chương 12/ 67

Một luồng khí u ám bao quanh , làm tôi khó chịu kinh khủng, đi chung với nhau mà chẳng nói lời nào, hai người giống hai pho tượng vậy.

Mà công nhận Ray hay thật ở đâu tìm được cái xoa mới toanh sáng chói, lần trước xe bị méo mó và bị vức ở bìa rừng rồi còn gì.

Ôi trời ghét cái không gian ngột ngạt trên xe kinh khủng, Ray thì láy xe còn Alex thì ghê trên cạnh Ray còn tôi bị tống xuống phía sau ngồi một mình trèo qeo.

-ô đằng trước là gì mà đông người thế?? Alex chỉ tay về phía khu trò chơi

-khu trò chơi đấy, lúc nhỏ tôi đi một lần rồi vui lắm! tôi nhìn vào khu trò chơi

Ray đột nhiên dừng xe lại trước khu giải trí, rồi không nói lời nào mà kéo tay tôi xuống xe và tiến vào khu giải trí, Alex cũng đi theo sao.

-nè! Tôi nhìn Ray

-tôi muốn chơi thử 1 lần cho biết được không?

-được chứ! được chứ! tôi lí nhí

Vì tôi cũng muốn vào chơi mà, tôi còn nhớ như in cái cảm giác vui sướng khi ba mẹ nuôi dẫn tôi vào đây.

-tôi cũng muốn! Alex từ khi nào đã đứng sát tôi

-nhưng mà còn một vấn đề! Tiền tôi để lại viện mồ coi hết rồi, không có tiền thì không vào được đâu!

-tiền là gì? Alex trố mắt nhìn tôi

Cũng phải thôi Alex chưa bao giờ ra thế giới bên ngoài bao giờ thì làm gì biết tiền là gì chứ!

-ra bên ngoài đột xuất thế này nên tôi không mang theo ! Ray nhìn tôi

- hay vào đại đi với nhan sắc này thì người ta sẽ cho qua miễn phí thôi! Alex làm động tác hất tóc

Tôi ngán ngẩm nhìn anh ta rồi lắc đầu, anh ta tính cứ như trẻ con vậy.

-mà hình dáng của tiền nó ra sao? để tôi tìm xung quanh xem có không?

Anh ta nghĩ tiền trên trời rơi xuống sao mà có để anh ta tìm cơ chứ!!

-nó dài cở này…to cở này này nó làm bằng polime! Tôi dùng tay diễn tả

Alex chăm chú nhìn tay tôi, rồi suy nghĩ cái gì đó rồi tìm trong cái túi nhỏ mang theo bên mình.

-nè phải cái này không? Alex đưa một cọc tiền ra trước mặt tôi

Ôi trời, tiền từ trên trời rớt xuống thật à? Sao lại nhiều thế toàn tờ 500 ngàn, tôi há hốc nhìn Alex

-cái này đúng là tiền rồi phải không? ở nhà tôi một đóng đấy, tôi hay lấy nó xếp thuyền lắm nhưng tôi thích tờ bằng giấy hơn dễ xếp lắm còn cái này tôi hay nhớm lửa khi đi tuần khuya!

Ặc, tôi hơi sốc, tôi làm vất vả lắm cũng chỉ được vài tờ này thôi, còn anh ta đi đốt chúng, bất công quá.

-nếu có rồi đi thôi đứng đây làm gì! Ray hối thút

Tôi lật đật đi mua vé vào, giờ cũng còn sớm chơi một lát rồi thăm sơ vậy, tôi định bụng xin anh ta cộc tiền này dù gì anh ta cũng đốt với số tiền này viện sẽ lo đầy đủ hơn cho bọn nhóc, nghĩ đến đây tôi thấy vui lắm.

Vào đây nhiều ơi là nhiều trò chơi, cái nào tôi cũng muốn thử hết nên bắt đầu với trò nào đây, tôi nhìn xung quanh và dừng lại với trò ném lon, mục tiêu của tôi là con gấu to nhất ở đây, nhiều lần hứa với bé Mi là mua cho nó mà chẳng mua được, có con gấu này nó sẽ vui lắm.

