Sau khi Sam được đưa đi, được ông Arthur
khám và biết được Sam đã có thai, thai gần hai tuần , lúc đầu ông Arthur định la Sam một trận vì cái tội dám làm những chuyện đó với nó cộng với việc chưa chồng mà đã mang thai nhưng thấy Sam bị động thai sức khỏe
còn yếu nên ông cho qua.
Còn về mẹ Alex dù có tức giận về
chuyện Sam làm nhưng đó là con của con bà, là cháu nội của bà , cho dù
thế nào cũng không thể bỏ được, nên hết lòng chăm sóc cho Sam, còn phần
Alex chuyện Sam có thai ,Alex cũng chẳng quan tâm gì, lúc nào cũng thẩn
thờ nhớ đến nó, Alex từ lúc trở về cứ tự trách bản thân đã hại nó chết.
Còn hình phạt của tộc trưởng dành cho Luna người ngoài nhìn vào có vẻ
nhẹ, nhưng đối với Luna thà chết còn hơn, từ một công chúa được chiều
chuộng hết mực, cuộc sống chẳng lo việc gì, bây giờ phải làm thứ việc
thấp hèn đó, ở trong căn nhà tồi tàn thế này làm sao Luna chấp nhận
được.
Bà Eva đã nhiều lần khuyên Luna nhưng lần nào cũng nghe, còn cáu học với bà.
-Luna con vào lấy cái xẻng, chúng ta phải ra ngoài vườn rau chiều phải đưa rau đến nơi giao cho mọi người.
-cái công việc thấp kém đó thích thì bà cứ làm đi, tôi không làm.
Luna phụng phịu, bà Eva chỉ biết lắc đầu.
-bây giờ con đang phải chịu phạt đừng có như thế, nếu con còn muốn quay lại
như trước đây thì phải làm cho tộc trưởng thấy con đã thay đổi, con cứ
như thế này thì chẳng bao giờ được quay trở lại đâu.
-cái ông tộc trưởng đó đúng là già rồi nên lú lẫn, xưa kia nếu ba tôi không cứu
làng, và cứu ông ta thì làm gì ông ta còn ngồi đó hóng hách.
-con ở đó mà nói nhiều, mau đi làm việc.
bà Eva dúi vào tay Luna cái xẻng, nhưng Luna ném nó xuống đất.
-tôi đã nói không làm là không làm. Nhưng mà cũng thấy lạ, tuy bà là vú nuôi của tôi nhưng nói cho cùng chúng ta đâu phải ruột thịt, sao bà không bỏ đi đâu đó đi? Vẫn đi theo tôi, tôi chẳng còn quyền lực như xưa nên đâu
cho bà được lợi lộc.
-tuy ta không..không phải người thân của con , nhưng ta xem con như con ruột của ta, cho nên sẽ không có chuyện
ta bỏ rơi con đâu.
Luna cười khẩy.
-cảm động thật đấy, xem tôi là con ruột cơ à? Nhưng đối với tôi…bà chỉ là một con chó trung thành mà thôi.
*chát*
Cái vừa chạm vào má Luna, đây là lần đầu tiên Luna bị cái tát đau đến vậy.
-sao bà dám???
Luna định tát bà Eva nhưng bà nhanh tay ngăn lại, đứa con này của bà đúng là càng ngày càng quá đáng, thấy bà cưng chìu rồi làm tới, bà đã làm biết
bao nhiêu thứ vì đứa con này vậy mà giờ đây nó chỉ xem bà là một con chó trung thành, hôm nay bà nhất định phải dạy dỗ.
-bây giờ con nghe kỹ những lời ta nói đây.ta chính là mẹ ruột của con.
-nực cười , bây giờ bà lại diễn kịch cho tôi xem à? Tôi mà lại làm con kẻ thấp hèn như bà sao? càng nói càng buồn cười hahaha.
-con không tin cũng đúng, nhưng là sự thật, hôm nay ta sẽ nói cho con hết tất cả, để con biết thân biết phận của mình.
