chương 96/ 118

Sáng sớm nay, sau khi Úc Hàn Yên mở mắt, nhìn phòng ngủ đã sắp đến tân hôn mà vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, bất giác mày hơi nhíu lại. Biệt thự này hẳn nên trang trí lại một chút, tối thiểu cũng phải có chút không khí của tân hôn chứ. . . . . .

Hạ quyết tâm xong, chân mày cô cũng giãn dần ra, khóe miệng khẽ nâng lên, nghĩ đến “ngôi nhà” cùng người kia sẽ được tự tay mình trang trí lại, cô liền cảm thấy vô cùng kích động. Việc này không nên chậm trễ, cô vội vàng tung chăn, ra khỏi giường đi rửa mặt. Sự chuyên chú đặt ở nơi khác, cô liền hoàn toàn quên mất việc tối qua mình đã bị dày vò cho bao nhiêu thê thảm, vì thế, đường đường là kim bài sát thủ, thiếu chút nữa đã bị ngã xuống đất vì chân tay đã mềm nhũn. Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, những nơi khó có thể mở miệng này, nhắc nhở cô tối hôm qua chính mình đã điên cuồng, cô dùng tay phải chống xuống giường, từ từ đứng thẳng người dậy, chậm rãi đi tới phòng rửa mặt.

Nhìn trong gương, khuôn mặt đỏ rực, giữa lông mày nhộn nhạo ngượng ngùng, khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, nói thầm: "Bộ dáng mày có thể đừng cứ như đang nghĩa về lạc thú có được hay không hả?" Cô mở vòi hoa sen, hạ thấp hạ thân xuống, dùng hai tay vốc đầy nước, vẩy lên trên mặt mình. Nước lạnh làm nhiệt độ trên mặt cô giảm xuống, cũng xua tan đi những hình ảnh cấm trẻ em trong đầu cô.

Rửa mặt xong, cô đi đến trước cửa thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc day day huyệt thái dương, cô không khỏi một hồi đau lòng. Cho tới nay, rất hiếm khi người kia xuất hiện trạng thái mệt mỏi, thế cho nên, chính mình cũng đã quên mất anh dù có mạnh mẽ đến cỡ nào, lợi hại đến cỡ nào, thì cũng vẫn chỉ là một con người.

"Đã tỉnh rồi hả ? Đói không?" Lăng Diệp phát hiện ra sự tồn tại của cô, buông tay xuống không để lại dấu vết, quét sạch sự mệt mỏi, tinh thần sáng láng hỏi.

Úc Hàn Yên đáp nhẹ nhàng câu “Không đói”, đi tới phía sau anh, hai tay day day huyệt thái dương cho anh.

Sự dịu dàng bất ngờ khiến Lăng Diệp không kìm được nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ, khóe miệng anh nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, nhìn ra được, tâm trạng anh rất tốt.

"Diệp, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ kết hôn rồi." Úc Hàn Yên khống chế lực trên tay mình để nó không nặng cũng không nhẹ, nhìn mái tóc ngắn mềm mại, có trật tự của anh, chậm rãi nói.

Lăng Diệp giang hai tay, đưa ra ôm cô vào lòng, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Em muốn trang trí lại ‘nhà’ của chúng ta, làm cho nó cũng cảm thụ được sâu sắc hôn lễ hạnh phúc của chúng ta." Úc Hàn Yên đưa hai tay khoác lên bờ vai rộng lớn của Lăng Diệp, nói mong đợi.

Lăng Diệp nhíu mày, nhìn cô một lúc, không biết mất bao lâu mới hỏi: "Em muốn tự tay trang trí?"

Úc Hàn Yên gật đầu không chút do dự.

Lăng Diệp thấy vậy, chân mày cau lại.

Úc Hàn Yên chớp chớp mắt nhìn anh, cho là anh đang tự hỏi xem thời gian rảnh rỗi của mình có được bao nhiêu, vội vàng nói: "Anh không cần phải bớt thời gian để đi ra ngoài đâu, một mình em có thể làm được rồi."

