chương 97/ 100

Gia Hưng năm thứ ba mươi sáu, Chu Văn đế băng hà, thái tử An Minh Huy đăng cơ vi đế, lấy tên là Chu Cảnh đế, niên hiệu Kiến Bình.

Kiến Bình năm thứ nhất, Hiếu Khang hoàng thái hậu (nguyên là Vân quý phi) cũng đi theo phụng dưỡng tiên đế.

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, tự tay viết bốn chữ “Vĩnh bất gia phú”.

Hiên Vương phi, công chúa Bỉ Lô Quốc Cảnh Xuân, khi quân phạm thượng, lập tức hành quyết.

Hộ bộ thượng thư Y Thần, cúc cung tận tụy, một lòng đền đáp triều đình, nay phong làm Cự Lộc Hầu, nhất phẩm tể tướng.

Kiến Bình năm thứ năm, ra chiếu dời đô về Hoài Bắc.

Hoàng cung mới sau khi hoàn thành như mộng như ảo, hoàng cung quanh năm đều tràn ngập trong hương thơm của hạnh hoa khi nở rộ. Hạnh hoa lâm bao phủ khắp nơi, phảng phất giống như nhân gian tiên cảnh.

Ở trên bờ tường bao quanh hoàng cung, có một người luôn ngồi trên đó, nếu như ngươi cố tình đi ngang qua thì chắc chắn sẽ nhìn thấy một gã bạch y nam tử ngày ngày ghé vào trên tường, hắn luôn luôn nhìn về một hướng, dường như là đang chờ đợi một người nào đó. Nếu như ngươi nhĩ lực không tồi thì ngươi sẽ nghe thấy hắn luôn miệng thì thào, tiểu Hồng Hạnh, ta chờ ngươi trở về.

Nam tử một thân hoàng bào chắp tay sau lưng mà đứng nhìn nam tử đang ghé đầu trên tường kia.

Hắn ôn nhu nói: “Minh Hiên, cẩn thận kẻo ngã xuống!”

Nhưng mà nam tử trên tường giống như không nghe thấy, lại một lần nữa hô hoán, tiểu Hồng Hạnh, ta chờ ngươi trở về.

An Minh Huy chậm rãi nói: “Minh Hiên, ngoan, xuống đây đi, tiểu Hồng Hạnh rất nhanh sẽ trở về mà.”

Bạch y nam tử ngồi trên tường thần thái giống như đang suy nghĩ cái gì đó, quay đầu lại nhìn hắn, “Thực sự? Ngươi biết tiểu Hồng Hạnh của ta sao?”

An Minh Huy gật đầu nói: “Ta có quen biết với hắn mà, hắn nhờ ta nói cho ngươi, hắn rất nhanh sẽ quay trở về, ngươi mau xuống đây rồi quay về phòng chờ hắn đi.”

“Thực sự? Ngươi nói tiểu Hồng Hạnh rất nhanh sẽ trở về? Là vài ngày nữa thôi sao?”

“Rất nhanh, rất nhanh.”

Bạch y nam tử bĩu môi, lấy một viên đá ném vào nam nhân kia, “Kẻ nào nói láo kẻ đó là cẩu! Không cho ngươi gạt ta, mau nói cho ta biết ngày mai tiểu Hồng Hạnh sẽ quay trở lại!”

An Minh Huy gật đầu, “Hắn ngày mai sẽ trở lại.”

Bạch y nam tử vỗ tay, nhếch môi ngây ngốc nở nụ cười nhưng lại có vẻ vô cùng hạnh phúc.

Hắn lẩm bẩm nói: “Tiểu Hồng Hạnh, ta chờ ngươi trở về.”

An Minh Huy không đành lòng nhìn nữa, thì có một cung nhân tiến đến bẩm báo, “Hoàng thượng, tể tướng đại nhân cầu kiến.”

“Cho hắn vào.”

Nam tử đang bước vào một thân triều phục, thấy An Minh Huy liền khom mình hành lễ, “Vi thần tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Y Thần, không cần đa lễ.”