Tôi bắt đầu lấy trái banh đầu tiên, nhắm thật kỹ rồi ném, trái banh bay cao hơn với mấy cái lon nên chỉ ngã một lon, tôi ném tiếp *hụt* ném tiếp nữa *hụt* , nhìn cái ông chủ đang cười khoái chí vì tôi ném hụt thật là khó ưa mà.

Ray cầm lấy trái banh ném nhẹ một cái đóng lon ngã xuống hết, Alex thấy vậy cũng ném lon ngã liên tục, rồi hai người đó cứ tranh nhau ném cho đến không còn cái lon nào, và tất nhiên con gấu to nhất thuộc về tôi rồi nhìn ông chủ đó như sắp khóc đến nơi nhìn buồn cười kinh khủng.

Chúng tôi thắng nên tất cả thú nhồi bông thuộc về tôi nhưng thấy cũng tội nên tôi lấy ba con lớn nhất còn bao nhiêu trả lại hết cho ông chủ, ông ta cười miệng sắp toét ra vậy, Ray vát con gấu màu nâu trên vai , còn Alex thì cười tít mắt với con gấu mà trắng trên lưng, còn tôi đang ôm một sâu màu xanh, ba người bọn tôi dừng lại trước tàu lượn siêu tốc.

-muốn chơi không? tôi nhìn Ray và Alex

-sợ gì mà không! Ray cười

Còn Alex thì gật đầu lia lịa, chúng tôi lên và cài dây an toàn tàu đang xuất phát, từ từ nhanh hơn, rồi có mấy vòng xoắn ngược nữa, khi xuống rồi đứa nào cũng đi không vững cứ lảo đảo muốn té.

Chơi thêm xe điện đụng nữa tôi toàn bị hai con người đó đụng, vật vã muốn điên, còn họ thì cười khoái chí, chúng tôi quyết địng chơi thêm 1 trò nữa thì về viện mồ côi, Ray nhì xung quanh trọn thì đột nhiên cười nham hiểm.

-chúng ta vào đó đi!

Tôi nhìn theo hướng Ray chỉ thì chữ NGÔI NHÀ MA chình ình ra đấy, tôi lườm Ray, anh ta thừa biết là tôi sợ nhất mà rồi còn gì.

-không ! tôi không vào đâu hai người cứ vào đi tôi ở ngoài đợi cũng được! tôi toát mò hôi

-chỗ đó vui không? nhìn chẳng có ai vào! Alex nhìn dò xét

-đúng rồi chỗ đó không vui đâu chán lắm nên mới không có người vào đó chúng ta đi thôi! tôi kéo tay Alex đi

Cuối cùng cũng thoát rồi, phù…

-ĐỨNG LẠI! Ray rằng giọng

Alex nghe thế cũng đứng lại, chết thật mọi hôm cãi nhau mà bây giờ nghe lời thế không biết.

-thôi nếu anh muốn vào thì vào đi tôi và Alex đợi anh ở quán nước phía trước! Vậy nhé!

Chuồn thôi, nếu thì hối hận không kịp mất, nhưng đời đâu như mơ Ray chân dài đã đuổi kịp và vát cái thân hình gần 50 kg của tôi một cách nhẹ nhàng.

-xin anh tôi không vào đâu tôi sợ lắm! tôi dãy dụa tay thì cấu vào lưng Ray

-…

tôi cấu rất mạnh và tôi biết rất đau nhưng mà Ray vẫn không nói lời nào, và cứ thế vát tôi đi vào trong ngôi nhà ma và ném tôi xuống.

-vào rồi thì không ra được, cứ đi về phía trước đi! Nè nghe không? Ray nhìn tôi

Còn tôi thì vẫn ngồi dưới đất trưng cái mặt bánh bao chiều của mình ra cho Ray thấy, còn cái tên Alex thì cười cười nhìn tới nhìn lui, muốn khóc quá huhu

-định ngồi đó đợi ma đến à,hay máu dồn ên não nhiều quá nên đần luôn rồi!! Ray hù dọa

Tôi cũng hơi sợ, ánh sáng trong đây mờ mờ ảo ảo đúng kiểu nới mấy con ma ở vậy, tôi đứng dậy phũi phũi cái chảo.

