chương 69/ 100

Bởi vì là sáng sớm, trong quán rất ít người, An Minh Hiên cùng Ân Ngữ Tình tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Ân Ngữ Tình rót ra hai ly rượu, muốn cùng An Minh Hiên cộng ẩm.

An Minh Hiên muốn nói lại thôi, chẳng biết làm sao mở miệng. Hắn không nói, Ân Ngữ Tình cũng thấy khó chịu, kỳ thực hắn hiểu được An Minh Hiên muốn nói gì, thế nhưng hắn nhất định không mở miệng.

An Minh Hiên rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Ta muốn hỏi ngươi một số chuyện về Dịch Phi Yên.”

Ân Ngữ Tình khẽ nở nụ cười: “Thiếu chủ chúng ta? Chuyện của thiếu chủ, Hiên Vương gia hẳn là so với ta rõ ràng hơn. Ta bất quá chỉ là một thuộc hạ của thiếu chủ.”

Cái người này quá mức cẩn thận, An Minh Hiên cũng không tái cùng hắn quanh co lòng vòng: ”Ta muốn biết chuyện quá khứ của Dịch Phi Yên. Phản ứng của hắn ngày hôm qua rất kỳ quái.”

Ân Ngữ Tình nói: “Chuyện về thiếu chủ, ngươi có lẽ nên đi hỏi thẳng thiếu chủ đi.”

An Minh Hiên nôn nóng nói: ”Ta nếu có thể hỏi hắn, chẳng lẽ vẫn còn ngồi đây hỏi ngươi sao?”

Ân Ngữ Tình cười nói: “Kỳ thực ta cũng không biết. Thời gian ta theo thiếu chủ cũng không dài, cũng mới được bảy năm.”

An Minh Hiên nghe xong hai mắt trắng dã, bảy năm còn không dài?

Ân Ngữ Tình nói tiếp: “Ta là đệ tử của giáo chủ, ta lớn hơn thiếu chủ vài tuổi, gần như là cùng thiếu chủ lớn lên.”

An Minh Hiên càng nghe càng hồ đồ, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ , lại còn nói không rõ ràng chuyện quá khứ của Dịch Phi Yên, này không phải là không muốn giúp ta sao?

Ân Ngữ Tình không nhìn vào ánh mắt khinh khỉnh của An Minh Hiên, nói tiếp: “Thiếu chủ từ nhỏ đã rất đẹp, mọi người trong giáo đều rất thích thiếu chủ. Thiếu chủ trước đây rất thích cười, rất ngây thơ. Thế nhưng từ khi mười ba tuổi, thiếu chủ hoàn toàn thay đổi, liều mạng luyện công, cũng từ đó mà bắt đầu trở nên tàn bạo, khi thiếu chủ tiếp quản Minh giáo, giáo chủ đã không thấy tăm hơi, thiếu chủ nói giáo chủ đang bế quan tu luyện Diệu hoa thập tứ. Liên tiếp nhiều năm, chúng ta cũng không có tái kiến qua giáo chủ.”

Là cái chuyện gì vậy, mới có thể nhượng một người đột nhiên biến hóa đến  nghiêng trời lệch đất như vậy a?

Khi An Minh Hiên quay về phòng, đã thấy Dịch Phi Yên y phục chỉnh tề. Một lát sau, tiếp tục lên đường.

Thời gian đi thuyền trên biển, An Minh Hiên vẫn bị nôn như lần trước, lần này lại còn nôn đến thiên hôn địa ám. Dịch Phi Yên đỡ hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, Dịch Phi Yên càng nhìn càng nhíu chặt lông mày, nghi hoặc nói: “Ngươi mang thai?”

Nghe vậy, An Minh Hiên vốn là đang nôn mửa, hiện tại liền biến thành phun hết ra, hắn lấy tay áo lau miệng nói: “Ta là nam nhân! Đầu óc ngươi hỏng luôn rồi sao?”

Dịch Phi Yên sửng sốt một chút, cũng nở nụ cười. Hai người liếc nhau, cuối cùng cười đến không thể ngừng lại.