Y Thần chỉnh trang lại y phục một chút, ngẩng đầu liếc nhìn An Minh Hiên đang ngồi trên bờ tường, trong lòng dâng lên một trận chua xót, “Hắn vẫn như vậy?”

An Minh Huy cười cười nói: “Năm năm rồi, hắn vẫn luôn như vậy.”

“Làm khó cho hoàng thượng rồi.”

“Ta sẽ chiếu cố hắn, hắn như vậy kỳ thực cũng có cái tốt.”

Năm năm trước, Dịch Phi Yên trước khi dời đi đã nói với hắn là “Chờ ta trở lại!”. An Minh Hiên xem những lời này giống như thánh chỉ, nhất nhất tin tưởng vững vàng, cho nên hắn không hề rời khỏi nơi này nửa bước, vẫn luôn ở trong tiểu viện này chờ đợi tiểu Hồng Hạnh của hắn.

Tháng mười năm đó, khi độc trên người hắn phác tác, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị thiêu đốt, đau đớn không gì sánh được.

Hai ngày sau có một hắc y nhân tới tìm An Minh Huy, móc ra hai viên dược hoàn, “Thái tử điện hạ, hai viên dược này thỉnh ngài nhanh chóng cho Hiên Vương gia ăn vào đi.

An Minh Huy sửng sốt một chút rồi hỏi, “Các hạ là . . .”

Hắc y nam tử này nói: “Tại hạ là Ân Ngữ Tình, thiếu chủ lệnh cho ta tới đây, thỉnh ngài nhanh chóng cho Hiên Vương gia ăn hai viên dược hoàn này. Phải nhớ kỹ, ăn viên màu đỏ trước, sau đó thì mới ăn viên màu vàng.”

An Minh Huy nhìn chằm chằm vào hai viên dược hoàn, nghi hoặc hỏi: “Đây là?”

Hắc y nam tử kiên trì giải thích, “Hiên Vương gia lúc trước bị trúng độc của Huỳnh Hoặc, nếu trong vòng mười lăm ngày không có giải dược, nhất định sẽ vì lục phủ ngũ tạng bị phá vỡ mà chết. Đây là giải dược do thiếu chủ nhà chúng ta đoạt được, lệnh cho thuộc hạ đưa tới.”

An Minh Huy nhìn viên dược màu đỏ, sau đó lại nói: “Vậy, viên màu vàng có tác dụng gì?”

Hắc y nam tử cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Là thực tâm đan, cũng không phải là độc dược, người ăn phải nó sẽ trở thành kẻ ngây ngốc, không giống với thường nhân.”

An Minh Huy giận tím mặt nhìn hai viên dược hoàn, “Ngươi cư nhiên dám mưu toan ám hại hoàng tử! Thật to gan!”

Hắc y nam tử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thái tử điện hạ bớt giận, ngươi nên nghe lời ta, mau mang cho Hiên Vương gia ăn đi, thiếu chủ nhà ta đã sắp xếp như vậy hẳn là đã có dụng ý sẵn rồi!”

“Là Dịch Phi Yên nói? Hắn hiện tại đang ở nơi nào? Vì sao không đến gặp Minh Hiên? Hắn chẳng lẽ không biết Minh Hiên vẫn luôn một mực chờ hắn sao?” An Minh Huy rít gào, hiện nay người tối trọng yếu của hắn chỉ sợ cũng chỉ có người đệ đệ này mà thôi.

Hắc y nam tử khẽ thở dài một tiếng, “Nếu thiếu chủ có thể đến thì còn cần đến ta sao? Thái tử điện hạ, mau đem thuốc này cho Hiên Vương gia ăn đi, ngây dại, so với việc tỉnh táo mà bi thống có lẽ còn tốt hơn nhiều!”

“Ý của ngươi là? Dịch Phi Yên hắn….”

