chương 13/ 100

An Minh Hiên thổi được nửa khúc nhạc thì tiểu Hồng Hạnh thức dậy, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên.

An Minh Hiên dừng lại, đứng đối diện mỉm cười với nàng, ‘xoẹt’ một tiếng mở ra cây quạt, ôn nhu nói:

”Tiểu Hồng Hạnh, đêm nay có muốn cùng tại hạ ngắm trăng?”

“Thật đẹp trai! Cha, ta phải gả cho hắn! Ta muốn đi theo vị công tử này!”

Chưởng quỹ vừa nghe thấy nhi tử của mình hăng hái tranh giành như vậy, liền dứt khoát cầm lấy một khối ‘bản chuyên’ (1), đem nhi tử đánh ngất xỉu, sau đó kéo trở về trong phòng.

Vốn là ý cảnh không sai, ngày lành cảnh lại đẹp, đáng tiếc là toàn bộ phong hoa tuyết nguyệt đều bị một tiếng ‘tiểu Hồng Hạnh’ của hắn phá vỡ mất, kỳ thực hắn vốn không cố ý chẳng qua là do hắn có thói quen kêu nữ tử là ‘tiểu hồng hạnh’, những bảo vật cất giấu (2) trong phủ của hắn cũng đều được hắn gọi là ‘tiểu hồng hạnh’, vì khi hắn còn bé, cây hồng hạnh trong hoàng cung nở rộ rơi vào mắt hắn, khiến cho hắn nghĩ là trên thế gian này thứ đẹp nhất chính là ‘hồng hạnh’.

Thế nhưng tại giờ khắc này, một câu ‘tiểu hồng hạnh’ của hắn, lọt vào tai người kia, nghe thế nào cũng cảm thấy giống như một kẻ phong lưu đang đùa giỡn con gái nhà lành.

Tiểu Hồng Hạnh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt hàn lãnh như thế này khiến cho An Minh Hiên rùng mình một cái, lập tức vừa cười vừa nói:

”Tiểu Hồng Hạnh, tại hạ xin tạ lỗi với cô nương bằng một bài thơ tự làm được chứ?”

Không đợi nàng trả lời, hắn đã tự mình ngâm lên:

”Ngươi là hồng hạnh của ta, ngươi là hoa của ta. Ngươi là hồng nhan của ta, ngươi là thê của ta. Ta là tường đầu của ngươi, ta là nỗi nhớ của ngươi. Chờ ngươi xuất tường (3), ta sẽ là phu của ngươi. Thơ hay, thơ hay a!”

Trong khách điếm tổng cộng có tám người, chưởng quỹ ói, ba người tiểu nhị ói, vợ của chưởng quỹ cũng ói. Còn lại ba người, chúng ta đến xem lần lượt a.

Người thứ nhất chính là công tử của chưởng quỹ, hai tay nâng má, mắt hiện rõ hình hai trái tim hồng (nguyên văn: mãn mục đào tâm), trong miệng lẩm bẩm nói: ( mọi ng` có tưởng tượng được dáng điệu của tên này ko ? ) thật vô cùng quen thuộc a)

”Thật là giỏi, quả đúng là Giang Nam đệ nhất tài tử mà, ta là hồng hạnh của ngươi.”

An Minh Hiên đương nhiên cũng sẽ không nôn mửa rồi, đây là tác phẩm tâm đắc của hắn mà, hắn hiện giờ đang dương dương tự đắc chờ tiểu mỹ nhân nhảy vào lồng ngực, kết quả nghe được tiếng nôn mửa đều đặn, hắn nhíu nhíu mày, thầm than một tiếng, ta vốn là ‘Sở cuồng nhân’, tại sao không người nào hiểu nhỉ?

Lại nói đến tiểu Hồng Hạnh, sau khi An Minh Hiên đọc xong, nàng không chút do dự từ trong tay áo lấy ra một chiếc phi đao, ném thẳng vào mặt An Minh Hiên.

Hắn nhanh chóng đưa tay tiếp lấy phi đao, đao pháp của nàng rất chuẩn, nếu không phải là thụ thương không đủ nội lực, An Minh Hiên khẳng định sẽ khó thoát khỏi việc bị huỷ hoại dung nhan.

Quả là có cá tính, chiêu thứ hai – phong hoa tuyết nguyệt, tuyên bố thất bại.

An Minh Hiên liếc mắt nhìn phi đao trong tay, nhất thời trên mặt có chút biến sắc, kinh hãi kêu lên:

”Ngươi là người Minh giáo!”

Nếu như ngươi không biết Minh giáo, vậy ngươi sẽ không thể hành tẩu giang hồ được rồi.

Minh giáo hiện nay chính là đệ nhất đại tà giáo trên giang hồ, không ai biết tổng bộ của Minh giáo cuối cùng là ở đâu, truyền thuyết kể rằng bọn họ ở trên một hòn đảo, hòn đảo đó sau khi bị một trận cuồng phong bão táp, có người đã chứng kiến được, bất cứ chỗ nào cũng tràn ngập tiên khí bao phủ, bốn mùa như xuân, trên đảo có rất nhiều kỳ trân dị bảo. An Minh Hiên lúc nghe được truyền thuyết đã không nén nổi cười nhạo, đây không phải là đang nói đến Bồng Lai tiên đảo chứ!

Kỳ thực Minh giáo đúng là ở trên một hòn đảo, chẳng qua bởi vì sương mù quá nhiều cho nên mới khó  trông thấy được.