Lăng Diệp nhìn cô có chút kỳ quái, dùng giọng trầm thấp nói: "Không phải anh đang suy nghĩ xem mình có rảnh hay không, mà có lẽ anh phải để cho em thất vọng rồi."

Anh thở dài một cái, tiếp tục nói: "Vốn muốn cho em một bất ngờ, không ngờ ý tốt lại thành hỏng việc."

Đầu Úc Hàn Yên đầy mù mịt, hỏi: "Bất ngờ gì cơ?"

"Anh đã chuẩn bị sẵn một phòng cưới cho chúng ta rồi." Lăng Diệp vô tội nói.

"Phòng cưới? Vậy còn ngôi biệt thự này?" Úc Hàn Yên nhìn đôi mắt phượng của anh, dùng giọng có chút khó tin hỏi.

Lăng Diệp vừa quan sát nét mặt của cô, vừa nói: "Để không. Dĩ nhiên, em muốn quay lại đây bất cứ lúc nào cũng được, anh sẽ cho người mỗi ngày đều tới đây làm vệ sinh."

Anh lại nói: "Nếu như em thích nơi đây, vậy chúng ta cứ tiếp tục ở lại đây đi. Không sao cả, vẫn còn thời gian, một ngày là có thể trang trí xong rồi."

Úc Hàn Yên lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Cá nhân em cũng chẳng có cảm giác gì quá lớn, đối với em mà nói, nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà của em. Em chỉ ngạc nhiên vì anh lại vứt bỏ biệt thự này, chọn một nơi khác để sống cuộc sống mới cùng em thôi, dù sao thì thời gian anh đã ở đây cũng không ngắn, kiểu gì chẳng có tình cảm với nơi này."

Lăng Diệp nghe xong, ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt giống như chưa đựng cả thế giới của cô, nói: "Khi anh ở một mình, sống ở đâu cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi, thoải mái là được rồi. Ấn tượng đối với ngôi biệt thự này càng lúc càng khắc sâu, là bởi vì có sự tồn tại của em."

Anh dừng một lúc, nói thâm tình: "Tiểu Yên, em là linh hồn của ‘nhà’, em ở đâu thì nhà của anh ở đó."

Khóe miệng Úc Hàn Yên nhếch lên, ở trên môi đối phương đặt một nụ hôn thật kêu, nói giọng vui sướng: "Em không thể chờ đợi được, thật muốn biết tất cả những thứ có liên quan đến phòng tân hôn của chúng ta."

Lăng Diệp giơ tay vén tóc mái cho cô, dịu dàng nói: "Lát nữa anh sẽ dẫn em đi."

Chiếc Maybach màu đen đậu trong khu vực rộng lớn, trước một ngôi biệt thự màu trắng khiêm nhường, sang trọng, Úc Hàn Yên ngồi ở vị trí kế bên tay lái, nhìn khung cảnh xung quanh, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hóa ra là biệt thự nhìn ra biển. . . . . .

Lăng Diệp nhìn cô buồn cười, vừa đưa người sang cởi dây an toàn cho cô, vừa dùng giọng gợi cảm nói: "Xuống xem một chút đi."

Úc Hàn Yên sững người gật đầu một cái, mở cửa, nghiêng người ra khỏi xe, nhìn tòa nhà ba tầng khổng lồ trước mắt, lại nuốt một ngụm nước bọt lần nữa. Hình như biệt thự này hơi lớn, cho dù là phía bên trái hay phía bên phải, muốn nhìn đến được phần cuối của bờ tường đều có chút khó khăn . . . . .

Lăng Diệp đi tới bên người cô, đưa tay ôm cô đi vào bên trong.

