chương 73/ 95

“Bùi .... Bùi tổng....là Mộ Nhan, sau khi cô ấy xem xong tạp chí... liền ngã xuống ngất xỉu rồi..”

Đám người vây xem lập ức tản ra,chỉ còn lại Hứa Mộ Nhan sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, bên cạnh cô là quyển tạp chí, nhan đề màu đỏ thật lớn lọt vào mắt anh, đôi mắt Bùi Lạp Minh đột nhiên tối sầm lại, trái tim đột nhiên run lên.

Rồi sau đó sắc mặt anh một mảng âm u, vội vàng tiến lên bồng cô lên, trong đôi mắt thâm thúy không giấu được vẻ lo lắng, bước nhanh vọt ra khỏi công ty, mang theo một trận gió lạnh....

Dọc theo đường đi, Bùi Lạp Minh trầm mặc, phóng viên giải trí làm sao lại biết được thông tin anh sẽ kết hôn chứ?

Anh nhớ rõ ràng là chưa bao giờ liên lạc qua với bất kỳ ký giả nào mà..

Chẳng lẽ....

Chẳng lẽ là Hoắc Noãn..?

Nhưng một giây tiếp theo anh lại loại bỏ đi ngay suy đoán này, bởi vì đêm khuya ngày hôm trước rõ ràng anh cùng với Hoắc Noãn mới nói đến chuyện này, anh khiêm tốn chọn ngày sau đó đơn giản cử hành hôn lễ đón cô về nhà, chỉ là sẽ không cùng cô đăng ký giấy kết hôn, hơn nữa tạm thời sẽ không cho phép Hứa Mộ Nhan ly hôn, không phải bởi vì Lý Tuấn còn chưa đưa kết quả giám định ADN của Cố Vỹ và Duẫn Kiệt, mà còn....

Còn hận cô?

Đúng vậy đi, hôm nay mình đối xử với cô như vậy cũng chỉ vì còn hận cô mà thôi.

Không ngờ cô lại dám qua mặt anh, cùng người đàn ông khác sinh con.

Mối hận này làm thế nào để cho anh nuốt trôi?

Anh cần một chút thời gian để buông xuống hận ý trong lòng...

Nhưng thật có thể buông xuống sao?

Anh cũng không biết...

Hoắc Noãn cũng đã ở trước mặt anh đảm bảo, cô sẽ không đưa chuyện bọn họ bí mật tổ chức đám cưới truyền ra ngoài, tránh cho những phiền toái không cần thiết, chỉ cần có thể an tĩnh sống ở bên cạnh anh là tốt rồi.

Anh tin tưởng cô, anh biết cô sẽ không lừa anh.

Thật sự là kỳ quái, những ký giả kia từ nơi nào biết được tin tức?

Thôi, việc cấp bách bây giờ là đưa Mộ Nhan đi bệnh viện quan trọng hơn.

“Bùi Lạp Minh... anh khốn khiếp... cái người này thật khốn khiếp...” Khi xe dừng lại trước đèn đỏ thì Hứa Mộ Nhan lại thấp giọng rù rì nói.

Mặc dù âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào lỗ tai anh.

Bùi Lạp Minh nhíu chặt lông mày quay đầu sang nhìn về phía cô.

Giờ phút này ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên mặt của Hứa Mộ Nhan, sắc mặt của cô giờ phút này có vẻ trắng xanh, lo lắng trong lòng anh cũng đi theo mà thay đổi.

Sau một giây trong lòng của anh lại đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó ở dưới nhà trọ cô, hình ảnh cô cùng Cố Vỹ hôn nhau, đáy lòng lo lắng tùy ý bị lửa ghen thay thế, trong tròng mắt lộ ra một vẻ lo lắng.

Rồi sau đó anh hướng người lại gần cô, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi anh, Bùi Lạp Minh dùng ngón tay trỏ khẽ xoa đôi môi của cô, nhẹ nhàng ma sát, nhưng lực tay ở ngón giữa lại không có cảm giác đang tăng lên, thật giống như muốn đem môi của cô miết đến tầng tiếp theo.

“Ưm....”

Cho đến khi Hứa Mộ Nhan cảm giác có chút bị đau mới khẽ kêu, anh mới dùng động tác lại, trong mắt mờ mịt thoáng chốc, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng.

“Hứa Mộ Nhan, nếu không bị tôi hành hạ đến chết, thì không có lệnh của tôi, cô phải sống cho thật khỏe mạnh vào đấy.” Anh ở bê tai cô nghiến răng nghiến lợi nói, âm thanh kia giống như băng, mang theo số mệnh...

Khi Hứa Mộ Nhan mở mắt ra thì gian phòng đã bị ánh sáng mặt trời rải đầy, nhìn hướng lên trên đỉnh đầu là trần nhà trắng toát, tiếp theo là mùi gay mũi của thuốc khử trùng.

Cô ngây ngốc mấy giây, cho đến khi ý thức rõ ràng, trong đầu liền thoáng qua tin tức Bùi Lạp Minh sắp cùng người khác kết hôn.