-con gái con lứa lại hành động vô duyên trước mặt con trai vậy à! Ray lườm

-ừ vô duyên vậy đấy liên quan gì đến anh!

-nếu sợ cứ đi theo sao tôi này! Alex nhìn tôi bằng ánh mắt diều dàng

Tôi tự hỏi sao hai người khác nhau đến thế? Một người diệu dàng vui tính , còn một người mặt như lạnh như tảng băng cọc tính, xấu xa….tôi đứng nép vào sau lưng Alex, Alex bây giờ như một lá chắn bảo vệ tôi khỏi mấy on ma đáng sợ đang đợi phía trước, tôi đặt hết tin tưởng vào anh vậy Alex ạ.

Chúng tôi tiếng sâu vào trong ánh sáng càng ít dần, tôi nhìn vào mấy khoảng tối thì chân tôi bũn rũng rồi tôi sợ tự nhiên có con mà nhảy ra từ đó thì có nước đứng tim mà chết thôi.

~ hú hú hú hahhaah~

Một loạt âm thanh rùng rợn vang lên, tiếp theo là ánh sánh màu đỏ kì quặc được chiếu thẳng lên cái một khuôn mặt máu me, còn le lưỡi ra nữa chứ.. xem một tí nữa tôi tè ra quần luôn rồi, tôi tôm chặt lấy tay Alex nhắm tịt mắt mặt cho Alex kéo tôi đi đâu thì kéo.

Một bàn tay đặt lên má tôi, lau lau nước mắt cho tôi

-cô sợ lắm hả?

Tôi mở mắt ra thì thấy Alex đang cười với mình, bàn tay thì vẫn để trên trên mặt mình, tên này có vẫn đề, cảnh tượng ghê như thế mà không sợ còn cười toe toét nữa, tôi thấy hận chính mình tại sao lại sợ ma đến vậy, có phải mấy câu chuyện mẹ nuôi đã ám ảnh tôi đến thế? Mấy hình ảnh tôi thấy khi nhỏ làm tôi sợ đến thế! Tôi tự thấy mình ngốc dù biết những thứ đó bịa ra để dọa tôi nhưng tôi vẫn không thoát được nổi ám ảnh đó..

Tôi quay sang nhìn Ray xem anh ta thế nào, mặt anh ta đen sầm lại hai mắt đỏ ngầu, đang nhìn tôi với ánh mắt sắt lạnh khiến tôi rùng mình. Tôi quay mặt hướng khác để trách ánh mắt của Ray.

Chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn, những đóm lửa xanh cứ bay tới bay lui đáng sợ lắm, có cái gì đung đưa đang tiến thẳng về phía Alex và tôi.

-Á Á Á Á!!!!

Tôi hét lên khi nhìn thấy đang bay về phía mình là một bộ xương trắng, Alex đẩy tôi ra một bên để trách bộ xương ấy, tôi chênh vênh và ngã xuống đất tôi nhắm tịt mắt vì sợ tôi chợi đợi một cái ngã đau nhưng vẫn không đau ở đâu cả, và môi tôi chạm cái gì đó ươn ướt, tôi hé mắt ra.

Tôi như đứng hình, tôi đang nhằm trên người của Ray, còn…còn môi thì chạm vào môi Ray, mắt Ray mở to hết cở nhìn tôi, má tôi cảm thấy nóng bừng bừng, mặt Ray cũng khác gì trái cà chua chính mọng.

-hai người định nằm đó đến mai à?

Giọng nói của Alex khiến tôi bừng tỉnh, tôi lòm còm ngồi dậy Ray cũng đứng lên, mặt của Alex thì hầm hầm như lần đầu gặp anh ta, anh ta nhìn tôi rồi bỏ đi trước, thôi chết anh ta đi trước thì tôi biết nấp vào ai đây, tôi định đuôi theo thì bị cánh tay của Ray kéo lại.

