chương 74/ 100

An Minh Hiên hắn là một tiểu vương gia nhàn tản, tuy nói phương diện đọc sách viết chữ không dám đề cập tới, thế nhưng thái độ làm người thì khá là khéo léo, chưa tới mười ngày, toàn bộ trên đảo, ngoại trừ sáu vị trưởng lão cùng Mạn Châu, người khác trên cơ bản đều cùng hắn quan hệ không tệ.

Sáu vị trưởng lão thì không cần phải nói. Tự nhiên là coi hắn như nam sủng của Dịch Phi Yên, mà Dịch Phi Yên cũng không thèm đếm xỉa đến ý kiến của bọn họ, cho nên bọn họ có ghét An Minh Hiên cũng là hợp tình hợp lý.

Mạn Châu thì không ghét hắn, mà là nàng phi thường hận hắn, có lẽ đời này người mà Mạn Châu ghét nhất chính là An Minh Hiên, trước đây nàng bị hắn hại chép sách đến thổ huyết, hai tay ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được, gần như là bị phế nửa người.

Còn phải kể tới  Tô Cẩm, cũng đồng dạng là bị hắn hại như vậy, nàng không có trả thù An Minh Hiên, lại còn vẫn như cũ đối đãi với hắn.

Mỗi khi nghĩ đến cái này, An Minh Hiên đều không khỏi bĩu môi, nhìn bụng dạ Tô Cẩm, đúng là biết phân biệt tốt xấu! Lại nhìn Mạn Châu, quả thực là một trời một vực, thảo nào tiểu Hồng Hạnh sủng nàng bất sủng ngươi a!

“An Minh Hiên! Ngươi cái đồ khốn khiếp! Còn tái nói bậy, cô nãi nãi ta sẽ xé miệng ngươi ra!”

An Minh Hiên chép miệng một cái, đứng lên, nhìn Mạn Châu lăm lăm bảo kiếm đứng trước mặt mình.

Hắn đánh mắt nhìn Tô Cẩm đang đứng bên cạnh, Tô Cẩm cười cười nói:

“Hiên Vương gia khen ngợi ta xong, ta tự nhiên muốn đi khoe khoang một chút a!”

An Minh Hiên phẫn hận, quả nhiên tối độc phụ nhân tâm a! Hắn nhanh chân bỏ chạy.

Luận võ công Mạn Châu cao hơn hắn, nhưng luận tâm trí, Mạn Châu lại không đáng được nhắc tới.

An Minh Hiên chạy vài bước, liền dừng lại, chờ Mạn Châu đến chất vấn hắn.

Mạn Châu thấy hắn không né không tránh, ngược lại kỳ quái hỏi hắn:

“Ngươi đang bày trò gì vậy?”

An Minh Hiên phất tay một cái, mở cái quạt chính tay Dịch Phi Yên làm cho hắn ra, cười yếu ớt nói: “Mạn Châu tỷ tỷ, ngươi hẳn là hành tẩu giang hồ đã nhiều năm.”

Mạn Châu nghi hoặc nói: “Ngươi có ý gì?”

An Minh Hiên chậm rãi nói tiếp:

“Luận quan hệ, là ngươi và ta tốt, hay là ngươi và Tô Cẩm tốt? Luận giao tình, là chúng ta sâu đậm hay là cùng với Tô Cẩm sâu đậm hơn? Quan hệ trong đó chính ngươi ngẫm lại đi thôi!”

Mạn Châu được xoa dịu, chậm rãi cân nhắc nói: “Ý của ngươi là? Ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Người như vậy, sao có thể làm lên đến chức Minh giáo hộ pháp được hả trời? Với cái trí thông minh như thế này?

An Minh Hiên cố nén cười lại nói: “Chính ngươi nghĩ đi!”

Mạn Châu trừng mắt nhìn hắn, ý bảo nếu ta có thể nghĩ ra thì còn phải hỏi ngươi làm gì ?

“Ý tiểu tam nhi là Tô Cẩm muốn ly gián gây xích mích!”

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Mạn Châu huy cánh tay ôm quyền chào, thiếu chút nữa đã huy kiếm đang cầm trên tay vào người An Minh Hiên.

Dịch Phi Yên thản nhiên nói:

“Mạn Châu ngươi sao lại nóng nảy bộp chộp như vậy?”

Mạn Châu vội vã thu kiếm: “Thiếu chủ giáo huấn rất đúng, sau này thuộc hạ nhất định sẽ chú ý.”

Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn nàng, sau đó lại liếc nhìn An Minh Hiên, ôn nhu nói:

“Ngươi không sao chứ?”

An Minh Hiên lắc đầu nói:

“Ngươi tới vừa đúng lúc, ta có việc muốn tìm ngươi.”

Dịch Phi Yên đưa tay ra như thỉnh hắn nói.

An Minh Hiên nói: “Ngươi chừng nào thì theo ta đi tra xét  chuyện Cầu Kiếm sơn trang?”

Dịch Phi Yên cười nói: “Gấp cái gì? Ta nếu đã nói đi cùng với ngươi, thì nhất định ta sẽ đi. Gần đây ta có chút chuyện phải giải quyết, đợi mấy ngày nữa đã. Đúng lúc ta cũng đang cần tìm ngươi.”

“Ngươi tìm ta làm cái gì?”

“Ngươi nói cái gì vậy?” Dịch Phi Yên cười nói.

“Dịch Phi Yên, hiện tại là ban ngày, ban ngày ngươi biết không? Lại có nhiều người như vậy, không cho ngươi làm bậy!”

Dịch Phi Yên, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, đột nhiên cười rộ lên.

