chương 78/ 95

“Anh, tại sao anh còn có thể đứng ở chỗ này gọi điện thoại vậy, tất cả bằng hữu không sai biệt lắm đã đến rất đông đủ rồi, anh còn không mau mau đi ra phía sau xem cô dâu?” Bùi Lạp Thần vui mừng đi đến trước mặt anh nói.

“Chuyện này... Lạp Thần chuyện này, anh đột nhiên có việc gấp, hôn lễ hôm nay không có cách nào cử hành được nữa, cầu xin em hãy đi báo cho mẹ một tiếng, hôn lễ hãy hoãn lại.”

“Anh, anh đang nói cái gì vậy, Ngày hôm nay quan trọng như vậy, làm sao anh có thể nói không tham gia là không tham gia được, anh có bao giờ nghĩ tới nếu trong hôn lễ mà chú rể không có ở đây, việc này anh nói xem chúng ta nên làm thế nào để xong việc? Còn có Hoắc Noãn, chị ấy vì gả cho anh đến cả giấy đăng ký kết hôn và danh phận cũng không cần, anh làm như vậy chị ấy biết xử sự như nào đây?”

“Anh không có thời gian giải thích với em, mau thay anh đi giải thích với mọi người, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Nói xong Bùi Lạp Minh gạt tay Lạp Thần ra, hướng cửa lớn lễ đường đi ra ngoài.

“Anh, anh mau trở lại!”

Thành phố A.

Bệnh viện tư nhân.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, cách một lớp kính cách ly, Duẫn Kiệt đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, gương mặt đó, bình tĩnh mà yên ổn.

“Mộ Nhan, em đừng lo lắng quá, tôi tin tưởng Duẫn Kiệt sẽ không có việc gì, bác sĩ sẽ dốc toàn lực cứu chữa.” Đứng ở bên ngoài phòng, Cỗ Vỹ mở miệng an ủi.

Mà nước mắt của Hứa Mộ Nhan cũng không ngừng thi nhau rơi xuống đất, “Thầy, thầy biết không, đều bởi vì em... đều là sai lầm của em... nếu như... nếu như không phải sáng sớm tinh thần hoảng hốt không chú ý băng qua đường, Duẫn Kiệt cũng không phải vì cứu em mà bị xe đâm.. đều là sai lầm của em!”

“Duẫn Kiệt sẽ không trách em đâu, chúng ta cùng chờ bác sĩ ra ngoài, được không?” Cố Vỹ vừa nói vừa đỡ cô đến một bên ghế dài ngồi xuống.

“Chuyện gì đã xảy ra? Mọi chuyện đang êm đẹp sao nó lại bị xe đâm?” Lúc này, giọng nói lo âu của Bùi Lạp Minh vang dội khắp hành lang.

Hứa Mộ Nhan nâng đôi mắt mông lung lên nhìn anh chạy tới, nước mắt lần nữa không kìm chế được chảy ra.

Vì sao anh lại tới?

Hôm nay không phải ngày anh cùng Hoắc Noãn kết hôn sao?

Chú rể thì ở đây, cô dâu sẽ như thế nào đây?

“Đứa bé như thế nào rồi?” Bùi Lạp Minh đi đến trước mặt cô, đôi tay cầm chặt hai vai cô, tròng mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng.

Vốn là Duẫn Kiệt gặp chuyện không may cùng với anh cũng không có quan hệ, dù sao nó cũng không phải là con của anh, anh hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại lễ đường cùng Hoắc Noãn cử hành hôn lễ, nhưng sau khi khép lại điện thoại chuẩn bị vào đại sảnh thì đáy lòng như đáy biển, thủy tảo rậm rạp chằng chịt hết cả buồng tim, làm anh không thể nào tiếp tục ở lại đây kết hôn cùng Hoắc Noãn được nữa.

Rồi sau đó anh không để ý mẹ anh vừa từ nước ngoài trở về và Bùi Lạp Thần phản đối, dứt khoát kiên quyết lái xe hướng bệnh viện chạy tới.

