chương 6/ 67

Cuộc sống con người ngắn ngủi thế ư, tôi thập chí còn chưa tìm được ba mẹ ruột nữa cơ mà, tôi còn chưa thực hiện được lời hứa với sơ….sao ở đây tối thế chẳng nhìn được gì..huhu tôi sợ quá… mà tôi chết rồi tại sao lại ở đây cơ chứ… Thứ ánh sáng màu trắng phía trước tôi là thứ gì? tôi tiến gần hơn với nơi phát ra ánh sáng trắng đó, tay tôi chạm vào thì một ánh sáng lóe lên, mắt tôi nheo lại.



Khi tôi mở mắt ra thì một cách đồng hoa chạy dài đến cuối trân trời, đây là đâu? Thiên đường ư? Tôi được lên thiên đường sao? thiên đường là đây sao? mọi thứ xung quanh đẹp thật, bởi thế những người chết điều muốn đến đây…nhưng mà sao lại có một mình tôi ở đây..haiz có lẻ khi chết người nào cũng sẽ được đi qua cách đồng đẹp như thế này

‘‘Anna’’



Là ai đang gọi tôi? Tôi quay mọi hướng để tìm. ở phía xa xa hình như là hai bóng người, họ tiến đến gần tôi..nhưng sao tôi không thể nhìn được rõ mặt họ, họ là ai ?

‘‘ Anna’’



Lại là tiếng gọi đó, cảm giác tiếng gọi đó thật ấm áp.thật thân thiết

-hai người là ai ?



-con gái của ta, hãy sống mạnh mẽ lên từ nay con sẽ trở về thân phận thật của mình..hãy thay chúng ta bảo vệ bộ tộc !



Họ là ai mà lại gọi tôi là con gái ? không lẻ họ là

-hai người là …là ba mẹ của con sao !



Hai người đó đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má tôi và không nói gì mà quay lưng bỏ đi

-Ba mẹ, làm ơn quay lại nhìn con đi ! tôi đuổi theo họ



Nhưng họ lại đi nhanh đến mức biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một mình tôi…tại sao ? tại sao đến khi chết tôi vẫn không gặp được họ …sao họ lại nhẫn tâm bỏ tôi một lần nữa.



Tôi vô vọng nhìn xung quanh chỉ mong họ có thể xuất hiện một lần nữa, một lần nữa thôi….*rung rinh* mặt đất sao lại rung chuyển thế này, động đất sao ? nhưng tại sao lại có động đất trên thiên đàng, không xong rồi mặt đất đang nứt ra vết nứt đang ngày càng lớn nó đang tiếng về phía tôi, tôi cố sức chạy nhưng vẫn không thoát khỏi …

- á á á á ! tôi nhắm mắt và hét thật lớn, và chờ đợi mình rơi xuống và chạm vào đất hay thứ gì đó



Tôi chờ mãi sao không thấy mình rơi xuống đâu, tôi mới từ từ mở mắt ra, trước mắt tôi không phải là nơi cách đồng hoa lúc nãy cũng không phải là dưới vết nứt khi nãy mà là không gian của một phòng được trang trí vô cùng đẹp… cơ mà chết là đi hết đi nơi này đến nơi khác à…vui thế hơ hơ.



Đột nhiên có người bước vào phòng nhìn người đó đẹp quá ! nhưng mà cái người này là con trai hay là con gái hay là 3D … hơ hơ? đôi mắt màu nâu, hàng lông mi công vút với tóc màu nâu xoăn nhẹ! người này là ai ? là thiên sứ trên thiên đàng ! hằng đêm sơ vẫn thường kể cho bọn trẻ nghe sao ?

-Ê tỉnh rồi hả ? tưởng nằm ở đó luôn rồi chứ !



ôi trời thiên sứ gì mà nói chuyện cọc lóc thế, nhưng sao tôi không thể cử động được, tôi nhìn xuống người mình thì…ôi sơ ơi sao con lại bị quấn như xát ướp thế này !

-anh là ai ? sao tôi lại ở đây ? sao trên người tôi lại quấn toàn băng thế này ? anh đã làm gì tôi hả ???? tôi hét lớn



Tên đó bịt tay lại

-cái gì mà la lớn thế hả ? chị Sam ơi còn miếng băng nào không đem vào em quấn luôn cái miệng con nhỏ này đi, la làng làm điết cả lổ tay đây này ! tên đó nhìn tôi



-cái gì con nhỏ này hả ? anh đẹp mà vô duyên thế !! tôi lườm



-có chuyện gì mà ồn thế ! có một người khác bước vào –ơ em tỉnh rồi à ! chị ta nhìn tôi cười



Nụ cười tỏ nắng, sao ở đây ai cũng đẹp hết vậy ? tủi thân quá đi huhu

-chị Sam con nhỏ này bị xe đâm nên thần kinh không ổn đâu, đuổi nó đi đi !



