chương 29/ 67

Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh nó mới nó.

-em mơ thấy ba mẹ, người của bộ tộc Diabolical họ tấn công làng ba mẹ em đang gặp nguy hiểm…mà khoang đã, sao anh lại ở trên giường em????

Hắn ngẩn người ra, chẳng qua là rất nhớ nó chỉ muốn ôm nó nên mới lén qua đây, nhưng nói với nó sao bây giờ,nếu nói thẳng nguy cơ bị ăn tát rất cao nha.

-sao lại dùng ánh mắt siêu biến thái đó nhìn em hả? anh biến ngay cho em!!!!

Nó tức chết ,khóa cửa rất cẩn thận rồi kia mà còn dùng đồ trấn ngang kia mà, vậy tại sao hắn vào được??

-đừng như vậy mà, người ta là rất nhớ em nên mới vậy.

Giọng hắn nũng nịu hết cỡ, nhìn lúc này ai nói hắn lạnh lùng kia chứ, chẳng khác gì mèo con đang làm nũng.

Bị điệu bộ của này của hắn làm nó muốn giận cũng không được, nó hừ một tiếng rồi chui vào trong chẳng, hắn thì cười cười rồi nằm xuống cạnh nó, chẳng biết từ khi nào chỉ có nằm cạnh nó hắn mới có những giấc ngủ trọn vẹn.

……..

……….

Tối qua vì tốc độ xe khá nhanh nên nó và hắn về đến làng đã là nửa đêm rồi, cũng may còn được ngủ một lát.

Nó nghĩ Alex nói phạt chỉ là nói xuông thôi, nhưng Alex lại làm thật, hại nó và hắn sáng sớm đã bị gọi đến nghe chửi.

Nói là chửi thì cũng không đúng lắm chỉ là bị ông chú ấy hăm dọa một chút thôi, thế là hình phạt của hai người họ là phải dọn vườn, là khu vườn lần trước nó đã đến cùng Danny và Catty.

Dưới ánh nắng nhè nhẹ nó và hắn miệt mài thực hiện hình phạt, nó thì diệt những đám cỏ dại, hắn thì cắt đi những cành khô của các cây trái trong vườn, đến nữa trưa thì cũng đâu vào đó, ngồi nghỉ dưới gốc cây táo hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nó.

-anh mệt không? uống nước đi! Nó đưa cho hắn cốc nước.

-không mệt, còn tưới nước là xong, xẵn tiện lấy nguyên liệu về anh nấu cơm cho em ăn.

Nó chưa bao giờ thấy hắn nấu ăn nên có vẻ nghi ngờ khi hắn đưa ra lời đề nghị này, nhưng nó đâu biết đã mấy lần hắn vật lộn với cái bếp để nấu ăn cho nó, nhưng mà không có cơ hội để nó thấy.

Hắn nhíu mày nhìn nó.

-cái thái độ này của em là sao hả? không tin anh?

-không không , em tin em tin hihi.

-tốt.

Hắn cười, nụ cười ma mị quyến rũ chết người, nó nhìn đến ngẩn người ra, nó chợt nhớ khi nói chuyện với ông chú khi nãy hắn cũng quay lại nhìn nó rồi cười như thế.

-mà em hỏi này, anh và ông chú khi nãy nói gì mà quay lại nhìn em cười như thế,em nhìn mặt hai người rất gian nha.

-à.

-gì mà à hả? có phải nói chuyện mờ ám không?

Nó phùng má nhìn hắn, hắn nhìn thấy điệu bộ này chỉ muốn cắn một cái cho bỏ ghét.

-có chắc em muốn nghe không?

-đương nhiên! Nó quả quyết.

Hắn quan sát nó một hồi lâu rồi mới nói.

-uhm….ông chú ấy nói với anh là mấy năm gần đây dân số của bộ tộc ta đang giảm, ông ấy muốn anh và em cố gắng nhiều một chút.

