chương 88/ 118

"Chuyện gì?" Lăng Diệp nói bằng mắt với Úc Hàn Yên câu “Anh nhận điện thoại” xong, áp điện thoại vào tai, nhàn nhạt hỏi.

"Tổng giám đốc, kho hàng số 11 đã bị nổ tung rồi."

Lông mi Lăng Diệp rúng động, khí lạnh trên người tản ra ùn ùn.

Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Lăng Diệp cúp điện thoại, cúi đầu đối mắt với Úc Hàn Yên, nói giọng có chút áy náy: "Anh không thể ở đây cùng em được, kho hàng số 11 đã bị nổ tung, anh phải chạy qua đó."

Kho hàng số 11? Kho vũ khí. . . . . . Ngay lập tức Úc Hàn Yên quyết định: "Em đi với anh."

Tề Ngôn nhìn Lăng Diệp, thấp giọng nói: "Tôi cũng đi." Anh tuyệt không nghi ngờ, kho hàng số 11 nổ tung là có người cố tình làm.

Lăng Diệp nhìn Tề Ngôn một lúc, cự tuyệt không chút do dự: "Chuyện này có tôi là được rồi."

Nói xong, anh dắt tay Úc Hàn Yên nhanh chóng rời đi.

Dany thấy Tề Ngôn vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai người, không nhịn được kéo kéo tay áo anh, nói: "Chúng ta xử lý chuyện lễ phục nhanh lên một chút, rồi xem có thể giúp được gì hay không."

Tề Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn Dany bằng ánh mắt nhu hòa, từ trong cổ họng anh phát ra tiếng nói trầm thấp "Ừhm".

"Em cảm thấy chuyện này là do Nhan Hạo làm ra." Úc Hàn Yên vừa thắt dây an toàn, vừa nói với người mới ngồi vào ghế tay lái.

Lăng Diệp thắt dây an toàn bằng một tay, khởi động máy, trong nhất thời chiếc xe Maybach giống như sao băng, lao vút ra ngoài.

Vẻ mặt anh u ám, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, nói: "Trừ hắn ra, không còn ai dám đụng vào thứ gì đó của anh."

Úc Hàn Yên vừa mới định nói gì đó, thì trong túi xách đột nhiên rung rung. Cô nhăn mày, cúi đầu kéo khóa túi xách lấy chiếc điện thoại di động ra, là số riêng.

Cô nhìn Lăng Diệp, thấy người kia gật đầu một cái mới ấn nút trả lời rồi đưa điện thoại áp vào bên tai.

"Cô gái, đã lâu không gặp."

Úc Hàn Yên khẽ cong khóe môi giễu cợt, nói: "Đúng là đã lâu không gặp, anh có muốn qua đây gặp mặt tôi không?"

"Ha ha, cô gái, xem ra em nhớ tôi nha. Hôm nay là ngày tốt, em thế nhưng lại chủ động hẹn tôi."

Đôi môi đỏ mọng của Úc Hàn Yên khẽ mở, nói: "Tôi đã muốn cái mạng của anh từ lâu rồi, nếu như anh có thể tự sát thì chúng ta cũng không cần gặp mặt."

"Nếu như em muốn cái mạng của tôi, tôi cũng không ngại bật đèn xanh cho em. Loại đãi ngộ này, người khác không có đâu nha."

Khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, sâu kín hỏi: "Anh sẽ bật đèn như thế nào? Anh định đứng ngoan ngoãn ở trên mái của tòa nhà 100 tầng, để mặc tôi đẩy xuống à?"

"Ở bên cạnh tôi 24h chờ, sẽ có rất nhiều cơ hội giết tôi."

Úc Hàn Yên khẽ cười một tiếng, nói: "Loại bật đèn xanh này tôi không có hứng thú muốn."

"Cô gái, rút cuộc em thích Lăng Diệp ở điểm nào? Tiền, quyền lực hay là vẻ bề ngoài?"

"Tất cả, chỉ cần là của anh ấy tôi đều thích." Úc Hàn Yên nói hết sức kiên định.

Sắc mặt Lăng Diệp đã dễ nhìn hơn một chút, khóe môi hơi cong lên.

"Thứ hắn có tôi đều có, hơn nữa so với hắn tôi tự thấy mình còn thú vị hơn."

Úc Hàn Yên lập tức đáp: "Anh thế nào chẳng có chút quan hệ gì với tôi. Nếu như anh gọi điện để nói những điều này, tôi nghĩ không cần phải nghe tiếp."

"Nếu yêu hắn thì rời khỏi hắn đi. Hãy tin tôi, chỉ cần em tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, không bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành hai bàn tay trắng."

Úc Hàn Yên nhíu mày, giọng nói có chút lạnh, hỏi ngược lại: "Chỉ bằng anh?"

"Đương nhiên không phải, nhưng ý của tôi là, làm sao Lăng Diệp có thể cùng lúc chống cự lại được thế lực lớn mạnh của cả bạch đạo lẫn hắc đạo đây."

"Bạch Triết Hiên?" Úc Hàn Yên nhớ tới chuyện Bạch Triết Nhã được cứu ra, ngay sau đó liền hỏi.