-tôi sẽ bảo vệ cô ! tay của Ray nhè nhẹ từng ngón đan vào bàn tay tôi

*thình thịch* tim tôi đột nhiên đập liên hồi cứ như muốn rớt ra khỏi lòng ngực, anh ta tại sao tốt với tôi như thế không phải anh ta chọn vào đây để hù dọa tôi kia mà…bàn tay ! bàn tay anh ta sao ấm đến thế khác hẵn với khuôn mặt lạnh tanh của anh.

Cầm tay anh bước đi, tôi dừng như không sợ bóng tối bao quanh mình nữa, cảm giác an toàn , rất an toàn.

-tôi biết cô sợ mấy thứ ghê ghê này ! nhưng muốn vượt qua nó thì phải đối mặt chứ cứ trốn tránh bao giờ cô mới hết sợ ? đến khi chúng ta chiến đấu với bộ tộc Diabolical thì cảnh mà cô thấy bây giờ chưa bằng một phần đâu ! Ray vừa đi vừa chậm trãi nói

Lời Ray cũng đúng hai bên đấu nhau thì có máu me be bét ! mà khoang có gì đó sai sai chiến tranh diễn ra thi liên quan gì đến sợ ma kia chứ ??? đầu mình chẳng thể suy nghĩ gì kể từ khi Ray nắm tay, muốn đánh vào đầu mấy cái quá ! (tg : có ai đó vừa bị lợi dung khi tinh thần không tỉnh táo)

ánh sáng của lối ra phía trước, chúng tôi tay trong tay bước ra, Alex thì đứng khoanh tay nhìn chúng tôi vội buông tay Ray ra.

-tôi có chuyện cần về, chúng ta về thôi ! Alex lạnh lùng

-cái gì ? tôi chưa gặp được sơ mà ? anh hứa rồi mà ?? tôi nhìn Alex

-cô đến gặp sơ gì đó sao ?hay cô đi hẹn hò ? Alex nhìn Sang Ray

-muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn về thì cứ về bọn này về sau, nên nhớ nếu bắt lỗi bọn tôi thì anh cũng bị phạt vì cùng đi cùng thôi ! Ray cười khẩy

-hừ, tôi không quan tâm cậu quên tôi là ai à ? theo tôi về !

Alex trợn mắt nhìn tôi rồi kéo tay tôi một cách thô bạo, làm tay tôi đau quá !

-buông ra coi ! anh làm gì vậy ?

Như không nghe thấy lời tôi anh ta cứ kéo tay tôi mặt cho tôi chống cự, và rồi một bàn tay khác kéo tôi lại.

-buông cô ấy ra !

Là Ray, anh nhìn Alex với ánh mắt hình viên đạn, còn Alex cũng thế tôi bị kẹt giữa hai người họ, tôi làm gì nên tội chứ ? tôi chỉ muốn thăm sơ thôi mà hai người này !!

Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy được một lúc lâu rồi, người người đi qua điều nhìn họ còn chỉ chỉ trỏ trỏ,còn xì xì xầm xầm cái kiểu như : hai trai đẹp nắm tay nhau còn con bé thứ ba xấu xí cản chở, hay là hai trai đẹp đánh nhau vì con bé xấu xí..bla bla

Trời ạ ! tôi còn phải chịu đựng hai người này đến khi nào đây chứ ?

-ANNA !!

Một giọng nói rất quen, tôi quay lại thì nhìn thấy Quân, Quân đang chạy lại phía tôi

-a Quân sao…

Quân tự dưng ôm chặt tôi ‘‘ Ặc sắp ngẹt thở rồi’’ ! hình tôi vừa nghe thấy tiếng của mấy người qua lại cụ thể là : trời ơi xem kìa tình tay bốn đấy !!!, bọn trẻ bây giờ thật hư đốn, chụp mau đi để tao đăng lên Facebook chuyện này sẽ hot lắm đây.

ba cái con người này làm tôi mang bao tiếng xấu, tôi hận không thể xé xát ba người này ngây tại đây, hừ !!!