Anh biết trước hôn lễ mà chú rể bỏ đi đối với cô dâu là có bao nhiêu đả kích, nhưng anh lại không có biện pháp, một khắc kia trong đầu anh đều nghĩ đến Duẫn Kiệt.

Ngay sau đó Hứa Mộ Nhan nhào vào trong ngực của anh, âm thanh nghẹn ngào, “Duẫn Kiệt... nó... bác sĩ đang cấp cứu, tôi vừa mới hiến máu, chỉ là còn không biết máu của tôi có thích hợp hay không... Lạp Minh, tôi thật là sợ, thật sợ hãi.”

“Đừng sợ, có tôi ở đây, Duẫn Kiệt sẽ không có việc gì, sẽ không.”

Kỳ quái, đang nghe Bùi Lạp Minh an ủi, Hứa Mộ Nhan co giật tâm tình rối loạn tựa như thoáng bình phục chút, cô ngẩng đầu chống lại đôi mắt lo âu đó, vẻ mặt phức tạp.

“Ồn ào....”

Cửa phòng cấp cứu chợt mở ra, vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng đi ra ngoài.

“Bác sĩ, con trai tôi như thế nào? Nó có vượt qua nguy hiểm không?” Hứa Mộ Nhan lảo đảo từ trong ngực của Bùi Lạp Minh đứng dậy, đi tới trước mặt bác sĩ hỏi.

“Rất xin lỗi, máu của cô không hợp với thằng bé, ba của nó đâu, để cho anh ta mau đến đây xét nghiệm, nếu như làm trễ nãi thời gian chữa trị, sợ rằng....”

Nghe được lời nói của bác sĩ, thân thể của Hứa Mộ Nhan không giữ được trọng tâm lảo đảo ngã về phía sau.

“Mộ Nhan! Mộ Nhan em không sao chứ?”

Bùi Lạp Minh sáng suốt nhanh tay đỡ được thân thể của cô.

“Mấy người đừng lề mà lề mề nữa, mau đi thông báo cho ba đứa bé đến bệnh viện ngay đi.”

Hứa Mộ Nhan cắn chặt môi hồng, làm thế nào, phải nói cho Bùi Lạp Minh biết Duẫn Kiệt là con trai của anh sao?

Có muốn không?

“Cố Vỹ, đến lúc này rồi, hai người còn ở chỗ này trái đẩy phải đưa lừa gạt sao, ba thằng bé rốt cuộc là ai, nếu như mấy người không muốn nhìn thấy thằng bé gặp chuyện không may, liền đi thông báo cho cha thằng bé mau!” Bùi Lạp Minh vọt tới trước mặt Cố Vỹ nắm lấy cổ áo của anh gầm nhẹ nói, âm thanh lạnh lẽo thật giống như băng tháng chạp, mang theo băng lãnh.

“Mấy người vẫn còn ở đó mè nheo cái gì, không muốn cứu thằng bé sao?” Bác sĩ cũng suốt ruột lo lắng thúc giục.

Thật không biết mấy người này đang nghĩ cái gì nữa, chuyện trước mắt không phải là cứu sống thằng bé quan trọng hơn sao?

“Bùi Lạp Minh, anh chính là bố của thằng bé.”

Một giây tiếp theo, lời nói của Cố Vỹ như một khỏa đạn nặng ký, oanh tạc đại não của Bùi Lạp Minh.

Sắc mặt anh thắng chốc biến đổi, đông lạnh bầu không khí ngột ngạt giống như không tiếng động dần dần lan tràn ở hành lang, không khí phảng phất quanh thân cũng như phút chốc bị đóng băng.

Mà ngực của anh thật giống như bị một lực lượng cường đại mà xa lạ đánh trúng, mà anh cũng không rõ là cái gì.

Chỉ cảm thấy một cỗ vui sướng khổng lồ thật giống như thủy triều che mất anh, vui sướng này chân thực như thế, vui sướng thuần túy đến vậy, không có bất kỳ tạp chất gì.

