chương 16/ 118

Mạc Vũ dừng một chút, xoa xoa tay nói:

"Diệp, dùng ‘Ưng’ thì thế nào? Vừa đúng lúc ta có thể kiểm tra uy lực của nó."

Máy bay không người lái "Ưng" không cần phải lập trình trước trình tự các nhiệm vụ, cũng không cần phải chỉ huy qua hộp điều khiển từ xa. Nó có một phần cứng đóng vai trò như bộ não của máy bay, không cần người ở dưới mặt đất, hay trên không, mà tự thực hiện các tính toán cần thiết để đưa ra những quyết định thích hợp thay người lái.

Lăng Diệp gật đầu nói:

"Ừ, rất hợp ý tôi. Vậy chuyện này giao cho cậu xử lý." Vừa để thử nghiệm máy bay, vừa để công kích gia tộc Nhan Thị.

Mạc Vũ nóng lòng muốn thử, cười nói:

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho nó bị hủy diệt hoàn toàn." Đã vào giới hắc đạo, trong máu người nào cũng có chút háo chiến cùng yếu tố khát máu.

Khóe miệng Lăng Diệp hơi nhếch lên không thấy rõ, nói:

"Tôi sẽ để cho Thiên Nhất hỗ trợ cậu."

Tề Ngôn vuốt vuốt lông mày. Lần này Diệp thật sự đã quyết tâm làm suy giảm thế lực của gia tộc Nhan thị. Thiên Nhất - đế vương của hacker, năm năm trước đã tung hoành ngang dọc, có thể tự do đột nhập vào bất kỳ hệ thống nào để ăn cắp dữ liệu, sửa đổi thông tin.

Bốn năm trước hắn đã bị Lăng Diệp thu phục. Hiện giờ hắn vẫn đang an phận làm việc tại trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật cao cấp của tập đoàn Lăng Thị. Lần này Diệp điều động hắn đi, đã đủ thấy mức độ nghiêm túc của anh.

Vì Lăng Diệp muốn tự tay chăm sóc cho Úc Hàn Yên, nên anh không trở về biệt thự. Phòng y tế được kê thêm một chiếc giường lớn để anh nằm ngủ. Hôm sau anh cũng không đến công ty làm việc, mà xử lý công việc luôn tại phòng khách ở lầu một của trụ sở bang Liệt Diễm.

"Reng reng reng. . . . . ."

Lăng Diệp liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình. Anh ấn nút nghe, nhàn nhạt nói:

"Có chuyện gì?"

"Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị đã cho người mang tới 99 bông hồng đỏ, nói là nhất định phải giao tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên."

Chiếc bút máy trong tay Lăng Diệp “pằng” một tiếng, gẫy thành hai đoạn. Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

"Ném cả người và hoa ra ngoài."

"Vâng. Tôi biết rồi."

Lăng Diệp cúp điện thoại, trong lòng anh đầy phiền não. Anh không thích Úc Hàn Yên bị người khác nhớ đến, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô lại bị người khác nhớ thương. Hơn nữa, không phải chỉ có một người, mà còn……. Hai người bọn họ, một người là đối thủ của anh trong giới bạch đạo, còn người kia lại là đối thủ của anh trong giới hắc đạo.

Anh gác công việc qua một bên, đứng dậy đi vào phòng y tế. Anh đứng cạnh giường Úc Hàn Yên, cúi người nhìn xuống gương mặt đang ngủ đầy ngây thơ của cô. Anh đưa tay ra, dùng sức nhéo nhéo vào làn da mịn màng của cô, giống như mượn cách này để trút đi những cảm xúc khó chịu trong lòng vậy.

Buổi chiều cùng ngày.

"Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị muốn hẹn gặp ngài. Ngài ấy nói muốn bàn bạc với ngài về vụ đấu thầu mảnh đất bên Manhattan."

Mặt Lăng Diệp tối sầm, nói ngắn gọn nhưng quả quyết:

"Không gặp."

Chủ ý của Bạch Triết Hiên anh rất rõ. Chẳng phải là hắn muốn tăng cơ hội hợp tác giữa hai bên, mà hắn đang cố tình tạo cơ hội để được gặp Úc Hàn Yên. Chuyện đấu thầu mảnh đất đó chẳng có gì hay để thương lượng cả. Tất cả đều là chiêu trò của hắn.

"Vâng, tổng giám đốc. Tôi biết rồi."

Lăng Diệp cúp điện thoại. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, gần bằng không độ C. Mặc Vũ vừa từ bên ngoài trở về thấy thế, lại tưởng rằng Lăng Diệp đang tức giận vì chưa nghe thấy thông tin Trung tâm số 3 bị phá hủy, thân thể hắn co rút, rón rén xoay người rời đi.

Không phải là hắn chưa có động tĩnh, mà dù sao cũng phải có một kế hoạch tinh vi! Nói thế nào thì Trung tâm số 3 cũng là địa bàn của Nhan Thị, sao có thể tấn công tùy tiện được. Hơn nữa, hắn cũng không thể để cho “Ưng” gây náo loạn khắp nơi giữa ban ngày ban mặt được. . . . . . Đến lúc đó, người dân các nước hoang mang, chính phủ các nước sẽ cảnh giác rất phiền toái.

9h sáng ngày thứ ba.

"Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị cho người mang đến 99 bông hồng đỏ, nói là nhất định phải giao tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên."

Cây bút máy trong tay Lăng Diệp "pằng" một tiếng, lại gẫy làm hai đoạn. Anh hít sâu hai hơi, lạnh lẽo nói:

"Phàm là đưa hoa cho Úc Hàn Yên, bất luận là ai đều không cho vào."