-cái thằng nhóc này, chính ai đâm cô bé này mà giờ lại nói thế !



-tại cô ta tự nhiên xuống đường nên em thắng không kịp cơ mà !



Thì ra anh là người đâm xe vào tôi, mà khoang đã tôi chết rồi mà hai người này cũng chết sao ?

-hai người cũng chết rồi à ! tôi hỏi



Hai người họ nhìn tôi.

-em đã nói cô ta điên rồi mà ! tên đó nhăn nhó



-em im lặng qua kia ngồi, không chị mách trưởng tộc về việc em trốn ra ngoài đó !



Tên đó ngoan ngoãn nghe theo. Chị ta quay lại nhìn tôi rồi cười tươi.

-bọn chị chưa chết và em cũng thế, chị xin lỗi vì đã đâm xe làm em bị thương như thế này!



Vậy là tôi còn sống không biết nên vui hay buồn đây.

-không đâu ạ tại em đột nhiên ngã ra đường mà! Nhưng mà chị ơi sao em lại ở đây mà không phải là bệnh viện ạ?



-chị không phải người ở đây nên không biết bệnh viện nào gần nhất nên chị đưa em về nhà luôn!



-kể cũng lạ, con người vô tâm thế thấy người bị tai nạn mà không thèm giúp đỡ gì chỉ đứng nhìn!



Nhớ lại lúc đó Trinh xô tôi ngã xuống đường vậy là hai người đó cũng đứng nhìn tôi mà không giúp gì.

-chị ơi, chị có thể tháo hết mọi thứ trên người em được không? Nó làm em khó chịu quá!



-nhưng em đang bị thương mà!



-em không cảm thấy đau gì đâu ạ, chị cứ giúp em đi!



-thôi được rồi! chị ta quay sanh nhìn tên đó-nhóc con ra ngoài đi!



Tên đó đi ra ngoài, chị ta bắt đầu từ tay tôi gỡ hết những miếng băng trên người tôi

-chị tên là Sam còn thằng nhóc nó tên là Ray là em họ của chị, còn em tên gì? chị Sam nhìn tôi



-dạ em Tên Anna! Tôi cười



Chị Sam đã gỡ hết toàn bộ băng trên người tôi, chị Sam nhìn tôi với vẻ ngạt nhiên.

-sao thế chị? Sao lại nhìn em như thế?



-Không thể nào! người em hoàn toàn không có vết thương nào, vết thương không thể lành nhanh như thế chỉ mới một tuần mà!



-một tuần? em đã ở đây một tuần rồi sao ạ?



-đúng vậy em hôn mê 1 tuần rồi, nhưng sao lại sảy ra chuyện này?



-đơn giản thôi! cô ta cũng giống như chúng ta! Ray từ bên ngoài bước vào



-là sao ạ? Tôi thắc mắc



-chị sẽ giải thích sao, em có thể xoay lưng lại cho chị xem được không?



-nhưng mà…! Tôi nhìn Ray



-hiểu rồi! hiểu rồi! đi ra ngoài là được chứ gì, bọn con gái rắc rối thật!



Tên đó càm ràm rồi bỏ ra ngoài, tôi xoay lưng lại cho chị Sam xem , chị xem xét một lát thì bỏ ra ngoài nói chuyện với Ray rồi lại đi vào.

-tụi chị chưa xát định được em có giống tụi chị không chỉ có một cách duy nhất để xác định thôi, đó là em phải theo tụi chị về làng!



-về làng sao ạ?



-tạm thời cứ như thế đi, đến tối sẽ dắt cô đi rồi và kể cô nghe mọi chuyện! Ray nhìn tôi



-nhưng cho em về thăm các sơ được không ạ! Em sợ các sơ sẽ lo cho em mất!



-ừm vậy để Ray đưa em đi nhé!



-dạ cám ơn chị Sam và Ray nhiều! tôi cười tươi

~*~*~*~*~

-nè! Sao lại ở trong viện mồ côi? Không có ba mẹ sao? Ray nhìn tôi



-uhm, tôi đang đi tìm họ!



-sao lại tìm, họ mất tích à!



-không! Họ bỏ rơi tôi!



Ray nhìn tôi thật lâu mà không nói gì.

-Anh lái xe mà không nhìn đường à, tôi không muốn chết lần nữa đâu!