-bà im đi.
*chát*
Thêm một cái tát được dán lên mặt Luna, lần này con mạnh hơn lần khác khiến
Luna đơ người ra, bà Eva kéo Luna lại chiếc gương gần đó, trên gương
hiện lên hình của Luna và bà Eva.
-con nhìn đi, nhìn cho kỹ vào, đôi mắt con, cái miệng, khuôn mặt này, có giống ta không nhìn cho kỹ đi.
Luna hết nhìn bà Eva rồi lại nhìn mình, đúng là khuôn mặt Luna có giống bà, hình như mặt của bà Eva cố tình làm khác đi.
-biết bao năm nay, từ khi con dậy thì con càng ngày càng giống ta , đến mái
tóc xoăn này cũng thế, ta phải ép tóc mình thẳng ra, cố tình trang điểm để che đi những điểm giống con, để người khác không nghi ngờ.
-không phải…đó không phải sự thật, tôi là con của ba Royer, chứ không phải con bà.
-con phải tin ta, bây giờ mẹ con ta đoàn kết mới có thể trở lại cuộc sống như trước.
-nhưng tại sao…tại sao chuyện này xảy ra.
Bà Eva thở dài, rồi đem toàn bộ nói cho Luna nghe, phải nói là Luna sốc
nặng, mặt thì bơ bơ ra, cái danh phận từ trước đến giờ của Luna thì ra
là của người khác, sống trên danh nghĩa của ngươi khác thế mà Luna không biết, còn người luôn bên Luna từ nhỏ đến giờ thì ra là mẹ ruột của
mình, lúc nãy Luna còn nói lời mỉa mai bà.
-thế con…con ruột của ba Royer..bà nói còn sống, nó là ai? ở đâu?
-là người con không ngờ nhất, nhưng mà con yên tâm nó vừa chết rồi.
-chết rồi?
-đúng nó chính là con nhỏ Anna đó, từ lúc nó vào làng ta đã nghi ngờ nó chính là đứa trẻ năm xưa, khi ta nghe về cái lời nguyền đó thì ta khẳng định
được, vì không ai khác chính ta đã ếm lên nó, ta đã nhiều lần hại nó
nhưng mạng nó lớn đến bây giờ mới chết.
-thế…thế bây giờ con phải làm gì? lỡ mọi người biết được thì sao?
-con yên tâm bí mật này chỉ có ta và…
*choang*
Tiếng chén bát vỡ ngay trước cửa nhà, bà Eva chạy ra xem thì không nhìn thấy
ai cả, nhưng dưới đất vẫn còn giỏ đồ ăn bị đổ dưới đất.
Andy
hớt hả chạy thật nhanh, định đem đồ ăn đến cho Luna nhưng lại vô tình
nghe được bí mật động trời này, Andy không biết làm sao nữa, có nên nói
với tộc trưởng không? nhưng Luna là bạn từ nhỏ với Andy làm vậy có quá
tàn nhẫn, nhưng mà đối với việc làm của bà Eva còn tàn nhẫn hơn, Andy
quyết định sẽ nói với tộc trưởng, không để sự thật này bị che dấu thêm
nữa.
-Andy!
Andy giật thoát cả mình, vì giọng nói vừa rồi gọi chẳng phải là của Luna sao?
Luna đi đến, đứng ngay trước mặt Andy , vẫn nở nụ cười như mọi khi nhưng Andy nhìn mà chân đã run lên hết.
-Andy, bạn đến thăm mình à?
-công…công chúa mình..mình.
-ơ mặt bạn dính gì nè, để mình lau giúp nhé.
Lại là cái trò này, Andy biết quá rõ, nên gạt tay Luna ra.
-xin lỗi mình có việc gấp , mình về trước đây hôm khác gặp lại.
