"Thình thình thình………" Đúng lúc này, một hồi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến. Người đập cửa dùng lực rất lớn, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, cửa sẽ bị người đó đập cho nát vụn.
Lăng Húc bị người ta phá hỏng chuyện tốt, vô cùng khó chịu. Anh rất không cam lòng buông bờ môi mềm mại, đỏ mọng của Phong Khuynh Lam ra, cởi quần lót đã ướt đẫm của mình xuống, tiện tay lấy chiếc khăn tắm vây quanh vùng hông gầy gò, mặt đen lại đi tới cửa phòng ngủ, chưa cần nhìn anh cũng đã biết người đập cửa là ai.
"Có chuyện gì?!" Kéo cửa ra, nhìn người trước mắt vẫn anh tuấn đẹp trai như cũ, bực mình hỏi.
Lăng Diệp quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua nụ cười xảo trá gian kế đã thành công, lạnh giọng nói: "Mẹ con muốn ăn cơm con làm."
"Cha khẳng định là không phải cha đang trả thù con?" Lăng Húc vẻ mặt xanh đen, cắn răng nghiến lợi hỏi.
Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cha trả thù con chuyện gì?"
"Trả thù con đã phá hỏng chuyện tốt của cha hết lần này đến lần khác." Lăng Húc đáp.
"Đi ra ngoài làm bậy, sớm muộn cũng phải trả giá." Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, nói xa xăm.
Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại cho Lăng Húc một bóng lưng cao lớn.
". . . . . "
Đến khi Lăng Húc đóng cửa xoay người lại, không hề bất ngờ khi phát hiện ra cửa phòng tắm đã bị đóng chặt. Anh thở dài một cái, lẩm bẩm: "Ra quân thất bại…….."
Một lúc sau, Phong Khuynh Lam quấn khăn tắm đi ra, chạy thẳng đến tủ treo quần áo không chút e dè. Cô vốn định lấy chiếc áo sơ mi nam ra mặc, rất ngạc nhiên khi thấy trong đó có gần một nửa là đồ của phụ nữ.
Không đợi cô kịp suy nghĩ lung tung, Lăng Húc ngồi ở mép giường liền giải thích: "Trước lúc anh đi đón em, đã cho người mang đến."
Phong Khuynh Lam liếc nhìn size trên một chiếc áo lót, đúng là size của cô. Lòng cô lại giãn ra lần nữa, người đàn ông này thật tỉ mỉ.
"Anh đi tắm, em chán thì lên mạng chơi." Lăng Húc đặt máy tính bảng lên trên giường, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghĩ trong biệt thự còn người khác nữa, Phong Khuynh Lam chọn cho mình một bộ mặc ở nhà tương đối bảo thủ. Cô nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, đoán chừng một thời gian ngắn Lăng Húc mới đi ra, cô tới kéo chiếc rèm chỗ cửa sổ sát đất lại, đứng đó mặc quần áo.
Khi cô mặc quần áo tử tế xong, thấy Lăng Húc vẫn chưa ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định tin tưởng tình cảm của anh đối với mình là thật, nhưng vẫn chưa có ý định nhanh như vậy đã giao bản thân cho anh.
"Sau đây anh sẽ đi nấu cơm, em định làm gì?" Lăng Húc thân thể trần truồng đi tới trước tủ treo quần áo, vừa cầm quần áo, vừa nói.
". . . . . . Đồ điên." Khóe mắt Phong Khuynh Lam giật giật, bực mình mắng.
Cô nói chưa dứt lời, Lăng Húc đã xoay luôn người đối diện với cô, cười mị hoặc nói: "Vậy cứ để anh ngồi vững trên cái từ ‘đồ điên’ này đi."
Phong Khuynh Lam không nói hai lời, liền nhắm chặt mắt lại.
"Cha là người không có việc gì cũng thích phóng ra khí lạnh, em không cần để ý đến ông ấy. Còn về mẹ, ừmh, là một người dễ chung sống, em nhất định sẽ thích bà." Lăng Húc hồi báo tình hình.
