Mấy ngày nay Mạc Hi đều đi dạo ở các thành trấn chung quanh Kim Lăng, vả lại nơi đi dạo trên biển hiệu thuần một màu đều có hai chữ —— "Ngân
Lâu" (cửa hàng bạc). Nàng không biết cửa hàng bạc dưới cờ của tổ chức
rốt cuộc có bao nhiêu cái, cũng không biết bạc hỏa hao có thể xuất hiện ở cửa hàng bạc của tổ chức hay không. Nhưng nàng biết rõ một điều, bạc
quan đều có ấn ký đặc thù của quan phủ, phải đun chảy đúc lại mới có thể lưu thông trên thị trường. Thất hoàng tử tuy rằng phái cung nỏ thủ đến
cướp tiêu, nhưng có lẽ vẫn sẽ thông qua tổ chức tiêu thụ tang vật, nếu
hắn tự xử lý không tránh khỏi phiêu lưu quá lớn. Mà ngày đó sau khi đám
cung nỏ thủ cướp bạc xong liền lập tức phân ra, rất có thể là vì sợ quá
nhiều bạc quan tập trung một chỗ mục tiêu quá lớn, xử lý không tốt, phân ra mà giấu. Hơn nữa sự kiện cướp tiêu xảy ra tại ngoại thành Kim Lăng,
cho nên xác suất số bạc này xuất hiện tại Kim Lăng ngược lại nhỏ chút.
Tổ chức nếu tự dưng lưu lại cái mạng nhỏ của Mạc Hi, liền nhất
định sẽ có hậu chiêu. Hiện tại tình thế không chấp nhận được nàng có
chút lùi bước, thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
Hôm nay, Mạc Hi đi vào một ngân lâu trang hoàng không chút thu
hút, đang chuẩn bị đục nước béo cò vào trong dò hỏi một phen, vừa đến
quầy, liền nghe được một giọng nói giống như đã từng quen biết đang hỏi
tiểu nhị.
"Cây trâm bạc này kiểu dáng bình thường, hoa văn cũng không mới, tại sao so với cây khác lại đắt gần gấp đôi?"
"Ngài liếc mắt một cái liền chọn trúng thứ này có thể thấy được
là người biết hàng. Ngài lại nhìn kỹ một lần đi, cây trâm bạc này chất
lượng so với thứ khác không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Những thứ này là mấy ngày nay mới ra, trùng hợp để ngài gặp được."
Hỏi là một người trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc
rất sang trọng, giống như quản sự của nhà giàu có. Đợi ông ta hơi
nghiêng đầu, Mạc Hi mới nhìn rõ diện mạo người này, mặt chữ quốc (国),
mang theo hai phần khí chất nho nhã. Không ngờ chính là bộ hạ của ngũ
hoàng tử Lý Nghĩa, Chu quản sự xuất hiện tại nhà Lưu Ngạn Hà! (chương 3)
"Được rồi, lấy cái này đi, gói lại cho ta." Chu quản sự vô cùng sảng khoái, cũng không cò kè mặc cả, lập tức lấy bạc ra mua.
"Tốt!"
Nhận lấy trâm bạc tiểu nhị dùng lụa đỏ gói lại, Chu quản sự một
đường đi khỏi cửa hàng bạc. Mạc Hi lập tức đuổi theo, xuyên qua đường
phố vào ngõ nhỏ đến một tòa nhà cũ một cửa một viện.
Mạc Hi cảm giác được tòa nhà này mặc dù nhìn như hoang vắng,
nhưng trong trong ngoài ngoài phòng bị rất nghiêm, trước cửa có bốn cao
thủ bí mật canh giữ. Trên hai cây hòe già ở cửa bên mỗi nơi có một
người. Nơi cao nhất của tòa nhà là một tiểu lâu, phía trên có ít nhất
hai người qua lại tuần tra. Thầm nghĩ: xem ra Duệ vương thật sự đã đến
Giang Nam. Hơn nữa rất có thể nơi này là điểm dừng chân của hắn.
Mạc Hi hiện tại tuy khinh công càng ngày càng tiến bộ, nhưng
cũng không dám dưới tình huống thủ vệ sâm nghiêm như thế vụng trộm lẻn
vào. Nàng chỉ đành lặng lẽ rời khỏi ngõ nhỏ.