"Cô gái, tôi không thể không nói là trực giác của em rất chính xác."

Khóe môi Úc Hàn cong lên giễu cột, lành lạnh đáp: "Cám ơn anh đã cho tôi biết, ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’ được viết như thế nào."

Cô nói xong cúp điện thoại rồi nhìn Lăng Diệp nói: "Nhan Hạo và Bạch Triết Hiên móc nối với nhau, mục tiêu chính là phá đổ anh."

Hai mắt Lăng Diệp vẫn nhìn thẳng phía trước, khóe miệng khẽ nâng lên, lơ đễnh nói: "Người sắp chết thì thích vùng lên."

Trên mặt Úc Hàn Yên hiện lên một nụ cười thật to, cô dùng giọng trong trẻo dễ nghe nói: "Những lời này nói thật hay."

Một lúc sau, xe dừng trước đám người đang xem náo nhiệt ở bên ngoài.

Lăng Diệp mở cửa xe, đi đến bên cạnh Úc Hàn Yên, cùng với cô tay trong tay, đứng lại mấy giây đối mặt với đám đông.

Tám người mặc tây trang màu đen nhanh chóng đi lên mở đường cho bọn họ: "Tránh ra, tránh ra."

Mọi người chưa từng thấy qua loại ỷ thế như thế này, trong nhất thời đều chuyển tầm mắt đặt lên trên người Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

Đám cảnh sát đứng ở bên ngoài hàng rào đang hào khí bừng bừng, ngăn chặn mọi người lại.

"Tránh ra." Hai hộ vệ đứng ở phía trước, chia nhau ra chụp vào bả vai tên cảnh sát đang cản đường đi của bọn họ, lạnh lùng nói.

Tên cảnh sát đang định phát tác thì thấy cấp trên của mình cười chào đón họ.

"Tổng giám đốc Lăng, bà Lăng, các người đã tới rồi hả."

Lăng Diệp nhìn hắn một cái, dắt Úc Hàn Yên đi về phía trước.

Hai người hộ vệ đứng ở trước lập tức giẫm hàng rào xuống đất để cho bọn họ đi qua.

Đi tới đống đổ nát vừa mới tạo thành, hai người quan sát tỉ mỉ tình huống xung quanh.

"Thiên Nhất." Lăng Diệp lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

"Diệp, chuyện gì vậy?"

Lăng Diệp cau mày, anh không hề nghi ngờ Thiên Nhất đang nằm sấp mệt mỏi, nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì đến anh: "Nói Thiên Nhất lập tức tới trung tâm nghiên cứu, tuyệt đối không cho phép bất kỳ tài liệu cơ mật nào bị lấy trộm."

Nói xong, anh cúp điện thoại, cũng chặt đứt luôn lời cầu xin Mạc Vũ định nói.

Mạc Vũ nhìn chằm chặp điện thoại di động một hồi lâu, thở dài một cái, cam chịu số phận lay lay Thiên Nhất đang ngủ say dậy.

"Sao vậy?" Thiên Nhất từ từ mở hai mắt đang lim dim ra, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi.

"Diệp nói em lập tức đến trung tâm nghiên cứu, đề phòng kẻ khác đánh cắp tài liệu cơ mật." Mạc Vũ nói có chút buồn bực.

Thiên Nhất nghe xong, đưa hai tay chống xuống giường để dậy. Hắn ngồi lên mép giường sau đó đứng dậy, đi đến tủ treo quần áo với tư thế không bình thường.

Mỗi một bước đi, sắc mặt của hắn càng thêm phần tái nhợt.

Mạc Vũ đau lòng không nguôi, vừa buồn nản tự trách, vừa vội vàng tiến lên đỡ hắn."Nếu không để anh gọi điện xin nghỉ giúp em một hôm."

"Không cần đâu, không phải thời điểm đặc biệt, tổng giám đốc đã không ra lệnh kiểu như vậy." Thiên Nhất cự tuyệt không chút do dự.

Mạc Vũ cũng biết điều Thiên Nhất nói là sự thật, nhưng anh thật không đành lòng khi thấy mỗi bước người kia đi, đều như một lần bị kim đâm.

Thiên Nhất thay quần áo xong, Mạc Vũ liền ôm ngang hắn lên, đi về phía đậu xe.

Hai tay Thiên Nhất đẩy lồng ngực Mạc Vũ ra, dùng đôi mắt to oán hận nhìn chằm chằm anh, mặt lạnh nói: "Tôi là đàn ông!"

Mạc Vũ cúi đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Anh biết như thế này sẽ làm tổn thương đến tính tự tôn đàn ông của em, nhưng thờ ơ với sự đau đớn của em thì anh không làm được."

Thiên Nhất nghe xong, cũng không vùng vẫy nữa, để mặc anh ôm đi, dù sao như thế cũng tương đối dễ chịu.

Mạc Vũ thấy vậy, khóe môi cong lên. Mặc dù Thiên Nhất vẫn không chịu nói thích anh, nhưng anh có thể cảm nhận được tâm ý của hắn, sự thay đổi của hắn.