An Minh Hiên bị hắn cười đến rối loạn, cẩn thận hỏi lại: “Ngươi có bệnh a?”

Dịch Phi Yên cố nín cười, với ra sau lấy một ly trà: “Ta tìm ngươi để chơi đá cầu! Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?”

An Minh Hiên cảm thấy hai má nóng bừng, phỏng chừng là mặt hắn cũng đỏ gay lên rồi, từ khi cùng một chỗ với Dịch Phi Yên, hắn thường xuyên đỏ mặt, cái này nếu để cho người trong cung nhìn thấy, khẳng định sẽ trợn mắt nhìn hắn.

Dịch Phi Yên nhíu nhíu mày nói: “Vẻ mặt này của ngươi là sao? Không tốt chút nào!”

Ta đây là biểu tình ghét bỏ! An Minh Hiên hò hét ở trong lòng, thế nhưng trong lời nói cũng không dám cùng vị tiểu thái tuế này xung đột, vì vậy cười nói: “Đây là ta biểu tình ta rất thích!”

Dịch Phi Yên nhìn hắn cười, mân mê đôi môi đỏ mọng, khả ái đến cực điểm: “Kẻ nào nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Phản ứng của Dịch Phi Yên khiến An Minh Hiên chết đứng, nói hoa mỹ hơn thì là phi thường trấn tĩnh, nhìn hắn bĩu môi, chỉ muốn xông lên cắn một cái. An Minh Hiên lắc đầu, bản thân mình dù sao cũng là danh môn chính phái, làm sao có thể hạ lưu như vậy a? Xem ra là do ở cùng với Dịch Phi Yên một thời gian dài mà thành a!

“Tiểu tam nhi không muốn đi sao?”

An Minh Hiên vô thức gật đầu như bổ củi, Dịch Phi Yên nghiêng đầu nhìn hắn. An Minh Hiên vội vã cười nói: “Sao có thể như vậy? Hiện tại ngài là đại gia, ngài nói thế nào thì sẽ làm như vậy a! Đi, ta đi chơi đá cầu! Đá ở nơi nào a? Đá thế nào a?”

Dịch Phi Yên chăm chú nhìn hắn, không nói một lời, đột nhiên hung hăng ném quả cầu xuống đất, rồi nhấc chân, nhẹ nhàng nghiền một cái, hai quả cầu liền vỡ nát.

“Ngươi làm sao vậy?”

Dịch Phi Yên trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi, tuỳ tùng phía sau Dịch Phi Yên cũng thập phần tiêu sái bước theo.

Chỉ còn lại Mạn Châu cùng An Minh Hiên đứng đó trợn mắt nhìn theo, không hiểu được nguyên cớ vì sao.

Mạn Châu đột nhiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Ngươi xong, ngươi xong! Ngươi chọc giận thiếu chủ, cô nãi nãi ta sẽ chờ thiếu chủ đuổi ngươi, sau đó ta sẽ giết ngươi!”

An Minh Hiên bĩu môi: “Thiếu chủ các ngươi chỉ là tiểu hài tử đang tức giận thôi! Cái này có gì mà sinh khí chứ, hứ!”

“Ngươi là đồ thối tha, thiếu chủ chúng ta thành thục ổn trọng, ai như ngươi a!”

An Minh Hiên tiếp tục bĩu môi, ra vẻ khinh thường nói: “Mạn Châu, ngươi không còn câu nào hay ho hơn một chút được sao?”

Mạn Châu vung kiếm một cái: “Cô nãi nãi ta chưa từng đọc sách, cần gì phải hay ho chứ?”

“Thật giả dối, ta đây cũng không có đọc sách a.”

Mạn Châu nghi hoặc nói: “Vậy ngươi làm sao mà làm Vương gia? Không lẽ triều đình cứ dưỡng ngươi như phạn dũng sao?”

An Minh Hiên khoát tay nói: “Sao lại dám gọi ta là phạn dũng? Ta chính là long mạch chính thống!”

Mạn Châu càng thêm khinh thường: “Nguyên lai ngươi cùng ba nữ nhân kia giống nhau, đều là đi cửa sau!”

“Với thân phận của ta mà còn phải đi cửa sau? Thái tử ta cũng không thèm làm, ngươi thì biết cái gì!”

“Ai nha! Ta không biết? Dựa vào tính cách này của ngươi, ngươi mà làm hoàng đế, không chừng nông dân sẽ thường xuyên khởi nghĩa như ăn cơm! Nhìn ngươi chắc chắn là dạng tham ô hủ bại! Cẩu quan!”

An Minh Hiên nhìn Mạn Châu chống nạnh trừng mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy buồn cười, nhịn không được phải trêu đùa nàng.

“Vậy cho thiếu chủ ngươi là hoàng đế nhé, thế nào? Dù sao thì của ta cũng là của hắn, của hắn cũng là của ta.”

“Phi! Thật không biết xấu hổ! Ngươi thật đúng là cho rằng thiếu chủ thích ngươi a? Nằm mơ đi!”

“Ngươi có ý gì?”

Mạn Châu tự biết mình đã lỡ lời, vội vã che miệng lại.

Bộ dáng này của nàng càng làm cho An Minh Hiên hoài nghi, cầm lấy tay nàng truy vấn: “Ngươi nói vây, rốt cuộc là có ý gì? Ngươi mau nói rõ ràng cho ta.”

“Ta không có ý gì hết! Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Dù sao ta cũng nhắc nhở ngươi, không bao giờ được tới cấm địa phía sau núi!”

Giấu đầu lòi đuôi, chính là nói kiểu người như Mạn Châu đi.

Bình luận





Chi tiết truyện