"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Con phải hiểu rõ tình huống của mình, khi đứng trước kẻ địch phải cố gắng giấu kín nhược điểm của mình, phát huy mặt mạnh của mình; đồng thời, con cũng phải hiểu rõ tình huống của địch, để tránh mũi nhọn, công kích điểm yếu, như thế con mới có thể lên mặt là người chiến thắng." Úc Hàn Yên vuốt bụng của mình, từ từ nói.
Cô nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt phía trước, thong thả nói:
"Cục cưng, con nhìn thấy bọn họ rồi sao? Nhược điểm của người cao cao kia là ra đòn không dứt điểm, phương pháp đánh bại hắn dễ dàng nhất chính là công kích vào hai chân của hắn. Còn nhược điểm của người thấp thấp kia là phản ứng chưa đủ nhanh, phương pháp đánh bại hắn dễ dàng nhất là ra đòn nhanh, động tác thay đổi liên tục."
Tề Ngôn đứng ở sau lưng Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của cô khóe miệng anh không tự chủ được kéo ra, dưỡng thai như thế. . . . . .
"Chị dâu, tôi về nghiên cứu tiếp thuốc cô đã dùng."
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, lên tiếng:
"Đi đi."
Cô lại đưa mặt về phía hai người đang đánh nhau khác, tiếp tục nói:
"Hai người kia nha, thể lực tổng thể không tồi. Dưới tình huống này, điều cốt lõi là phải chú ý lực cùng sức chịu đựng. Người nào chịu đựng tốt, tập trung được lực chú ý thì người đó sẽ thắng."
Khóe môi Tề Ngôn cong lên, anh xoay người rời đi, anh rất mong chờ đứa bé này sinh ra.
. . . . . .
Cả một buổi sáng, Úc Hàn Yên đều vuốt bụng, tiến hành “dưỡng thai” trong khu đánh lộn.
"Chào bang chủ!" Nhìn thấy Lăng Diệp mọi người vội vàng chào hỏi.
Lăng Diệp gật đầu một cái, mắt nhìn thẳng về phía nhân vật mục tiêu.
Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy động tĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút đói. Cô xoay người, nhào vào lòng Lăng Diệp, giọng mang theo chút làm nũng nói:
"Diệp, em đói."
Lăng Diệp dùng con ngươi đen nhìn chòng chọc khuôn mặt Úc Hàn Yên một hồi, anh không nói gì, ôm ngang cô rời khỏi phòng đánh lộn.
"Diệp, anh làm bữa trưa xong rồi sao?" Úc Hàn Yên đưa hai tay ôm cổ Lăng Diệp, ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Lăng Diệp "Ừ" một tiếng, tiếp tục im lặng, trên người cơ hồ tản ra khí lạnh.
"Hình như tâm trạng anh không được tốt? Ở công ty có ai chọc giận anh?" Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm nhận được hơi lạnh, cô muộn màng phát hiện ra sắc mặt có chút khó coi của người kia.
Ánh mắt Lăng Diệp không đặt trên người Úc Hàn Yên mà nhìn về đường phía trước, nhàn nhạt đáp:
"Quả thật là tâm trạng anh không tốt."
Úc Hàn Yên có chút nổi cáu rồi. Cô không nhịn được nói:
"Anh khó chịu ở đâu thì nói ra nha. Anh không nói thì làm sao em biết, chỉ biết bày ra cái bản mặt này."
Lăng Diệp khựng người lại. Anh nhớ có người đã nói, người mang thai tính khí không ổn định, quả nhiên là có đạo lý. Anh cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, trầm giọng hỏi:
"Tại sao tự nhiên lại cắt tóc?"
Úc Hàn Yên bừng tỉnh hiểu ra, cô đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn của mình, cười đáp:
"Muốn cho anh ngạc nhiên."
Cô nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Anh không cảm thấy, so với trước kia em bây giờ trông đẹp hơn sao?"
Sắc mặt Lăng Diệp vẫn như trước không cười, anh nói rất nghiêm túc:
"Em là của anh, mỗi bộ phận trên người em đều là của anh. Cho nên, em muốn cắt tóc trước tiên phải hỏi ý của anh."
Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, có thể bá đạo hơn nữa không?
"Vậy sao mỗi ngày anh cạo râu đều không thấy hỏi ý kiến em trước!"
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, nghĩ lại cảm thấy có vẻ như cũng có đạo lý.
Anh im lặng một lúc, thở dài một cái, nói:
"Anh không muốn em hình thành thói quen làm những việc gạt anh."
Úc Hàn Yên bĩu môi, dựa vào ngực Lăng Diệp, rầu rĩ nói:
"Em chỉ muốn cho anh một sự ngạc nhiên."
Lăng Diệp nghe thấy giọng nói uất ức của cô, lòng như bị cái gì đó cắn một phát. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:
"Ừ, trông rất đẹp."