Lăng Diệp nói xong, ném chiếc điện thoại di động vào một góc ghế salon giống như ném rác. Mạc Vũ mới từ trên lầu đi xuống, vẫn còn đang ngái ngủ rất không may lại nhìn thấy cảnh này. Hắn sợ cái mạng của mình cũng giống như chiếc điện thoại kia, cơn buồn ngủ nhanh chóng tiêu tan, vội vàng nói:

"Tôi đảm bảo là tối hôm qua Trung tâm số ba đã bị phá hủy không còn mảnh nào."

Lăng Diệp ngẩng đầu, nhìn hắn kinh ngạc.

Mạc Vũ bị nhìn thế thấy sợ hãi, cấp tốc nói:

"Bên chúng ta không tổn thất người nào. Sự việc sau đó cũng đã được xử lý rất êm đẹp, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm."

Lăng Diệp có vẻ như đã hiểu ra gì đó, buồn cười nói:

"Tôi có nói gì cậu không hả?"

Mạc Vũ chớp mắt hai cái, thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ vỗ ngực giống như an ủi trái tim mềm yếu của mình, lẩm bẩm:

"Ma vương tức giận không phải nhằm vào ta, thật tốt."

Đã khôi phục bình tĩnh, Mạc Vũ lại trở về với bộ dáng ba lăng nhăng. Hắn đi về phía Lăng Diệp, cười trên nỗi đau khổ của người khác:

"Là ai không có mắt chọc tới Ma Vương đại nhân của chúng ta vậy?"

Lăng Diệp không trả lời vấn đề của hắn, mà âm trầm hỏi:

"Cậu rất rảnh rỗi?"

Trong lòng Mạc Vũ “lộp bộp” một phen, cười ngây ngốc đáp:

"Được rồi, được rồi."

"Cho gia tộc Nhan Thị thêm một trận lửa nữa, bây giờ bọn họ vẫn chưa đủ loạn đâu."

Lăng Diệp dừng một lúc, lại tiếp tục nói:

"Lần này là người trong gia tộc Nhan đi."

Mạc Vũ cười khổ nói:

"Diệp, cậu đúng là không coi cái mạng nhỏ của tôi ra gì mà." Người trong gia tộc Nhan gia có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?

Lăng Diệp hoàn toàn không bị đối phương làm ảnh hưởng, nhàn nhạt nói:

"Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần quăng xuống một quả bom là coi như đã thành công. Sau khi thành công, phần thưởng tùy ý cậu."

Ánh mắt Mạc Vũ đột nhiên nở rộ vô cùng rực rỡ. Hắn hưng phấn hỏi:

"Thật?"

Lông mày Lăng Diệp nhướng lên, hỏi ngược lại:

"Cậu nói xem?"

"Tôi muốn được nghỉ phép một tháng!" Mạc Vũ lớn tiếng nói, trong giọng tràn đầy vui sướng.

Lăng Diệp miễn cho ý kiến, đứng dậy đi tới trước tủ để TV. Anh cúi người kéo ngăn kéo lấy ra một cây bút máy màu đen mới tinh, đang định quay về làm việc tiếp thì nghe thấy giọng nói của Tề Ngôn truyền đến:

"Diệp, cô gái của cậu đã tỉnh."

Trong mắt anh thoáng qua tia vui mừng, tiện tay anh đặt cây bút lên bàn, đi nhanh lên tầng hai.

Mạc Vũ nghe Tề Ngôn nói, kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại được. Năng lực phục hồi của cô gái này quá mạnh. . . . . .

Lăng Diệp đi vào phòng y tế, đúng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên đang mở mắt. Anh vội vàng hỏi:

"Thấy thế nào rồi?"

Úc Hàn Yên nhìn anh tức giận, điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là rất đau, toàn thân giống như bị bánh xe lăn qua. Chỉ có điều, làm nũng với người khác không phải là phong cách của cô, cho nên chỉ nhàn nhạt đáp:

"Tốt rồi."

Đầu của Lăng Diệp trì trệ, lại tin lời người kia nói, còn cảm thấy cô thật may mắn. Anh gật đầu một cái, nghiêm túc nói:

"Ừ, thế là được rồi. Em nhanh khỏe lên một chút, ốm đau nằm lỳ trên giường nhìn chướng mắt."

Mạc Vũ trợn trừng mắt, kiểu đối thoại này. . . . . . Đúng là, hai người nói chuyện với nhau cũng không sử dụng ánh mắt bình thường. Hắn kéo kéo vạt áo Tề Ngôn, ra hiệu bằng mắt ý bảo hắn ra ngoài.

"Chuyện gì vậy?"

Tề Ngôn đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại hỏi.

Mạc Vũ đứng trước cửa phòng y tế, thì thầm:

"Thương tích trên người cô ấy thế nào rồi?"

Tề Ngôn khẽ cau mày, hai tay cắm trong túi quần. Hắn dựa khẽ người vào tường, chậm rãi nói:

"Tốc độ khôi phục của cơ thể cô ấy cũng giống như những người khác, nhưng thời gian tỉnh lại so với người bình thường lại nhanh hơn quá nhiều."

Mạc Vũ đã hiểu ra, bình tĩnh nói:

"Một sát thủ ưu tú không cho phép mình hôn mê bất tỉnh trong thời gian quá lâu, mà cô ấy lại là một trong những người nổi bật." Càng tỉnh lại sớm, cơ hội sống sót càng lớn.

Bình luận





Chi tiết truyện