chương 55/ 95

Nhưng dù có như thế nào thì ít nhất cô vẫn còn giữ được trong sạch, tựa như giữ lại cho mình một chút tự tôn.

Nhưng một chút tự tôn này anh cũng muốn cướp đi?

Tại sao anh lại có thể mượn cớ say rượu mà làm tổn thương như vậy cô chứ?

Hai tay Hứa Mộ Nhan nắm thật chặt lại, đáy lòng là một mảnh thê lương.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh lướt qua gương mặt của cô. Hình như đây là lần đầu cô cảm thấy thì ra gió đêm cũng có thể lạnh thấu xương đến vậy.

Thời điểm rạng sáng, Hứa Mộ Nhan có chút bất lực mở hai mắt ra, từng trận đau nhức trên người đánh tới, cô khẽ nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Bùi Lạp Minh đang ngủ say bên cạnh, nội tâm co thắt từng trận.

Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan nâng cơ thể đau đớn không còn sức lực lên, đi đến bên của sổ, gió đập thẳng tới, từng trận cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt, làm cho lòng cô chợt thanh tĩnh.

Đêm qua, chắc là vì anh uống say nên mới vào nhầm phòng, không biết sau khi anh tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo thì sẽ phải giải thích tình cảnh này như thế nào nữa.

Anh sẽ không cho rằng cô thừ dịp anh uống say mà quyến rũ anh chứ?

Đến lúc đấy anh chỉ thêm coi thường cô hơn mà thôi.

Không được, cô không thể cho anh cơ hội chửi bới, coi thường nhân phẩm của mình thêm nữa.

Hai tay Hứa Mộ Nhan vòng chặt mình, đưa đôi mắt trong veo nhìn bầu trời đêm mù mịt, khắp trên người vẫn là hương vị của anh.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại những việc xảy ra tối qua, tâm hồn treo lơ lửng không thể xác định trong không gian. Cô không thể tin tất cả mọi việc cứ như vậy mà xảy ra, cô chưa từng nghĩ đến ban đêm, một tình huống cô chưa bao giờ nghĩ tới...

Giờ phút này, cô không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.

Cô rất muốn khóc, nhưng lại không tìm được lý do để bản thân rơi lệ.

Rồi sau đó, Hứa Mộ Nhan mặc thêm áo ngủ, đi tới phòng của Hạ Tình cách đó không xa, gõ nhẹ vào cửa phòng.

Cô còn tưởng rằng Hạ Tình đã ngủ say bên trong, nhưng chỉ gõ vài tiếng đã có người ra mở cửa.

Bây giờ Hứa Mộ Nhan mới thấy cô ta còn chưa tẩy trang, quần áo mặc chỉnh tề, xem ra cả đêm không ngủ.

Cô ta vẫn thức để đợi Bùi Lạp Minh sao?

Hạ Tình thấy Hứa Mộ Nhan thì hai mắt lóe sáng, tức giận trong ngực dần bốc lên. Hứa Mộ Nhan tới để khoe khoang cô ta và Bùi Lạp Minh đã thực sự là vợ chồng sao?

Nghĩ tới đây, hai gò má bởi vì tức giận mà ửng hồng, hai tay nắm chặt hãm sâu trong tay áo, trong mắt tràn ngập đich ý.

Thật ra thì, từ khi cô bắt đầu vào ở trong biệt thự này, Bùi Lạp Minh sắp xếp cho cô ở trong một căn phòng, không cùng cô ở trong một phòng, nói là lúc ngủ sợ không cẩn thận động trúng bụng của cô.

Tất nhiên Hạ Tình biết đây chỉ là một cái cớ thôi, nhưng cô cũng không quá ép buộc Lạp Minh, dù sao mục đích của cô cũng chỉ là thân phận đại thiếu phu nhân, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Bùi Thị, sau đó đuổi Hứa Mộ Nhan ra khỏi nhà.

Mà tối hôm qua sau khi về nhà, Bùi Lạp Minh nói muốn đến thư phòng để xem tài liệu, Hạ Tình biết nhất định là anh đang suy nghĩ chuyện của Hứa Mộ Nhan, vì không muốn cho anh tiếp tục phền lòng vì chuyện của Hứa Mộ Nhan, cô cố ý từ trong phòng bếp lấy ra một chai rượu đỏ cho Bùi Lạp Minh, cô đợi anh uống say, sau đó sẽ dẫn anh về phòng của mình.

