Đứng trong không gian đẹp đẽ của tầng ba, sau khi ngắm xong phong cảnh
phía xa xa, Úc Hàn Yên mới đem tầm mắt chuyển sang vị trí gần, phía
trước là đại lộ có chiều rộng ba mét, hai cái hồ được đặt đối xứng nhau, đi lên trước một chút là vách tường mau trắng cao ba mét, tiếp tục lên
trên nữa là cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh phía bên trái và bên
phải nhìn không khác nhau lắm, đều là những công trình biệt thự điêu
luyện sắc sảo, mà phía sau cùng là một bể bơi có hình dạng không theo
một quy tắc nào với cây cối bốn mùa luôn tươi xanh.
Nhìn đến đây, Úc Hàn Yên không thể không cảm thán thêm một lần nữa về
căn biệt thự với vị trí tuyệt vời này, từ trên cao nhìn xuống, thấy ngay được toàn bộ phong cảnh xung quanh.
"Diệp, em muốn đi bơi." Cô nghiêng đầu nói với Lăng Diệp.
Đúng, cô muốn đi bơi, cô đã rất lâu rồi chưa bơi. Lẽ ra, lúc ở Đỉnh Vô
Danh cô đã được bơi rồi, đáng tiếc, bởi vì tham muốn chiếm giữ biến thái của người nào đó, làm cho cả người cô chằng chịt những dấu hôn bầm tím, nên không có cách nào mặc đồ bơi ra ngoài gặp người được.
Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, dùng giọng gợi cảm từ tính nói: "Được." Nói xong, anh ôm cô nhàn nhã, thoải mái đi xuống tầng.
"Đột nhiên em nghĩ ra một vấn đề rất nghiêm trọng." Mặt Úc Hàn Yên nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói.
Lăng Diệp nhíu mày, một bộ rửa tai lắng nghe.
Úc Hàn Yên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt phượng mê người của anh, nói: "Chúng ta không có đồ bơi, cũng không có quần áo để thay."
Tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Lăng Diệp thoáng qua tia hài hước,
chỉ nghe thấy giọng anh thản nhiên nói: "Ở nơi đây cả ngày trời trong
nắng ấm, bơi khỏa thân cũng là một lựa chọn không tồi."
". . . . . ." Một cỗ cảm giác vô lực sâu sắc nổi lên từ trong lòng Úc Hàn Yên.
Cô nghiêm túc nói: "Em thừa nhận em rất bảo thủ, chịu thua việc bơi khỏa thân. Cho dù chỉ có một mình em cũng không được, huống hồ anh cũng ở
đây."
Lăng Diệp tà mị nói: "Mỗi một góc trên người em anh đều rõ như lòng bàn
tay, cho nên cho dù em có mặc hay không mặc, với anh cũng chẳng khác
nhau quá nhiều."
". . . . . ."
"Cho dù em có mặc quần áo thật dày, nếu anh muốn, vẫn có thể nhìn thấy
em vẫn như đang uyển chuyển trần truồng." Lăng Diệp tiếp tục nói.
Tóc gáy Úc Hàn Yên dựng đứng, lườm anh một cái, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: "Không được nhìn em!"
Lăng Diệp khẽ nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nâng lên, dùng giọng trầm
thấp mê người nói: "Cho dù anh có không nhìn, thì cũng không thể ức chế
được hình ảnh kiều diễm bay phấp phới trong đầu."
"Dừng lại, em nhận thua." Úc Hàn Yên làm một tư thế "Dừng lại", có chút nói không lên lời.
Đường cong trên miệng Lăng Diệp càng sâu hơn, tâm trạng anh rất tốt bỏ qua cho đối phương, nói: "Ở đây cái gì cũng có."
Như để chứng minh lời mình nói, anh dừng lại cách hồ bơi không xa, trước một cái tủ quần áo dài năm mét bằng gỗ thật, đưa tay kéo một bên tủ ra.
Nhìn đồ ngủ và đồ tắm muôn hình muôn vẻ treo ở bên trong, cùng với phía
dưới là khăn tắm và khăn mặt gấp chỉnh tề, mắt Úc Hàn Yên trợn to, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, nói: "Anh thật là. . . . . ."
Đầu lông mày Lăng Diệp khẽ động, chờ câu phía sau của cô.