Một giây kế tiếp cô chỉ cảm giác có một loại đau nhức đang cuốn lấy toàn thân cô, nhất là đầu, lại đau đớn này lan tràn toàn thân, rót vào trong máu.

Giờ phút này cô không thể xác định rõ cơn đau này xuất phát từ đâu.

Anh tại sao có thể....

Anh tại sao có thể cưới người phụ nữ khác?!

Hô hấp của Hứa Mộ Nhan ngày càng trầm trọng, tròng mắt trong suốt dâng lên một tia đau đớn.

Cô rõ ràng nghe được từ đáy lòng mình phát ra một âm thanh, âm thanh kia là âm thanh nói cho cô biết, bất luận như nào cũng không thể để cho anh cưới người phụ nữ khác.

Coi như cô và anh đã không có biện pháp nào ở chung một chỗ, cô cũng không cho người phụ nữ khác ở bên cạnh anh, cùng anh chung giường chung gối.

Giờ phút này trong đầu cô đều là hình ảnh khuôn mặt của Bùi Lạp Minh.

Cô muốn gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết dù đã qua năm năm nhưng cô vẫn như cũ yêu anh, hơn nữa tình yêu này đã sâu tận xương tủy, không thể tiếp tục phai mờ.

Nhưng lúc cô cầm điện thoại di động lên thì bấm thế nào cũng không thể bấm được, ngón tay như nặng ngàn cân, trong lòng khổ cũng theo đó tăng lên, làm cho cô hít thở không thông.

Hứa Mộ Nhan biết ngày hôm nay cô đã không còn tư cách nào đi quản chuyện khỉ gió của anh nữa, nhưng cô lại không có cách nào làm bộ như cái gì cũng không biết.

Làm thế nào?

Chẳng lẽ muốn nói cho anh biết, Duẫn Kiệt là con trai của anh sao?

Nhưng ngộ nhỡ như là anh biết, con trai không cần cô nữa thì như thế nào?

Không được, không được, quyết không thể nói cho anh biết.

Vậy thì thẳng thắn hỏi anh, xem anh có yêu cô hay không?

Hứa Mộ Nhan mày đang nhớ cái gì?

Người Bùi Lạp Minh yêu là Hoắc Noãn, không phải mày.

Trời ơi, cái gì cũng không được, rốt cuộc cô phải làm sao, mới có thể ngăn cản anh cưới Hoắc Noãn đây?

Đang trong lúc cô cực khổ não thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Này...”

Quán trà Hoa Đô.

“Tôi vốn cho là đời này chúng ta cũng không thể gặp mặt.”

Hứa Mộ Nhan có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ phía đối diện.

Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đang cười hết sức rực rỡ dưới ánh đèn, cô có một đầu tóc dài đen nhánh như thác nước nghiêng xuống, mềm mại xõa xuống thắt lưng, đôi mắt tinh khiết như một vũng nước trong, không có một tia tạp chất, lông mi thật dài cong cong, đôi môi màu hồng đang cười dưới ánh đèn phát ra từng tia trơn bóng, không thể nghi ngờ người phụ nữ rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể rời tầm mắt.

Người phụ nữ quan sát tất cả xung quanh, trong đôi mắt chớp động phát ra một tia sáng trí khôn.

Không sai, đây chính là Hoắc Noãn, người phụ nữ khiến Bùi Lạp Minh nóng ruột nóng gan.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi cảm thấy co quắp hạ xuống, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.

“Không phải cô đến tìm tôi chỉ để nói mấy lời thôi chứ?”

“Xem cái này một chút đi.”

Trên mặt Hoắc Noãn nở một nụ cười, đẩy một túi tài liệu về phía trước mặt Hứa Mộ Nhan.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Hứa Mộ Nhan cầm túi văn kiện lên, mà nhìn bên trong lại là một tờ giấy xét nghiệm.

Mà dòng chữ ‘đã mang thai’ kia phút chốc biến thành hai con dao sắc bén, làm đau nhói hai mắt, cũng hung hăng ở trong lòng cô thọc hai nhát đao.

Từ trong quán trà đi ra ngoài, cả người Hứa Mộ Nhan giống như không có trọng lực đi trên đường, hai mắt lẫn vào trong ánh mặt trời lóe lên yếu ớt làm người thương, đầu óc trống rỗng.

Mà mấy lời của Hoắc Noãn nói vẫn còn quanh quẩn ở bên tai cô, hành hạ cả người của cô.

Cô muốn khóc, nhưng như thế nào cũng không khóc nổi, thật giống như trong thân thể chỉ còn lại đau đớn.

“Này này này, mau tránh ra, tránh ra.!”

Chỉ thấy cô va chạm với một chiếc xe đạp điện, suy nghĩ hỗn độn của Hứa Mộ Nhan nhất thời rõ ràng, ngay sau đó cả người di chuyển ngã sang bên trái, dưới chân chợt lảo đảo một cái rơi xuống dưới sông.

“Bùm” một tiếng, mặt nước dưới sông thoáng chốc hiện lên một mảng lớn bọt nước.