-Quân..buông mình ra…sắp thở không được rồi !

Quân cuốn cuồng bỏ tôi ra,tôi như được sống lại, hai người kia cũng buông tay tôi ra tự lúc nào rồi.

-mình xin lỗi..mình vui quá…Anna vẫn còn sống mình tin là vậy mà !

Quân cười, mà mắt còm rươm rướm như sắp khóc đến nơi vậy.

-đương nhiên mình còn sống rồi ! tôi cười

-bạn còn cười được à ? biết mình lo lắng như thế nào không ? Quân nhìn tôi

Tôi nhìn xung quanh hình như đám đông bu quanh ngày càng đông, còn Alex và Ray mặt tối xầm lại và đang nhìn tôi ánh mắt phát ra tia lữa

Tôi nói với Quân vào quán nước đằng kia nói chuyện, và hai người kia cũng đi theo còn ngồi cùng bàn nữa xem ra tình hình ổn rồi, nói chuyện với Quân xong có thể về thăm sơ rôi hehe

-dạo này bạn thế nào ? kì thi được bao nhêu điểm ?

-bây giờ không nói vấn đề đó, bạn nói cho mình biết bạn đã đi đâu gần một tháng nay, bạn biết không ? Trinh đang ngồi tù đấy !

Tôi giật mình vì câu nói của Quân.

-cái gì ? Trinh tại sao lại ngồi tù bạn ấy bị gì ?

-bạn ấy đầu thú !

-thôi nào bạn nói ra hết đi bạn cứ nói từ từ vậy làm mình hồi hợp quá ! tôi cằn nhằng

Quân thở dài một tiếng.

-gần một tháng trước, một vụ tai nạn ở đường abc, camera an ninh ghi lại được một chiếc xe màu đen đã đâm một người con gái sau ra tai nạn chiếc xe đó đã chạy đi mất mang theo người vừa bị đâm chạy đi mất, công an đã điều tra được người bị nạn đó à bạn Lý Hạnh Nhi (tg : tên cúng cơm ba mẹ nuôi nó đặt đấy ạ), mấy ngày sau họ tìm được chiếc xe gây tai nạn ở bìa rừng và không thấy mọi dấu vết gì, và rồi sau đó Trinh đã đến đồn công an và khai rằng chính bạn ấy đã đẫy bạn vào chiếc xe đang chạy đến bạn ấy bị công an tạm giam để điều tra.

Nghe Quân nói tôi thực sự sốc nặng, tôi quên mất vụ tai nạn rồi còn Trinh nữa, sau mọi chuyện ra nồn nổi vậy chứ ?

-Quân này ! bạn cùng mình đến đó để nói rõ với họ được không ? Trinh không có tội mà !

-nhưng chuyện quan trọng bây giờ không phải chuyện đó đâu Anna !

Quân tìm trong cặp của mình thứ gì đó, Quân đặt một phong bì lên bàn và đẫy về phía tôi.

-đây là thứ mà sơ Nhung nhờ tôi đưa cho bạn !

-của sơ hả ? lát nữa mình về thăm sơ đây nè ! tôi cười híp mắt

Quân lại thở dài, tôi thấy Quân có vẻ khác thường Quân trước đây đâu u sầu như thế này.

-sơ mất rồi Anna ạ !

‘‘ sơ mất rồi’’ ba chữ đó chạy ngang não tôi, tôi có nghe nhầm không?

-hôm nay bạn cũng biết nói đùa nữa à haha! Chuyện này không buồn cười đâu Quân à! Tôi cười

-Anna, đó là sự thật, bạn làm ơn nhìn mình này! Quân đặt tay lên vai tôi

-đừng đùa dai vậy, không vui tí nào đâu Quân!

Sóng mũi tôi tự nhiên cay cay, còn nước mắt thì không kiểm soát được nữa nó cứ tuông ra.

-bình tĩnh đi Anna! Quân lo lắng

-nè! nè nói chuyện thì thôi đi đụng tay đụng chân làm gì thế hả?? Ray nói

Alex giật tay Quân ra khỏi vai tôi.