Một nụ cười rạng rỡ, chói mắt nở rộ trên mặt Úc Hàn Yên, cô vòng chắc
hai tay qua cổ Lăng Diệp, nhón chân lên, dùng sức hôn một cái lên môi
anh, nói: "Diệp, anh làm sao có thể chu đáo đến như vậy chứ, sao có thể
làm cho em yêu say đắm anh!"
Lăng Diệp giữ bờ eo thon gọn của cô, hạ thấp người cúi đầu, bắt được đôi môi cô, cuồng nhiệt hôn.
Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, nhiệt tình đáp trả anh, hàng lông mi dày rậm rạp cong thành một biểu tượng mỉm cười.
Rất lâu sau, lúc Úc Hàn Yên sắp hít thở không thông, Lăng Diệp mới buông môi lưỡi cô ra, khẽ đứng thẳng người, dùng giọng có chút ủ rũ, khàn
khàn nói với cô: "Đi bơi thôi."
Đôi mắt Úc Hàn Yên chớp chớp, sóng nước lay động, chỉ nghe thấy giọng
nói có chút khó tin của cô: "Anh làm cho em quá bất ngờ đó, em tưởng
rằng anh sẽ muốn em ngay lúc này."
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc cô, bất
đắc dĩ nói: "Anh cũng muốn nha, nhưng em là bông hoa mỏng manh cần có
thời gian để khôi phục."
"Anh lại có thể khống chế được dục vọng của mình." Hai mắt Úc Hàn Yên trợn trừng, nói.
Trừ lúc mình ốm nằm trong bệnh viện, có lần nào dục vọng của anh trỗi dậy mà anh không ăn sạch sành sanh mình đâu.
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật.
Úc Hàn Yên tiếp tục mở to hai mắt nhìn anh, không biết qua bao lâu mới hỏi: "Có phải anh đã liệt dương rồi không hả?"
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, kéo cô đến gần mình, nói với tính nguy hiểm mười phần: "Không phải là em muốn thử một chút?"
Hồi báo động kéo vang trong lòng Úc Hàn Yên, cô đẩy Lăng Diệp ra, xoay người đối mặt với chiếc tủ quần áo, nói: "Bơi lội thôi."
Lăng Diệp lắc lắc đầu bất đắc dĩ, đưa tay kéo phía bên kia tủ quần áo
ra. Thật vất vả anh mới thuyết phục được bản thân phải tiết chế, cần
phải thương tiếc cô, cô lại dám nói anh liệt dương.
Úc Hàn Yên tiện tay cầm một bộ bikini màu tím nhạt, tìm kiếm bóng dáng
phòng tắm. Lúc này nhìn, cô lại thấy được phong cảnh vượt trội.
Chỉ thấy đi qua hồ bơi đến trước cửa sổ sát đất, một cái giường vĩ đại
hình tròn đặt đối diện với hồ bơi, bên cạnh giường là chiếc bàn lục giác bằng gỗ thật, có sáu chiếc ghế đệm vây nó ỡ giữa. Lười biếng nằm hoặc
ngồi ở đó, bên cạnh vừa uống hoặc ăn gì đó, rồi vừa nhìn ra phong cảnh
mê người bên ngoài, phải rất thanh thản dễ chịu đi.
Cô không khỏi cảm thán: "Là một nơi thích hợp để hưởng thụ. . . . . ."
"Em thích là được rồi." Lăng Diệp lấy ra một chiếc quần bơi tối màu dài
đến đầu gối cùng một chiếc khăn mặt, kéo tủ quần áo lên, đôi môi mỏng
khẽ mở, nói.
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn anh, gật gật đầu giống như gà con mổ thóc, trong giọng nói chứa chan niềm vui: "Em thích."
"Phòng tắm ở chỗ này." Lăng Diệp đứng trước hai cánh cửa, nói.
Nói xong, anh đẩy một cánh cửa trong đó ra, đi vào.
Sau khi Úc Hàn Yên thay quần áo xong đi ra ngoài, thì không nhìn thấy
bóng dáng Lăng Diệp đâu nữa. Cô nhìn về phía hồ bơi, quả nhiên, người
nào đó đang bơi lội hết sức vui sướng.
