chương 42/ 95

Đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, bọn họ không hẹn mà nhìn về phía âm thanh kia, chỉ thấy cái vợt bị Bùi Lạp Minh vứt trên mặt đất, Giờ phút này giống như con cá chết đáng thương nằm ngang trên mặt đất.

Rồi sau đó anh chậm rãi đi tới góc, cúi người lấy khăn lông màu trắng ra từ trong túi xách thể thao dưới lau lau mồ hôi phập phồng trên mặt, cầm nước suối trong một cái túi khác rót vào trong miệng mình.

Hứa Mộ Nhan và An Thần rối rít đi về phía anh, anh đẩy cửa kính ra thoáng nhìn thấy Hứa Mộ Nhan, ánh mắt chợt hiện lên một tia hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ có một giây anh lập tức khôi phục lạnh lùng trước sau như một, lạnh giọng mở miệng:

- Cậu liên lạc cho Vương luật sư và Lưu luật sư sáng sớm ngày mai đến công ty họp, mặt khác ra sức thu thập tất cả các tài liệu liên quan, trước cuộc họp ngày mai để trên bàn tôi.

Nhìn bộ dạng anh bình tĩnh phân phó An Thần làm việc, chắc hẳn anh đã biết cái tình huống đột phát kia rồi.

- Được, Bùi Tổng.

Sau khi An Thần đi, chỉ còn lại Hứa Mộ Nhan ngây ngốc đứng ở đó, vừa nghĩ tới chuyện hôm nay là sinh nhật anh mà mình cũng không biết, cả người cô nhất thời tựa như đứa trẻ phạm sai lầm đang đợi bị phạt.

Bùi Lạp Minh đi tới ngồi xuống trên ghế dài, liếc mắt về phía không gian còn lại trên ghế dài:

- Ngồi đi.

Hứa Mộ Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống mới phát hiện vô số lời nói mở đầu mình định bắt chước vào giờ khắc này đột nhiên tan thành mây khói, lại tính toán nên mở miệng nói gì tiếp theo. Giọng anh trầm thấp hỏi:

- Cô ăn cơm tối chưa?

"Ừng ực ừng ực. . ." Còn chưa mở miệng, bụng đã nóng lòng không đợi kịp mà thay cô trả lời.

Thấy thế, Hứa Mộ Nhan nhất thời cảm thấy rất ngượng, như không có việc gì cúi đầu nhìn sàn nhà, hi vọng vừa rồi anh không nghe thấy, nhưng, anh vẫn nghe thấy thôi!

- Cô đến đại sảnh trước đợi tôi... tôi đi tắm, 5 phút sau trở lại.

Lúc này trên đường phục vụ dẫn Hứa Mộ Nhan đến đại sảnh, cô mới nhận thấy được đèn cả tòa trung tâm thể thao này ngọn đã tắt hơn phân nửa, cũng chỉ còn dư lại mấy cái vẫn sáng ở giữa phòng của Bùi Lạp Minh.

Mà mấy vị phục vụ làm thêm giờ trước mắt này hình như cũng không có ý đuổi người. Cô thuận miệng hỏi một người đang bưng trà phục vụ cho mình:

- Bình thường mấy giờ đóng cửa?

- Chúng tôi thường đóng cửa lúc chín giờ, sau khi làm xong công việc dọn dẹp, đại khái chín giờ rưỡi sẽ tan việc về nhà.

Hứa Mộ Nhan cúi đầu liếc đồng hồ trên cổ tay, kim dài chỉ vào số 12, kim ngắn ở số 10, thì ra là đã 10 giờ rồi.

- Nhưng hôm nay là ngoại lệ, vì Bùi Tổng là Vip của chúng tôi, muốn vận động đến rất trễ cũng không có việc. Nơi ngài vừa mới đi ra là phòng đánh bóng dội tường dành riêng cho Bùi tổng dành. . .

- Phòng đánh bóng dội tường riêng?

- Vâng, hàng năm Bùi tổng đều bao thuê sân bóng có tường ngăn kia, cho nên bất luận vào thời điểm nào, nếu Bùi tổng muốn đánh bóng, muốn đánh bao lâu cũng không có vấn đề gì.

- A. . . hiểu. . . - Quả nhiên khi người có tiền tức giận hoặc cảm xúc không tốt muốn phát cũng rất xuất sắc!

- Hiểu chuyện gì? – Ngay sau dó, giọng nói trầm thấp của Bùi Lạp Minh lại vang lên ở nơi giao của hành lang với đại sảnh.

Hứa Mộ Nhan nhìn lại hướng của âm thanh, chỉ thấy mặt anh đang rất hứng thú đi tới. Sau khi rửa mặt anh thay lại bằng áo sơ mi, nhưng áo khoác và quần vãn giống như đã mặc khi ra cửa lúc sáng. Có lẽ vì mới vừa rửa mặt xong, đánh bóng mấy giờ cũng không thấy anh mệt mỏi chút nào, ngược lại mặt tinh thần rất tốt, nhẹ nhàng khoan khoái tự tại.

Hứa Mộ Nhan từ ghế sa lon đứng lên, thuận miệng cười đáp lại:

- Không có gì, chỉ hiểu được có tiền thật tốt!

Không ngờ một câu cảm khái thốt lên, đổi lấy là ánh mắt bình tĩnh của anh, trên mặt hắn như có loại nặng nề không nói ra miệng:

- Có phải cảm thấy được khắp người tôi toàn mùi tiền?

Bình luận





Chi tiết truyện