Thời gian trong nháy mắt giống như ngừng lại, mới vừa rồi trên hành lang còn ồn ào giờ lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhau.

Bùi Lạp Minh nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Cố Vỹ, trong mắt trừ khiếp sợ ra cũng không còn gì khác.

Hứa Mộ Nhan ngồi ở trên ghế khóc không thành tiếng nhìn hai người bọn họ.

Cô vốn định mang bí mật này giấu diếm đi, bởi vì cô biết nếu như Bùi Lạp Minh biết Duẫn Kiệt là con trai của anh, như vậy nhất định sẽ cướp thằng bé khỏi cô...

Không ngờ, không ngờ đúng lúc này lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Cô thà bị xe tông chứ không muốn nhắc đến chuyện đó.

“Anh là ba của đứa bé sao? Vậy còn sững sờ ở đây làm gì, mau đi lấy máu, đứa trẻ hiện tại mất quá nhiều máu, tùy thời có thể mất mạng đó.” Âm thanh của bác sĩ chợt vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch này.

“Sao.. sao có thể như vậy? Duẫn Kiệt sao lại có thể là con trai của tôi chứ?”

“Bùi Lạp Minh, lúc này rồi mà anh còn nói những lời như thế, tên không kiếp, anh có biết năm năm qua một mình Mộ Nhan nuôi dưỡng đứa bé vất vả như thế nào không, khi đó tôi nghĩ cô ấy có thể tiếp nhận tôi, để tôi đến chăm sóc hai mẹ con bọn họ, mà tôi biết trong lòng cô ấy còn có một người, cho nên tình yêu của tôi đối với cô ấy vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng, không muốn để cô ấy có thêm gánh nặng về tình cảm, nhưng anh thì sao? Anh đã làm gì được cho cô ấy, anh biết khi cô ấy biết tin anh sẽ kết hôn có tâm tình như thế nào không, anh biết cô ấy có nhiều khổ sợ sao, tôi thấy anh dường như cũng không hiểu, bởi vì anh sinh ra đã là một người lạnh lùng không có tình cảm rồi.”

Nói xong, Cố Vỹ vung một quyền về phía Bùi Lạp Minh, anh nhất thời không đứng vững, ngã ngồi xuống mặt đất.

“Bùi Lạp Minh, tôi nói cho anh biết, Duẫn Kiệt là con trai của anh, nó là con trai ruột của anh.”

Ngã xuống đất, đầu óc của Bùi Lạp Minh vẫn còn ở trong một mảnh hỗn độn, trong khiếp sợ.

Không thể nào, trên báo cáo xét nghiệm rõ ràng ghi rõ mình và nó không có quan hệ huyết thống.

Lý Tuấn cũng đã nói rằng báo cáo đó chưa hề có người xem qua, không phải sao?

Chuyện gì đã xảy ra?

“Ai nha, mấy người còn có tâm tình đánh nhau sao? Y tá, mau dẫn ba đứa trẻ đi lấy máu ngay.” Bác sĩ gấp đến độ trên trán và trên mặt đầy mồ hôi.

Rồi sau đó chỉ thấy y tá đến đỡ Bùi Lạp Minh đứng dậy, đi nhanh đến phòng lấy máu.

Giờ phút này Bùi Lạp Minh chỉ cảm thấy cả người thật giống như không còn trọng lực, mặc kệ cho y tá đỡ.

“Mộ Nhan, thật xin lỗi, mới vừa rồi anh quá vọng động rồi.”

“Thầy, không trách thầy, cứ coi như vừa rồi thầy không nói cho anh ấy biết thân phận của Duẫn Kiệt thì em vẫn sẽ nói, dù sao trước mắt vẫn là chuyện cứu Duẫn Kiệt quan trọng hơn.”

Đúng vậy, giờ phút này trừ nói ra bí mật cho Bùi Lạp Minh, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, không phải sao?

Chỉ là...

Chỉ là sau này đây?

Về sau anh, còn Hoắc Noãn, còn có cô nên làm như thế nào đây?