Đi đến trước hồ bơi, ngay lập tức ánh mắt cô đã bị phong cảnh phía bên
trái hấp dẫn. Dọc biệt thự, đi theo con đường rộng ba mét, hai bên trái
và phải là những chiếc cột hình trụ màu trắng cách đều nhau, lên trên ba mét chỗ trần nhà màu trắng, có mấy chiếc ghế đệm rộng lớn với hình dạng kỳ lạ treo lở lửng giữa không trung, có cái giống như cái muỗng, có cái giống như quả đào, có cái lại giống như quả táo . . . . . .
Bốn chữ "Tượng tâm độc vận " (độc đáo), ngay lập tức hiện lên trong đầu
Úc Hàn Yên. Đột nhiên, chỗ mắt cá chân cô bị một bàn tay mát lạnh tóm
lấy, cô cúi đầu nhìn, đầu người nào đó vọt lên khỏi mặt nước.
"Nghĩ gì thế?" Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn cô, hỏi.
Úc Hàn Yên cười xinh đẹp, lắc lắc đầu, thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, tung người lên, nhảy xuống nước.
Lăng Diệp nhíu mày, xoay người muốn đi tóm cô, phát hiện mình đã bị người kia quấn lấy.
Úc Hàn Yên giữ chặt vòng eo rắn chắc của anh, vọt lên khỏi mặt nước,
cùng anh mắt đối mắt, mũi đối mũi, cười nói: "Chúng ta so tài đi?"
Lăng Diệp đưa tay vuốt vuốt chỗ nước đang chảy không ngừng trên tóc mái của cô, đáp: "Được, em bơi trước, anh đuổi theo em."
Úc Hàn Yên buông tay ra, xoay người, giống như một chú cá nhỏ năng động chạy thoát.
Lăng Diệp nhìn thế bơi duyên dáng của cô, không hề nhúc nhích hay cử
động gì, mãi cho đến khi cô đã bơi cách xa mình khoảng 50 mét, mới ngụp
vào trong nước.
Nếu như nói thế bơi của Úc Hàn Yên giống như nàng tiên cá, thì thế bơi
của Lăng Diệp lại như loài cá mập, quá nhanh, quá mạnh mẽ, quá sức sống. . . . . .
Úc Hàn Yên không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được anh đang tới gần. Lập tức, dùng hết sức, vùng lên bơi.
Lăng Diệp nhìn cái chân phía trước cách đấy không xa, đôi môi mỏng khẽ
cong, không chút do dự chìa cánh tay thon dài của mình ra. Điều khiến
anh không ngờ là, anh đã bắt hụt, nhìn kỹ lại lần nữa, đối phương đã bơi sang bên cạnh.
Anh lập tức quẹo qua, theo sát phía trước.
Cảm thấy mình lại ngàn cân treo sợi tóc, Úc Hàn Yên lặp lại chiêu cũ. Nhưng mà, cô đã đoán sai thực lực của đối phương.
Lăng Diệp chợt chui sâu trong nước, đoán trước được phương hướng cô sẽ
quẹo qua, bơi ngửa, từ phía dưới ôm eo của cô, hai chân đạp xuống đáy
hồ, vọt lên khỏi mặt nước.
Úc Hàn Yên giơ tay vuốt tóc mái đã ướt nhẹp dọc lên trên đỉnh đầu, để lộ ra cái trán trơn bóng, đầy đặn, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Lăng
Diệp, tức giận nói: "Anh cũng không nhường em!"
Thật không còn mặt mũi mà, nhanh như vậy đã bị tóm. . . . . .
Lăng Diệp im lặng, cho cô bơi trước 50m còn không phải là đã nhường sao?
Anh chậm rãi nói: "Ừ, là lỗi của anh."
Úc Hàn Yên "Hừ" nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Không phải chỉ là tay dài chân dài thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ."
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, có gì tài ba đâu.
Úc Hàn Yên thoát khỏi cái ôm của anh, đôi mắt to nhìn chằm chằm, nói: "Không cho phép anh đuổi theo em, em muốn bơi chầm chậm."
Lăng Diệp hết sức phối hợp gật đầu một cái, thấy cô đã biến mất khỏi mặt nước, cũng chui vào trong nước, bơi lội.
Tốc độ của anh vẫn như trước rất nhanh, đến mức, phá vỡ cả sự yên tĩnh của mặt hồ.
Sau một tiếng, Úc Hàn Yên nhảy lên bờ hồ, đi tới phòng tắm.
Người nào đó vẫn không biết mệt mỏi, tốc độ vẫn không giảm tiếp tục bơi lội trong hồ.