Úc Hàn Yên gục đầu vào ngực anh, lẩm bẩm:
"Không quan tâm đến anh."
Lăng Diệp ôm cô chặt hơn một chút, dịu dàng dỗ dành:
"Ngoan, đừng tức giận."
Nếu người của bang Liệt Diễm nhìn thấy Bang chủ như thần của bọn họ có bộ dáng như thế này, nhất định sẽ bị dọa đến thôi rồi.
"Không quan tâm anh nữa." Úc Hàn Yên làu bàu.
Tận sâu trong đáy lòng Lăng Diệp hiện lên cảm giác vô lực. Anh vốn không phải là người biết dỗ dành. Anh im lặng mấy giây, nói:
"Đêm nay anh sẽ ngủ trong thư phòng."
Úc Hàn Yên bất chợt ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười vô cùng chói mắt. Cô hưng phấn nói:
"Thật?"
Lăng Diệp chống lại hai tròng mắt của cô, hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy:
"Cứ như vậy muốn anh ngủ trong thư phòng, hả?"
Úc Hàn Yên vội vàng che giấu nụ cười trên gương mặt, nói dối:
"Là anh tự nói."
Lăng Diệp đặt cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, còn mình ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi ngược lại:
"Anh không nói như vậy, em sẽ để ý đến anh sao?"
"Gian thương." Úc Hàn Yên trừng mắt một cái, ném ra hai chữ.
Lăng Diệp cầm dao nĩa lên, giọng hết sức bình tĩnh:
"Vô thương bất gian, vô gian bất thương." (Nghĩa là: không có thương nhân nào không gian, không gian không phải là thương nhân)
". . . . . ." Anh có thể khẳng khái hơn chút nữa không?
Ăn trưa xong, Lăng Diệp đi vào thư phòng, còn Úc Hàn Yên trong bộ đồ ngủ dựa người vào đầu giường, tay phải vuốt vuốt bụng mình, giọng cô đều đều, dịu dàng nói:
"Một sát thủ ưu tú phải có được tố chất tâm lý tốt, bất luận là có chuyện gì xảy ra cũng không được sợ hãi, ở bất cứ đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh đó……."
Nửa giờ sau, Lăng Diệp đi vào phòng ngủ, liền nghe được Úc Hàn Yên nói:
"Lúc con đang xử lý con mồi, thì chính con cũng đang là con mồi của người khác!"
"Tiểu Yên, em chắc chắn là nó có thể nghe được? Có thể hiểu được?" Anh vừa cởi nút áo sơ mi, vừa nói.
Úc Hàn Yên lơ đễnh đáp:
"Cứ nghe thì sẽ hiểu." Nhìn thấy động tác của đối phương, cô cảnh giác hỏi:
"Anh ở đây làm gì?"
"Ngủ cùng em." Lăng Diệp cởi áo và quần ra, nằm chết dí bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm cô vào lòng mình, đáp.
Úc Hàn Yên không yên tâm hỏi lại:
"Vậy tại sao anh không mặc đồ ngủ?"
Lăng Diệp không giải thích, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng trầm thấp, khêu gợi nói:
"Ngủ đi, chiều dẫn em ra ngoài."
Anh thích cái cảm giác da thịt mình chạm vào da thịt cô.
Một lát sau, Úc Hàn Yên thấy anh vẫn không có động tác gì khác, mới buông lỏng lòng xuống. Cô tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại ngủ.
Kể từ sau buổi tang lễ của Lăng Sanh, đây là lần đầu tiên hai người đến thăm ông.
Có lẽ, thời gian thật sự là liều thuốc chữa khỏi vết thương tốt nhất, ít nhất bây giờ Lăng Diệp đã không còn đau lòng như trước nưa, mà Úc Hàn Yên cũng không còn tự trách mình như trước đây.
Lăng Diệp đặt bó ly trắng xuống trước mộ Lăng Sanh, nhìn bức ảnh trên bia mộ nói:
"Ông nội, chúng cháu tới thăm ông đây."
Úc Hàn Yên cũng nhìn Lăng Sanh đang cười híp mắt trong ảnh, cô không để ý đến nỗi đau trong lòng, cố gắng lộ ra nụ cười nói:
"Ông nội, báo cho ông một tin tốt, cháu đang mang thai đứa con của Diệp."
Khóe môi Lăng Diệp khẽ cong lên, anh nắm chặt tay Úc Hàn Yên.
Ông nội nghe thấy tin này hẳn sẽ rất vui, đây là điều ông vẫn hằng mong đợi.
Úc Hàn Yên tiếp tục nói:
"Cục cưng rất kiên cường nha, vài tháng nữa nó sẽ xuất hiện trên thế giới này rồi.
"Chào tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân." Lao Tôn nhìn thấy người đến, trong mắt thoáng qua tia sáng, cung kính chào hỏi.