Phong Khuynh Lam thông qua những âm thanh khe khẽ để phán đoán tiến độ mặc quần áo của anh, thấy anh còn chưa mặc, nhất định không mở mắt ra. "Bọn họ biết anh đưa tôi về không?"
Nhắc tới chuyện này, Lăng Húc liền nôn ra máu, khuôn mặt lập tức đen lại: "Cha hẳn đã nhìn thấy rồi, nếu không đã không tới đập cửa."
"Giữa hai chuyện này có liên quan gì sao?" Phong Khuynh Lam mở mắt ra, quả nhiên thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
"Liên quan lớn! Ông ấy muốn phá hỏng chuyện tốt của anh! Nếu vừa rồi không phải là ông ấy, anh và em bây giờ đang cuộn trong chăn rồi!" Lăng Húc vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng, nói.
Trong đại não Phong Khuynh Lam tự loại bỏ câu hỏi kế tiếp, cô nói có chút hâm mộ: "Tình cảm của hai người thật tốt."
"Ai có tình cảm tốt với ông ấy!" Lăng Húc kích động nói.
Phong Khuynh Lam thấy bộ dáng xù lông của anh, bất giác khóe môi cong lên.
"Tôi giúp anh." Cô thấy anh đi, liền theo sau, nói.
"Thật biết nghe lời, phu xướng phụ tùy." Lăng Húc ôm eo cô, cúi xuống hôn lên cái trán sáng bóng của cô, khen ngợi.
". . . . . . Tôi không đi nữa." Phong Khuynh Lam dừng bước, nói giọng kiên quyết.
Lăng Húc mạnh mẽ ôm cô đi xuống tầng dưới, nói: "Không do em quyết định nữa rồi."
Sau khi Úc Hàn Yên tỉnh dậy, nghe nói người mình quan tâm đã đến, liền cấp tốc thay quần áo chạy xuống tầng.
Nhìn bóng lưng đã mất hút của cô, Lăng Diệp im lặng hoàn toàn, không phải là con dâu thôi sao, có nhất thiết phải giống như gặp người tình thế không?
"Sao vậy?" Lăng Húc đang xào rau, phát hiện ra quần áo của mình đang bị người ta kéo kéo, liền quay đầu nhìn về phía người khởi xướng, hỏi.
Phong Khuynh Lam vẻ mặt mất tự nhiên, nhìn người phụ nữ đang đứng dựa ở cửa phòng bếp.
Lăng Húc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, chợt phát hiện ra mẹ mình đang lười biếng dựa vào nơi đó, trong tròng mắt xinh đẹp mang theo nụ cười.
"Mẹ!" Anh lập tức cong môi lên, gọi.
Phong Khuynh Lam nghe xong, khẽ trừng lớn hai mắt, miệng vô thức há ra, đây cũng quá trẻ đi….. Nên gọi bà ấy là “bác gái” hay là “dì” đây?!
"Gọi mẹ." Lăng Húc dùng cùi chỏ chọc Phong Khuynh Lam một cái, nhỏ giọng nói.
Phong Khuynh Lam khẽ cắn răng, đỏ mặt cúi đầu, ra dáng một cô dâu nhỏ, gọi: "Mẹ."
"Thật biết nghe lời, đến đây, chúng ta ra phòng khách ngồi trước." Úc Hàn Yên cười đến vô cùng rạng rỡ, phô ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, niềm nở chào hỏi.
Ngay trước mặt Úc Hàn Yên, Lăng Húc cúi đầu hôn một cái lên trán Phong Khuynh Lam, dịu dàng nói: "Đi đi."
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, nhân lúc Úc Hàn Yên không để ý nhéo anh một cái.
Úc Hàn Yên nhíu mày, xem ra con trai cô nghiêm túc đây, chẳng thế mà, ngay cả hoa tai cũng đem tặng.
"Mẹ, người giao cho mẹ đấy, đừng để cha dọa cô ấy nha." Lăng Húc đẩy đẩy Phong Khuynh Lam, cười nói.
Úc Hàn Yên nói giọng thánh thót: "Con cứ yên tâm, mẹ không bảo vệ con dâu của mẹ, thì bảo vệ ai!"
