chương 87/ 118

"Hai người đi chung một xe đi." Thấy bộ dáng Tề Ngôn muốn phát cáu nhưng lại không dám, Úc Hàn Yên tốt bụng nói.

Dany nghe xong, lập tức lộ ra ánh mắt cầu xin, nói giọng có chút khẩn trương: "Cô không đi cùng chúng tôi sao?"

Sắc mặt Tề Ngôn càng khó coi hơn, dù Úc Hàn Yên đứng cách xa anh hai mét vẫn cảm thấy áp suất thấp phát ra từ phía anh. Cô cười cười nói với Dany: "Chẳng dễ gì hôm nay tôi mới được tự mình lái xe, sao có thể không tận hưởng được?"

Tiếp đó, cô nói bằng mắt câu "good luck to you" xong, phất phất tay, mở cửa xe Lamborghini ra ngồi vào trong, khởi động máy nghênh ngang rời đi.

Dany trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe thể thao màu đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô ấy cứ như vậy mà đi? Không phải đã nói sẽ giúp mình sao? Cô ấy như thế này thì coi gì là giúp chứ!

Khóe môi Tề Ngôn khẽ cong lên. Anh mở cửa chỗ ghế phụ xe ra, nhét Dany ngồi vào bên trong, sau đó mình ngồi vào chỗ tay lái, thấy cô đã thắt dây an toàn liền thắt dây an toàn cho mình, khởi động máy rời khỏi Đan gia.

Dany cảm thấy bầu không khí trong xe có chút quỷ dị, không khí có phần áp lực thì quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố gắng không thấy tầm mắt như có như không trên người mình.

"Rất sợ anh?" Tề Ngôn dừng xe ở bên vệ đường, xoay người nhìn Dany, chậm rãi hỏi.

Dany thấy xe dừng lại không khỏi có chút kỳ quái. Cô quay đầu hỏi: "Sao anh

lại dừng xe?”

“Anh cảm thấy biết rõ được tâm tư lúc này của em mới là việc cấp bách.” Cùi chỏ tay Tề Ngôn đặt lên trên tay lái, bàn tay phải chống lên ghế ngồi làm cho hai chiếc cúc áo sơ mi không cài càng mởi rộng hơn, để lộ ra làn da màu mật cùng xương quai xanh hoàn mỹ.

Dany không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Cô thu hồi tầm mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn ra phía ngoài cửa xe, nói: ”Em không có tâm tư gì.”

Tề Ngôn nhào sang trước người cô, tay phải chỉnh đầu cô để cho cô nhìn mình, hỏi lại một lần nữa: “Em sợ anh?”

Ánh mắt Dany hơi lay động, cô lập tức chối: “Không có.”

“Vậy em gọi chị dâu đến làm gì?” Tề Ngôn đưa môi mình tới gần hơn, con mắt sâu như biển nhìn chằm chằm Dany, hỏi.

“Em muốn cô ấy góp ý về lễ phục cho mình.” Đôi mắt to của Dany xoay tròn.

Tề Ngôn nhíu mày, lại đưa môi mình tới gần hơn chút nữa, chỉ một chút xíu nữa thôi là sẽ hôn vào môi của cô. Anh nhẹ giọng hỏi: “Vậy hả?”

Dany muốn cách xa đôi môi của anh, lại bị giam cầm sít sao, cô đành mặc kệ vội vàng lên tiếng: “Ừ.”

“Vậy anh là gì của em?” Tề Ngôn hỏi sâu kín

Sắc mặt Dany hơi đỏ lên, tròng mắt nhìn xuống đùi mình, im lặng một hồi mới nhỏ giọng đáp: “Bạn trai.”

“Vậy em hôn anh một cái, dùng việc này để chứng minh anh là bạn trai của em.” Tề Ngôn tâm không hồng hơi thở không gấp yêu cầu.

“……” Dany trừng mắt liếc anh một cái, hôn mổ thần tốc lên môi anh, nhưng lúc cô định lui về lại phát hiện mình không thể lui về được.