Lão Tôn gầy đi không ít, xem ra đã già đi rất nhiều, có lẽ là do Lăng Sanh qua đời. Lăng Diệp hiểu bình cảm sâu đậm của Lão Tôn đối với ông nội, cho nên đã bảo Lão Tôn tiếp tục cai quản ngôi biệt thự này.
Quay trở vào biệt thự, Úc Hàn Yên không khỏi có cảm giác như đã cách cả một thế kỷ, quả nhiên người và vật đã không còn.
"Lão Tôn, tối nay chúng tôi ở lại đây." Lăng Diệp nhìn về phía lão Tôn, chậm rãi nói.
Trong mắt Lão Tôn ngân ngấn chút lệ, ông không thể kiềm chế được xúc động trong lòng, gật đầu nói:
"Dạ, tiểu thiêu gia."
Nếu lão gia biết được tiểu thiếu gia ở lại đây, nhất định sẽ cười không khép được miệng......
Sau khi Lão Tôn lui xuống, Lăng Diệp đi tới trước mặt Úc Hàn Yên, hai tay đặt lên trên vai cô, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, nói:
"Tiểu Yên, cái chết của ông nội không phải là lỗi của em, anh không muốn em cứ mang mãi nỗi áy náy rồi tự trách mình."
Úc Hàn Yên bước lên phía trước một bước, hai tay vòng chắc qua vòng eo gầy gò, rắn chắc của Lăng Diệp, tựa đầu vào lồng ngực to lớn, rắn chắc của anh, giọng đều đều tuyên bố:
"Em muốn giết Nhan Hạo."
Lăng Diệp nhẹ nhàng ôm cô, lúc nghe thấy hai chữ "Nhan Hạo", trong mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo kinh người, chỉ nghe thấy giọng anh dịu dàng:
"Tiểu Yên, chuyện này hãy giao cho anh. Nghe anh, được không?"
Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết của anh, vẻ mặt cô không đồng ý, giọng kiên quyết nói:
"Không. Tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ em, em muốn tự tay kết liễu hắn."
"Tiểu Yên, em đang mang thai." Lăng Diệp nghe thấy giọng nói của cô, trực giác mách bảo có chuyện không ổn, liền dùng luôn sự quan tâm của cô đối với đứa bé để thay đổi quyết định của cô.
Úc Hàn Yên đưa tay phải đặt lên chiếc bụng vẫn phẳng lỳ như trước của mình, giọng nói có chút tàn nhẫn:
"Nếu nó dễ dàng buông tha như vậy, thì nó cũng không xứng đáng làm con của chúng ta."
Lăng Diệp dùng hai con mắt giống như đá Hắc Diệu Thạch nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi nói:
"Trước đó, anh đã nhờ ông nội chọn ngày kết hôn cho chúng ta."
Úc Hàn Yên hơi sững người, cô nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lăng Diệp, hỏi:
"Ông nội đã chọn ngày nào?"
"Không biết, nhưng anh nghĩ, có thể sẽ tìm thấy trong thư phòng của ông." Lăng Diệp ôm eo Úc Hàn Yên, vừa đi về phía thư phòng của Lăng Sanh, vừa đáp.
Thư phòng của Lăng Sanh rất lớn, sách vở lưu giữ vô cùng phong phú, từng dãy sách ngăn nắp khiến cho người ta dễ lầm tưởng nơi đây chính là thư viện vậy. Vừa vào đến cửa đa nhìn thấy ngay một chiếc bàn làm việc cùng một chiếc ghế dựa xoay bằng da thật. Phía trước bên phải bàn làm việc đặt một chiếc đèn bàn tinh xảo cổ xưa, cạnh đó là vài cuốn sách và một quyển lịch để bàn, ở giữa là một quyển sổ chi chít chữ viết, chiếc bút máy màu đen vẫn còn đặt trên đó.
"Anh bảo Lão Tôn chỉ lau chùi bụi bặm đi thôi." Lăng Diệp giải thích.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, đi tới trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn nội dung ghi trong quyển sổ.
"Mình đa chọn được ngày rồi, trước khi mình chết, có thể nhìn thấy Tiểu Diệp kết hôn, không còn gì tiếc nuối nữa rồi....."
Lăng Diệp cầm quyển lịch lên, lật sang trang khác, lật đến trang thứ ba thì dừng lại. Tầm mắt anh tập trung tại số ngày đã được khoanh tròn đỏ chót. Anh im lặng một lúc, giọng nói mang theo sự đau đớn:
"Đã qua rồi."
Úc Hàn Yên nhìn theo tầm mắt của anh, nửa tháng trước....
Lăng Diệp đặt quyển lịch về vị trí cũ, anh kề trán lên trán Úc Hàn Yên, mắt nhìn thẳng vào mắt cô nói:
"Tiểu Yên, nửa tháng nưa vào ngày này chúng ta sẽ kết hôn."
Úc Hàn Yên nâng cằm lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của Lăng Diệp, đáp: "Được."
Bình luận
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1