chương 19/ 95

Hứa Mộ Nhan cầm điền thoại lên nghe đợi mãi nửa ngày mà đầu dây kia vẫn an tĩnh một âm thanh cũng không có.

“Làm sao vây? Ai gọi tới?”

“Không biết, không có âm thanh.” Hứa Mộ Nhan cau mày nói, cô định xem một chút thòi gian, lại phát hiện ra điện thoại mình hết pin, khó trách vừa nhận điện thoại không có âm thanh…

Mà đầu bên kia điện thoại Bùi Lạp Minh sắc mặt nhất thời âm trầm, người phụ nữ này lại dám không nhận điện thoại của hắn!

Hai người cứ đi như vậy đi đến bãi đậu xe, tuy là như thế, nhưng Hứa Mộ Nhan thấy ấm áp trong lòng, bạn thân chính là như vậy, lúc buồn thì cùng nhau khóc, lúc vui vẻ thì cùng nhau cười ngây ngô vui vẻ, thỉnh thoảng mỗi người một quyến rũ đến cãi nhau, nhưng đều làm đáy lòng cô ấm áp.

Ngồi lên xe, Shasha lấy bọc lớn trong túi sách lấy ra bọc nhỏ nhét vào tay cô, mở ra mới thấy thì ra là phấn má, son môi, còn có nước hoa…

“Shasha, cậu đưa những thứ này cho mình làm gì vậy?”

Shasha nhìn vào gương đem hộp phấn má mở ra, cầm lên đánh một ít lên mặt, sau đó vỗ nhẹ vừa nói, “Cậu cũng nhanh trang điểm lại đi.”

“Sẽ không lại đi tăng hai chứ?Mình nói cho cậu biết, mình hiện tại nhất định phải về nhà, nếu không Bùi Lạp Minh nhất định sẽ không tha cho mình.”

“Đồ ngốc, chính vì muốn về nhà mới phải trang điểm lại.” Shasha vừa nói vừa cầm lên cây chổi lấy ít kem má hồng Bobbi Brown bôi lên mặt.

“Thân ái, mình xem cậu còn chưa có tỉnh đâu? Hứa Mộ Nhan đưa tay lên sờ trán Shasha trêu đùa nói.

“Bà ngốc, mình vừa mới ngủ vừa nãy, hiện tại mình thanh tỉnh nhiều rồi, mà không biết làm sao mà dạo này A thị kiểm tra so với ngày thường tương đối nhiều, nếu chẳng may gặp cậu sẽ phải hối hận do không chịu nghe mình nói” Nói xong, ShaSha cầm lấy chai nước hoa Coco Chanel xịt trên người mình.

Tức khắc Hứa Mộ Nhan liền thông suốt, cô cũng lập lại động tác của ShaSha, nước hoa vừa được xịt xong, trong xe chỉ toàn mùi hương Coco Chanel.

“Được rồi, đừng quên vật này.” Cuối cùng Shasha đưa cho cô một lọ nhỏ thuốc xịt.

“Trời ơi Shasha. Thì ra cậu đã sớm tưởng kế hoạch phạm tội rồi hả, khó trách cậu chuẩn bị đầy đủ như vậy.!”

“Không có biện pháp, người ở trên giang hồ, luôn có cách tránh đao mà.”

Hứa Mộ Nhan đem lọ thuốc xịt phun vòa trong miệng, lại lấy tay phải che kín miệng, quả nhiên là mùi Bạc Hà.

“Được rồi, lần này có thể lái xe rồi.”

Dọc trên đường đi coi như bình an vô sự, ai ngờ các cô vừa đến ngã rẽ thì bằng kinh nghiệm của Shasha cô cảm thấy ở phía trước sẽ có trạm kiểm tra, cô quyết định đi đường khác, nhưng bởi vì phía trước có chiếc xe chở hàng lớn ngăn chặn xe của họ không thể vượt được, với tính khí nóng vội của Shasha không thể làm gì khác là đi tới gần chỗ quẹo cô sẽ cho xe gia tốc vượt xe trước mặt, sau đó đi một đường khác, nhưng sự việc khác lại tới, bên đường không biết lúc nào thì xuất hiện hai vị cảnh sát giao thông, đem xe các cô chặn lại, muốn cô dừng xe lại ven đường, Shasha thấy vậy liền thực hiện liên tiếp các động tác, trước ‘sang bên dừng xe’ tiếp nữa ‘tắt đèn’, sau quay kiếng xe xuống, bộ dạng đáng thương đi đến bên cạnh cảnh sát giao thông, “ Cảnh sát giao thông tiên sinh, làm sao vậy?”

Đáng tiếc anh cảnh sát giao thông này mặt không cảm kích, vẻ mặt hồ nghi giữa hai người nhìn qua lại nhau rồi hỏi, “Tại sao đột nhiên lại thay đổi đường xe?”

Nghe được ngài cảnh sát nói như vậy, Shasha khuôn mặt liền oan uổng, “Chúng tôi không có ‘đột nhiên’ thay đổi đường xe, mà tôi trước khi đổi đường xe đã tín hiệu sang đèn rồi.”

Nhưng cảnh sát giao thông đối với lời giải thích của cô làm ngơ, “Tôi có lý do hoài nghi cô vì tránh né cảnh sát mà đột nhiện đổi đường xe, xin cô lấy bằng lái xe ra.”

Shasha khóc không ra nước mắt mà không cam tâm tình nguyện lấy bằng lái xe trong túi ra, “Chúng tôi căn bản không có nhìn thấy cái gì cảnh sát cả………”

Nhận lấy bằng, cảnh sát giao thông xem kỹ lại, lạnh lùng mở miệng, “Các cô đã uống rượu sao?”

Bình luận





Chi tiết truyện