Ray lườm tôi rồi, tiếp tục quan xác đường.



Đến viện rồi, tôi bước vào còn Ray thì đi theo sao tôi, sơ Nhung đang ngồi một mình hình như sơ đang khóc.

-sơ ơi!



Sơ ngước lên nhìn, thấy tôi sơ ôm tôi vào lòng

-Anna con không sao chứ? Ta lo lắm cả tuần nay con đi đâu mà không nói cho ta biết!



-sơ ơi con xin lỗi! có một chút chuyện con không thể liên lạc được với sơ! Tôi cười



-nhìn con không sao là tốt rồi! sơ lấy tay lau nước mắt-một tuần nay có Quân nói là bạn học của con có đến tìm con nhìn nó có vẻ rất lo lắng cho con, mai con đi học nhớ cám ơn nó nhé!



-sơ ơi! Tôi nhìn sơ



-sao lại khóc!



-có lẻ con sẽ không đến trường nữa đâu sơ!



-sao lại không đến trường? nếu là vì chuyện con muốn đi làm thì ta nhất quyết không đồng ý đâu! Mặt sơ nhìn tôi có chút giận



-không đâu ạ, không phải chuyện đó mà là chuyện con sắp tìm lại được gia đình con rồi ạ ,đã có chút manh mối rồi sơ! Tôi cười



-thật chứ con? Sơ Nhung vui mừng



Tôi gật đầu

-nhưng sao con lại không đến trường?



-dạ vì nơi người thân con sống là nơi rất xa nơi này nên con không thể tiếp tục đến trường nữa ạ!



-nhưng con có chắc chắn những người đó là người tốt không con! Sơ Nhung nhìn Ray



Nãy giờ lo nói chuyện không để ý, Ray đã di ra chỗ đậu xe có lẻ muốn tôi và sơ Nhung nói chuyện được tự nhiên hơn.

-sơ yên tâm đi họ là người tốt, con tin họ sẽ giúp con tìm ra nguồn gốc của mình! Tôi cười



~*~*~*~*~

Tạm biệt sơ tôi và Ray chỡ về nhà , từ lúc ở viện mồ côi về Ray không nói với tôi tiếng nào, rốt cuộc Ray là người như thế nào? Lúc thì như bị tăng động lúc thì trầm ngâm mặt lạnh như tiền.

-Anna và Ray chuẩn bị xong chưa chúng ta xuất phát thôi! chị Sam hối thúc



-xong rồi chị ơi! Tôi nhìn chị Sam- à mà chị ơi sau chúng ta lại đi vào buổi tối thế ạ ?



-từ từ chị sẽ giải thích cho em sao, bây giờ thì đi thôi !



Ba chúng tôi cùng lên đường, chúng tôi đi bằng ô tô, người láy vẫm là Ray, còn chị Sam ngồi ghế sau với tôi.



Tôi đã đặt hết niềm tin vào hai người họ mong rằng họ nói đúng, tôi sẽ tìm được gia đình của mình và mọi người sẽ không còn nói tôi là đứa mồ côi nữa nghĩ đến đây đã làm tôi rất hạnh phúc rồi.

-nghĩ gì mà cười tươi thế ? chị Sam lay lay tay tôi



-dạ !dạ không có gì ! tôi cười



Chị Sam cười hiền với tôi, lúc sáng nhìn chị Sam rất đẹp rồi bây giờ nhìn gần chị ấy còn đẹp hơn, sống mũi cao, đôi môi mõng , làng da trắng và đôi mắt màu xanh lá thật đẹp…mà khoang đã mắt xanh lá ? hay chị ấy đeo kính áp tròng nhỉ !

-sao nhìn chị dữ vậy ? em đang tò mò về đôi mắt của chị à !



Ôi trời chị ấy đọc được suy nghĩ của tôi à.

-dạ, chị đeo kính áp tròng hả chị ?



Chị Sam lắc đầu.

-không đó màu mắt tự nhiên của chị ! mỗi người trong tộc chúng ta khi sinh màu mắt sẽ có màu mắt khác nhau tùy vào màu mắt của cha mẹ, nhưng màu mắt cũng chỉ có năm màu đặt trưng là : Đỏ , Xanh lá, Xanh Dương, Tím và màu nâu, còn một số khác thì do đột biến thành các màu khác, trường hợp này cũng hay sảy ra khi ba mẹ của họ mang hai màu mắt khác nhau.



