chương 65/ 67

Xin chào, tôi là Ray.

E hèm, phải nói thế nào về tôi đây.

Tôi cũng không muốn kể lễ là cuộc đời mình bất hạnh, chẳng qua những thứ đến với tôi quá ư là lớn, quá sức chịu đựng của một đứa nhóc còn chưa tròn hai tuổi.

Đúng thế chưa tròn hai tuổi, vào một đêm tôi đã tận mắt chứng kiến ba mình nằm chết dưới sàn nhà, vụ việc đó còn chưa nguôi, tôi lại nhận tin, mẹ…bà ấy rời bỏ tôi.

Người ta bảo bà là người đàn bà xấu xa, bảo bà phản bội lại bộ tộc, nhưng lúc ấy tôi còn chưa hiểu hết xấu xa và phản bội là gì.

Và từ lúc ấy tôi phải về ở cùng ông, nhà ông còn một người nữa, là Sam ông nói Sam là chị họ của tôi, dù bằng tôi nhưng ông dặn phải gọi bằng chị cho phải phép.

Ngày tháng cứ trôi qua, tôi hết quanh quẩn ở nhà và chỗ ông làm cũng thấy chán, tôi bắt đầu đi những nơi mà mình chưa bao giờ đi.

Nhưng quyết định đó lại làm tôi vướn nhiều rắc rối khác.

Đang đi thì một đám người chặn ở trước, tôi thắc mắc nhìn họ.

-Các người là ai ?

Trong đám đó theo tôi thấy thì toàn là những đứa trẻ lớn hơn tôi, nhưng sao bọn họ lại nhìn tôi kì lạ đến thế.

Rất nhanh sau đó tôi đã biết lí do vì sau bọn họ lại như vậy, nói đi nói lại một hồi cũng chỉ là bọn họ cười chê tôi.

Dù gì ông cũng đã có giặn dò tôi, nếu có gặp trường hợp như thế này thì cứ bình thãn, cứ mặc kệ.

Tôi giả vờ như không nghe thấy bọn họ, nhanh chóng rời khỏi đó.

Nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha.

-mày định đi đâu đấy, bọn tao còn chưa nói hết kia mà .

Một tên trong đó lớn giọng, nhưng tôi vẫn không thèm để ý mà tiếp tục đi.

-bọn mày xem đi thái độ của nó láo chưa kìa.

-thôi tha cho nó đi, chắc nó đang rung sợ sắp tè ra quần rồi, haha.

-nhưng nhìn nó chẳng phải rất giống mẹ nó hay sao, xem ra lớn lên cũng sẽ phản bội lại bộ tộc, mà tụi mày biết không tao nghe mọi nói hình như chính mẹ nó ra tay giết ba nó đấy xem ra nó thật bất hạnh haha.

Từ khi mẹ tôi bỏ đi, tôi biết người trong làng họ luôn to nhỏ về chuyện đó, người thì thêm một chút, sự thật liền bị họ bớp méo, nhưng họ đâu có chứng kiến sự việc xảy ra hôm đó, chính tôi đã tận mắt nhìn thấy kia mà.

-các người điều nói sai hết rồi, các người thật ngu ngốc khi đi tin những chuyện người ta đồn thổi đó !!!

Bị tôi quát , bọn họ hình như đang nổi điên lên, bọn họ tiến lại gần tôi.

-ai cho phép mày lớn giọng ở đây ?

-đồ con hoang như mày không có quyền lên tiếng ở đây, dù mày là cháu của lão Arthur thì bọn tao cũng chả sợ.

Con hoang ? bọn họ còn dám nói tôi là con hoang ư, tôi có ba và có mẹ kia mà, chẳng thể nhẫn nhịn được thêm nữa.

Tôi như bỏ ngoài tai lời ông đã giặ dòn, tiến đến tóm cổ áo một đứa.

-bọn mày im đi, người không có quyền nói là bọn mày !

Thế là giữa tôi và bọn họ xảy ra ẩu đả, đương nhiên phần thắng không thuộc về tôi rồi, bọn chúng đông người hơn tôi, to con hơn tôi làm sao tôi có thể thắng.

Nhưng bọn họ cũng bị tôi đánh vài cái, xem như cũng xã được tức giận.

Thấy tôi nằm bẹp dưới đất, bọn họ khinh bỉ rồi bỏ đi, tôi sau đó cũng ngất lịm, lúc tĩnh dậy đã thấy đang ở nhà rồi, vết thương trên người cũng được bôi thuốc và băng bó.

Một lúc sau có tiếng mở cửa, sao đó là giọng của ông vang lên.