Nó suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời ông đó nói, cái gì mà cố gắng nhiều một chút,nó bị những lời này mà ngượng muốn chết, nhưng vẫn cố bình thản trước mặt hắn.

-em thấy thế nào?

-thế nào là thế nào, chuyện dân số thì liên quan gì đến em, muốn cố gắng thì ông ta cố gắng đi, anh lo tưới nước đi em về trước đây, hứ.

Nó định đi nhưng hắn kéo nó ở lại, vén lại mấy sợi tóc trên má nó rồi từ từ nói.

-nhưng anh lỡ hứa rồi, ba năm hai đứa, đủ mười hai đứa mới nghỉ.

Lòng nó chấn động.

Cái con người trước mặt nó , thật quá gian tà, mười hai đứa, đến cả heo cũng không như vậy.

-anh….anh từ..từ nay tránh xaaa em một chút!

………

Đúng với lời hứa hắn đang lụi cụi trong bếp, lần này thành thạo hơn những lần trước rất nhiều, nhìn dáng vẻ dưới bếp rất ra dáng người chồng đảm đang nha.

-em còn đứng ở đó hả, mau lại thử đi.

Từ lúc về nhà nó chỉ dám đứng xa xa thôi, không dám đứng gần hắn vì ám ảnh mười hai đứa mà hắn nói, nhưng thấy hắn chăm chỉ như thế cũng muốn lại xem.

Nó quan sát thật lâu những món hắn làm , không cháy, màu sắc cũng rất đẹp.

Nó nếm thử, mùi vị không tệ, không biết hắn có bỏ đường quá tay hay không mà miệng nó vị ngọt lịm đang lang tỏa, cái cảm giác này rất hạnh phúc.

-ngon chứ?

Nó vui vẻ gật đầu rồi vỗ lên vai hắn mấy cái

-anh làm rất tốt, việc nhà sau này giao cho anh hết!

Nó chọc hắn, cứ nghĩ hắn sẽ cáu ai dè hắn còn cười rất tươi, hắn thích lắm sao?

-cũng được, vậy việc mười hai đứa nhờ vào em hết.

Uầy, nó lại lùi xa hắn mấy bước, nó cảm thấy hắn đang cự kì nguy hiểm , nên tránh xa.

Hắn cũng không muốn chọc nó nữa, hắn làm thêm vài món nữa thì có thể ăn cơm rồi, nó thấy mình hơi thừa trong bếp, nó nói với hắn là qua nhà July mời July ăn cơm, hắn cũng vui vẻ đồng ý, thêm người thì thêm vui mà.

Nó đi được mười lăm phút, mọi thứ hắn cũng làm xong rồi,chưa thấy nó về nữa.

Đường qua nhà July cũng đâu phải xa lắm, bay cái vèo là đến ấy mà, hay nó lại nổi hứng đi bộ rồi, lo nấu thức ăn hắn quên mất, để nó đi một mình thì không được.

Sao mày lại quên, lỡ có chuyện gì thì sao, đáng chết thật mà! hắn tự trách mình.

Vội vội vàng vàng bỏ tạp dề xuống bàn, hắn bay đi tìm nó, trên đường đến nhà July không thấy, đến nhà July cũng không thấy, hắn đang rất lo, rốt cuộc nó đã đi đâu.

Hắn gần như nổi điên, nhất định nó không được xảy ra chuyện gì, tìm khắp nơi vẫn không thấy.

Gần như vô vọng, hắn về nhà cầu mong sẽ thấy nó bình an, nhưng không, chẳng thấy tất cả các phòng, dưới bếp, wc cũng không thấy bóng dáng nó.

Hắn ngồi sụp xuống sàn nhà, đôi mắt đỏ hoe.

Một vòng tay choàng qua cổ hắn , vòng tay àng ngày càng chặt, hắn giật mình , là nó.

-đi đâu?

Giọng hắn lạnh lùng , nó ngập ngừng không nói, chỉ ôm hắn.

