Kỳ thật, An Minh Hiên tiếng xấu lan xa đã nhiều năm rồi, bởi vậy hắn làm sao có thể biết được cái gì là mất thể diện đây?
Sư phụ và sư mẫu rời đi rồi, còn một mình hắn ngồi yên tĩnh. Vẫn thế, một người, một bàn, một bình rượu, một cây chiết phiến (1). Cái gì? Ngươi hỏi cây phiến này ở đâu ra ư? Ha ha, nhất định ngươi không phải người thời đại này rồi. Có ai mà không biết, Hiên vương gia thích nhất chính là học đòi văn nhã, cái loại đồ vật như chiếc quạt này tự nhiên là một trong vô số món tùy thân luôn mang theo bên mình, hôm nay tất nhiên có chỗ để sử dụng.
An Minh Hiên ngồi thẳng, nhìn về đường cái trước mặt, thỉnh thoảng nhây mắt với cô nương đi ngang qua bên dưới. Lại nói An Minh Hiên quả thực rất đẹp mã, Hàng Châu tuy sinh ra nhiều mỹ nữ nhưng ít suất ca (giai đẹp), bởi vậy nơi này đương nhiên là chỗ An Minh Hiên yêu thích nhất, cho nên hắn mỗi lần cải trang vi hành đều phải đảo qua Hàng Châu một lượt.
Trong rất nhiều cô gái tiếp nhận ánh mắt hấp dẫn của An Minh Hiên, hai má đỏ hồng là còn thiếu nữ, đỏm dáng khiêu khích chắc hẳn là thiếu phụ, nhưng trong rất nhiều ánh mắt nhìn lại, An Minh Hiên cảm thấy một ánh mắt chăm chú mãnh liệt, ánh mắt ấy khiến hắn lạnh người. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đối diện không ngờ là một phụ nữ trung niên hung dữ nhìn hắn, nhãn thần lấp loáng như sói nhìn dê, hơn nữa còn là con dê chờ người đến cưỡi. Phụ nhân kia chú ý đến mục quang của An Minh Hiên, mỉm cười nhẹ, cơ thịt trên mặt giật giật. An Minh Hiên lập tức cảm thấy như mùa xuân tháng ba biến thành ngày đông lạnh giá. Lập tức thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa. Bởi vì bức hoành phi sau lưng phụ nhân viết rõ ràng mấy chữ “Bách thảo lâu”.
Thời này ‘nam phong’ thịnh hành, hắn còn sợ bị hiểu nhầm hắn cũng là dân đồng tính. Nếu vậy quả thực có lỗi với ơn dưỡng dục nhiều năm của phụ hoàng và dạy dỗ của người mẹ ‘nhân chi sơ tính bản ác kia’.
Đang lúc hết sức kinh ngạc, lại có một nam tử đến ngồi xuống phía đối diện. Y khoảng chừng 23,24 tuổi, trường bào xanh đen, đi đường liền mấy ngày nên dáng vẻ có chút mệt mỏi phong trần. Nam tử đó tóc dài buộc cao sau gáy, buông xõa tùy ý, càng lộ rõ vẻ kiêu ngạo bất tuân. Khuôn mặt y góc cạnh rõ ràng, làn da màu tiểu mạch, khiến người khác thoạt nhìn có cảm giác y là một nam tử văn nhã, nhưng cũng có lúc toát ra vẻ cương nghị không gì sánh được. Nam tử cầm lấy ly trà trước mặt An Minh Hiên uống một hơi cạn sạch mới phát giác đó là rượu mà không phải nước trà, sắc mặt liền sậm lại như gan lợn, y muốn nhổ ra nhưng tựa hồ nghĩ đến việc gì, lại nuốt trở vào.
An Minh Hiên thú vị quan sát.
“Y Thần ngươi không biết uống rượu phải không?”
Nam tử gọi là Y Thần này hung ác trừng mắt nhìn hắn.
“Tên vô tích sự nhà ngươi! Không ngờ lại dám dùng rượu giả trà để lừa ta!”
An Minh Hiên nói tiếp:
“Y Thần ngươi rõ thật càng lúc càng bủn xỉn mà, ngươi keo kiệt quá, rồi sẽ đến lúc chết vì keo kiệt đó.”
Y Thần lại cầm lên chiếc chén mình vừa uống, ngửi ngửi, đột nhiên nuối tiếc nói:
“Rượu Hoa điêu ủ 60 năm! Không biết một bình này tốn bao nhiêu tiền a!”
Kỳ thật y đang nghĩ, nếu như đổi thành bạc cho mình thì tốt biế bao nhiêu, ly rượu mình vừa uống tối thiểu cũng 6,7 lượng bạc rồi, bậy quá, thật là bậy quá! Thật ra Y Thần không uống được rượu, nhưng vừa rồi sở dĩ y không nhổ ra mà khổ sở nuốt ngược trở vào hoàn toàn là vì tiếc của, lãng phí a!
Y Thần là người thế nào, là Hộ bộ thương thư đương triều. Chưởng quản mệnh mạch (2) kinh tế quốc gia, Hộ bộ thượng thư có thể nói là chức quan béo bở nhất trong triều. Nhưng mà, vị Hộ bộ thượng thư này của chúng ta vẫn cứ keo kiệt chết người. Nhớ năm đó, Hoàng Hà lũ lụt lớn, địa phương cần gấp ngân lượng để cứu tế, vị Hộ bộ thượng thư này đã thân chinh đi tới vùng thiên tai, tự mình giám sát, quyết không để lãng phí, quan viên nơi đó đến một phân tiền cũng không thể vơ vét được, mỗi người đối với y đều phẫn hận không ngớt. Nhưng hoàng đế lại nhìn trúng điểm keo kiệt này của y mà giao cho y trách nhiệm nặng nề.
Thế nên quốc khố luôn sung túc, dĩ nhiên đây là thời điểm quốc khố nhiều tiền nhất từ thuở khai quốc cho đến bây giờ. Đối với những nơi cần nhiều tiền, Y Thần nhất định sẽ khổ sở suy tính, bớt được đồng nào nhất định sẽ bớt. Đối với những nơi cần dùng ít tiền, thì không cần phải tìm đến Y Thần, Hộ bộ thượng thư, phỏng chừng cả Hộ bộ cũng sẽ không có người nào đáp lại ngươi, chỉ chút tiền thì ngươi tự mình tìm cách đi.
Cho nên đến hôm nay, toàn bộ triều Chu mọi người đều thống hận nhất hai người, một là gã gieo rắc tai họa cho vô số nữ tử – An Minh Hiên, người còn lại chính là kẻ keo kiệt bủn xỉn – Y Thần. Có thể thấy được An Minh Hiên và Y Thần trở thành bằng hữu cũng là điều kiện lịch sử, bối cảnh lịch sử, sứ mạng lịch sử. =))
chiết phiến: quạt giấy, quạt xếp
mệnh mạch: mạch máu
Bình luận
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1