-con tĩnh rồi à, và giờ giải thích cho ta vì sao con lại bị như thế này ? nếu không phải có người bắt gặp con ngất ở đó thì có lẽ con đã chết rồi con biết không ?

-con chỉ muốn đi xung quanh một lát, nhưng trên đường con gặp một đám người, bọn họ chặn đường rồi chăm chọc con.

-rồi con đánh nhau với bọn họ để rồi ra nông nổi này sao ? ta dặn con rồi kia mà, cứ bỏ ngoài tai những lời mà người khác nói.

-con cũng đã nhớ đến lời ông nhưng….bọn người đó nói xấu mẹ con, nói mẹ con là kẻ phản bội.

-chỉ vì bọn họ nói xấu mẹ con mà con đến tính mạng của mình cũng không cần sao ?

-con không thể nhẫn nhịn được khi họ nói xấu mẹ con, con không cho phép ai được nói mẹ con như thế.

Nghe tôi nói xong nhìn vẻ mặt ông rất giận, rồi ông quát.

-sao con không chịu hiểu thế hả ??? được rồi ta hỏi con, bọn họ đã nói gì sai ? chẳng phải mẹ con bỏ đi đến nay cũng gần một năm rồi còn gì, đến bây giờ có tin tức gì sao ? nếu như ngày xưa nó chịu nghe lời ta thì bây giờ đâu đến nổi.

Lúc ấy tôi rất thất vọng khi nghe ông bảo thế, người ngoài họ có nói gì đi nữa thì họ cũng là người ngoài , nhưng chính ông lại nói ra điều đó, chính ông cũng không tin mẹ tôi.

Tôi ấm ức vùi mình vào chăn, rồi nói to.

-con ghét ông !!! con tin mẹ con !!! mẹ con không phải kẻ phản bội!!!

Lúc ấy tôi không biết mình đã khóc biết bao nhiêu lâu, đến khi bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Tôi mơ, tôi thấy mẹ và ba , gia đình ba người chúng tôi cùng nhau đi chơi, mẹ nhìn tôi cười rất vui, còn ba thì ôm cả hai vào lòng.

Một khung cảnh tươi đẹp tôi chỉ mong mình có thể ở mãi mãi trong đây, nhưng đột nhiên ba tôi đứng dậy, ánh mắt ông nhìn chầm chầm vào khoảng bóng tối đằng trước, rồi ông bước thật nhanh vào đấy.

Tôi và mẹ cố gọi nhưng ông cứ đi mãi không hề quay đầu lại, rồi mẹ tôi cũng vội vã chạy theo ông, bỏ tôi lại đằng sau.

Tôi sợ hãi chạy theo hai người họ, nhưng càng chạy thì họ lại càng đi nhanh hơn và rồi bóng hai người họ khuất dần vào trong bóng tối, tôi bật khóc nhìn xung quanh chẳng một bóng người.

Tôi tuyệt vọng khụy xuống nền đất lạnh lẽo, tôi biết mình đang mơ nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.

Rồi đột nhiên tôi nghe được tiếng cười khanh khách vang lên, tôi đưa mắt nhìn xung quanh và chợt nhìn thấy một đứa bé, nó đang lấp ló sau tản đá đằng trước mà lén nhìn tôi.

Bị tôi phát hiện nó không trốn nữa mà bước ra, nhìn nó hình như nhỏ hơn tôi thì phải, tóc màu bạch kim tóc thì ngắn cũn cởn ngang tai, mặt thì tròn tròn nhìn như cái bánh bao, nhưng điểm làm tôi không thể rời mắt khỏi nó chính là đôi mắt, đôi mắt nó mang một màu đỏ lấp lánh, khiến cho tôi như bị hút vào khi nhìn vào đó.

Rồi đột nhiên nó cười với tôi, tay còn vẫy gọi tôi.

Ý muốn tôi đến đó sao, cả người tôi như không còn của bản thân tôi nữa, cứ bước đến mà không tự chủ.

Đến gần , nó đưa bàn tay nhỏ của nó ra, tay tôi cũng từ từ đưa lên định nắm lấy tay nó, nhưng hình như nó nhăn mặt khó chịu vì sự chậm chạp của tôi nó nhanh tay nắm lấy tay tôi.

Một cảm giác ấm áp như truyền từ tay nó đến tôi, khiến cho cảm giác lo sợ trong tôi như biến mất.

Đột nhiên cơ thể nó lóe lên thành một thứ anh sáng làm mắt tôi lòe đi, đến khi tôi mở mắt thì tôi đã trở về với thực tại.

Tôi vẫn luôn tin tưởng vào mẹ, tôi luôn tin rằng một ngày nào đó không xa nhất định mẽ sẽ trở về với tôi, tôi tin mẹ không phải là kẻ phản bội.