Vừa vào đến cửa, một đại lộ lớn lót đá cẩm thạch rộng ba mét đập vào tầm mắt Úc Hàn Yên, hai bên con đường rộng thênh thang là hai cái hồ hình chữ nhật đối xứng nhau, bên trong hồ đủ các loại cá nhỏ đang tụm năm tụm ba thích thú dạo chơi. Cuối con đường rộng lớn có hai cầu thang được làm cùng chất liệu, phía trên một cầu thang là một hành lang cắt ngang, trần nhà hành lang rất cao, phải hơn bốn mét, so với tầng hai cách mặt đất năm mét thì hơi thấp rồi.

Tiếp tục đi về phía trước là một cái cửa khổng lồ bằng gỗ thật màu trắng, lộ ra hơi thở thần bí, quỷ dị. Hai bên cửa là hai khối rộng lớn trong suốt sát đất, có thể nhìn thấy hết sự bày biện bên trong.

Đẩy cửa vào, phía trước khoảng tám mét là chiếc cầu thang đi lên tầng hai, có chiều rộng ba mét, được lát đá cẩm thạch bên trên phủ thảm đỏ, điều đặc biệt đáng nói là ở tay vịn cầu thang, bởi vì chúng đều được bao phủ tỉ mỉ bằng đá hắc diệu thạch và vàng.

Hai bên trái và phải của cửa được bày biện ghế sofa cao cấp màu trắng đối xứng nhau, chúng tạo thành hình bầu dục, vây quanh chiếc bàn thủy tinh hình bầu dục. Hai bên tường phải và trái đều treo thứ gì đó khiến cho Úc Hàn Yên không thể nhìn thẳng, là ảnh cưới, hơn nữa không phải mỗi bên tường một bức, mà lúc này cô nhìn thấy, trên một mặt bức tường đã là sáu bức rồi, những nơi cô chưa nhìn thấy hẳn là vẫn treo.

"Xem phòng ngủ trước hay là..." Lăng Diệp nói chưa dứt lời, đã bị người kia cắt ngang.

"Đương nhiên là phòng ngủ, đó là nơi quan trọng nhất." Úc Hàn Yên nói.

Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, cúi đầu cắn vào lỗ tai cô, thủ thỉ: "Anh cũng cảm thấy đó là nơi quan trọng nhất, bởi vì địa điểm chúng ta làm chuyện yêu, 99% đều là ở phòng ngủ."

". . . . . ." Úc Hàn Yên tức giận lườm anh một cái.

Nhìn sắc mặt người kia đã nhanh chóng ửng hồng, tâm trạng Lăng Diệp càng ngày càng tốt. Anh ôm chiếc eo chưa đủ một nắm của cô, chậm rãi đi lên tầng hai.

Sau khi lên lầu, đi về phía cuối hành lang bên phải, Lăng Diệp đẩy cửa ra, dẫn cô vào trong phòng.

Nhìn chung, phòng ngủ này không khác phòng ngủ trước nhiều lắm. Điểm khác nhau chính là, cái gì cũng được phóng đại lên, cho dù là cửa sổ sát đất hay chiếc giường, còn có cả phòng tắm bằng thủy tinh, hay là những thứ khác nữa. Ngoài những thứ đó ra, bên trong phòng ngủ cũng không còn là màu đen trắng nữa, mà lấy màu trắng làm màu sắc chủ đạo, điều này khiến cho sự ấm áp trong căn phòng tăng thêm không ít.

Còn một điểm khác biệt lớn nhất nữa là, trên vách tường ở đầu giường, là một bức ảnh cưới khổng lồ có chiều ngang rộng bằng giường, bên trong bức ảnh là nam nữ chính đang ôm nhau, ánh mặt trời chiếu rọi vào, khiến cho bọn họ trông cực kỳ xinh đẹp, linh thiêng.

Khóe miệng Úc Hàn Yên rút ra, lẩm bẩm: "Bức ảnh cưới này có phần lớn quá đi. . . . . ."

"Không đẹp?" Lăng Diệp nhíu mày, hỏi có chút thấp thỏm.

"Mặc dù trông rất đẹp, nhưng thật sự là quá lớn, khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được." Úc Hàn Yên nói thành thật.