Tắm xong, Úc Hàn Yên mới đột nhiên nhớ ra, trong tủ quần áo thiếu một thứ - quần lót. . . . . . Nhất định là anh cố tình!
Mặt cô đen lại, đưa tay cầm lấy chiếc váy ngủ, tức tối mặc lên người.
Úc Hàn Yên vừa dùng khăn tắm lau khô tóc, vừa đi đến bên hồ, nhìn vế
phía Lăng Diệp đang bơi lội, cắn răng nghiến lợi nói: "Tại sao không có
quần lót?"
Lăng Diệp chui lên khỏi mặt nước, tiếp tới cạnh chân cô, nhìn lên trên,
nói giọng tức chết người không cần đền mạng: "Đúng là không có quần
lót."
". . . . . ." Úc Hàn Yên lập tức nhấc chân đạp anh.
Lăng Diệp bắt được cái chân đang định đánh úp vào đỉnh đầu mình, ngẩng
đầu nhìn về phía khuôn mặt đen như đáy nồi của cô, cười nói: "Đây cũng
không phải là động tác một người không mặc quần lót nên làm."
". . . . . ." Úc Hàn Yên dùng sức rút chân của mình ra, ném khăn tắm
trong tay lên trên đầu anh, xoay người thở hổn hển đi vào bên trong.
Lăng Diệp đưa tay hất khăn tắm trên đỉnh đầu ra, một cái tay khác chống xuống đất, cả người vọt lên trên bờ hồ.
Anh đi qua trước mặt Úc Hàn Yên đang ngồi sấy tóc bên giường, thấy cô vẫn không nhìn thẳng mình, không khỏi buồn cười một trận.
Anh đi vào phòng tắm, xối qua nước một chút, khó khăn lắm chiếc khăn tắm mới quấn quanh được hông Lăng Diệp, đi ra.
Anh nhìn về phía người nào đó đã sấy khô tóc, đang nằm trên giường ngắm phong cảnh, hỏi: "Em muốn uống gì?"
Ngay lập tức Úc Hàn Yên đã quên luôn "thù hận", cô bám vào đầu giường, nhìn anh, nói: "Nước lọc, cảm ơn."
Lăng Diệp gật đầu một cái, nhắc nhở: "Máy tính bảng ở trên ghế đệm, em chán thì lấy ra chơi."
Úc Hàn Yên "Ừmh" một tiếng, lăn về phía giường cạnh chiếc ghế đệm, quả
nhiên trông thấy một chiếc máy tính bảng màu trắng đặt trên chiếc ghế
gần nhất.
Cô đưa tay cầm lấy máy tính bảng, dựa vào đầu giường, cúi đầu vào mạng.
"Nguyên chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Bạch thị - Bạch Triết Hiên, cả nhà đã bị một thế lực không rõ cướp hết sạch."
"Trong một đêm Bạch gia quyền thế đã trở thành hai bàn tay trắng."
"Trong nháy mắt các thành viên thuộc tầng lớp thượng lưu đã trở thành ăn xin."
. . . . . .
Úc Hàn Yên nhíu mày, đây là chuyện gì hả? Cô tiện tay kích vào một trang web, đọc nhanh như gió xem nội dung tin tức.
Lăng Diệp đặt đồ uống xuống chiếc bàn lục giác bằng gỗ thật, ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, đưa ly nước tới bên miệng cô.
Úc Hàn Yên liếc mắt nhìn, đưa môi mình tới miệng ly thủy tinh.
Lăng Diệp từ từ nâng ly lên, để cho nước chảy chầm chập vào trong miệng cô.
"Đây là kiệt tác của anh?" Úc Hàn Yên khẽ lắc đầu một cái, đợi đối
phương đưa ly thủy tinh ra xong, nhìn xuống màn hình máy tính bảng, hỏi.
Lăng Diệp đặt cái ly lên trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm eo cô, dựa người vào đầu giường, nhìn lướt qua nội dung trong đó, thản
nhiên nói: "Không phải của anh, là của Ngôn."
"Anh không ngăn cản anh ta?" Úc Hàn Yên nhíu mày, hỏi.
Lăng Diệp nhìn cô trước mặt như nhìn kẻ ngốc, hỏi ngược lại: "Tại sao anh phải ngăn cản?"