Nghe chị ấy nói thế tôi cũng hiểu được phần nào, nhưng màu mắt tôi là màu đen bình thường với ngoài hình không mấy đẹp khác xa với chị ấy và Ray, rốt cuộc tôi có giống họ không ? hay tôi là sản phẩm lỗi của ba mẹ..hơ hơ



Chị Sam nói đường còn dài kêu tôi cứ ngủ , khi nào đến nơi sẽ gọi tôi dậy, tôi cũng muốn ngủ hình như cũng gần 24h , nếu như mọi khi thì giờ này tôi vừa đi làm về rồi.



Tôi ngủ cũng khá lâu rồi tôi dụi dụi mắt hình như trời sáng rồi, mặt trời sắp lên rồi cũng như mọi sáng của tôi ánh nắng của bình minh thật ấm áp nó làm tôi có nhiều năng lượng để bắt đầu ngày mới.



Chị Sam hình như cũng đang ngủ.

-thức rồi à, cô ngủ như chết ý xe chạy như thế mà không giật mình ! Ray nhìn tôi qua kính chiếu hậu



-ờ thì tôi ngủ rất ngon hầu như khi đã ngủ thì dù động đất tôi vẫn không thể thức ngoại trừ cái tiếng của đồng hồ báo thức vì tôi đã quen rồi với lại…



-thôi được rồi nói gì mà dai mà dài quá hơi hơi….. ! Ray ngáp, nhìn Ray rất mệt mỏi đôi mắt cũng lờ đi chắc do lái xe xuốt đêm.



-ủa em dậy rồi à ! chị Sam vươn vai mệt mỏi



-dạ ! mà sau chị và Ray có vẻ mệt mỏi thế ạ ?



-tối qua có người của tộc Diabolical đuổi theo chúng ta, nên Ray chạy lòng vòng để cắt đui và chiến đấu với họ gần đến sáng mới xong, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta đến nơi lâu rồi.



-dạ ! mà tộc Diabolical họ là ai vậy chị !



-họ là kẻ thù của chúng ta, họ tàn ác luôn muốn gây chiến với tộc chúng ta ! mà chuyện nào khi về làng chị sẽ nói rõ hơn bây giờ chúng ta phải về làng đến rồi đó !



Xe dừng lại ở một khu rừng lớn, nhìn chiếc ô tô bị méo hết một bên là biết cuộc đối đầu giữa chị Sam và Ray với người tộc gì đó gây cấn đến thế nào, vậy mà tôi vẫn ngủ được tôi đúng là siêu nhơn mà hơ hơ.



-đến đây là không đi xe được nữa em cố gắng đi bộ một chút là đến thôi !



-dạ em biết rồi !



Ray đi dẫn đường chúng tôi đi theo một đường mòn trong rừng, đó là một khu rừng lớn với những cây mọc um tùm, đi được 15 phút thì hết đường Ray cũng dừng lại.

-đến làng chưa chị ? tôi nhìn chị Sam



-chưa đâu ! đây mới là thật sự bước vào con đừng vào làng !



-nhưng đường cuối rồi mà chị ? tôi nhìn xung quanh



-thì từ từ chứ ! Ray lườm tôi- để em mở nha chị ?



-ừm em mở đi, chúng ta phải về làng nhanh nữa mà !



Ray tiếng đến cây cổ thụ to ở phía trước, đặt tay lên nó một ánh sáng lóe lên , sau lớp ánh sáng đó .. hình như là một bông bóng khổng lồ nó bao bộc hết một khoảng không gian rộng lớn của khu rừng.

-em chuẩn bị tâm lí nhé, để biết em có phải giống bọn chị hay không em chỉ cần chạm vào lớp bảo về này là có kết quả ! chị Sam chỉ vào lớp bông bóng đó



Tôi chăm chú nhìn vào nó, cái lớp bông bóng mà chị Sam nói là lớp bảo về đó.

-nhưng cảnh báo trước với cô, nếu cô không phải là một trong chúng tôi thì tôi không chắc cô sẽ không bị thương nhé, vì đây là lớp bảo vệ mà ngài Royer đã tạo ra khi cuộc chiến giữ tộc Diabolical cách đây 18 năm, ngài đã dùng tính mạng của mình để tạo ra nó bảo về cho làng, bất kể người nào của tộc Diabolical cũng không thể chạm vào nó, và kể cả con người họ cũng sẽ bị thương khi chạm vào nó ! Ray nhìn tôi



Cho dù tôi không phải là họ, hay tôi là một con người đi chăng nữa, tôi vân muốn thử cho dù có chết đi lần nữa vẫn không sao…tôi đưa tay lên …từ từ tiến xát vào nó, một chút nữa thôi tôi sẽ biết mình là ai…

Bình luận





Chi tiết truyện