Ai ngờ lúc Bùi Lạp Minh đã say chuếnh choáng, lại nói cô về phòng ngủ trước, anh muốn ngồi một mình.Hết cách, cô đành phải về phòng trước, tính toán một lát nữa chờ anh ngủ say lại dìu anh trở về phòng của mình.

Nhưng thời điểm cô quay trở lại thư phòng thì đã không còn dáng của Bùi Lạp Minh.

Khi đi ngang qua phòng của Hứa Mộ Nhan, nghe được tiếng tranh cãi của Hứa Mộ Nhan và anh, thì ra anh ấy đi tìm cô ta.

Một phút kia, Hạ Tình biết rằng kế hoạch của mình phải nhanh chóng thực hiện, tránh cho Hứa Mộ Nhan làm cản trở đường đi.

Đúng ở cửa, Hứa Mộ Nhan không ý tới ánh mắt địch ý của Hạ Tình, nhàn nhạt mở miệng: “Giúp tôi đưa Bùi Lạp Minh trở về phòng của cô.”

Nghe vậy, Hạ Tình ngạc nhiên, lời nói của Hứa Mộ Nhan như một tia sấm đánh trúng Hạ Tình, có chút giật mình không hiểu nổi.

“Đi thôi, thừa dịp anh ta ngủ đang ngủ say còn chưa tỉnh....” Nói xong, Hứa Mộ Nhan xoay người trở về phòng, không để ý đến sắc mặt của Hạ Tình.

Đây chính là kết quả mà Hạ Tình mong muốn chứ?

Cô sẽ tác thành cho Hạ tình, dù sao đối với Bùi Lạp Minh cô cũng đã tâm tàn ý lạnh, không muốn ôm lấy bất kì ảo tưởng nào nữa....

Mặc dù không biết Hứa Mộ Nhan có âm mưu gì, nhưng mà cô rất hi vọng sau khi tỉnh lại, người đầu tiên Bùi Lạp Minh nhìn thấy chính là cô.

Rồi sau đó hai người lảo đảo đưa Bùi Lạp Minh đang ngủ say về phòng của Hạ Tình, không để ý rằng đằng sau có một đôi mắt đang dõi theo các cô...

Một phút kia, khi Hạ Tình đưa anh vào trong phòng, Hứa Mộ Nhan âm thầm thề, từ nay về sau cô và anh sẽ không còn dính líu gì nữa...

Sau khi nhìn thấy Hứa Mộ Nhan đã đi vào trong phòng, Hạ Tình vội vàng đi vào nhà vệ sinh, tháo trang sức, rồi sau đó cởi hết quần áo trên người mình, nằm bên cạnh Bùi Lạp Minh, trong lòng tràn lên một mảnh ngọt ngào.

Lạp Minh, cuối cùng anh chỉ thuộc về em!

Ngày tiếp theo, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ.

Bùi Lạp Minh mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, cánh tay cũng rất đau nhức, dùng hết sức giơ tay lên, chợt chạm đến một khối mềm mại, trong lòng không khỏi kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ cảm thấy có một cách tay trắng muốt đang quấn quanh trên tay phải anh như con bạch tuộc, Hạ Tình dựa vào anh ngủ ngon lành, khuôn mặt một mảnh hồng hào.

Đầu Bùi Lạp Minh ‘oanh’ một tiếng, chẳng biết tại sao, huyết sắc trên mặt giờ biến mất hết. Anh có chút không biết làm sao kéo cánh tay của Hạ Tình đang quấn quanh cánh tay anh ra.

Mà anh vừa ngồi dậy, Hạ Tình đã tỉnh lại nhưng cô vẫn nằm như cũ giả vờ ngủ, cặp mắt ti hí, dùng một chút khe mắt nhìn Bùi Lạp Minh.

Chỉ thấy vẻ mặt anh như có chút mê mẫn, có chút thất vọng, lông mi hơi nhíu lên, đôi tay lúc mặc quần áo hơi run rẩy.

Tim Hạ Tình thót lại, mắt thấy anh mặc xong quần áo sắp đi xuống giường, cô lập tức khẽ cử động, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ vươn cánh tay ra kéo cánh tay phải của anh.

Áo ngủ của cô mở một nữa, lộ ra màu trắng hồng lăn tăn trước ngực, một đôi mắt thanh tịnh và đẹp đẽ dồn dập đắm đuối chăm chú đưa tình với Bùi Lạp Minh.