"Anh vốn định qua một thời gian ngắn nữa sẽ trừng trị Bạch Triết Hiên,
không ngờ hắn lại trực tiếp đụng vào họng súng của Ngôn." Anh lại nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Úc Hàn Yên không khỏi hiếu kỳ hỏi. Tính tình Tề
Ngôn rất điềm tĩnh, có thể chọc được cho hắn bực bội thì càng hiếm.
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật giễu cợt, nói: "Bạch Triết Hiên hỏi Ngôn, bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Dany."
". . . . . ." Hay rồi, đã đụng vào họng súng tiểu liên.
Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia nghi ngờ, hỏi: "Bạch Triết Hiên đã nghĩ đến Dany từ khi nào vậy?"
Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp hiện lên tia giễu cợt, anh dùng
giọng trầm thấp nói: "Không phải hắn nghĩ đến Dany, mà là nghĩ đến tập
đoàn Đan Thị."
Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, lẩm bẩm: "Không ngờ hắn là loại người như vậy. . . . . ."
Lăng Diệp thản nhiên nói: "Thông qua Dany, cướp tập đoàn Đan Thị, chủ ý
này có lẽ là của ông nội hắn. Nếu không có ai ở bên cạnh xui khiến, chỉ
bảo, hắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu."
"Anh nghĩ, hiện tại hắn đã suy bại đến mức này, Nhan Hạo có giúp hắn không?" Úc Hàn Yên hỏi.
Lăng Diệp lắc đầu một cái, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nói giọng kiên
định: "Không đâu. Loại làm ăn thua lỗ, hắn sẽ không làm."
"Vậy người của Bạch gia thế nào?" Úc Hàn Yên tiếp tục hỏi.
Lăng Diệp chậm rãi nói: "Một người tình trước đây của Bạch Triết Hiên đã cung cấp chỗ ở cho bọn hắn."
"Không ngờ còn có người thật lòng thương hắn, mà không phải vì tiền của hắn." Úc Hàn Yên thở dài nói.
Lăng Diệp buồn cười vuốt vuốt sống mũi cao của cô, nói: "Cái người ta
nhìn trúng chính là vẻ ngoài xuất chúng cùng đầu óc khôn khéo của hắn."
"Có người tình làm hài lòng, đồng thời cũng là người tư vấn giúp mình
lập kế hoạch, không phải một mũi tên bắn chết hai con chim sao?" Anh
dừng một chút, nói.
"Anh cũng đâu phải là con giun trong bụng người đàn bà kia, làm sao biết được người ta nghĩ như thế nào?" Úc Hàn Yên liếc anh một cái, hỏi.
"Anh đã cho điều tra cô ta." Lăng Diệp lơ đễnh đáp.
"Thỏ nóng nảy còn cắn người đấy, anh nghĩ Bạch Triết Hiên có thể làm ra
chuyện gì có hại cho anh hay Tề Ngôn không?" Úc Hàn Yên không khỏi lo
lắng hỏi.
Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, điềm nhiên nói: "Đáp án dĩ nhiên là chắc chắn."
"Vậy anh còn bình tĩnh như thế?" Úc Hàn Yên nói có chút không lên lời.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất cản. Lúc hắn còn là chủ tịch kiêm
tổng giám đốc tập đoàn Bạch Thị cũng không làm hại được anh, hiện tại
thì càng không cần suy nghĩ." Lăng Diệp thấp giọng nói.
Úc Hàn Yên còn muốn nói gì đó, Lăng Diệp liền đưa tay chặn môi cô lại,
một tay khác cầm chiếc máy tính bảng đang đặt trên đùi cô lên, ném qua
một bên, nói: "Anh thật sự cảm thấy chúng ta không cần phải lãng phí
nhiều thời gian như vậy, để thảo luận về một người chẳng đáng giá gì."
Úc Hàn Yên lấy ngón tay anh ra, nói: "Hắn và Nhan Hạo có liên quan đến nhau, chúng ta không thể không đề cao cảnh giác."
"Em không tin anh?" Lăng Diệp dùng tầm mắt của mình khóa chặt người kia, nghiêm túc hỏi.
"Có." Úc Hàn Yên gật đầu một cái.
Lăng Diệp giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, nói: "Vậy thì không cần bận tâm nữa."
"Đến lúc chúng ta làm chuyện khác rồi." Anh lật người đem Úc Hàn Yên giam cầm dưới thân thể mình, nói ngụ ý.