Đặt Thiên Nhất vào ghế kế bên tay lái, anh lùi ra, đóng cửa xe lại, đang định vòng qua đầu xe đến bên tay lái, lại cảm nhận được điện thoại di động đang rung rung.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn số hiển thị, áp điện thoại vào bên tai nói: "Có chuyện gì?"

"Mạc Đường Chủ, Chi nhánh Washington đã bị người ta lấy đi rồi."

Lông mày Mạc Vũ nhíu lại thành chữ "Sông" (川), đáy mắt là một mảnh khát máu.

Thiên Nhất hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?"

Mạc Vũ nhét điện thoại vào trong túi quần, chống lại ánh mắt thăm hỏi của hắn, nói giọng có chút nghĩ ngợi: "Anh không thể đưa em đến trung tâm nghiên cứu được rồi."

Thiên Nhất nhàn nhạt đáp: "Không sao, tôi tự đi được, anh bận việc của mình đi."

Nói xong, hắn rụt đầu vào trong xe, đóng cửa kính lại, chịu đựng cơn đau nhức ngồi vào chỗ tay lái, thắt dây an toàn, khởi động máy, phóng xe nhanh ra ngoài.

Mạc Vũ đưa mắt nhìn Thiên Nhất rời đi, khi xe đã biến mất khỏi tầm mắt của mình anh mới mở hai chân thon dài, sải bước đi.

Hôm nay, sáu vị thư ký trong phòng thư ký tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị cực kỳ bận rộn, đều hận không thể có được ba đầu sáu tay.

Giáp: "Lam tiên sinh, điều này ngài không phải lo lắng. Số hàng ngài cần nhất định chúng tôi sẽ giao đến tay ngài đúng giờ."

Ất: "Hoàng tiên sinh, không phải chúng ta đã bàn luận xong chuyện đơn đặt hàng rồi sao? Tại sao ngài có thể đột ngột thay đổi được?"

Bính: "Lê tiên sinh, nếu như chúng tôi giao hàng không kịp, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường gấp đôi như điều khoản đã được thỏa thuận trong hợp đồng."

Đinh: "Thụy Nhĩ tiên sinh, toàn thế giới này, chỉ có Tập đoàn Lăng Thị chúng tôi mới có thể làm ra được thứ ngài đã yêu cầu!"

. . . . . .

Úc Hàn Yên nhìn tình cảnh trong phòng thư ký, mày nhăn lại, cảm giác rất không tốt. Cô đi vào phòng làm việc, nhìn Lăng Diệp hỏi: "Ai là ông trùm trong giới vũ khí đạn dược?"

Lăng Diệp ngồi trên chiếc ghế dựa xoay, nhìn về phía Úc Hàn Yên, trả lời không hề khiêm tốn: "Lăng thị."

Úc Hàn Yên lập tức hỏi: "Thứ nhì là Nhan gia?"

Thấy đối phương gật đầu một cái, khuôn mặt cô âm trầm, nói: "Em cho rằng có nhiều người gọi điện thoại như vậy, hoặc là yêu cầu bồi thường, hoặc là rút lại đơn hàng, vân vân… Tất cả đều là do hắn đã giở trò quỷ."

Môi Lăng Diệp khẽ cong lên, tán dương: "Tiểu Yên thật thông minh."

Úc Hàn Yên nhăn mày, dò hỏi: "Tại sao anh không có chút sốt ruột nào vậy?"

Con ngươi đen nhánh của Lăng Diệp sâu không thấy đáy, chỉ nghe thấy anh nói: "Thật ra phần lớn số hàng tồn trong kho số 11 đã được anh cho chuyển đi rồi."

Hai mắt Úc Hàn Yên trừng lớn, hỏi: "Vậy sao anh không đem việc này công bố ra ngoài? Lại để mặc cho những người đó yêu cầu rút lại đơn hàng, đòi bồi thường gì đó."

Lăng Diệp tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, nói xa xôi: "Vừa đúng lúc để cho anh thấy được rõ ràng, những thế lực nào có thể kết thâm giao, thế lực nào thì không đáng. Các thế lực trên thế giới này cần phải tẩy trừ lại lần nữa rồi."

Nhìn dáng vẻ Lăng Diệp như vậy, Úc Hàn Yên không tự chủ được rùng mình một cái.

Qua mấy giây sau, dường như cô cảm thấy có điều không hợp lý, lại hỏi: "Vậy tại sao lúc anh biết kho hàng số 11 bị nổ, lại tức giận đến như vậy?"

Trong mắt Lăng Diệp hằn lên tia đỏ, giọng đã chìm xuống: "Chỉ là xây dựng kho hàng số 11 sẽ phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, tiền của, huống hồ đồ của anh lại bị người ta động vào, chẳng khác nào anh bị người ta đánh vào mặt."

". . . . . ." Được rồi, thì ra là nguyên nhân này.

Úc Hàn Yên lại hỏi: "Tại sao anh biết có người muốn động vào kho hàng số 11?"

Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, phun ra hai chữ: "Trực giác."

Bình luận





Chi tiết truyện