Vừa nói xong Andy bỏ chạy ngây lập tức, nhưng đằng trước bà Eva đã đứng đợi sẵn rồi, bà dùng độc dược tạo thành mũi tên nước bắn thẳng về phía
Andy, tốc độ mũi tên rất nhanh làm Andy không kịp tránh được,chất độc
thấm vào máu cơ thể Andy bắt đầu đen dần, đến khi miệng phun đầy máu thì Andy không còn thở nữa.
Bà Eva đem xác Andy chôn đại ở đâu đó, thế là không ai biết được bí mật này, nó sẽ mãi mãi bị chôn kín.
-cũng tại bạn biết quá nhiều , nên đừng trách mình.
Luna và bà Eva lạnh lùng bỏ đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời gian nó qua rất nhanh, ấy thế mà đã ba tháng kể từ ngày nó chết.
Từng ngày trôi qua cứ như lưỡi dao khứa từng chút một vào trái tim hắn, hắn
nhớ nó, nhớ đến phát điên rồi, hôm nay cũng vậy hắn ra mộ nó nói là đến
thăm thì không đúng lắm , chính xác là đến phá mộ.
Cũng may hôm nay July đến để dọn nhà mộ giúp nó , thấy hắn July liền đuổi đi.
-anh còn đến đây làm gì? định phá mộ nữa à? Trong ba tháng thôi anh đã bắt
mọi người làm lại mộ cho Anna hai mươi lần anh cũng hay thật đấy.
Hắn không nói gì, đến gần mộ rồi ngồi bệt xuống đất bên cạnh mộ nó, ánh mắt hắn hướng lên bầu trời trong xanh không có một áng mây nào.
-tôi đã nói cô ấy chưa chết, các người đúng là những người khùng đi làm mộ cho người còn sống.
-anh mới là người khùng, nói mãi anh vẫn không tin, bạn ấy mất rồi, anh cứ
như thế này làm sao bạn ấy yên lòng được? trước đây vì không muốn anh
tổn thương, không muốn anh bị người khác xem thường, bạn ấy đã nói dối
anh để anh ghét, anh hận lí do cũng chỉ vì muốn anh được hạnh phúc, anh
xem bản thân anh lúc này đi, còn gọi là người hạnh phúc không? em xin
anh nếu anh có yêu bạn ấy thì hãy sống tốt vào.
Từng lời của
July càng khiến hắn đau hơn, nhưng mà hắn mãi không tin, hắn vẫn có cảm
giác nó vẫn còn sống, không thể sai được, nhưng nếu hắn sống cuộc sống
như thế này nếu mà nó nhìn thấy thì đau lòng đến mức nào?
July chào hắn rồi đi về, July biết lúc này để hắn một mình là tốt nhất.
July vừa đi thì Sam vừa đến, bụng Sam cũng hơi to ra rồi, Sam đi đến gần mộ
nó rồi đặt lên bó hoa hồng đỏ đang nở, hắn nhanh tay ném nó đi thật xa.
-Ray, chị…
-chị còn mặt mũi đến đây gặp cô ấy à?
Sam bắt đầu rơi những giọt nước mắt hối hận , nhưng quá muộn màng, hắn bây
giờ xem Sam như một người dưng, cũng đã từ luôn mặt ông hắn , quay về
ngôi nhà ngày xưa gia đình hắn sống một mình nơi đó.
-chị xin lỗi tất cả, chị không muốn vậy đâu..chị..
-lời xin lỗi làm Anna sống lại được sao?? chị mau biến khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy chị nữa.
Hắn bắt đầu tức giận, Sam thấy thế cũng không giám làm gì thêm.
-một tuần nữa, chị sẽ đám cưới, hôm đó chị mong em sẽ đến.
Nói xong Sam bỏ đi, hắn thì ở đó cười như điên, người chị này của hắn thành loại người như thế này sao? một người chị luôn bên vực hắn, luôn dịu
hiền, nay cũng chính người chị này đã làm nó xa hắn mãi mãi, bây giờ còn mời hắn đến dự cái đám cưới giả dối ấy sao? đúng là khiến hắn cười đến
chết mất.