Hắn gỡ tay nó ra, nói lại một lần nữa.

-đi đâu?

-em…em đến nhà July mà, tại có chút chuyện nên về trễ, chúng ta mau ăn cơm thôi, em đói rồi.

-thật?

Nó gật đầu, nhưng hắn đã tìm đâu thấy, nó đang nói dối nhưng vì tại sao?

-July nói em không đến.

Mắt hắn thoáng buồn , hắn đi về phòng bỏ lại nó ngẩn ngơ nhìn.

Nó cũng không muốn nói dối nhưng nói ra sợ hắn sẽ lo.

Đứng trước cửa phòng hắn, nó muốn vào nhưng chần chừ một lát, sợ hắn đang giận sẽ không chịu nghe.

Nhưng cứ im lặng vậy nó càng lo hơn, cửa thì hắn không khóa , đẩy cửa bước vào, vẫn căn phòng toàn màu đen đó, vẫn lạnh lẽo u ám, thế giới riêng của hắn vẫn thế sao?

Hắn không thấy đâu, chỉ nghe tiếng nước trong nhà tắm, nó kiên nhẫn đợi, lướt qua cái bàn lần trước, vẫn trống trơn không có gì, cửa ngăn bàn khẽ mở nó không kiềm được tò mò nên nhìn vào trong.

Là một khung ảnh cũ, trong ảnh có hai người, một người đàn ông và người phụ nữ rất đẹp, trên tay người phụ nữ ấy còn bế một đứa trẻ rất bụ bẩm dễ thương, ơ sao nhìn đứa trẻ nó thấy rất quen.

Đôi mắt này, với cái mũi thẳng kia, còn tóc, tóc xoăn màu nâu, vậy đứa trẻ này là hắn.

Dễ thương quá! Nó lấy tay chà chà lên mặt hắn, nếu không kiềm chế thì nó đã chụt chụt lên tấm hình rồi.

hắn đã tắm xong từ khi nào rồi, thấy nó mải mê ngắm cái bức ảnh miệng liên tục cười, cái điệu bộ như muốn ăn luôn cái khung ảnh vậy, hắn lấy cái gối ném vào đầu nó, nó giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

nó cười hì hì, đặt khung ảnh xuống rồi tiến lại chỗ hắn.

-cô ra ngoài đi, từ nay đừng có động vào đồ của người khác.

Hắn giận thật rồi, hắn nói chuyện với nó lạnh lùng quá, mặt nó ỉu xìu.

-em …em xin lỗi.

Hắn vẫn không nói gì, vẫn không thèm nhìn nó.

-em không nên nói dối,em không nên làm anh lo, em biết lỗi rồi, thế nên anh đừng giận nữa mà, anh như thế em sợ lắm.

-lý do?

-hả? nó tròn mắt

Hắn lườm nó, nó rung sợ , suy nghĩ xem hắn muốn nói gì.

-à…em không biết nữa, em thấy thấy đau lòng khi anh lạnh lùng với em như thế, em rất sợ…sợ anh không thương em nữa, không cần em nữa.

Khóe miệng hắn hơi giật lên, nhưng nét mặt vẫn vậy.

-lý do vì sao nói dối.

Nói ngẩn người ra, vậy nó hiểu sai ý hắn hả, làm nãy giờ nói hết những gì trong lòng, bây giờ nó chỉ muốn đập đầu vào cái tường kia thôi aaa.

-vì….vì lúc đi em gặp Luna cô ta muốn nói chuyện với em, nên….nên em đi một lát, không có đến nhà July em về thẳng nhà luôn.

Hắn nhíu mày nhìn nó.

-con nhỏ đó nói những gì?

-cô ta nói em phải tránh xa anh ra, vì anh là của cô ta, cô ta còn nói nếu em không làm thì cô ta sẽ làm em chết không bằng sống! nó thở dài rồi nói tiếp-nhưng em không sợ đâu, em dù có chết cũng không nhường người em yêu cho người khác đâu.