Thấy thế, vẻ mặt Bùi Lạp Minh chợt thay đổi, đầu hơi đau, “Đừng làm loạn, cô cứ ngủ tiếp đi, an tâm dưỡng thai, buổi tối mới có sức làm sinh nhật.”

Nói xong, cúi người đặt một nụ hôn lên trán Hạ Tình, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hai mắt Hạ Tình chợt lóe, thì ra anh vẫn còn nhớ sinh nhật của cô, vậy là trong lòng anh có cô đúng không? Đáy lòng của cô nhất thời xông lên một sự vui sướng.

Vẻ mặt Bùi Lạp Minh có chút hốt hoảng đi ra khỏi phòng, đi rất vội vã, trong lòng như có thứ gì đó ngăn lại, rất khó chịu.

Mà trong đầu từng đoạn triền miên bị đứt đoạn, anh vốn tưởng rằng đó chỉ là mơ, không ngờ thì ra sau khi anh uống rượu say đã cùng Hạ Tình triền miên.

Xem ra, tối qua anh uống hơi nhiều.

Nhưng chẳng biết tại sao, trước mắt của anh lại hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Mộ Nhan.

Kể từ lúc cô gả cho anh đến nay, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy, vì sao dáng vẻ cô khóc lại chân thực, bi thương đến vậy.

Bùi Lạp Minh lắc đầu một cái, nhất định là anh nghĩ sai rồi, một cô gái cái gì cũng không để ý đến như Hứa Mộ Nhan thì làm sao có thể mềm yếu trước mặt anh được?

Nhưng khi anh đến gần phòng của Hứa Mộ Nhan thì bước chân thoáng dừng một chút, nhưng cũng rất nhanh đã đi đến phía cầu thang.

Hứa Mộ Nhan chỉnh đốn mình xong, chuẩn bị đi làm, khi cô lấu điện thoại ở bên cạnh gối lên thì một chiếc khuyên tai kim cương đập vòa mắt cô, khuyên tai này hẳn là Hạ Tình làm rơi tối qua lúc cùng cô đỡ Bùi Lạp Minh về phòng.

Rồi sau đó cô đem khuyên tai đi tới phòng của Hạ Tình, muốn gõ cửa nhưng phía bên trong lại vang lên một giọng nói bén nhọn, “Anh đừng ép tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp để sớm đưa cho anh, nhưng nếu để chuyện này cho người khác biết, anh cũng đừng nghĩ đến cái gì nữa.”

Hạ Tình đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?

Có chuyện gì mà không thể nói cho người khác biết?

Khi Hạ Tình mở cửa liền nhìn thấy Hứa Mộ Nhan, sắc mặt trắng bệch, trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt...

“Cô... cô làm gì mà đứng ở đây không nói tiếng nào hết!” Tâm tình Hạ Tình hơi kích động, cắn chặt đôi môi hồng, trong mắt sắc bén như có lưỡi dao lợi hại.

Vì sao cô ta khẩn trương như vậy?

“Tôi không có thời gian để nghe cô nói chuyện điện thoại, đây là khuyên tai mà tối qua cô đánh rơi ở phòng của tôi.”

Thấy chiếc khuyên tai kim cương trong tay Hứa Mộ Nhan, sắc mặt Hạ Tình thoáng dịu lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Mộ Nhan hẳn là vừa rồi không nghe được cuộc đối thoại bí mật với người khác của Hạ Tình.

“Cám ơn cô.” Hạ Tình cầm lấy khuyên tai cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi xuống lầu.

Nhìn thấy hai vai của Hạ Tình run run, trong mắt Hứa Mộ Nhan thoáng qua tia nghi ngờ, cô ta đang làm trò quỷ gì nữa?

Buổi tối, Hứa Mộ Nhan thật sự không muốn về nhà tham gia sinh nhật của Hạ Tình, nhưng chuyện lại không thể do cô làm chủ được, bởi vì sau khi tan việc lúc cô đi ra khỏi bệnh viện lập tức thấy xe của Bùi Lạp Minh dừng ngay cửa bệnh viện.

Xem ra, anh không tra tấn cô đến thương tích đầy mình thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.

Mặt Hứa Mộ Nhan không có cảm xúc gì lên xe, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện. Mặc dù ngồi chung một xe nhưng giữa bọn họ lại như cách nhau một dải ngân hà, không ai có thể vượt qua.