Ân Ngữ Tình trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngây dại, thiếu chủ vậy mà lại cười ngây thơ đến như vậy, từ khi Hiên Vương gia tới, tâm tình của thiếu chủ quả thật không tồi, cũng không thấy bạo nộ giống như lúc trước, chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn.

Long đong trên biển một đêm, cuối cùng cũng cập bờ. Dịch Phi Yên cẩn thận chiếu cố, chỉ có duy nhất một đêm đó hắn không có đòi ngư thủy chi hoan. An Minh Hiên nôn đến thất điên bát đảo, đến mức hai chân cũng mềm nhũn.

Dịch Phi Yên ôm lấy hắn ngồi ở cuối bàn, An Minh Hiên giãy giụa một chút: “Ta có thể tự đi.”

Dịch Phi Yên nghi hoặc quan sát hắn: ”Ngươi cái dạng này còn có thể đi? Đừng miễn cưỡng, nhanh chóng điều dưỡng thân thể cho khoẻ lên, tướng công ngươi đói rồi.”

An Minh Hiên cười mắng: “Ngươi mới là vợ ta thì có! Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, không sợ người khác chê cười ngươi? Cứ tưởng khuôn mặt ngươi nhỏ nhắn trơn mềm như vậy, hoá ra kỳ thực da mặt ngươi có thể sánh ngang với tường thành luôn!”

Dịch Phi Yên cười nói: “Người nào? Người nào dám chê cười ta?”

“Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ!”

Dịch Phi Yên vừa nói xong, bốn phía liền vang lên tiếng hô đinh tai nhức óc. Tứ đại hộ pháp mang theo giáo chúng đến đây nghênh tiếp Dịch Phi Yên. Dịch Phi Yên giống như vương giả, đi qua đoàn người, mỗi một bước đều là trầm ổn.

Vẫn là cái sân lần trước, Dịch Phi Yên ôm hắn đi vào, những tùy tùng phía sau đều dừng lại ở cửa. Dịch Phi Yên nói: ”Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Ân Ngữ Thanh lát nữa chờ ta ở đại điện, nói cho ta nghe rốt cuộc trong khoảng thời gian ta rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Khi đi ngang qua rừng hồng hạnh đó, An Minh Hiên kinh ngạc tán thán, đã là cuối mùa thu rồi, thế mà hoa hạnh ở đây vẫn tươi đẹp như cũ.

Dịch Phi Yên ôm hắn vào phòng, sau đó rót một ly trà đưa cho An Minh Hiên. Trà rất ấm áp, rất nhạt, thơm ngon vô cùng.

Dịch Phi Yên ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu nói: ”Có thấy đỡ hơn chưa? Còn muốn nôn không? Có muốn kêu Trương Minh Tuyền đến xem qua hay không? Hắn là đại phu trên đảo, y thuật coi như khả dĩ.”

”Trương Minh Tuyền? Cái kia thần y, được xưng Thánh thủ tuyền quân – Trương Minh Tuyền ? Ngươi lại còn nói y thuật của hắn coi như khả dĩ. Tiểu Hồng Hạnh, Minh giáo các ngươi thật đúng là tàng long ngọa hổ, hắn tiêu thất trên giang hồ nhiều năm như vậy, nguyên lai là tìm Minh giáo làm nơi nương tựa.”

Dịch Phi Yên nhún nhún vai, ra vẻ không quan hệ nói: ”Y thuật của hắn, coi như là khả dĩ.”

An Minh Hiên không nói gì, con mắt Dịch Phi Yên chắc là đặt trên đỉnh đầu, hắn trông ai cũng đều nghĩ giống nhau, không biết chính mình trong mắt hắn rốt cuộc là như thế nào?

Dịch Phi Yên tựa đầu vào vai An Minh Hiên, đột nhiên nhíu mày nói: ”An Minh Hiên, ngươi bốc mùi quá! Đi tắm đi!”

An Minh Hiên liếc mắt nhìn hắn nói: ”Ngươi thử nôn một ngày một đêm xem ngươi có bốc mùi hay không! Lại còn nói ta!”

Dịch Phi Yên không có đáp lời, chỉ là tự ý ôm lấy hắn, xoay người hướng ra ngoài.

An Minh Hiên ngờ vực hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

”Tắm cho ngươi.”