"Chậc chậc, anh có nhớ trước khi bơi anh đã nói gì không hả?" Hai tay Úc Hàn Yên ôm cổ anh, nói chế giễu.
Lăng Diệp nhớ lại một chút, da mặt dày nói: "Anh không nhớ rõ anh đã nói những gì, nhưng anh lại nhớ rất rõ em đã nói anh liệt dương."
"Ùng ục ùng ục ", một hồi âm thanh từ trong bụng Úc Hàn Yên phát ra phá hỏng bầu không khí.
Sắc mặt Lăng Diệp đen như đáy nồi, anh nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi lộ ra của Úc Hàn Yên, hận không thể đánh bẹp nó.
Bây giơ vẫn còn chưa đi ra, đã biết lợi dụng sự việc xung quanh để đối
nghịch với cha mày, ra rồi thì sao hả? (Hehe, anh ý đang tức giận, nên
ta bắt buộc phải dùng từ “cha mày” nha. Hơi thô 1 tí ^^)
Úc Hàn Yên cười rút tay mình ra, nhìn về phía khuôn mặt không được tốt của Lăng Diệp, nói: "Con trai của anh đói bụng."
Trong không khí truyền đến những tiếng nghiến răng của người nào đó.
Úc Hàn Yên cười đến vui vẻ. Hiện giờ vẫn đang còn ở trong bụng đã khơi
lên tranh luận rồi, cuộc sống sau này hẳn là chơi đùa rất thú vị đây.
Mặt Lăng Diệp đen lại đứng dậy, đi tới phòng bếp.
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn theo bóng lưng đang bốc lửa của Lăng Diệp, cúi
đầu nhìn xuống bụng mình, dùng giọng đã nhuốm đầy sự vui vẻ nói: "Cục
cưng, con quá tuyệt, về sau làm nhiều chuyện như vậy lúc thế này nha."
"Em đã chiếu cố anh như thế, anh phải cảm ơn em thế nào đây?" Bên trong
một căn biệt thự ở vùng ngoại ô Newyork, một người phụ nữ diêm dúa lòe
loẹt, hai chân bắt chéo lên nhau, lưng dựa vào ghế, nhìn người đàn ông
phía đối diện mặc dù có chút tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn như cũ, phả ra
làn khói thuốc, cười như không cười hỏi.
Người đàn ông ngoắc ngoắc khóe môi, đứng dậy đi tới sau lưng người phụ
nữ, cúi người áp sát vào tai cô ta, thủ thỉ: "Cả người anh đều ở đây, em muốn gì có thể tùy ý lấy."
Người phụ nữ dụi điếu thuốc đã hút được vài hơi vào trong gạt tàn, đưa
tay vuốt ve bàn tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông, hỏi: "Hiên, còn nhớ anh thích nói gì nhất với người tình của anh không?"
Bạch Triết Hiên khẽ cắn vành tai đối phương, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói: "Hầu hạ ta."
Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng khẽ mở, nói: "Hầu hạ ta."
Bạch Triết Hiên nói câu: "Vâng, nữ vương của tôi", sau đó bế người phụ nữ lên, đi về phía phòng ngủ.
Hắn đặt nhẹ người phụ nữ lên trên chiếc giường Simmons lớn, cởi lần lượt từng nút áo sơ mi của mình ra vô cùng hấp dẫn, để lộ vòm ngực rộng, cơ
bắp bụng đẹp đẽ, vòng eo rắn chắc.
"Cho dù có nhìn bao nhiêu lần, em cũng đều cảm thấy anh chính là con
cưng của trời." Người phụ nữ đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi trên của
mình, nói.
"Vậy sao?" Bạch Triết Hiên tự giễu, thủ thỉ.
Hắn cởi quần của mình để nó rơi xuống đất, mặc đối phương quan sát thân
thể mình, cúi người từ từ kéo váy đối phương lên trên cởi ra.
Người phụ nữ dùng hai chân thon dài quấn quanh hông của hắn, cọ xát,
không chờ được tự cởi váy ra, hai tay vòng qua cổ hắn, đôi mắt quyến rũ
như tơ nhìn hắn, hỏi: "Anh sẽ làm em hài lòng chứ?"
"Đương nhiên rồi." Khóe môi Bạch Triết Hiên động đậy, nói.
Bình luận
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1