“Yên tâm đi, chỉ cần lấy máu của Bùi Lạp Minh cho Duẫn Kiệt là sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừ, em biết rồi..”

Bên kia, Hoắc Noãn một mình ngồi ngơ ngác trước gương, mặc cho nước mắt lăn xuống khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, chôn mặt sâu vào trong lòng bàn tay được bôi lớp sơn móng đỏ chót, trong mắt tràn đầy hận ý.

Bùi Lạp Minh, tại sao anh lại có thể đối xử như vậy với tôi, tại sao lại có thể?

Chẳng lẽ anh không biết, hôn lễ này quan trọng với cô như thế nào sao?

Chẳng nhẽ anh không biết, chú rể vô cớ vắng mặt, sẽ mang đến cho cô bao nhiêu khó chịu sao?

Hôm nay náo loạn như vậy, sau này cô còn có mặt mũi để gặp mặt người khác sao?

Nghĩ tới khi những khách mời đó rời đi, trong mắt còn ẩn nhẫn cười nhạo, cô liền có chút giận.

Hoắc Noãn càng nghĩ càng hận, tức giận trong mắt thật giống như hai cây đao sắc bén, làm cho người ta không giám nhìn thẳng.

“Cô còn mặt mũi ở chỗ này khóc sao?”

Lúc này, một giọng nói băng lạnh vang lên.

“Đi ra ngoài, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy anh.” Hoắc Noãn tiện tay rút mấy tờ khăn giấy vừa lau mặt, vừa nói.

“Cô nghĩ tôi nên nói cái gì cho tốt đây, con vịt đã đã đun sôi cô lại có thể để nó bay đi, thật sự là làm hỏng việc nhiều hơn thành công.”

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, suồng sã tứ phía chiếu lên thân hình cao lớn đó, ly rượu đỏ trong suốt lẫn ánh mặt trời khẽ đong đưa, trong ly rượu là màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, ở dưới ánh mặt trời lóe ra một ánh sáng mỹ diệu chói mắt.

Môi mỏng êm ái của người đàn ông như cánh hoa chạm vào miệng ly, chất lỏng màu đỏ, theo cổ họng tiến vào trong dạ dày vắng vẻ.

“Nếu như anh đến là để xem chuyện cười của tôi, vậy chúc mừng anh... anh đã thấy rồi.”

“Tôi không có thời gian đến xem chuyện cười của cô, chỉ là cô cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, ít nhất đứa bé trong bụng cô là lợi thế duy nhất hiện tại cô có.” Bùi Lạp Thần đung đưa ly rượu đỏ trong tay, vừa nói.

Trải qua thời gian năm năm mài rũa, gương mặt ngây thơ ban đầu đã sớm không còn tồn tại, đôi mắt ngây thơ đã không còn thuần khiết như lúc trước.

“Có thời điểm tôi thật hoài nghi, rốt cuộc là tại sao anh lại vô tình như vậy, nói thế nào đứa bé trong bụng của tôi cũng là con của anh, anh lại nhẫn tâm đem nó làm lợi thế?”

“Hoắc Noãn, cô quên rồi, nếu như không phải nể tình anh trai tôi còn có chút áy náy với cô, tôi làm sao có thể để cho cô nghi ngờ đứa bé của tôi, chúng ta chỉ là vì theo như nhu cầu, vì mục đích của từng người mà hợp tác thôi.”

“Anh!”

Ở trên thế giới này, từ Hứa Mộ Nhan ra, người phụ nào cũng không thể lọt được vào mắt của anh.

Trừ Hứa Mộ Nhan, những người phụ nữ khác nghi ngờ anh đều không có gì lạ.

Hoắc Noãn vốn định đem tức giận vẩy đến trên người anh ta, nhưng đúng lúc chống lại hai mắt bén nhọn của Bùi Lạp Thần thì bị khiếp sợ rụt về.

Cô chợt cảm thấy, người đàn ông này, so với Bùi Lạp Minh còn đáng sợ hơn!

Bình luận





Chi tiết truyện