……..
………
Vượt qua ranh giới của
làng, là một vùng đất vô cùng khác, nơi đây khi nhìn vào chỉ thấy một
màu u ám đến đáng sợ, những áng mây đen hầu như đã che khuất đi bầu trời trong xanh, nên nhìn nó như một địa ngục.
Trên cái cây khô cằn, một bầy quạ chen chúc nhau đậu trên đó, rồi vài con cất tiếng kêu oan trái.
Một đám người đang tiến về phía ngôi nhà gỗ lớn ở đằng xa, đặt biệt đôi
cách của họ là màu đen, vậy nơi này chính là làng của bộ tộc Diabolical.
Đám người kia vừa đi vào ngôi nhà, tất cả điều quỳ xuống dưới giữa nhà.
-thưa tộc trưởng, tôi vừa nhận được tin cháu gái của ông già bên đó vẫn chưa chết, nhưng vẫn đang hôn mê.
-tốt, nhưng đã điều tra ra lí do mà bọn người đó biết mà ngăn chúng ta tấn công chưa?
Người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên phía cao nhất, nhìn nét mặt vẫn còn trẻ,
mái tóc màu nâu đỏ, với màu mắt xanh dương nổi bật, có thể nói là một mỹ nam.
Nhưng đám người đó gọi thanh niên này là tộc trưởng, chẳng lẽ người lãnh đạo của bộ tộc Diabolical trẻ đến thế?
-chúng tôi xin lỗi, đến giờ vẫn chưa tìm được lí do.
-được rồi các ngươi về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho lần tấn công sau.
-vâng.
Đám người đó lui ra, trong ngôi nhà này còn lại hai người một là thanh niên đó, còn đứng kế bên là một ông đã đứng tuổi, nét mặt ông ta nhìn rất
gian manh.
-ông Shifty, sao ông không đi.
-à, lão có chuyện muốn bàn với ngài, chúng ta…
-thôi được rồi, hôm khác đi ta có chuyện bận rồi.
Cậu thanh niên đi thật nhanh, che giấu đi nụ cười thích thú.
Đi qua mấy gian phòng, cậu thanh nhiên dừng lại ở cái phòng lớn , mở cửa
bước vào, hai người phụ nữ trong phòng cuối xuống nghiêm trọng cuối chào cậu ta.
-người đó thế nào rồi?
-vâng thưa tộc trưởng, mấy vết thương đã lành hẳn rồi, nên chúng ta có thể gỡ hết băng ra được rồi.
-không cần.
-sao ạ?
-cứ để như vậy nhìn rất hay, cứ như xác ướp vậy hahaha.
-….. (hai người kia chết lặng :3)
Cậu thanh niên bảo hai người đó đi ra ngoài, tiến lại gần quan sát cái đống bùi nhùi được quấn như đòn bánh , đang nằm trên giường kia, cậu thanh
niên tự nhiên cười khúc khít.
Nguyên do cũng vì ngày hôm qua, cậu lấy mấy cây bút, vẽ đại mấy hình, lên mặt thôi, nào là râu , rồi
tạo hình gấu trúc nữa, càng nhìn cậu ta càng cười dữ dội, cảm thấy mình
may mắn vì ở đâu ra lượm được món đồ chơi thế này , cậu ta càng cười lớn hơn.
-để xem còn chỗ nào còn vẽ được không.
thấy
được mục tiêu, cậu ta với lấy cây bút để trên bàn, định cho thêm vài
hình, nhưng đặt tay vào thì bị tay của người nằm trên giường ngăn lại.
cậu ta hoảng hốt gọi người đến, hai người khi nãy vào xem xét và gỡ hết
toàn bộ băng trên người đó ra, bây giờ cậu thanh niên và người đó bốn
mắt nhìn nhau.
-cô là ai?
Bình luận
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1