chương 39/ 100

Vừa mới sáng sớm, người của Lễ bộ cùng Công bộ đã tới rồi.

Hiên Vương phủ là xây dựng từ năm năm trước, đại hôn của Hiên Vương gia sắp đến nên tự nhiên là muốn mở rộng thêm một phen.

An Minh Hiên nhàn nhã nằm ở trong vườn của mình thưởng rượu, ngay dưới tàng cây, một tay cầm hồ tửu, một tay nắm chiết phiến, tiêu dao tự tại.

Lúc Y Thần tới, An Minh Hiên thậm chí cũng không hề cảm nhận được.

– Ngươi vẫn còn thong dong!

Y Thần đột nhiên mở miệng, dọa An Minh Hiên giật mình rớt mất chiếc chiết phiến ở trong tay.

An Minh Hiên nhìn hắn vừa cười vừa nói:

– Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ? Tu luyện kiểu gì mà bước đi không phát ra một tiếng động nào vậy?

( A~~A~~~ chẳng lẽ anh Thần là võ lâm cao thủ =P~)

Y Thần che lại dương quang (1) trước mặt hắn, nghiêm mặt nói:

– Đừng có lảng sang chuyện khác, phải thành thân chính là ngươi, tại sao ngược lại giống như cùng ngươi không có liên quan gì?

An Minh Hiên híp mắt nhìn hắn:

– Chuyện tu sửa có người của Công bộ quản, chuyện hôn lễ, người của Lễ bộ sẽ không chịu thua, về phần vấn đề tiền bạc, Hộ bộ các ngươi lại càng chăm chú gắt gao! Còn muốn ta quan tâm tới cái gì chứ?

Y Thần trong chốc lát không có gì để nói, đành phải căm giận nhìn hắn.

An Minh Hiên đột nhiên mở mắt nhìn hắn, nghi hoặc nói:

– Y Thần, ta muốn thành thân, vì cái gì mà ngươi lại có vẻ mất hứng? ( ~~~ chẳng lẽ anh lại k hỉu >.<)

Mất hứng? Có rõ ràng như vậy sao? Y Thần không nói gì.

An Minh Hiên nói tiếp:

– Ngươi bắt đầu lại keo kiệt nữa rồi, có đúng là đau lòng một chút bạc của Hộ bộ hay không?

Y Thần bỗng nhiên cả giận nói:

– Ta đau lòng là vì bạc? Ngươi không ngờ lại có thể cho rằng ta đau lòng là vì bạc?! Bạc là của hoàng thất các ngươi, ta cái quái gì cũng không chiếm được! Ta làm nhiều chuyện như vậy là vì ai? Vì ai hả?! Ngươi giờ lại nói là ta tiếc bạc? An Minh Hiên! Ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? !

Y Thần liên tiếp trách móc khiến cho đầu óc của An Minh Hiên mông lung cả đi, vô cùng kinh ngạc hỏi :

– Ngày hôm nay ngươi ăn sai dược hả?

– Đúng! Ta là ăn sai dược rồi!

Y Thần phất tay áo rời đi, An Minh Hiên nhìn theo bóng lưng của hắn, quả nhiên là ăn sai dược mà!

Quản gia khom người tiến vào, đưa lên một quyển sổ nói:

– Vương gia, đây là lễ vật mà các vị đại nhân trong triều đưa tới, thỉnh Vương gia xem qua.

An Minh Hiên nhíu nhíu mày nói:

– Ngươi cũng không phải không biết, gia ta vừa nhìn thấy sách là buồn ngủ! Ngươi cứ ghi chép lại là được, ta giao cho ngươi làm.

– Vâng, nô tài đã nhớ.

An Minh Hiên suy nghĩ một chút lại nói:

– Đi chuẩn bị mười con chó đến đây, nhớ phải hung dữ mạnh mẽ một chút, sau này đừng để người nào tùy tiện tiến vào vườn của gia.

An Minh Hiên mới vừa được thanh tĩnh trong chốc lát thì có một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, lúc này mới đầu hạ, lá rụng ở đâu ra chứ?

Nhấc đầu lên đã thấy ngay Mạn Châu ngồi ở trên cây, đang nhìn mình.

An Minh Hiên có chút buồn cười nhìn Mạn Châu nói:

– Thế nào? Mạn Châu tỷ tỷ cũng muốn đến góp vui?

Mạn Châu hừ lạnh một tiếng, thả người nhảy, không tiếng động rơi xuống đất.

An Minh Hiên không biết chính mình chỗ nào lại đắc tội tới vị cô nãi nãi này rồi, liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Mạn Châu, Mạn Châu cũng không hề từ chối, ngồi xuống xích đu của An Minh Hiên. An Minh Hiên một bên cười lấy lòng, một bên vừa dùng cây quạt quạt cho Mạn Châu, vừa hỏi:

– Là ai lại làm cho Mạn Châu tỷ tỷ tức giận thế? Khuôn mặt thế này mà tức giận thì sẽ không đẹp nữa rồi!

