Một nụ cười yếu ớt khẽ nở trên môi cậu, nhìn vào trước gương, cậu dùng bàn tay thon dài gỡ chiếc khuyên tai nạm kim cương trên tai phải mình xuống, đeo chiếc khuyên tai màu lam vào.
Chỉ thấy người đàn ông trong gương như thần đá, trong khoảng khắc đã nhiễm lên hơi thở tà mị, càng khiến cho người ta không thể dời mắt. Người đàn ông tà tà nhếch miệng, hai con ngươi giống như đá hắc diệu thạch còn sáng hơn cả bảo thạch. Quả thật là cậu đã tơ tưởng đến chiếc hoa tai của cha từ lâu rồi, vốn đang định dùng vũ lực để cướp đi, chỉ có điều, hiện tại có vẻ như không cần nữa rồi.
Lăng Húc đưa tròng mắt xuống nhìn chiếc khuyên tai nạm bảo thạch màu lam còn lại, lẩm bẩm: "Người phụ nữ……….."
"Đúng, hủy bữa tiệc sinh nhật tối nay." Trong chiếc xe thể thao mui trần màu đen, người đàn ông đeo kính đen một tay lười biếng đặt trên cửa xe, một tay đặt trên tay lái, dùng giọng khêu gợi, tuyệt đẹp căn dặn.
"Cậu đi đâu vậy?" Đầu điện thoại bên kia, Tề Chuẩn nhíu mày, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Đi dạo loanh quanh một chút, đừng tìm tôi." Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, lại khiến cho người ta không thể phản kháng.
"Biết rồi." Tề Chuẩn trầm giọng nói.
Anh dừng một lúc, nói tiếp: "Húc, sinh nhật vui vẻ."
Khóe môi Lăng Húc khẽ cong, cúp điện thoại, giữa anh em còn nói cám ơn thì cũng quá quái đản đi.
"Anh Húc nói gì vậy?" Trong phòng công chúa, trên chiếc giường lớn đủ các loại lễ phục được bày ra. Bên giường, một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu sẫm, khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê ngẩng đầu nhìn Tề Chuẩn, tò mò hỏi.
Tề Chuẩn nhét điện thoại di động trở về trong túi quần, cúi đầu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, dịu dàng nói: "Tiểu Mẫn, tiệc sinh nhật tối nay của Húc đã bị hủy rồi, không cần chọn lễ phục nữa đâu, cất hết đi thôi."
Đôi mày đẹp của Tề Mẫn khẽ nhăn lại, hỏi có chút kích động: "Tại sao? Vậy anh Húc đi đâu?!"
Tề Chuẩn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô, kiên nhẫn nói: "Anh cũng không biết cậu ấy đi đâu, em biết đấy, cậu ấy không thích người ta tra hỏi."
"Được rồi, anh đang bận, vui vẻ lên đi." Anh thu hồi tay mình lại, xoay người rời đi.
Tề Mẫn nhìn lễ phục đầy giường, mày nhíu lại thành chữ "Sông", những thứ này cô đều chuẩn bị vì tối nay, thế nhưng tất cả đã không cần nữa rồi! Cô càng nghĩ càng buồn bực, trong lúc lơ đãng liếc thấy chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, trong đầu hiện ra một dáng người cao lớn, chân mày cô hơi giãn ra, ba chân bốn cẳng đi đến, cúi người cầm điện thoại di động lên, bấm gọi một số trong điện thoại di động: "Tiểu Mẫn, sao vậy?"
"Anh Thiên, anh có biết anh Húc ở đâu không?" Trong giọng nói êm dịu của Tề Mẫn tràn ngập sự ỷ vào, làm nũng.
"Húc? Anh không rõ lắm. Em tìm cậu ấy có chuyện gì không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn ngay lập tức xị xuống, chỉ nghe thấy giọng nói rầu rĩ của cô: "Em muốn tổ chức sinh nhật cho anh Húc………."
"Chuyện này. . . . . . Nếu không chờ cậu ấy trở về, em giúp cậu ấy tổ chức sinh nhật bù được không?"
"Em không muốn, em muốn ngay hôm nay phải nhìn thấy anh Húc!" Tề Mẫn dậm chân, khăng khăng nói.
"Húc sẽ tức giận đó."
Chóp mũi Tề Mẫn cay cay, nước mắt rưng rưng, mang theo tiếng khóc nức nở, cầu xin: "Anh Thiên, anh có thể lái xe chở em đễn chỗ anh Húc được không?"