Nếu nàng đoán không sai, Duệ vương vì tìm hiểu nguồn gốc, lần
này thật sự phải tốn chút máu, bạc bị đoạt hẳn thật sự là bạc trắng. Hơn nữa Chu quản sự vừa rồi tám chín phần mười là đang truy tra tung tích
của bạc hỏa hao. Duệ vương vô cùng có khả năng sẽ động tay chân trong
bạc, đủ để người khác sau khi phát hiện có thể rất nhanh đuổi theo đến,
hơn nữa nhờ đó cũng có thể tìm được bạc tang vật.
Nơi đây bình thường luyện bạc đều dùng "cách thổi bụi". Quặng
bạc cho phép dân gian khai phá thường có hàm lượng bạc rất thấp, mấu
chốt của kỹ thuật luyện bạc chính là làm thế nào tập hợp được nhiều phân tử bạc. "Cách thổi bụi" nói đơn giản là một cách để phân tách bạc và
chì. Lợi dụng tính chất hòa tan hoàn toàn của chì và bạc, hơn nữa độ
nóng chảy khá thấp, khi luyện bạc thêm chì, khiến bạc hòa tan trong chì, để tập trung bạc; sau đó thổi khí vào, khiến chì oxy hoá, thêm vào bụi
lò, lại tách bạc ra. Nhưng cho dù là như thế, độ tinh khiết của bạc
luyện ra cũng sẽ bị hạn chế bởi bản thân hàm lượng bạc của quặng bạc,
chỉ có quặng bạc của triều đình mới có thể có hàm lượng bạc tương đối
cao. Mà bạc vụn dân chúng nộp lên bình thường đều từ bạc quan mà đến,
cũng chính là bạc được khai thác từ mỏ bạc độc quyền của quốc gia, bởi
vậy độ tinh khiết cao hơn.
Mạc Hi đoán trâm bạc Chu quản sự mới vừa mua chính là dùng bạc
hỏa hao này luyện hóa thành, bởi vậy mới có chất lượng xuất chúng, hơn
nữa còn là mới làm xong trong hai ngày nay.
--------------------------------
Chu quản sự đang cúi đầu đứng trong một thư phòng trang trí mộc
mạc có khí chất, thở mạnh cũng không dám chờ chủ tử của mình lên tiếng.
Đứng trước mặt ông ta là một người trẻ tuổi khuôn mặt nghiêm túc hơi có vẻ khắc nghiệt. Vẻ mặt lạnh lùng kia chẳng những không giảm bớt
mị lực của hắn, ngược lại càng khiến hắn giơ tay nhấc chân đều tăng thêm một loại uy nghi. Mà giờ phút này người thanh niên đang nhíu mi cầm cây trâm bạc lật qua lật lại nhìn kỹ. Sau một lúc lâu, hắn từ trên giá sách lấy ra một bình thủy tinh trong suốt cỡ ngón cái, bỏ trâm bạc vào, lát
sau, nước trong bình đã biến thành màu xanh nhạt.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phùng Thiệu luôn biết nhìn mặt đoán ý nhất thời cảm thấy sắc mặt chủ tử mình có xu hướng xám ngắt
đi. Thấy hắn cầm cây trâm càng nắm càng chặt, Phùng Thiệu dần dần cảm
thấy áp lực cực lớn, kinh nghiệm tùy thị nhiều năm cho ông biết vị chủ
tử trước mắt này đang nổi giận.
Qua một lúc lâu, Lý Nghĩa rốt cục mở miệng nói: "Có biết chủ tử sau lưng ngân lâu này là ai không?"
"Cụ thể là ai không rõ lắm. Nhưng tiểu nhân đoán rất có thể cùng đám người ngày trước cướp quân lương là cùng một bọn."
Duệ vương nhẹ đặt trâm bạc và bình thủy tinh lên trên án, xoay người lại, trầm giọng hỏi: "Làm sao biết được?"
"Vương gia lần trước không có ở đó, nhưng theo tiểu nhân thấy,
lần trước cướp quân lương cũng là một đám giang hồ nhìn như ô hợp. Nhưng bọn chúng ra tay vô cùng tốt, khiến chúng ta tổn hại một số đông nhân
thủ. Lần này cũng vậy. Vả lại người tới nhìn như lộn xộn, kì thực hành
động thống nhất, cùng tiến cùng lui, hơn nữa thời cơ rất trùng hợp."