-qua đây.Giọng hắn vẫn lạnh lùng

Bây giờ hắn đang ngồi chéo chân trên giường, tư thế đầy uy nghiêm , nó ngoan ngoãn đi lại, vừa lại gần đã bị hắn kéo vào lòng.

Nó cũng không kháng cự, cứ ôm nó như thế.

Lúc không tìm được nó, hắn đã lo đến mức nào, hắn sợ sẽ không nhìn thấy nó nữa, rất sợ.

-anh. Giọng nó nũng nịu

-gì.

-hết giận em rồi phải không?

-ừ, nhưng…sao không nói cho anh nghe mà phải dấu?

-em sợ anh lo nên không nói, cô ta còn nói….nếu em chịu rời xa anh cô ta sẽ…tìm mẹ giúp anh, em xin lỗi nhưng em không thể nhường anh cho cô ta, nhưng em hứa với anh, nhất định em sẽ tìm mẹ về cho anh.

-ngốc.

Hắn ôm chặt nó hơn, hắn bây giờ cảm thấy hạnh phúc lắm, cảm giác quá ấm áp.

-em không ngốc, cho anh biết nhá mấy quyển sách ở phòng ông em đọc rồi điều nhớ hết nhá, bây giờ anh cứ hỏi đi em sẽ trả lời anh nghe tất tần tật luôn.

Nó tự tin nhìn hắn, hắn cười cười.

-được, cho em lựa chọn một là hai tuần nữa mình sẽ đám cưới, hai là từ mười hai thành mười lăm đứa, rồi em chọn đi.

Nó đóng băng, cái tên trước mặt nó , tại sao nó lại yêu? Đây không phải là người à là thiên sứ mà, đây là tên yêu nghiệt , gian tà.

Nó vùng vẫy thoát ra, dùng ánh mắt sợ hãi nhất nhìn hắn.

-cứu mạng !! cứu mạng!!!! aaaaaa.

Nó chạy ra khỏi phòng, còn hắn thì ôm bụng cười.

…….

……..

-anh còn ngồi đây làm gì? nếu thích con nhỏ đó thì cướp đi, anh là tộc trưởng tương lai mà, quyền lực ở nơi anh, sao lại khổ sở như thằng nghiện rượu ở đây?

Luna mặt mày nhăn nhó, còn Alex thì đang chìm đắm trong rượu, nổi đau đó, Alex chỉ biết dùng rượu để quên, nhưng chẳng hiểu sao uống càng nhiều lại càng nhớ rõ.

Luna đi gặp nó dùng biết bao lời đe dọa nhưng nó vẫn dửng dưng, thế nên Luna chuyển kế hoạch, đánh vào Alex, nếu Alex thành công thì Ray sẽ thành của Luna.

Nhưng cái tên Alex này, thật sự có hiểu không? Luna nói cả buổi vẫn cứ ngồi đó uống rượu.

-nếu anh muốn có con nhỏ đó rất dễ, tôi sẽ giúp anh, đảm bảo con nhỏ đó sẽ là người của anh.

Ly rượu đưa tới miệng Alex thì dừng lại, nhìn qua Luna, người con gái này, tại sao lại có nhiều mưu kế độc đến thế.

-tôi yêu Anna, không nhất thiết phải giở mấy trò hèn hạ đó, thế nên….cô biến đi, và nhớ là…đừng bao giờ đụng đến cô ấy, tôi sẽ không nhân nhượng như ông tôi đâu.

Alex bỏ đi, thái độ này làm Luna tức điên lên, vì sao nó lại được mọi người đối xửa tốt đến vậy?

Được,còn một cách cuối cùng, cứ đợi đó đi Anna ạ, không giết mày cũng không sao, cho mày sống không bằng chết mới vui, cứ đợi đó!

Bình luận





Chi tiết truyện