Hắc y nam tử cúi đầu, mỉm cười nói: “Tại hạ xin cáo lui, thỉnh Thái tử điện hạ ghi nhớ kỹ, nhanh chóng cho Hiên Vương gia uống thuốc đi.”

An Minh Huy đứng ở dưới tàng cây hồng hạnh, ngẩng đầu lên nhìn An Minh Hiên, bỗng nhiên phát giác, nguyên lại lúc trước mình đã quyết định đúng, hắn ngây dại như bây giờ có khi còn tốt hơn là tỉnh táo, không cần phải thống khổ.

Y Thần thở dài một tiếng, “Minh Hiên thực sự vẫn chưa tỉnh lại sao? Lẽ nào cứ để hắn thành cái dạng này?”

An Minh Huy nhìn hắn cười cười: “Đương nhiên không được, xem ra ngày mai lại phải sai người tu bổ lại bức tường , có lẽ lại sắp sụp xuống rồi.”

“Hoàng thượng?”

“Y Thần, Minh Hiên hiện tại không phải đang rất tốt sao? Đợi Dịch Phi Yên nhiều năm như vậy, đã từng có chút tin tức nào của hắn hay chưa? Khi đó Dịch Phi Yên giao đấu với Huỳnh Hoặc một trận, đến nay vẫn chưa ai biết kết quả ngày đó như thế nào, nếu ngươi làm cho Minh Hiên tỉnh lại, ngươi nghĩ hắn sẽ thế nào? Hiện tại đối với hắn mà nói, có lẽ là kết cục tốt nhất.”

“Cũng được! Cứ để thế này đi, chí ít còn có chúng ta chiếu cố cho hắn.”

“Đúng vậy, chí ít còn có chúng ta. Y Thần, lúc nào có thời gian thì nên đến bồi Minh Hiên, ta chính vụ bận rộn, sợ là không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn được.”

Y Thần gật đầu, “Hoàng thượng lên tiếng, vi thần dĩ nhiên là tuân mệnh.”

An Minh Huy cười cười, lại quay ra nhìn An Minh Hiên còn đang ngồi trên tường, đột nhiên nói: “Y Thần, ngươi nói xem, thật ra Dịch Phi Yên rốt cuộc có còn ở nhân gian này hay không?”

“Còn ở hay không, tất cả đều không còn trọng yếu nữa rồi. Hai người bọn họ, nếu là hữu duyên, sớm muộn gì cũng có thể gặp lại, mặc kệ là kiếp này hay là kiếp sau.”

An Minh Huy lắc đầu nở nụ cười, hắn với Y Thần cùng nhau đứng dưới tán cây hồng hạnh, si ngốc nhìn bạch y nam nhân đang ngồi trên tường kia.

Thật lâu thật lâu trước đây, nam nhân một thân hồng y tuyệt sắc điên đảo thế nhân kia đã nói, làm nam sủng của ta, hay là nam sủng của thiên hạ, chính ngươi tự mình chọn đi!

Hắn lại nói, tiểu Hồng Hạnh, ngươi thật ra rất thích hợp làm nam sủng của ta, dáng vẻ của ngươi thật xinh đẹp!

Hắn nói, ta không nói ái ngươi, thế nhưng ta có thể bảo hộ ngươi cả đời.

Phồn hoa thệ khứ, hồng trần kỳ độ, tay áo tung bay, một thân đỏ rực.

An Minh Hiên đột nhiên tươi cười, ngây ngốc ngô nghê nhìn bóng dáng màu đỏ kia.

Chiêm bao mười năm, trôi qua trong nháy mắt, một bức tranh tang thương, vòng luân hồi như ngừng lại.

Đào nguyên hạnh hoa rơi, người nào cộng miên, tỉnh lại sau cơn mộng dài….

Hai mắt đẫm lệ mong đợi

Thiên nan lão

Tình bất duyệt

Tâm hữu hữu thiên thiên kết

Lệ nhược lưu ly toái

Trọn đời bất hối, bát tại tường đầu đẳng hồng hạnh.

HOÀN

Bình luận





Chi tiết truyện