Khuôn mặt Lăng Húc đột nhiên trở nên rất kì quái, ra sức nháy mắt với Úc Hàn Yên.
"Tiểu Húc, mắt của con co rút?" Úc Hàn Yên trợn mắt lên nhìn, nghi ngờ hỏi.
Lăng Húc thở dài một cái, đi lên đối diện với Phong Khuynh Lam nói: "Gọi cha."
Phong Khuynh Lam cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình nhanh chóng giảm xuống, không khỏi âm thầm cảm thán: "Không hổ một đời là bá chủ, khí thế hùng mạnh đến không thể tưởng tượng nổi………."
Úc Hàn Yên cười híp mắt với cô, cô dám gọi mẹ, nhưng nhất định không dám gọi Lăng Diệp là "cha"!
Úc Hàn Yên như bị sét đánh, cứ bảo sao cô có cảm giác sau lưng có luồng gió lạnh……….
"Hắc hắc, anh đến rồi hả." Cô quay đầu cười nịnh bợ nói.
"Em không bảo vệ con dâu của em, thì bảo vệ cho ai? Hả?" Ánh mắt Lăng Diệp sâu thẳm nhìn cô, nhăn mày nói.
"Dĩ nhiên bảo vệ cho anh rồi!" Úc Hàn Yên lập tức đáp.
Lăng Diệp "Hừ" một tiếng, thu khí lạnh về.
"Bên cạnh mẹ thường có dã thú ẩn hiện." Lăng Húc ghé vào tai Phong Khuynh Lam, nói giọng chỉ để một người nghe thấy.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, dã thú………
Giải quyết xong sự ghen tuông của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên liền nhìn anh chằm chằm, trách cứ: "Anh dọa đến con dâu của em!"
Lăng Diệp quét mắt nhìn Phong Khuynh Lam một cái, nói giọng khẳng định: "Cô ấy không phải người bình thường."
Phong Khuynh Lam có chút kinh ngạc, không hổ là người dùng người, chỉ liếc mắt một cái đã có thể đoán được thân phận của cô.
"Tại sao mọi người lại ở đây mà nói chuyện?" Lăng Húc vừa dùng muôi múc thức ăn đã nấu chín ra đĩa, vừa không nhịn được hỏi.
Úc Hàn Yên vẫy vẫy tay với Phong Khuynh Lam, nói: "Chúng ta ra phòng khách."
Lăng Diệp ôm cô, xoay người rời đi.
"Trong nhà, mẹ là lớn nhất. Em đừng nhìn cái bộ dáng đó của cha, chỉ cần mẹ làm mặt lạnh, cha liền không dám làm gì nữa." Lăng Húc tiếp tục mật báo tình hình.
Phong Khuynh Lam gật gật đầu, ra khỏi phòng bếp.
"Con ở trong tổ chức nào?" Úc Hàn Yên vừa dùng mắt ra hiệu bảo Lăng Diệp pha trà, vừa hỏi với sự tò mò đầy trong mắt.
Phong Khuynh Lam thấy Lăng Diệp ngoan ngoãn pha trà theo lời Úc Hàn Yên, không khỏi nhớ tới kĩ thuật pha trà thuần thục của Lăng Húc. Cô thu hồi suy nghĩ của mình, nói không chút giấu giếm: "Con từng là đặc công của nước M."
"Đã từng?" Úc Hàn Yên nhíu mày, lặp lại.
"Vâng, hiện tại không thuộc bất kỳ tổ chức nào nữa." Phong Khuynh Lam cung kính đáp.
"Ai đã chọc con, cứ để cho Tiểu Húc đi giết hắn." Úc Hàn Yên không tiếp tục tra hỏi nữa, mà nói có chút ngạo mạn.
Phong Khuynh Lam có cảm giác một dòng nước ấm vây quanh trong lòng mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Hoa tai rất hợp với con, nếu đã đeo rồi, không cần phải tháo ra nữa." Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm vào chiếc hoa tai rũ xuống trên tai phải cô, nói.
Khóe môi Phong Khuynh Lam cong lên, dịu dàng đáp: "Dạ."
Cô còn không muốn bị Lăng Húc trói chặt……..
Bình luận
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1