Tề Ngôn cắn khẽ lên môi cô, lúc cô kêu đau liền đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng ấm áp ướt át của cô thăm dò.

Úc Hàn Yên mãi không thấy Tề Ngôn đến, không thể không giảm tốc độ lại. Nhưng ngay cả như vậy rồi mà sau khi cô đến phòng thiết kế lễ phục DM vẫn như cũ không thấy bóng dáng Tề Ngôn đâu.

Cô lắc đầu một cái, xem ra Dany đã bị “chỉnh” rồi. Nghĩ vậy, cô tính đi vào phòng thiết kế lễ phục DM dạo trước.

Phòng thiết kế lễ phục DM là phòng thiết kế lễ phục nổi tiếng trên thế giới, đối tượng phục vụ là những thành viên trong giới thượng lưu. Những người đặt làm lễ phục ở đầy gồm có tỷ phú Ức Vạn, người trong hoàng thất, ngôi sao Đại Bài, các cán bộ cao cấp trong chính phủ. Vừa bước qua cửa chính, đập vào mắt cô là đủ loại lễ phục lộng lẫy.

Chính vì vậy, khi Úc Hàn Yên với trang phục từ đầu đến chân xem ra cực kỳ bình thường xuất hiện tại phòng thiết kế lễ phục DM thì sắc mặt của nhân viên phục vụ không được tốt lắm, chưa kể đến việc phải cười chào đón khách, ngay cả thái độ bình tĩnh bình thường bọn họ cũng không làm được.

Úc Hàn Yên đương nhiên cũng nhìn ra mấy cô nhân viên phục vụ này đang tỏ vẻ mắt chó nhìn người thấp, nhưng cô cũng chẳng để ý. Cô coi như không nhìn thấy bọn họ, xem qua từng bộ lễ phục một.

Lúc cô cầm vào chiếc tay áo của một bộ lễ phục, một cô nhân viên trong số đó dùng giọng tài trí hơn người nói: “Bộ lễ phục này có giá trị bằng 5 người sáng lập ra phòng thiết kế lễ phục này, Đường Đường.”

Tề Ngôn nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn phải buông tay Dany ra, bắt tay với Đường Đường nói: “Chào Đường tiên sinh.”

Dany nắm bắt cơ hội, ngay tức khắc chạy đến bên cạnh Úc Hàn Yên.

Sắc mặt Tề Ngôn đen lại, anh nói với Đường Đường: “Tôi và Dany tới đây đặt lễ phục cho phù dâu và phù rể.”

Đường Đường chỉ vào cánh cửa dẫn đến một căn phòng khác, cười nói: “Vâng, mời theo tôi qua bên này.”

“Tiểu Yên.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy truyền vào tai Úc Hàn Yên.

Đôi mắt cô tràn đầy nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy Lăng Diệp như thần đá đang sải bước về phía mình.

Chút khó chịu còn sót lại trong lòng Úc Hàn Yên không cánh mà bay. Cô xoay người nhào vào ngực anh, cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Lăng Diệp ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ai không khách khí với em, cứ việc trả lại gấp ba lần, chọc thủng trời đã có anh chống đỡ.”

Úc Hàn Yên thật không biết nên nói gì, chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà anh liền bỏ công ty để đến đây. “Em chỉ cảm thấy không cần thiết phải so đo với cô ta mà thôi.”

Lăng Diệp nhìn về phía Đường Đường, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi đó, ai dám thuê mấy nhân viên phục vụ này chính là đối nghịch với tôi.”

Đường Đường kinh ngạc một hồi, không ngờ sự việc lại thành ra đến mức này, cứ như vậy thì khả năng tìm kiếm việc của họ coi như bằng không. Hắn nhìn bọn họ có chút thương hại nói: “Từ bây giờ, tất cả các cô đã bị sa thải.”

Lời Đường Đường vừa dứt, Lăng Diệp giơ tay lên, lập tức có bốn người mặc tây trang đen đi vào, bắt mấy nhân viên phục vụ đang bị dọa đến kinh hoàng ra ngoài.

Bình luận





Chi tiết truyện