Mạn Châu trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

– Trừ ngươi ra còn có thể là ai?

An Minh Hiên cười nói:

– Ta lại không hề bội tình bạc nghĩa với ngươi, Mạn Châu tỷ tỷ, chẳng lẽ là ngươi đối với tại hạ lâu ngày sinh tình rồi?

– Ta phi! Ngươi cũng xứng?

Mạn Châu cả giận nói:

– An Minh Hiên, ta thật không nghĩ tới ngươi là người như vậy. Vốn nghĩ rằng ngươi là người có tình có nghĩa, không nghĩ tới ngươi cũng là một tên tiểu nhân đê tiện không chịu trách nhiệm, gặp một người yêu một người!

An Minh Hiên ngắt lời nói:

– Chờ một lát, Mạn Châu tỷ tỷ, ta thế nào mà càng nghe càng cảm thấy giống như là ta đã làm gì đối với ngươi vậy?

– Ngươi nếu như dám làm gì đối với ta, cô nãi nãi ta sẽ giết ngươi!

An Minh Hiên nói:

– Hảo tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi nói ra thì ta mới biết được chỗ sai để mà sửa chứ?

Mạn Châu lại trừng hắn một cái nói:

– Đừng có giả bộ với ta! Sắp cưới vợ rồi, vui mừng chứ? Ngươi chính là người không chịu trách nhiệm, tám hồng nhan tri kỷ kia của ngươi, ngươi có nghĩ tới tương lai của các nàng hay không? Ngươi đừng có chỉ biết nghĩ tới bản thân mình!

An Minh Hiên cười nói:

– Hóa ra là vì muốn bất bình thay cho các nàng hả! Vậy không phải là đơn giản sao, nếu như các nàng muốn lưu lại, ta sẽ cho các nàng một danh phận, còn nếu như muốn rời đi, ta đương nhiên sẽ biếu tặng vạn lượng hoàng kim. Ta lúc trước cũng đã dự định đến ngày ta lấy vợ sẽ đồng thời cùng nghênh đón các nàng vào cửa!

Mạn Châu vừa nghe xong, liền trực tiếp bay lên, một cước đá vào chân của An Minh Hiên, An Minh Hiên vì chưa kịp phòng ngự nên bị lảo đảo một chút.

– Ngươi là cái đồ không có lương tâm! Thiếu chủ của chúng ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi không ngờ lại muốn thành thân, hơn nữa lại còn một lần lấy chín! An Minh Hiên, ta giết ngươi!

Mạn Châu giơ kiếm hướng về phía An Minh Hiên bổ xuống. (Ta bó tay vs Châu tỷ rồi =.= vừa đánh ghen thay 8 nàng kia giờ lại đổi thành cho Yên ca…. Nói chung ko lấy cũng chết mà lấy cũng chết..)

An Minh Hiên đứng im không tránh, Mạn Châu ngược lại cũng không hề chém xuống. Giơ bảo kiếm lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên.

– Ta mặc kệ ngươi! Ngươi tự sinh tự diệt đi! Thiếu chủ chỉ bảo ta phải bảo hộ ngươi trong vòng một tháng, hôm nay đã tới kỳ hạn rồi, ta sẽ đi ngay lập tức! Người như ngươi, không đáng để thiếu chủ của chúng ta yêu mến! Hừ!

Mạn Châu thi triển khinh công, mũi chân điểm một chút liền tiêu thất không thấy nữa.

An Minh Hiên sửng sốt rất lâu, đột nhiên nói:

– Tần Tùng, đi nói với quản gia, gia muốn đại hôn! Ngày mười sáu này để cho tám vị cô nương kia đồng thời vào cửa!  (Anh í muốn khiêu chiến vs sự nhẫn nại của Yên ca ư???) Chẳng lẽ ta sắp đc gặp Yên ca rồi hohoh)

– Vâng, nô tài tuân mệnh!

Tần Tùng nhanh như chớp chạy đi tìm quản gia, tâm tình của Vương gia hình như không tốt, bản thân có nên xin nghỉ một ngày không nhỉ? Để miễn cho phải đụng vào họng súng. (Ý nói Hiên ca giống như nòng súng sắp bắn, giận cá chém thớt vào ai thì khổ…)

An Minh Hiên chỉ cảm thấy tâm phiền khí táo (bực bội khó chịu), uống một ấm lương trà (trà bị nguội) cũng không hề thấy mùi vị. Hắn cho rằng mình thật sự vô cùng oan ức, rõ ràng là hắn bị tiểu Hồng Hạnh bỏ rơi, thế nào mà giờ lại biến thành bản thân bội tình bạc nghĩa?