Ban đêm có trăng sáng sương lạnh, biệt thự như bao phủ trong một vùng ánh sáng màu bạc.

Mà sinh nhật của Hạ Tình lại được tổ chứa ở bãi đất trống trong hoa viên bên cạnh đài phun nước. Vì không muốn để mọi người tới tham gia bữa tiệc nghi ngờ quan hệ của anh và Hạ Tình nên anh đã cố ý nói Hạ Tình là em gái, bà con xa của anh.

Tâm tư của anh đúng thật là đủ kín đáo.

Mẹ Bùi vốn phản đối chuyện Hạ Tình tổ chức tiệc sinh nhật trong nhà, dù sao thì để cho một người phụ nữ không thân phận như vậy được ở lại trong nhà đã là nhượng bộ lớn nhất của bà rồi.

Nhưng miệng của Hạ Tình như được quét mật đường, dụ dỗ làm tâm tình của mẹ Bùi vui thích, hơn nữa trong bụng còn có cháu của bà cho nên cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Mà tiệc sinh nhật lần này hoàn toàn đều là bàn tốt của Hạ Tình và Bùi Lạp Minh, còn Hứa Mộ Nhan lại thật sựõ giống như biến thành người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh hồ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bể phun nước, gió đêm đập vào mặt, trong không khí tràn đầy mùi hoa thơm ngát, cô bất giác vươn tay cảm nhận nước mát mẻ.

Dưới ánh trăng tóc đen càng làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi như tuyết của cô. Khí chất khi giơ tay nhấc chân hoàn hảo tự nhiên. Giữa chân mày nhàn nhạt nhăn lại, như phảng phất một loại sương mù bao trùm lấy dung nhan thanh lệ dịu dàng của cô.

Đúng lúc này, bên tai cô vang lên từng âm thanh trong trẻo xinh đẹp:

- Chị Mộ Nhan, thì ra chị ở đây, khách mời đều đã tới đông đủ, sao chị còn đứng đây.

Hạ Tình mở miệng một tiếng chị, làm ra cực kỳ thân thiết.

Lông mày Hứa Mộ Nhan khẽ nhíu, giờ khắc này khuôn mặt kiều mỵ của Hạ Tình không dấy lên một tia hảo cảm nào của cô. Trực giác của cô nói cho cô biết, cô gái này cũng không nhu mì, điềm đạm tựa như bề ngoài.

- Hai chúng ta không quen, cô cần gì lấy lòng trước mặt tôi? Vẫn nên giữ lại hơi sức đi lấy lòng Bùi Lạp Minh đi"

Hứa Mộ Nhan nói xong lập tức đi tới bàn của mẹ Bùi bên kia.

Mặc dù thái độ kiêu ngạo và thanh cao của Hứa Mộ Nhan làm cô rất không thoải mái, nhưng ở trước mặt khách khứa tất nhiên cô sẽ không so đo, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu. d'iễn đ'àn l'ê q'uý đ'ôn Trước mắt quan trọng nhất là buộc lòng của Bùi Lạp Minh lại, như vậy cô về sau ở nhà họ Bùi mới có thể càng ngày càng tốt, những người khác cô hoàn toàn không cần để trong mắt!

Hạ Tình chậm rãi đi tới bên cạnh bạn tốt Lâm Tố, thì thầm mấy câu bên tai cô ta, Lâm Tố hiểu ý cười cười.

Hứa Mộ Nhan, đợi lát nữa tôi sẽ khiến cho thanh cao của cô dậy không nổi, khiến cho cô mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy!

Nhiều món ăn mỹ vị trân quý dưới ánh trăng, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Hứa Mộ Nhan tùy tiện gắp mấy món ăn, vì bây giờ cô không có khẩu vị gì, chỉ muốn bữa tiệc này kết thúc sớm một chút.

- Tôi nghe nói thiếu phu nhân của nhà họ Bùi đa tài đa nghệ, không biết có thể tấu một khúc dương cầm làm thành quà tặng mừng sinh nhật cho tiểu thư Hạ Tình không? - Trong các khách mời của bữa tiệc cách đó không xa chợt hiện ra một cô gái vóc dáng mảnh mai cất giọng nói.

Giọng Lâm Tố có chút lạnh lùng, một đôi mắt đen trong trẻo thâm sâu nhìn về phía Hứa Mộ Nhan quan sát một phen, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, trên vẻ mặt toàn bộ đều là kiêu căng.

