chương 18/ 100

Y mặc một thân hồng y, tóc dài buông xõa sau lưng, dung nhan tự nhiên không một chút điểm trang càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ thoát tục. Y cứ thế đứng lẻ loi ở đấy, lạnh lùng nhìn đám nam nhân dưới đài, mắt lộ hung quang, bảo hộ bản quyền!

Ánh mắt như vậy quả thực là khiến cho người ta cả kinh, thế nhưng ngay lập tức, những nam nhân tầm hoan này vẫn như cũ tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp y. Nhãn thần giống như hận không thể xuyên qua lớp y phục nhuyễn hồng, để có thể nhìn được trọn vẹn thân thể duyên dáng dưới lớp trường bào kia.

Kiện y phục mới được thay làm tăng thêm vẻ mị hoặc của y, hỏa hồng sắc [đỏ như lửa] khiến cho nước da trắng như tuyết trông càng nổi bật hơn nữa.

Y chẳng qua chỉ là bước lên trên đài rồi ngồi xuống, vậy mà đã khiến cho tất cả nam nhân bên dưới trở nên điên cuồng kêu gọi báo giá.

Một nam tử tướng mạo văn nhã nói:

“Ta ra năm trăm hai!”

Tú bà cười cười, trên mặt tiểu Hồng Hạnh vuốt ve một chút:

“Nhìn làn da này mà năm trăm hai, khách quan, ngài nói đùa sao!”

Bên cạnh có người đáp:

“Đúng vậy, Viên tú tài, ngươi chính là người đọc sách, tốt nhất là nên về nhà bồi lão bà đi! Thiếu gia ta trả một nghìn hai!”

Viên tú tài mặt đỏ bừng, giận dữ nói:

“Tại hạ là thật tâm yêu mến vị cô nương này, các ngươi sao có thể cùng ta vơ đũa cả nắm được? Đám phàm phu tục tử các ngươi có thể xứng đôi với vị cô nương Hồng Hạnh này sao?!”

“U! Viên tú tài, không ngờ ngài là người thanh cao? Thế tại sao ngươi lại cùng đám phàm phu tục tử chúng ta đến kỹ viện vậy? Đừng ỷ vào nhạc phụ ngươi là Huyện thái gia ngươi liền diễu võ dương oai, cẩn thận ta bảo phu nhân ngươi đến thu thập ngươi! Nhanh về nhà cho con ăn đi!”

Tất cả mọi người cùng nhau cười ồ lên, Viên tú tài nét mặt đỏ bừng, giận dữ rời đi.

Sau khi tiết mục xen giữa này kết thúc, cuộc đấu giá mới chính thức bắt đầu.

"Ba nghìn hai!”

“Ba nghìn năm trăm hai!”

Nụ cười trên mặt tú bà vẫn luôn được nở ra không ngớt, nàng vỗ vỗ ngực mình đề phòng trái tim bị nhảy ra. Đôi môi đỏ mọng hé mở thật to, thét lên:

“Còn có ai ra giá cao hơn không? Còn ai không? Kêu giá, kêu giá đi!” (hức…. buôn bán ghê quá..thương Yên ca =.=)

Dao Trì đứng dậy đóng lại cửa sổ, ngăn cản những tiếng ầm ĩ bên ngoài truyền vào. Nàng mỉm cười nói:

“Tú bà sợ rằng sẽ cười đến sái quai hàm mất thôi.”

An Minh Hiên liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục tự châm tự ẩm.

Dao Trì cầm tay An Minh Hiên, ngăn cản hắn tiếp tục uống rượu:

“Công tử, uống nữa ngài sẽ say đó.”

An Minh Hiên cười nói:

“Say thì tốt, vừa vặn có thể cùng cô nương nhất khắc xuân tiêu.”

Dao Trì nói:

“Chỉ sợ trong lòng công tử muốn chính là người khác. Kỳ thực, nam sắc cũng không phải là không thể, hiện giờ nam phong thịnh hành, huống chi Hồng Hạnh quả thật so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần, công tử nếu như động tâm cũng không lấy làm kỳ lạ.”

An Minh Hiên đánh giá nữ tử này, tuỳ tiện nắm lấy cằm của nàng, nói:

“Ngươi thật ra nhìn cũng rất được, có muốn đi cùng thiếu gia ta hay không, ta sẽ chuộc thân cho ngươi.”

Dao Trì ung dung thản nhiên thoát khỏi tay của An Minh Hiên, cười duyên nói:

“Thiếu gia nói đùa rồi, Dao Trì đã hãm sâu vào vũng bùn, cũng không hề nghĩ tới việc thoát đi, nữ tử như ta rời khỏi đây có thể làm gì chứ. Công tử nếu như muốn chuộc thân cho Dao Trì, Dao Trì sẽ đi theo công tử, dù chỉ là một thị thiếp nhưng với xuất thân của ta thì cũng sẽ làm cho công tử hổ thẹn, Dao Trì tự mình biết mình. Nhưng còn Hồng Hạnh, công tử nếu như không chịu xuất thủ thì y sẽ là của người khác.”

Đôi mắt kia rõ ràng là mang hàn quang, lãnh ngạo, thế nhưng An Minh Hiên vậy mà lại cảm thấy rằng phía sau sự lãnh ngạo cùng trào phúng đó chính là vô tận cô độc. Hắn không cách nào có thể quên được đôi mắt đó, dung nhan tuyệt thế của y đã trở nên mờ nhạt trong đầu hắn, duy chỉ có đôi mắt kia là được nhớ kỹ rõ rệt, một đôi mắt đầy khát vọng.

Được rồi, không cần phải tự lừa dối chính mình nữa, cũng không có thiếu tay ít chân gì, sao mà phải đuổi tận giết tuyệt như thế này. (NV: cái đoạn thiếu tay ít chân ta hok hỉu a~~)

An Minh Hiên từ trong ngực lấy ra tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt Dao Trì:

“Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

Dao Trì cười mỉm nhận lấy ngân phiếu.

“Thiếu gia, ngài đợi tin tức tốt của thiếp, bất quá nếu như bạc này không dùng được, thiếp cũng sẽ không trả lại a!”

Một nữ tử mặc váy ‘bách điệp như ý nguyệt’, chậm rãi hướng về phía đại sảnh huyên náo, nàng không phải là người khiến cho người ta vừa nhìn đã mê luyến, thế nhưng trên người nàng có một khí chất bất đồng với nữ tử thanh lâu, từ sâu trong xương cốt của nàng có một loại ngạo khí không thể diễn tả được.

Nàng mỉm cười, đi xuyên qua đám người ngồi dưới, tới trước thai tử (đài), cười nói:

“Ma ma, khách nhân của Dao Trì muốn chuộc thân cho Hồng Hạnh. Đây là bạc khách nhân của ta đưa. Để chuộc thân cho Hồng Hạnh, chắc thừa rồi chứ.”

Bình luận





Chi tiết truyện