Càng nghĩ càng giận, liền dứt khoát không suy nghĩ cái gì nữa, nhắm mắt lại tranh thủ nốt nửa ngày nhàn hạ.

Trong giấc mộng, An Minh Hiên cảm thấy có một ánh mắt cường liệt nhìn chằm chằm vào mình, sau đó hắn cảm giác môi mình đã ươn ướt, hoạt hoạt (trơn trơn??), cảm giác này, thật giống như…. giống như có người đang liếm hắn.

Hắn bất thình lình mở mắt ra, trông thấy một khuôn mặt có ba phần tương tự bản thân, hắn nhắm mắt lại, lông mi khe khẽ run rẩy, người đó đang hôn hắn, mà cái người này, dĩ nhiên lại là HOÀNG HUYNH!

An Minh Hiên cả kinh, vội vàng lui lại, đẩy ra An Minh Huy ra.

– Hoàng huynh, ngươi?

An Minh Hiên sờ sờ môi mình, phía trên còn có mùi của người khác. Hắn dùng tay áo cố sức lau vài cái, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, liền tiếp tục dùng lực chà xát đi chà xát lại.

An Minh Huy có chút tự giễu cười nói:

– Minh Hiên, ta có bẩn như vậy sao?

An Minh Hiên vẫn liên tục chà xát môi của mình, hắn cũng không biết là hắn đang chấp nhất cái gì, không phải chỉ là cho ca ca của mình hôn một cái sao, nhưng mà dù thế nào hắn cũng không muốn lưu lại dấu vết của người khác, nơi này, y cũng đã từng hôn qua. (ak~~~~ Hiên ca ngốc quá >.< đáng yêu chết đc..)

Chết tiệt! Cho dù Dịch Phi Yên y lớn lên có xinh đẹp đi chăng nữa, thì hắn cũng không muốn lúc nào cũng nhớ tới tên hỗn đản đó!

An Minh Huy dùng tay kéo An Minh Hiên đang có hành vi tự hại mình lại. Hắn dứt khoát đem đệ đệ ôm vào trong lòng:

– Minh Hiên, ngươi đừng như vậy!

An Minh Hiên suy cho cùng cũng người tập võ, thoáng giãy giụa một chút đã đem An Minh Huy đẩy ngã xuống mặt đất.

An Minh Hiên lạnh lùng nói:

– Đắc tội hoàng huynh rồi. Chuyện như vậy thần đệ hy vọng sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa.

An Minh Huy chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, mỉm cười nói:

– Minh Hiên, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không hề động tâm tý nào? Ta không tin. (aiz` ta thấy Huy ca thật đáng thương anh í giành tình cảm cho Hiên ca từ bé tới giờ thế nhưng…..Aiz`…….Ai bảo anh í ko phải là nam chủ chứ :-j)

An Minh Hiên nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hắn phi thường xa lạ.

– Hoàng huynh muốn nói cái gì?

An Minh Huy cười, nụ cười tinh minh như thế này rất ít khi hắn lộ ra, hắn nói:

– Minh Hiên, thực ra ngươi biết rõ tâm tư của ta. Hôm nay, chỉ cần ngươi lay đầu một chút, ta sẽ lập tức khiến cho sứ thần của Bỉ Lô quốc quay về, việc thành thân này ngươi không cần làm nữa.

– Tại sao ta thành thân, các ngươi đều có ý kiến? Hoàng huynh hôm nay đến chỗ của thần đệ, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Nếu như một người bỗng nhiên nhìn ngươi như lang tự hổ, ngươi có sợ không?

Nếu như người này bình thường đối với ngươi luôn cực kỳ che chở yêu mến, bỗng nhiên đối với ngươi tâm hoài bất quỹ, ngươi có sợ không?

Nếu như người này, ngươi vô cùng quen thuộc, thế nhưng ngươi lại đột nhiên phát giác, ngươi vậy mà lại chưa từng thực sự hiểu rõ người này, ngươi có sợ không?

An Minh Hiên hiện tại chính là như vậy, hắn chợt cảm thấy An Minh Huy phi thường, phi thường xa lạ, cái loại tươi cười bí hiểm này khiến hắn vô cùng ác cảm. Người này, sẽ không bao giờ còn là hoàng huynh mà trước đây mình tùy ý khi dễ nữa.

An Minh Huy nói tiếp:

– Minh Hiên, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi nghĩ thông suốt rồi, hy vọng ngươi sẽ nhớ tơi những lời này của ta, ta mới là người có thể bảo vệ ngươi. Dịch Phi Yên, vĩnh viễn sẽ không phải là phu quân của ngươi.

– Điên rồi! Ngày hôm nay tất cả làm sao vậy?!

An Minh Hiên giận dữ gầm lên một tiếng:

– Tiễn khách!

Bình luận





Chi tiết truyện