Hứa Mộ Nhan cảm thấy được cô gái cô vốn không quen biết đó tràn đầy địch ý với cô.

Muốn cô vì Hạ Tình đàn khúc dương cầm góp vui, Hạ Tình nhận được sao?

Khi Hứa Mộ Nhan định mở miệng sắp, các khách mời đang thưởng thức thức ăn ngon rối rít ồn ào lên, cũng kêu cô đàn một bản.

Bùi Lạp Minh ngồi cách đó không sắc mặt đông lại, đôi mắt đen sắc bén thoáng rủ xuống trong ánh đèn với bóng mơ, làm người ta không thấy rõ suy nghĩ của anh.

- Không bằng, tôi và chị dâu cùng nhau tấu chung một bản. - Lúc này, Bùi Lạp Thần vẫn im lặng đột nhiên cười đứng dậy mà nói, rồi sau đó phân phó người giúp việc mang piano trong phòng khách ra.

Tóc của cậu bị gió thổi có chút xốc xếch, hai mắt xanh đen lóe sáng so với sao còn sáng hơn, da trắng phiếm đỏ hồng nhàn nhạt, đôi môi tựa như cánh hoa mềm mại vậy, hiện lên trẻ trung xinh đẹp, khách mời nữ tham dự không khỏi bị cậu hấp dẫn.

Hứa Mộ Nhan không ngờ Bùi Lạp Thần lại đột nhiên đề nghị cùng cô đàn, cũng tốt, có cậu ấy có lẽ lúc cô đàn ra không khí sẽ không quá lúng túng, cũng có thể thoải mái chút.

Nghĩ vậy, trên môi cô dường như hiện lên nụ cười yếu ớt, dưới ánh trăng chiếu xuống như có như không, cực kỳ xinh đẹp dịu dàng.

Thoáng cười này không khỏi làm cho sắc mặt Bùi Lạp Minh đang ngồi trong bữa tiệc cứng đờ. Sắc mặt dù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng sâu trong mắt lại thoáng qua tức giận không dễ dàng phát hiện.

Hứa Mộ Nhan thản nhiên đii tới trước dương cầm, ngồi xuống.

Bốn ngón tay mượt mà cùng khẽ đặt lên dương cầm, hai người nhìn nhau, rồi sau đó đầu ngón tay đánh xuống, một chuỗi tiếng đàn chậm rãi vang lên.

Trong lúc này, tiếng đàn trong suốt tươi đẹp lan tỏa trong màn đem tối thanh tịnh và tĩnh mịch.

Ánh trăng sáng trong veo theo tiếng đàn chiếu xuống.

Tiếng nước chảy róc rách theo tiếng đàn lay động.

Tiếng đàn làm say bóng đêm, càng làm say lòng người hơn.

Trong nhất thời, vẻ mặt mọi người đều là ngạc nhiên, tất cả không lên tiếng, giống như sợ phá hư tiếng đàn tuyệt vời này.

Chỉ có đầu lông mày một người càng lúc càng nhăn, trong mắt sâu tràn đầy sắc bén không giấu được, cứ thế một ly uống tiếp một ly. . .

Cuối cùng tiếng đàn im bặt dừng lại, mọi âm thanh đều yên lặng chỉ còn lại ánh trăng sáng và tiếng nước chảy róc rách của đài phun nước.

Hai người phối hợp ăn ý như một bài thơ, một bức tranh, giai điệu đều uyển chuyển và xót xa, tình cảm dâng trào mãnh liệt. Giờ phút này tất cả mọi người đắm chìm trong không khí hai người bọn họ cùng tạo nên, tinh thần say mê, cảm động khó hiểu.

Hồi lâu mọi người mới từ trong cơn kinh hoàng quay trở lại, tiếng vỗ tay liên tục không ngừng, khen không dứt miệng.

Mà Hạ Tình đã sớm nghe đến ngây người, đôi mắt đen trong trẻo thoáng qua sự đè nén, sợ hãi, chỉ chốc lát những thứ ánh sáng này đều hóa thành ghen tỵ.

Cô vốn tưởng rằng Hứa Mộ Nhan chỉ biết xem bệnh mà thôi, cho nên lòng mới tràn đầy tự tin bảo Lâm Tố đề nghị khiêu khích với cô ta, đợi cô ta luống cuống hết sức mất thể diện cô sẽ đứng ra chủ động vì mọi người đàn một bài hát, làm cho Bùi Lạp Minh biết rõ chỉ có cô mới có thể xứng với anh!