Lý Nghĩa nhất thời nhớ tới người ngày ấy vén màn nhìn vào xe
ngựa. Người tới thân hình nhỏ gầy, nhưng thân thủ so với cận vệ bên
người hắn cao hơn không chỉ một bậc. Lúc ấy hắn dưới sự che giấu của
Trạm Lư kiếm đã hoàn toàn thu liễm hơi thở, có thể nói chiếm hết tiên
cơ. Không ngờ đối phương dưới tình huống không biết trước trong xe có
người lại không chút rối loạn, bình tĩnh xuất kiếm. Vả lại thanh kiếm
của hắn dưới sự áp chế của kiếm khí từ Trạm Lư lại không bị ảnh hưởng,
hẳn cũng là một thanh tuyệt thế danh kiếm lai lịch phi phàm. Nhưng vì
sao lúc ấy hắn rõ ràng có cơ hội xuống tay, nhưng vẫn buông tha mình,
liền ngay cả hộ vệ cũng chỉ là đánh rơi kiếm bọn họ, chỉ cầu toàn thân
trở ra? Chẳng lẽ người này không phải lão Thất phái tới?
Từ ngày đó, Lý Nghĩa liền không quên được cặp mắt thâm thúy lạnh như băng kia. Chủ nhân ánh mắt kia chắc hẳn đã trải qua vô số lần mưa
máu gió tanh, mới có thể bình tĩnh quả quyết như thế.
Lý Nghĩa trầm ngâm nói: "Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Lần
này xem ra đối phương quả thật đã sớm tính toán. Không biết lão Thất cấu kết là đám người giang hồ nào?"
"Vương gia yên tâm. Tiểu nhân sẽ tiếp tục truy tra manh mối của
số bạc, bắt được tổ chức giang hồ phía sau màn, tận diệt bọn họ."
Nào biết Lý Nghĩa lại lắc đầu nói: "Những người này bổn vương
còn không để vào mắt. Ngươi diệt được một đám, lão Thất vẫn có thể tìm
kẻ khác hợp tác. Bổn vương muốn là nhược điểm lão Thất cấu kết với yêu
nhân giang hồ. Chỉ cần tung chuyện xấu của hắn ra, một khi trong triều
cao thấp đều biết, thanh danh hắn tất quét rác. Cho dù phụ hoàng thiên
vị lão Thất, vẫn khăng khăng một mực truyền đại vị cho hắn, triều thần
cũng tuyệt sẽ không đáp ứng, đến lúc đó xem hắn còn tranh với bổn vương
như thế nào!"
Phùng Thiệu nói: "Tiểu nhân hiểu được. Tất cả đều nghe theo phân phó của vương gia."
"Ngươi lui trước đi."
"Dạ." Phùng Thiệu vừa lui ra vừa nói thầm trong lòng: đương kim
hoàng thượng này thật đúng là hồ đồ, chẳng những trị quốc vô phương, hơn nữa bên tai mềm mại, chỉ nghe lời nói bên gối. Nếu không phải mẫu phi
của thất hoàng tử nhiều năm qua vinh sủng không suy, hắn dựa vào cái gì
tranh cùng ngũ điện hạ.
Lý Nghĩa mở thánh chỉ tám trăm dặm khẩn cấp hôm qua mới từ trong kinh đưa tới, không khỏi nở nụ cười. Thầm nghĩ: lần này tuy rằng tổn
thất một ít nhân thủ, nhưng có thể mượn cơ hội phụ hoàng mặt rồng giận
dữ, danh chính ngôn thuận ở lại Giang Nam tra rõ việc này, ngược lại vẫn được lợi hơn. Thứ nhất một khi về kinh, phụ hoàng rất có thể lấy lại
binh quyền của ta, như thế kéo được cũng tốt; thứ hai, Giang Nam luôn do thất đệ khống chế, luôn bền chắc như thép, vừa vặn nhân cơ hội này đục
vài lỗ hổng. Mặc dù không trông cậy vào đám hình bộ bất tài này có thể
tra ra cái gì, nhưng chỉ cần vào tới phủ nha, có thể khiến đám quan địa
phương có chút kiêng kị, nhất thời không thể động đậy cũng được.
Bình luận
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1