“Phù phù” một tiếng, An Minh Hiên ngã vào ôn tuyền, bọt nước bốn phía. Dịch Phi Yên thuần thục bỏ đi y phục của chính mình, cũng xuống nước theo. Chậm rãi tiêu sái tiến đến, đem An Minh Hiên đang ra sức đập nước kéo vào trong ngực.

An Minh Hiên gắt gao ôm lấy cổ Dịch Phi Yên, giống như bắt được ân nhân cứu mạng.

“Ngươi không biết bơi?”

An Minh Hiên trừng mắt liếc hắn nói: ”Nói lời vô ích! Ta biết bơi mà lại khổ sở như vậy sao?”

Dịch Phi Yên lại nở nụ cười, cười đến tà mị, An Minh Hiên cho dù đã quen nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Dịch Phi Yên nhưng nhìn thấy hắn tươi cười như vậy, trong nháy mắt cũng quên hết tất cả, hoàn toàn là nương theo phản ứng của thân thể, hướng tới đôi môi khiêu gợi của Dịch Phi Yên mà hôn xuống.

Thân thể xích lõa gắt gao cùng một chỗ, An Minh Hiên lại sợ nước, cho nên hắn ôm Dịch Phi Yên rất chặt, hai chân tự nhiên mà quấn quanh lưng Dịch Phi Yên. Do đó chuyện phát sinh ngay sau đó, hoàn toàn là thuận theo tự nhiên.

Đôi mắt Dịch Phi Yên cháy lên một đoàn hỏa diễm, nhãn thần như vậy, An Minh Hiên đã nhìn thấy rất nhiều lần, Dịch Phi Yên mỗi lần lửa dục quấn thân thì đều có ánh mắt như vậy. An Minh Hiên sửng sốt một chút, hắn cảm giác được có một vật nhô lên chạm vào thí thí của hắn, mà lại càng lúc càng lớn.

An Minh Hiên nuốt nước bọt một cái nói: ”Ngươi không phải là muốn cái kia đi?”

Dịch Phi Yên nhếch môi cười, “Ngươi nghĩ xem? Là ngươi tự chuốc lấy, là ngươi quyến rũ ta trước, ta bất quá chỉ là phản ứng bình thường.”

An Minh Hiên ngập ngừng nói:  ”Cái kia, có thể đừng ở chỗ này hay không?”

Dịch Phi Yên không có trả lời, chỉ là dùng hành động nói cho An Minh Hiên, đề nghị của ngươi vô hiệu. Tay hắn đặt trên hai tiểu thí thí của An Minh Hiên, ra sức vuốt ve.

An Minh Hiên vùng vẫy một chút, phân thân của hắn lại không cẩn thận mà cọ xát vào người Dịch Phi Yên. Hắn không dám tái lộn xộn, có chút lúng túng nói:  ”Cái kia, chúng ta tắm đi.”

Dịch Phi Yên hôn lên xương quai xanh của hắn, rồi lại chậm rãi hôn lên môi An Minh Hiên, ôn nhu nói: ”Lát nữa ta sẽ giúp ngươi rửa sạch.”

Một loại cảm giác trước nay chưa từng có, nam tính của hắn mạnh mẽ tiến nhập hậu đình của An Minh Hiên, theo dòng nước ấm áp, vừa vào vừa ra trong thân thể An Minh Hiên, nhịp nhàng luật động, khi thì rất nhanh, khi thì nhẹ nhàng chậm chạp.

Hai tay Dịch Phi Yên không ngừng xoa bóp hai tiểu thí thí của An Minh Hiên, đồng thời không ngừng trừu tống dục vọng của mình, thâm nhập đến tận gốc, rồi lại rút hắn ra, dần dần tiến tới đỉnh điểm.

“Ân…. Hỗn đản…. A! Ngươi buông…. Ân… Sao lại làm ở chỗ này…. Ân… Ân“

An Minh Hiên chửi bới, nhưng tiếng chửi bới của hắn khi Dịch Phi Yên luật không ngừng như vậy lại biến thành những tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt. Tiếng kêu của An Minh Hiên làm cho Dịch Phi Yên ngày càng hưng phấn, càng muốn thâm nhập vào sâu hơn, nghĩ là làm, Dịch Phi Yên liền gia tăng tần suất, ái dịch thấm đẫm nơi tiểu cúc hoa của An Minh Hiên

An Minh Hiên vốn đang mệt mỏi, lại càng không có khí lực phản kháng, đành ghé vào vai Dịch Phi Yên, hưởng thụ sự vui sướng khi làm trong nước.