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, chút mưu kế của cô lại hoàn toàn ngược lại, khiến Hứa Mộ Nhan trong khoảnh khắc giành được thừa nhận và tán thưởng của mọi người!

Điều này khiến cô sao có thể không hận?

Hứa Mộ Nhan, lần này coi như số cô gặp may!

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, hứng khỏi đánh đàn của Hứa Mộ Nhan nổi lên, lập tức đi tới phòng đặt dương cầm trên tầng hai.

Đối với dương cầm cô vẫn có sự yêu thích khó hiểu, nếu như lúc trước không phải ba cô cố ý bảo cô làm bác sĩ, tiếp nối nghề chính nhà họ, có lẽ giờ này cô đã là một giáo viên dạy dương cầm rồi.

Khi cô đang có hứng thú đánh đàn thì một người di tới, Hứa Mộ Nhan ngước mắt nhìn cô ta một chút, không tiếp tục đánh đàn nữa.

Giai điệu im bặt, dư âm động lại trong không trung.

- Chị Mộ Nhan tỷ, đàn rất hay sao chị không đàn nữa, giai điệu vừa rồi thật dễ nghe, nếu như không phải em mang thai, thật sự muốn theo khúc nhạc nhảy một bài đấy.

- Sao cô lại tới đây? Trở về phòng cô an tâm dưỡng thai đi.

- Là như vậy chị Mộ Nhan, em cảm thấy gần đây cơ thể có chút không thoải mái, nghe nói thuốc bắc dưỡng thai đối với phụ nữ có thai rất tốt, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn vừa hay chị là bác sĩ nên em muốn nhờ chị ngày mai tan việc lấy một ít về nhà cho dì Dung nấu giúp em. Chị cũng biết em mới mang thai, thai rất không ổn định, cần ở nhà an tâm tĩnh dưỡng một chút.

Hứa Mộ Nhan nhìn ánh mắt e thẹn dáng vẻ thành khẩn của Hạ Tình, không khỏi sửng sốt.

Từ xưa tới nay trong phim truyền hình những thứ mượn mang để âm mưu quỷ kế cô cũng xem qua không ít, Hạ Tình sẽ không chơi loại thủ đoạn hèn hạ này hãm hại cô chứ?

- Chị Mộ Nhan, chị cũng biết em yêu Lạp Minh rất nhiều, có bao nhiêu quan tâm tới đứa bé này, nếu như đứa bé này không giữ được, bác sĩ nói về sau em sẽ rất khó mang thai nữa. Đứa bé này là sinh mệnh của em, em không thể mất đi nó! Coi như em xin chị được không? - Cô vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lả chả, Hứa Mộ Nhan thấy vậy trong lòng bị hãm lại.

Lúc Hứa Mộ Nhan vô cùng do dự chợt thấy hai đầu gối Hạ Tình mềm nhũn, đã quỳ trước mặt cô!

Hai mắt chảy ra hàng nước mắt mông lung sương mù, điềm đạm đáng yêu mà nhìn cô.

Ánh mắt như vậy đừng nói là đàn ông nhìn lâu không đành lòng, ngay cả Hứa Mộ Nhan cũng không nhịn được có chút yếu lòng.

Thôi, có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, Hạ Tình muốn hoàn toàn có Bùi Lạp Minh bao nhiêu cô là rõ ràng nhất, giúp cô ta lấy chút thuốc bắc cho phụ nữ có thai cũng không có gì, hơn nữa bản thân cô đối với cô ta mà nói cũng không hề có uy hiếp đáng nói, không phải sao?

- Được rồi được rồi, cô mau đứng dậy đi, ngày mai tôi giúp cô mang ít thuốc ở bệnh viện về.

- Vậy thì phiên chị Mộ Nhan rồi, chị yên tâm, chờ sau khi đứa bé bình an ra đời, em bảo Lạp Minh sắp xếp cho chúng em nơi ở khác, sẽ không quấy rầy chị nữa.

Từ sau khi giao thuốc dưỡng thai cho Hạ Tình, đáy lòng Hứa Mộ Nhan luôn không khỏi hiện lên cảm giác bất an. Có điều lúc cô bốc thuốc đều liên tục trải qua kiểm tra, còn cố ý nhờ các bác sĩ phụ khoa khác trong bệnh viện chỉ bảo, cho nên sẽ không có vấn đề gì chứ?

(hết chương)

Bình luận





Chi tiết truyện