Trận cãi nhau đó đã khiến tôi và ông trở mặt, nói đúng hơn là tôi giận ông, dù sống chung một máy nhà nhưng tôi luôn tỏ ra lạnh lùng và không quan tâm đến những lời ông nó nữa.

Trong thời gian đó tôi cũng cố gắng tập luyện kỹ năng, vì tôi biết rằng kẻ yếu thì không bao giờ có được công bằng, tôi cũng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, đến khi mẹ tôi trở về tôi còn phải bảo vệ mẹ khỏi những kẽ xấu xa nữa.

Nhưng tôi hy vọng bao nhiêu thì nổi thất vọng trong tôi càng lớn hơn, chờ đợi…tôi cũng đã chờ đợi xuốt năm năm rồi, đến giờ một chút tin tức về mẹ cũng không có, ngày nào tôi cũng mong mẹ sẽ trở về nhưng mà…

Những ngày đi học đầu tiên.

Không giống như mấy đứa trẻ khác, tôi thật sự thất rất nhàm chán, cũng chỉ là học mấy cái lý thuyết nhạt nhẽo, nhưng cũng phải bị bắt buộc đi học thôi.

Hôm nay đến lớp có mấy đứa lớp trên chặn đường tôi, tôi nhanh chóng nhận ra những gương mặt quen thuộc năm xưa.

Chính mấy đứa này năm xưa tôi đã liều mạng đánh nhau đây còn gì, bọ chúng định tiếp tục dùng cách cũ mà bắt nạt tôi sao ? nhưng bọn chúng lầm rồi tôi không còn là đứa nhóc yếu đuối năm năm trước nữa.

Rốt cuộc cả đám còn chưa đụng được vào tôi, đã bị tôi đánh nằm bẹp rồi.

Tin tức truyền xa, một ngày kia tự nhiên tôi được mọi người quan tâm , nhất là mấy đứa con gái trong lớp, nhưng nhìn mặt đứa nào đứa nấy, chữ giả tạo nằm chìn ìn trên đấy, nhạt nhẽo vô cùng.

Mấy đứa nó càng muốn tiếp cận tôi, tôi càng tạo khoảng cách với bọn nó, nhưng càng tạo khoảng cách thì bọn nó càng bám ghê gớm.

Còn về mẹ đến giờ phút này trong thâm tâm tôi đã là sự thất vọng vô cùng lớn đối với mẹ , tôi không muốn tin nhưng tôi cũng không phủ nhận có đôi lúc tôi nghĩ mẹ giống như mọi người nói, mẹ tôi chính là kẻ phản bội.

Có một lần một nhỏ con gái trong lớp nhắc đến mẹ tôi, là con nhỏ đó nói lén nhưng vô tình bị tôi nghe được, đại loại nó nói là : ‘‘ tụi mày biết Ray lớp trên không ? nhìn cực các tính , tao không ngờ con của kẻ phản bội lại đẹp trai đến thế, tiếc thật nếu Ray không phải con trai cái mụ xấu xa đó thì tao sẽ yêu Ray ngây lập tức’’

Dù tôi hận mẹ nhưng dù bà thế nào đi nữa thì không ai được cái quyền nói xấu mẹ tôi như vậy.

Kết cuộc đứa con gái đó bị tôi đánh xưng cả mồm, còn bốp cổ nó suýt chết.

Từ đó tin đồn về tôi càng ngày càng quái dị, nhưng cũng tốt chẳng ai dám làm phiền đến tôi.

Cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đó đã khiến tôi và em gặp nhau, cũng chính em đã thay đổi cuộc đời tôi.

Ngày tôi gặp em không phải ngày đặc biệt, hôm đó chẳng qua tôi chán đi học nên lén theo chị Sam ra ngoài, lúc đó ra ngoài nếu không được cho phép là sẽ bị phạt rất nặng, nhưng dù có hăm dọa thế nào đi nữa làm sao cản được tôi.

Cách mà tôi và em chạm mặt phải nói rất đặc biệt, em làm tim tôi xém tí văng luôn ra ngoài.

Em ở đâu mà bất ngờ xông ra đường làm tôi không thắng xe kịp nên đâm trực diện vào em, đúng như tôi nghĩ, em nằm thôi thớp trên vũng máu, lúc ấy tôi nghĩ em chẳng thể sống nổi ba phút nữa.

Nhưng điều làm tôi thấy khinh bỉ hơn hết là chính là thái độ của những con người ở đó, họ chỉ dùng mắt nhìn và chỉ trỏ vào em, không một chút thương xót mà giúp đỡ.