Cô sợ đối phương không đồng ý, vội vàng nói: "Nếu như nói là vô tình gặp, anh Húc sẽ không tức giận."
". . . . . . Được rồi."
Tề Mẫn cười còn rực rỡ hơn cả hoa, giọng nói véo von, dễ nghe: "Cám ơn anh Thiên! Tiểu Mẫn biết anh tốt nhất!"
"Anh tốt nhất sao…………..Bây giờ anh qua đón em, lúc đó gặp."
Lúc này, trên một bãi biển tư nhân, nghênh đón một chiếc xe thể thao mui trần bóng mượt, tuyệt đẹp màu đen. Theo tiếng động cơ tắt, người đàn ông ngồi chỗ tay lái mở cửa xe bên trái, đưa chân trái thon dài, thẳng tắp ra ngoài, tiếp theo là chân phải, sau đó, anh đứng dậy. Trong nháy mắt, ngoài xe đã xuất hiện một cái bóng cao 1m89.
Anh tháo kính mắt ra, cài tùy ý trước ngực, con mắt hẹp dài mải mê nhìn phong cảnh trên mặt biển, từng bước từng bước đi tới gần bờ biển, mãi đến khi cách mực nước biển vẻn vẹn ba mét mới dừng lại.
Người đàn ông giữ vững một tư thế hồi lâu, đột nhiên chân mày anh khẽ nhíu lại. Theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy nơi tiếp giáp biển trời, một đợt gió mạnh màu xám nhanh chóng thổi về phía này.
Điều này thực sự rất quái lạ, bầu trời vạn dặm không có bóng mây, mặt biển cũng yên tĩnh, sao có thể vô duyên vô cớ sinh ra một cỗ gió?
Đối mặt với hiểm nguy người đàn ông không hề sợ hãi, trước cơn gió mạnh tiến không ngừng về phía mình vẫn không lùi nửa bước, tầm mắt khóa thật chặt vào hình người cao lớn nhanh như gió.
Gần, càng gần, tốc độ gió càng giảm, loáng thoáng hiện ra bóng dáng một người con gái có mái tóc vàng.
Mày người đàn ông nhíu lại có thể kẹp chết một con muỗi, mắt thấy gió dần dần tiêu tán, một người mặc quần áo màu trắng hoàn toàn lộ ra, anh còn chưa kịp nhìn kỹ, người kia đã rơi vào trong nước biển.
Anh vội vàng cởi áo sơ mi và quần của mình, dùng tốc độ không thể tin nổi chạy đến chỗ nước cạn, biến mất trong nước. Vừa rồi chứng kiến, đã vượt xa sự nhận thức của anh, anh nhất định phải biết rõ, đây rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Con người làm sao có thể điều khiển được sức gió?
Trong nước biển, người đàn ông bơi với tốc độ cực nhanh, có thể so sánh với loài cá mập. Chỉ một lúc sau, dựa vào tầm mắt như tia X quang anh đã tìm được nhân vật mục tiêu - một cô gái tóc vàng. Cô hình như đã mất đi ý thức, không ngừng chìm xuống.
Anh bơi về phía cô không chút do dự, muốn cứu cô ra khỏi nước biển, ai ngờ vừa mới tới gần, cô gái đó bất chợt mở hai mắt ra, con ngươi màu xanh xám trong nháy mắt đã khắc sâu vào trái tim anh.
Điều lạ lùng là, cô gái chỉ nhìn anh một cái, rồi lại nhắm hai mắt vào, yên tĩnh giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Anh bơi đến phía dưới cô, kéo cô lên trên bờ, chẳng bận tâm đến việc mặc quần áo vào, vội vàng triển khai các biện pháp cấp cứu cho cô, ngay cả chính anh cũng không biết, rốt cuộc là vì sao mình lại khẩn trương đến như vậy. Đè vài cái xong, anh thấy người nằm trên đất vẫn không chút phản ứng, liền tiễn đưa nụ hôn đầu đời của mình ra bên ngoài.
Sau khi hô hấp mấy cái, lại đè xuống lần nữa, rốt cuộc cô gái cũng phun nước biển trong bụng ra. Cô mở đôi mắt như cắt nước, nhìn thẳng chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông, nói giọng cương quyết: "Không được cho bất kỳ người nào biết sự tồn tại của tôi."
Người đàn ông ma xui quỷ khiến gật đầu một cái.
Cô gái thấy vậy, khóe môi cong lên không nhìn thấy rõ, hai mắt lại nhắm lại lần nữa.
Bình luận
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1