Người Minh giáo không thể hiểu theo lẽ thông thường, mọi người cũng không rõ bọn họ rốt cuộc là chính hay là tà. Minh giáo rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, bọn họ chỉ thỉnh thoảng tham gia anh hùng đại hội, miễn là có tham gia thì không nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ là người đoạt giải quán quân.

Minh giáo mấy năm gần đây mới bị định nghĩa là tà giáo, ba năm trước đây, bọn họ bắt đầu xuất hiện nhiều trên giang hồ, thường sử dụng các cách thức tương đối cực đoan, trắng trợn thu mua sinh ý của môn phái khác.

Tất cả những việc này đều từ câu nói của một thiếu niên, nghe nói là y cực kỳ xinh đẹp, nghe nói là toàn bộ những người thấy được bộ mặt thật sự của y đều đã chết (chết rồi thì ai truyền ra ngoài chứ ?) , nghe nói là khi những người đó chết, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười hạnh phúc. Người trong thiên hạ chỉ biết là, thiếu chủ Minh giáo tướng mạo tựa thiên tiên, thế nhưng ai cũng không dám đi tìm hiểu sự thật, con người đúng là vẫn tham sống, sợ chết.

Số người chết trên tay thiếu chủ Dịch Phi Yên nhiều đến không kể hết, tu vi võ công của y còn vượt qua cả phụ thân – Dịch Thuỷ Hàn. Hai mươi năm trước, Dịch Thủy Hàn tung hoành ngang dọc trên giang hồ, chỉ bị thua một lần duy nhất, chính là lần quyết đấu cùng với Thiên Hương, hắn thua, tự nguyện rút lui, hai tay dâng tặng chí bảo của Minh giáo “Diệu hoa thập tứ”.

Truyền thuyết kể rằng bản võ công bí tịch này ẩn tàng một bí mật vô cùng to lớn, người nào có thể đem thần công tu luyện thành, thì không chỉ vô địch thiên hạ mà còn trường sinh bất lão, tranh đoạt với thời gian. Trọng yếu hơn là, nghe nói nếu có thể đem “Diệu hoa thập tứ” tu luyện đến tầng thứ mười, ngươi có thể thấy được bảo vật nổi tiếng trăm năm  – Diệu hoa.

Thế nhưng Minh giáo cả trăm năm nay, chỉ có duy nhất một người tu thành thứ thần công ấy, hắn chính là người sáng lập ra Minh giáo, sau khi hắn luyện thành, thiên hạ vô địch, tài phú thu được của cả thiên hạ có thể khiến cho người người khiếp sợ. Nhưng mà sau khi ở đỉnh cao, thứ khiến người ta sợ hãi nhất chính là sự cô độc, hắn mắt thấy đồ đệ của mình lần lượt bỏ mạng, cuối cùng để lại bản bí tịch này, tự kết thúc cuộc đời.

Mấy trăm năm qua, không người nào có thể vượt hắn. Nhưng đến bây giờ lại xuất hiện một người, không thể không nói tới.

Đó chính là thiếu chủ minh giáo hiện nay, Dịch Phi Yên. Y mới chỉ mười tám tuổi, thế nhưng ngoài vẻ tuyệt mỹ phi phàm, y cũng đã đem “Diệu hoa thập tứ” luyện đến tầng thứ tám.

Nghe đồn năm đó, Dịch Thủy Hàn đem “Diệu hoa thập tứ” giao cho Thiên Hương, Thiên Hương lúc đó vốn không muốn tiếp nhận thách đấu của Dịch Thủy Hàn, thêm vào nguyên nhân bởi vì thê tử, hắn xuất gia, làm trò cười cho người trong thiên hạ cho nên hắn đã tự tay huỷ đi bản “Diệu hoa thập tứ” kia.

Thực ra là không vì cái gì khác chỉ vì đây là một quyển ma công, tham lam đọc sẽ khiến cho người ta điên cuồng, hơn thế nữa, nếu như ‘Diệu hoa’ tái xuất trên giang hồ, khẳng định sẽ gây nên một hồi huyết vũ tinh phong.

Thế nhưng không biết như thế nào, ba năm trước đây một người thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, dĩ nhiên lại nói chính mình đã đem “Diệu hoa thập tứ” luyện đến tầng thứ tám.

Bởi vì y xuất hiện, Minh giáo mới bắt đầu hô phong hoán vũ trên giang hồ.

Anh hùng đại hội năm nay, nghe nói Minh giáo cũng sẽ tham gia, đó là lí do vì sao mà An Minh Hiên mới vội vã xuất kinh, muốn đi tiếp kiến vị nhân vật truyền kỳ tên gọi là Dịch Phi Yên này.

Thế nhưng hắn chẳng thể ngờ được, nữ tử trước mắt này, vậy mà lại có quan hệ với Minh giáo. Hắn từng nghe sư phụ nhắc nhở là nghìn vạn lần cũng không nên trêu chọc đến Minh giáo, chỉ cần là người mà bọn hắn muốn giết, tuyệt đối sẽ không bao giờ tái xuất hiện trên đời nữa.

Nữ tử trước mắt này mặc dù không có nội lực, thế nhưng thủ pháp của nàng cực kỳ tinh chuẩn, nếu không phải trúng độc, e rằng An Minh Hiên căn bản không phải là đối thủ của nàng.

Nhưng mà xem xét từ một đao vừa rồi, nàng cơ hồ là không có sát ý, chẳng qua chỉ là muốn cảnh cáo mà thôi.

An Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, cho dù ngươi là người trong ma giáo, cho dù ngươi là một ma nữ, ta cũng nhất quyết phải có được ngươi!

Bình luận





Chi tiết truyện