-mau về thôi, chúng ta đi khá lâu rồi nên…

Tôi ngước nhìn Alex, anh ta khựng lại khi thấy vẻ mặt của tôi.

-xem như…tôi cầu xin anh, để tôi gặp sơ được không?

-sao cô lại khóc… Nhưng không được chúng ta phải về!! Alex kiên quyết

-tôi…hức… cầu xin anh…làm ơn cho tôi gặp sơ đi huhuhu!

tôi khóc òa lên nên Alex cũng phát hoảng và cũng cho tôi gặp sơ lần cuối, mới cách đây không lâu sơ còn cười nói với tôi mà, tôi thấy mình vô tâm quá…chỉ lo đến bản thân, để khi sơ mất mà vẫn không hay biết…

~*~*~

“Anna!

Cuộc sống mới của con thế nào hả con?còn ba mẹ ruột con đã tìm được chưa?

Ta cũng không biết lá thư này khi đến tay con thì ta còn sống hay không, hơn một năm sống cùng con, ta cảm thấy rất vui, bọn trẻ cũng thế, con biết không con là thần tượng của mấy đứa nó đấy, ngày nào chúng cũng nhắc đến con.

Lúc con không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta cũng không biết cách nào để liên lạc với con cã nhưng không sao bây giờ ổn cả rồi, bọn trẻ đã được đưa đến viện khác an toàn lắm rồi con ạ, con đừng lo lắng và tự trách mình đó không lỗi của con, ta biết con sẽ tự trách bản thân mặc dù con không làm gì cả,nhớ trước đây bé Mi ham chơi trèo cây bị ngã con con đã tự trách mình con nói phải chi con về trước 2 phút thì bé Mi nó không ngã rồi, đêm ấy ta còn thấy con khóc trong phòng nữa, con bé ngốc của ta con hãy sống hạnh phúc nhé, ta tin rằng con sẽ tìm được ba mẹ con sẽ được hưỡng những hạnh phúc thuộc con vì con là đứa bé ngoan, hãy mạnh mẽ lên vượt qua nhữn thử thách của cuộc sống nhé con, ta luôn sẽ dõi theo con…”

Nét chữ của sơ bị nhòe đi chắc do nước mắt, tôi thấy thương sơ quá, nhưng khi tôi không có đây chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì khiến sơ phải ra đi như thế..

-bạn ổn chứ? Quân nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng

-mình ổn rồi nhưng..chuyện gì đã xảy ra khi mình không có ở đây?

Quân nhìn tôi với anh mắt đượm buồn , rồi chậm trãi nói.

-bạn không đến lớp nhiều ngày mình rất lo, mình đã đến viện tìm nhưng sơ Nhung nói bạn đi vắng mình đành về, tiếp tục mấy hôm sau mình vẫn đến tìm vẫn không thấy nhưng lần này…viện vắng lắm không như mọi hôm có mấy đứa trẻ hay chơi đùa ở trước mình hỏi thì sơ Tiến nói sơ Nhung và các em đi du lịch hết rồi, nhìn thái độ kì lạ của sơ Tiến mình thấy nghi nghi nên buổi tối hôm ấy mình lẻn vào viện thì… rất lộn xộn đồ đặt vứt lung tung, còn nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa nhỏ, nhưng rất yếu ớt, rồi mình thấy sơ Tiến đang đi vào đựa khóa rất cẩn thận.

