Y Thần càng ngày càng cảm thấy người trước mắt này thoạt nhìn cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Cái tên thiên sư (1) kia là do ngươi tìm tới sao? Chính ngươi tung ra lời đồn?“
Tiểu Tam nhìn hắn tán thưởng một chút:
”Không sai a, ngoại trừ tiền thì còn biết suy nghĩ một chút. Là bản vương tìm người, hắn nguyên lai là một tiểu sinh trong gánh hát, tướng mạo cũng không tệ lắm, nếu như ngươi thích, lát nữa bản vương sẽ phái người tặng cho ngươi.”
Y Thần nhíu nhíu mày nói:
”Ta cũng không phải là đoạn tụ.”
“Bản vương cũng không hề kỳ thị đoạn tụ. Được rồi, chỉ là cùng ngươi nói chuyện cười thôi mà, đừng chuyển qua chú ý tới bổng lộc của bản vương, nếu như ngươi dám cùng phụ hoàng nhắc lại cái chuyện giảm bớt bổng lộc của hoàng thân quốc thích, ta sẽ là người đầu tiên không để ngươi yên!”
Y Thần nghĩ, thực là lợi hại, chính mình nghĩ tới cái gì hắn cũng đều biết được, chẳng lẽ hắn biết độc tâm thuật (thuật đọc tâm)?
Tiểu Tam cười nhạt một chút:
”Bản vương cũng không biết cái gì là độc tâm thuật, chỉ là loại người như ngươi từ lúc vào hộ bộ, tiền đã tiến vào thì dù chỉ một đồng cũng không hề xuất ra. Y Thần, ngươi phải biết rằng, nếu bản vương đã quyết định nhường ngôi thì sẽ không để cho hoàng huynh có nỗi lo về sau. Được tất cả bách tính ghi nhớ cùng kính ngưỡng, đó là điều quân chủ nên cần.”
Kể từ sau khi tiểu Tam nhường ngôi vị Thái tử, hàng năm việc du sơn ngoạn thủy đều không thể thiếu được, hắn không bao giờ ghé vào tường đầu kia, làm một thiếu niên ngây thơ đợi chờ hồng hạnh nở rộ nữa. Hoàng cung có thể có nhiều hồng hạnh, nhưng đạo lý ‘hoa nhà không bằng hương hoa dại’ khi hai tuổi tiểu Tam đã hiểu được. Toàn bộ trời đất mênh mông, không biết có bao nhiêu ‘hồng hạnh’ đang chờ đợi hắn đây. Đó là lý do vì sao mà hắn lại hăm he mỗi năm đều đi du lịch một lần, đến giờ đã là lần du lịch thứ năm của hắn. Năm nay tiểu Tam hai mươi tuổi.
Hoàng đế mỗi lần trông thấy tiểu Tam từ bên ngoài mang về những oanh oanh yến yến kia, cư nhiên so với nữ nhân trong hậu cung của mình còn đẹp hơn, xem ra nhi tử quả nhiên là ‘long mạch’, có tác phong của mình hồi còn trẻ. Thế nhưng nhìn nhi tử dùng tiền giống như lưu thủy (nước chảy), hoàng đế lại cảm thán, hoàn hảo không để cho hắn làm Thái tử.
Y Thần không hổ là keo kiệt có tiếng, liên tiếp uống năm bát nước sôi của chủ quán, mùi vị cay xè trong miệng mới xem như giảm bớt được một ít. An Minh Hiên bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này khiến cho cả người Y Thần không được tự nhiên, hắn cảnh giác hỏi:
”Ngươi cười cái gì?”
An Minh Hiên nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, người nào không biết thật sự sẽ cho rằng hắn chính là một thư sinh ‘học phú ngũ xa’ (ý nói học vấn dồi dào =.=”), kỳ thực hắn vừa nhìn thấy sách đã mệt chỉ muốn ngủ, dẫn đến việc chữ thì hắn nhận ra được, thế nhưng ngoại trừ việc nhận ra chữ, ngươi sẽ không kỳ vọng hắn xuất khẩu thành thơ đó chứ? Xuất khẩu thành ‘tạng’ (3) thì may ra hắn còn có thể đấy.
Y Thần bỗng nhiên cảm thấy được trong bụng phiên giang đảo hải (dời sông lấp bể), vẻ mặt thống khổ nhìn An Minh Hiên:
”Ngươi hạ cái gì ở trong nước?”
An Minh Hiên lắc đầu, dùng cây quạt hất ngón tay chỉ trích của Y Thần ra:
”Ta có thể hạ cái gì ở trong nước chứ? Huống hồ nước này không có qua tay của ta, Y Thần, làm người phải phúc hậu. Ta chỉ là ở trong rượu cho ngươi lúc nãy bỏ thêm một chút nguyên liệu mà thôi, vốn nghĩ ngươi sẽ nhổ ra, ai ngờ ngươi lại thực sự keo kiệt bủn xỉn như vậy, không chỉ uống hết mà còn uống thêm nhiều nước làm gia tốc dược hiệu của thuốc. Y Thần, ngươi bắt ta nói cái gì đây?”
Sắc mặt của Y Thần nhanh chóng biến thành màu gan lợn, vô lực ngã xuống bàn:
”Rốt cuộc ngươi hạ dược gì?”
”Chẳng qua chỉ là một chút ‘ba đậu phấn’ cộng thêm thập hương nhuyễn cân tán thôi mà.”
Y Thần kêu gào oán hận, An Minh Hiên thật là quá độc ác, đây không phải là muốn lấy mạng của hắn sao, không thể tự mình động đậy được thì đi nhà xí bài tiết thế nào đây? ( =))) ôi Hiên ca chơi được: thuốc xổ + nhuyễn cân tán =)) )
An Minh Hiên cười cười, sửa sang lại quần áo của mình một chút, nói:
”Y Thần, ngươi ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi, bản vương có việc phải đi trước. Đừng nói là bản vương không quan tâm đến bạn tốt, ta nhiều bằng hữu lắm, ta đã nhờ tú bà của Bách Thảo lâu đối diện chiếu cố tới ngươi rồi.”
Bách Thảo lâu là địa phương nào? Chính là lâu ‘nam xướng’ ( kỹ nam đó =)) ) nổi danh nhất tại vùng này a! Kỳ thực cũng không thể trách An Minh Hiên tâm tư độc ác được, thật sự cái tên Y Thần này là người quá bủn xỉn, phụ hoàng phái hắn cùng mình cải trang vi hành, bản chất chính là đi ngắm phong cảnh, nhưng dọc theo đường đi từ kinh thành đến Hàng Châu, cho dù là ở trọ, Y Thần cũng phải đến mười nhà so giá, cuối cùng sẽ quyết định nhà ai rẻ nhất thì đến ở. Điều này làm cho An Minh Hiên cực kỳ khó chịu, thật là mất mặt. Cho nên nếu muốn có những ngày tháng tốt đẹp thì trước tiên phải đem Y Thần xử lý
Bình luận
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1