Dù biết em chẳng còn sống được bao lâu, nhưng xét cho cùng cũng có một phần lỗi ở tôi, do tôi chạy xe có hơi nhanh một chút, coi như đem em đi chôn cất xem như lời xin lỗi.

Tôi bế em lên xe để chị Sam trông chừng em , tôi có dặn với chị Sam khi nào thấy em tắt thở thì báo tôi , để tôi tìm một chỗ đất trống mà chôn.

Nhưng đến gần mười phút sau chị Sam bảo là hơi thở của em vẫn còn, nhưng rất yếu, chị Sam bảo tôi đưa em về nơi chúng tôi ở tạm.

Nhìn chị băng bó cho em, tôi chỉ lắc đầu , băng bó cho người sắp chết khác nào băng bó cho cái xác chết ? chị Sam có làm chuyện vô ít hay không đây.

Nhưng lần đầu tiên tôi phán đoán sai, em không chết mà hình như cơ thể còn đang có phản ứng lại nữa, là do nghị lực sống của em quá mảnh liệt hay một nguyên nhân khác khiến một con người như em có thể sống xót sao khi bị thương như vậy.

Và rồi tôi cũng hiểu , em hôn mê suốt một tuần rồi em cũng tĩnh dậy, vừa tĩnh em cứ nhìn tôi như một vật thể lạ, chắc có lẽ em bị tôi hốt hồn cũng nên, cũng chẳng trách ai biểu tôi quá đẹp trai kia chứ.

Trở lại với vấn đề của em, tôi nghi ngờ em cũng giống tôi và chị Sam, là một thiên sứ.

Và thế là em quyết định theo chúng tôi về làng, nếu em thật sự là thiên sứ thì em sẽ vào làng được thôi.

Nhưng thật kì lạ em nói trước khi đi em muốn đến viện mồ côi gì đó, tôi được biết nơi đó là cho những đứa trẻ mồ côi ở, em không có ba mẹ sao ?

Tôi buộc miệng hỏi em, em bảo em đang tìm họ, tôi lại hỏi sao em phải đi tìm em trả lời : ‘‘không, họ bỏ rơi tôi !’’ câu nói của em khiến lòng tôi dao động, em cũng bị người nhà bỏ rơi sao ? lúc ấy tôi chợt nhớ đến mẹ.

Sao khi xác nhận, thì ra em thật sự là thiên sứ, và em chính thức bước vào làng,chính thức bước vào cuộc đời tôi.

Tôi chẳng hiểu nổi chính mình , thời điểm ấy em cứ như một người con gái bình thường, em không xinh đẹp, em hay làm những điều ngốc ngếch nên trong em rất ngố, nhưng khi tôi nhìn em, từ ánh mắt đến nụ cười của em khiến tôi có một loại cảm giác ấm áp lạ thường, em như một đóa hoa pha lê trong xuốt, mỏng manh chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ làm em tổn thương vậy.

Nên em luôn tạo cho tôi cảm giác muốn che chở bảo vệ cho em, thế rồi tôi nhận ra mình đã thật sự yêu em.

Để nói ra được nổi lòng mình cho em biết thật sự là một quá trình rất dài, ngày tôi biết em cũng yêu tôi, tôi chẳng thể tưởng tượng rằng mình đã vui thế nào, nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã cười xuốt ba giờ đồng hồ, cơ hàm cũng bị đơ luôn, cũng may em không nhìn thấy, nếu không tôi còn biết giấu mặt mình vào đâu nữa.

Tôi và em yêu nhau, con đường mà chúng tôi đi nó không bình yên như người khác, bao nhiêu chuyện bao nhiêu sóng gió cứa lần lượt ụp lến.

Nhưng trãi qua hết những hiểu lầm, những xa cách tôi và em đã trở về bên nhau, thậm chí nhờ những thử thách đó mà tôi và em càng yêu đối phương hơn.

Và hiện tại tôi và em đã về chung một nhà, đám cưới của tôi và em vừa được tổ chức cách đây một tháng, lí do em chịu lấy tôi sớm như vậy cũng là do tôi và em sắp lên chức.

Bây giờ tôi và em đang mong chờ từng ngày được gặp mặt con, kết tinh tình yêu của chúng tôi....

///////////

xin lỗi mọi người vì do mấy tuần vừa rồi ôn và thi nên mình chưa có thời gian viết, mình tạm thời chỉ viết được 1 chương ngoại truyện, còn 2 chương sau khi thi xong mình sẽ viết luôn, mong các bạn thông cảm nha vì việc thi cử quan trọng.

cám ơn các bạn ^_^

Bình luận





Chi tiết truyện