với A Phúc, nhưng mà rõ ràng ông không nghe thấy A Phúc nói bất cứ lời nào mà. Thấy ánh mắt của A Phúc chuyển hướng sang chỗ mình, Lý Trí Vân lập tức tiến vào phía trong một bước.

“Chào cháu.”

A Phúc nhíu mày, thấp giọng hỏi Tiêu Hòa: “Ông già mặt vàng này tới đây làm gì vậy?” Vừa nhìn thấy người này, trong lòng đã cảm thấy là lạ.

“Ông ta tới nói cho tôi biết lai lịch của miếng huyết ngọc kia.”

Tiểu Hổ giãy giụa trèo ra, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ A Phúc. A Phúc giữ lấy mông nó, hôn một cái vào mặt.

Tiểu Hổ cao hứng cười khúc khích. A Phúc nhịn không được lại hôn nó một cái nữa, tức thì quăng Lý Trí Vân ra sau não.

Nhìn hai đứa nhỏ hôn tới hôn lui, Tiêu Hòa cũng không đi quản bọn nó nữa, xoay người mời Lý Trí Vân vào phòng khách.

Lý Trí Vân trơ mắt nhìn A Phúc ôm chặt đứa trẻ rời đi, muốn gọi lại mà không biết nên lấy cớ gì.

“Lý tiên sinh dường như rất thích A Phúc?” Tiêu Hòa tinh mắt, nhìn ra lão giả dường như có hứng thú không tầm thường đối với A Phúc.

“Ha ha, đúng là đứa trẻ ngoan. Nếu con tôi còn sống…”

“Thật xin lỗi.”

Lý Trí Vân xua xua tay.

“Ngài uống cái gì? Trà xanh? Hồng trà? Cà phê? Nước trái cây?”

“Hồng trà là được.”

Tiêu Hòa pha hai chén Hồng Trà, đưa cho lão giả một ly, nhìn nhìn cái ghế salon bừa bộn, áy náy cười: “Ngại quá, trong nhà có nhiều trẻ con, hơi loạn chút.”

Lý Trí Vân nhân cơ hội hỏi: “Tôi nhớ lần trước cậu nói A Phúc là cháu của cậu? Tại sao lại sống cùng cậu?”

Tiêu Hòa nhìn ông ta, nụ cười trên mặt không thay đổi.

Lý Trí Vân cả kinh trong lòng, biết mình vẫn là nóng vội.

Bình luận





Chi tiết truyện