Lăng Diệp thở phào nhẹ nhõm, ôm chắc cô từ phía sau, nhìn ảnh cưới trước mặt, khóe môi nâng lên: "Hiệu quả anh muốn chính là ở chỗ đó."

". . . . . ."

Mềm mại thơm ngát trong ngực, Lăng Diệp không kìm được lại giở trò.

Úc Hàn Yên rất im lặng vuốt ve móng vuốt sói của anh, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía biển cả xanh biếc cùng bờ cát vàng óng ánh cách đó không xa.

"Sao anh chọn biệt thự nhìn ra biển?" Cô hỏi.

Lăng Diệp thản nhiên đáp: "Bởi vì em thích."

Úc Hàn Yên ngoắc ngoắc khóe môi, đúng, cô thích, thích vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy biển rộng, đều làm cho tinh thần cô sảng khoái, tâm trạng vô cùng tốt. Nhưng mà, cô nhớ mình chưa từng nói qua chuyện này với người kia.

"Sao anh biết?" Cô lại hỏi.

Lăng Diệp đi tới bên cạnh cô, ôm eo cô, nhìn về phía biển rộng, nói: "Nhìn ra được."

Anh tiếp tục nói: "Lúc ở Đỉnh Vô Danh, anh có thể cảm nhận được tâm trạng em vô cùng tốt. Lúc đầu anh còn thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy anh mắt em nhìn ra bờ biển, anh liền hiểu."

Úc Hàn Yên nhón chân, hôn thật nhanh một cái lên đôi môi mỏng của Lăng Diệp, hạnh phúc nói: "Thưởng cho anh."

"Anh dẫn em đi xem nơi khác." Con ngươi Lăng Diệp giống như đá Hắc Diệu Thạch, vô cùng quyến rũ, chỉ nghe thấy anh nói.

Úc Hàn Yên nhíu mày, đôi mắt to tròn, quyến rũ tràn ngập sự tò mò.

"Trời ơi, đẹp quá!" Tiếp cận với không gian là bốn cửa sổ khổng lồ sát đất cùng với nóc nhà hình nón trên đỉnh đầu, Úc Hàn Yên không khỏi cảm thán.

Bất kể là người nào, nhìn từ góc độ nào, khi thấy cảnh sắc này cũng đều phải vừa người vừa lòng, phía trước là bờ cát cùng đại dương, phía bên phải là đại dương cùng hòn đảo, phía bên trái là đại dương cùng hải đăng, phía sau là những tòa nhà cao tầng của Newyork.

Cô có thể tưởng tượng ra, lúc màn đêm phủ xuống, ngồi ở vị trí này có thể thấy được những vì sao treo lơ lửng ở trên trời.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã yêu luôn nơi này.

Trên sàn nhà màu nâu nhạt bằng gỗ thật, được bày biện được biệt một bộ ghế sofa bằng da thật và một chiếc bàn hình vuông cũng đều màu nâu nhạt, tất cả mọi thứ đều được cân nhắc rất kỹ lưỡng. Người tới chỉ cần mang theo một chai rượu đỏ là có thể thoải mái hưởng thụ sự tĩnh nặng này.

"Thích không?" Lăng Diệp biết rồi còn hỏi, chính là hi vọng từ trong miệng cô nói ra chữ "Thích".

Úc Hàn Yên "phịch" một cái, dắt lên trên người Lăng Diệp giống như gấu Koala, cười đến vô cùng rạng rỡ, hưng phấn nói: "Thích!"

Lăng Diệp cong môi lên, dùng giọng trầm thấp nói: "Em thích là được rồi."

Úc Hàn Yên mở to hai mắt, hỏi: "Diệp, anh không thích hả?"

Lăng Diệp cười lắc lắc đầu, nói: "Thích."

Tiếp theo, câu nói của anh đã khiến nụ cười rạng rỡ của Úc Hàn Yên ngay lập tức liền trở nên cứng ngắc: "Là một nơi tốt để làm chuyện yêu."

". . . . . ." Đúng là, cô không nên hỏi anh

Bình luận





Chi tiết truyện