“Không tốt rồi, có người rơi xuống nước.... mau tới cứu người.”

“Sáng sớm nay tôi vừa mới từ trong bệnh viện đi ra, là Bùi Lạp Minh đi kiểm tra cùng với tôi, Hứa Mộ Nhan, tôi nghĩ ảo tưởng muốn trở về bên cạnh anh ấy của cô nên chết non đi.” Hứa Mộ Nhan rơi vào trong nước. chỉ cảm thấy câu nói kia của Hoắc Noãn ngày càng rõ ràng, từng câu từng chữ đều như đang lăng trì lòng cô.

Cô không có bất kỳ giãy giụa nào, mặc cho nước lạnh lẽo ngập qua thân thể của cô, nước tràn vào mũi, cô nín thở, thân thể dần chìm vào đáy nước.

Hoắc Noẵn nói không sai, giấc mộng của cô nên tỉnh rồi....

“Bùm...”

Chợt một bóng người màu trắng nhảy vào trong nước, như sấm nổ nâng lên một tiếng.

Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy có một đôi tay bắt được tay của cô, đầu ngón tay hưng hăng cấu vào tay của cô, cả người cô bị lôi ra khỏi mặt nước, một ngụm nước từ trong miệng khạc ra, ý chí tan rã từ từ tình táo lại.

Cô mở đôi mắt ẩm ướt ra, dưới ánh nắng mặt trời hình ảnh khuôn mặt của Bùi Lạp Minh đập vào trong mắt, tóc ướt nhẹp giỏ giọt trên vai.

Là anh cứu cô?

Cuộc sống của cô từ đầu đến cuối đều đáng châm chọc đến cực điểm, người gây ra thương tích trên khắp người cô cũng là anh, người hôm nay cứu cô cũng là anh.

Hứa Mộ Nhan ngồi trên cỏ bị đông cứng ho khan vài tiếng, sau đó đẩy tay của anh ra, lảo đảo đứng lên, cánh tay vô lực liền bị anh lôi trở lại.

“Bùi Lạp Minh anh buông tôi ra, hai người kết hôn đi, đừng đến trong nom tôi.”

“Hứa Mộ Nhan, cô điên rồi có phải hay không, ban ngày ban mặt lại ra sông tự tử hả?” Quang cảnh lần lượt thay đổi, mặt của Bùi Lạp Minh âm lãnh khó lường.

“Sống chết của tôi không có liên quan gì tới anh, không phải anh vẫn luôn rất hận tôi sao? Nếu như tôi chết rồi, không phải anh có thể vui vẻ sống qua ngày cùng Hoắc Noãn sao? Đây không phải là điều anh vẫn muốn sao?” Hứa Mộ Nhan nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn anh, rồi sau đó đưa tay đẩy tay của anh ra tiếp tục đi.

“Ai nói tôi thấy em chết, tôi liền sảng khoái?” Hai mắt Bùi Lạp Minh thâm thúy tràn đầy sắc bén, thổi mạnh gương mặt của cô, sau khi bắt được cánh tay của cô bất giác tăng thêm sức lực, như muốn ngắt tay của cô ra mới hả giận.

Nhưng cánh tay đau đâu thể so với sự đau đớn trong lòng của cô lúc này.

Mắt thấy người đàn ông mình yêu thương sắp sửa cưới người phụ nữ khác về nhà, hơn nữa người phụ nữ đó hôm nay lại mang thai con của anh, cái này làm thế nào lại không khiến cho cô đau lòng muốn chết đây?

“Hoắc Noãn, mang thai?” Hứa Mộ Nhan chợt nói.

Nghe vậy, Bùi Lạp Minh ngạc nhiên giật mình đứng ở đó, trong mắt xẹt qua sự mất tự nhiên cùng lúng túng, “Em biết?”

“Tôi không nên biết sao?” Cô tự giễu nâng khóe môi lên, lại cười không nổi, nước mắt hiện lên trên mặt giống như khóc thút thít, làm cho anh thấy phải đau lòng một hồi.

Đúng vậy, cô rất nhanh sẽ trở thành vợ trước của anh rồi, tất nhiên là không có tư cách biết rồi, không phải sao?

Một giây tiếp theo, trong lòng anh vừa động, bắt được cánh tay ướt đẫm của cô kéo cô vào trong ngực, “Tôi không phải cố ý muốn gạt em.”

Hứa Mộ Nhan không nói thêm lời gì nữa, tay trái đưa về phía tóc của mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười hết sức yếu ớt, đột nhiên trên vai bỗng dưng như gai đâm đau dữ dội, Bùi Lạp Minh rên lên một tiếng nhìn về phía vai trái của mình, chỉ thấy tay cô cầm cặp tóc cắm vào vai anh, máu đỏ tươi, lẫn vào áo sơ mi như mực giấy bình thường tản ra, như bông hoa diêm dúa nở rộ...

Cài tóc cuối cùng, một viên trân châu tinh khiết tản ra sâu kín quang, đâm vào con mắt...

Bình luận





Chi tiết truyện