-rồi sao nữa?? tôi nóng lòng

-mình phát hiện được sơ Nhung bị nhốt bênh trong, chân thì bị xích , mặt thì hốc hác lắm, nghe cuộc nói chuyện giữ hai người thì mình biết được sơ Tiến muốn bán mấy đứa nhỏ cho người nào đó sơ Nhung nhất quyết không chịu nên bị sơ Tiến hành hạ như thế, mình lúc đó hoảng quá nên đã đi báo cảnh sát và họ đã giải cứu cho sơ Nhung và mấy em được an toàn sơ Tiến thì bị tạm giữ điều tra, bác sĩ nói sơ Nhung bị suy nhượt quá độ vì không ăn uống gì trong thời gian dài nên…lá thư đó sơ đã cố gắng viết và sơ đã ra đi sau khi dặn mình khi gặp bạn nhất định phải đưa cho bạn, còn nói bạn hãy sống hạnh phúc, hãy cố gắng sông thật tốt…

Sống mũi lại cay cay, nước mắt thì có thể tuông bất cứ lúc nào, nhưng mà phải mạnh mẽ lên..sơ nói sơ sẽ theo dõi tôi nếu để sơ nhìn thấy sơ lại phiền lòng không chịu lên thiên đàng thì khổ.

-nếu bạn muốn khóc thì khóc đi cho nhẹ lòng , bờ vai mình này cứ tự nhiên! Quân vỗ vai mình

Quân đúng là người tốt, luôn giúp đỡ mình còn giúp cứu sơ nữa.

-không mình không khóc đâu, cám ơn Quân vì tất cả nhé! Tôi nhìn Quân

-khụ..khụ..đến nơi chưa? Alex ở trên quay xuống hỏi

Còn Ray thì nhìn tôi qua kính chiệu hậu đến khi tôi nhìn lại thì Ray quay hướng khác.

-còn một chúc nữa là đến nghĩa trang rồi, hai anh cứ cho xe chạy thẳng đi!

Xe dừng ở trước nghĩa trang, chúng tôi xuống xe cùng tiến vào bên trong, Quân dẫn tôi đến phần mộ của sơ, vẫn nụ cười của sơ nhưng giờ là tấm ảnh được gián trên phần mộ, tôi lấy bó hoa cúc trắng đặt kế bên mộ sơ.

Sơ ơi hãy yên tâm mà lên thiên đàng nhé sơ! Đừng lo cho con sẽ sống thật tốt, tuy con chưa nói ra nhưng con xem sơ như là mẹ của con vậy

Ray, Alex và Quân cũng cuối chào sơ, tôi cũng muốn ở bên sơ lâu hơn một chút nhưng còn người phải chờ tôi giúp đỡ nữa.

-Quân, bạn cùng mình đến nơi Trinh bị giam được không?

-được chứ, nhưng mà bạn muốn giúp Trinh sao? Quân nhìn tôi

Tôi gật đầu.

-đương nhiên rồi, Trinh không có lỗi mà! Tôi nhìn Alex-cho phép tôi đi 1 lát được không?

Alex gật đầu, còn Ray thì đi một mạch lên xe.

~*~*~*~

Tôi đang ngồi ở phòng chờ gặp Trinh. Đã 5 phút rồi mà chư thấy Trinh ra hay Trinh không muốn gặp tôi?

Rồi cô cảnh sát dẫn ra một cô gái tóc tai bù xù, khuôn mặt thì hốc hác xanh xao, Trinh? Là Trinh sau??? Gần như không nhận ra được một cô gái vui vẻ xinh đẹp lúc trước? vì sao Trinh lại ra nông nổi này chứ?

Trinh ngồi trước mặt tôi mà ánh mắt vô hồn, cũng không thèm ngước nhìn người trước mặt mình nữa, đến khi tôi gọi hai ba tiếng thì Trinh mới chịu nhìn tôi.

-An….Anna? là bạn sao, đúng là bạn rồi bạn chưa chết!! may quá! Trinh nắm chặt tay tôi

-là mình đây, sao bạn lại như thế này hả?

Tôi lau nước mắt trên má Trinh, Trinh khóc nất lên.

-mình xin lỗi..hức...tại mình hết…mình không tin lời bạn, còn đẫy bạn nữa!

-không đâu, bạn hãy sống tốt vào đừng tự trách mình nữa , còn Tên Jeam xấu xa ấy bạn đừng dính vào nữa.

-mình biết chứ, tại mình như một con ngốc cứ bám theo anh ta thôi trách ai bây giờ, nhưng điều mình hối hận nhất là đã tự mình hủy hoại đi tình bạn bao nhiêu năm!