Bọn họ không để ý đến bên ngoài, lại làm một lần nữa trong nước. Từ buổi chiều, mãi cho đến giữa đêm. An Minh Hiên đã sớm xụi lơ, không thể không nói, thể lực của Dịch Phi Yên thật sự quá kinh người!

An Minh Hiên sớm đã ngủ mê mệt, thế nhưng Dịch Phi Yên vẫn còn ở trên người hắn ra sức vận động.

Cuối mùa thu, ban đêm rất lạnh, cho dù là ở ôn tuyền, cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh một chút.

Dịch Phi Yên này mới buông tha hắn, ôm hắn vào phòng, lau khô toàn thân, bỏ vào trong chăn.

Tô Cẩm tiến đến, thay y phục cho Dịch Phi Yên, vẫn là y phục màu đỏ chói mắt như mọi khi, hắn vĩnh viễn đều đẹp mắt như vậy, làm cho người khác không thể dời mắt.

Dịch Phi Yên nhìn thoáng qua Tô Cẩm đang ngốc lăng đứng đó, trầm giọng nói: “Có tâm sự?”

Tô Cẩm hoàn hồn, cười một chút, lắc đầu nói: “Thiếu chủ, hữu tôn chủ còn đang chờ ngài.”

(hữu ở đây là bên phải, như kiểu tả sứ hữu sứ trong truyện của Kim Dung ý)

Dịch Phi Yên gật đầu: “Hảo hảo chiếu cố hắn, ta lập tức trở về.”

Tô Cẩm nhu thuận gật đầu, nhìn theo hướng Dịch Phi Yên rời đi.

Toàn bộ Minh giáo ngoại trừ Dịch Phi Yên, chỉ có ba người có thể tiến vào trang viên này, đó chính là Minh giáo tam sứ giả, nói là sứ giả kỳ thực mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ba nữ tử quyến rũ này đều là thị thiếp của Dịch Phi Yên, các nàng hầu hạ mọi sinh hoạt hàng ngày của Dịch Phi Yên. Ba người đó là Tô Cẩm, Tố Cẩm, Vân Cẩm, nhiều năm trước đã tìm đến nương nhờ vào Minh giáo, vốn là ái thiếp của giáo chủ, sau này Dịch Phi Yên chưởng quản Minh giáo, lão giáo chủ bế quan, ba nữ tử này tự nhiên mà leo lên giường Dịch Phi Yên.

Không ai dám ở sau lưng hãm hại các nàng, đơn giản chỉ vì một câu nói của Dịch Phi Yên, ba người các nàng ỷ thế làm bậy, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì. Ngay cả Mạn Châu thẳng thắn như vậy, đối với các nàng, cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Trong đại điện, nhị vị tôn chủ, tứ đại hộ pháp, sáu vị trưởng lão, đều ngồi chờ đã lâu.

Dịch Phi Yên tiến đến, mọi người vội vã đứng dậy hành lễ. Hắn khoát tay áo, ngồi ngay ngắn trên bảo toạ cao cao tại thượng, nhìn xuống mấy người trông có vẻ trung thành và tận tâm kỳ thực lại là tâm mang ý xấu.

Hai huynh đệ Ân gia đương nhiên không cần phải nói, đối Dịch Phi Yên cúc cung tận tụy. Bốn tỷ muội Bạch gia, bốn năm trước tìm nơi nương tựa, cũng là công huân hiển hách, tuyệt không nhị tâm. Về phần sáu người già, bọn họ đều là thân tín của phụ thân hắn khi còn nắm quyền, đối với chuyện của hắn, ít nhiều cũng là biết một chút, biểu hiện ra thoạt nhìn cung kính, trên thực tế, trong lòng chứa nhiều bất mãn, bất quá vẫn còn kiêng kỵ võ công của hắn, không dám làm khó dễ.

Bình luận





Chi tiết truyện