-ai nói chứ, bây giờ chúng ta vẫn là bạn mà! Tôi cười nhìn Trinh

-cám ơn bạn!

Trinh lại khóc, nhưng có vẻ là vui chứ không buồn.

-mình đã nói với mấy chú công an rồi, nếu không còn vấn đề gì thì nay mai bạn sẽ được tự do, nhớ cố gắng học nhé đừng đi chơi nhiều như trước nha!

-nhưng từ khi bạn bị chiếc xe ấy đâm , bạn đã ở đâu? Mọi người cứ nghĩ bạn đã chết rồi.

-mình ở nơi mình thuộc về, mình đi tìm ba mẹ ruột của mình chắc cũng sắp tìm thấy rồi! tôi cười

-thật sao vậy thì vui quá? đó là điều bạn luôn mong muốn mà!

-ừm, mà mình có việc phải đi rồi, bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nha!

-nhưng bạn đi đâu? Làm sau để liên lạc với bạn? bạn có đi học lại không? Trinh xốt xắn

Tôi cười.

-chắc là không, mình cũng không biết sẽ quay lại nơi này không nữa!

Nói xong tôi bỏ đi, đến lúc tôi quay về với nơi của tôi, vì tôi không thuộc về thế giới này, trước đây có sơ nên tôi còn muốn quay về đây nhưng giờ sơ cũng đi chẳng còn gì để tôi lưu luyến nữa.

….

Quân cũng hỏi những lời y như Trinh, tôi cũng chỉ lắc đầu rồi tạm biệt Quân và cùng Alex và Ray trở về.

Từ khi trởi về làng tôi cũng không muốn đi ra khỏi phòng, tôi cứ nghĩ chuyện của sơ sẽ quên dễ thôi nhưng mà..trong lòng như có tảng đá lớn, cảm thấy nặng lắm.

“cốc cốc”

-tôi vào được không?

Là Ray? Hôm nay sao lịch sự thế còn gõ cửa nữa, sau không như mọi hôm bay từ cửa xổ vào.

-vào đi!

Ray bước vào trên tay là khay thức ăn khói nghi ngút, nhìn Ray mà tôi tưởng tượng mình là công chúa được nô tì bưng thức ăn vào phục vụ vậy .

-hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì hết, tôi có nấu cháu cho cô nè ăn đi cho nóng!

Ray nấu sao? tôi nhìn Ray nghi ngờ

-chị Sam giúp tôi nấu được chưa, nhìn hoài!

-cám ơn! Tôi cười

-mà cô định ở lì trong phòng à, mấy hôm trước cũng thế bây giờ cũng thế, cô thành con heo bây giờ.

-ừm, thành con heo lười cũng tốt khỏi phải lo nghĩ gì, chỉ việc ăn rồi ngủ thôi!

-vậy khỏi cần ăn lo ngủ đi ha!

Ray đinh mang khay thức ăn đi, tôi nhanh tay lấy lại.

-kì vậy, đem cho người ta đa rồi mang đi!

Ray không thèm cãi với tôi mà ngôi xuống cạnh tôi, lặng lẽ nhìn tôi ăn.

-có chuyện buồn kể ra hết đi, cứ ở lì trong phòng cô không địng học kỹ năng học bay à? Hay muốn học lớp F đến vậy!

Tôi vẫn không trả lời Ray.

-nè! Tôi nói cho cô hết chuyện của mình vậy mà cô cũng không muốn chia sẻ với tôi à??

-có chuyện gì đâu mà nói, tại tôi vẫn chưa thể quên được việc sơ không còn trên đời này nữa thôi.

-tôi biết khi mất đi người mình yêu quý nhất sẽ có cảm giác gì! Ray chùng giọng

-ừm, từ lâu tôi xem sơ như người thân của mình giờ sơ lại mất, còn ba mẹ ruột thì chưa tìm được cũng không biết họ còn sống hay đã chết rồi, còn tôi một mình cảm giác đơn độc lắm.

-còn tôi? Cô để cho chó ăn à?

Bình luận





Chi tiết truyện