Tô Thức
Hắc vân phiên mặc vị già sơn, bạch vũ khiêu châu loạn nhập thuyền.
Quyển đích phong lai hốt suy tán, vọng hồ lâu hạ thủy liên thiên.
Phóng sinh ngư điểu trục nhân lai, vô chủ hà hoa đáo xử khai.
Thủy lãng năng lệnh sơn phủ ngưỡng, phong phàm tự dữ nguyệt trang hồi.
Vị thành đại ẩn thành trung ẩn, khả đắc trường nhàn thắng tạm nhàn.
Ngã bổn vô gia canh yên vãng, cố hương vô thử hảo hồ sơn.
Thuỷ Minh Lâu sau lại được sửa thành Vọng Hồ Lâu, mặc dù giảm một phần phong nhã, lại thêm hai phần thật ý. Giờ phút này Thuỷ Minh Lâu đang ở cách đó không xa soi mình xuống dòng nước.
Mạc Hi cùng tỷ muội Lăng gia một đường du ngoạn, không khỏi chịu chút khuê cách (các chuẩn mực của tiểu thư khuê các) câu thúc. Đầu khẽ lắc, muốn ngồi trên mái hiên Vọng Hồ Lâu uống hai hớp rượu hoa quế cũng không được. Làm thích khách không phải lỗi của nàng, nhưng dọa bát tiểu thư sợ sẽ không tốt lắm.
Chơi thuyền đêm hồ, trong thuyền ngắm trăng. Vốn là việc phong nguyệt khôn cùng, chỉ là Mạc Hi bỗng nhớ tới bài thơ này của Tô Thức liền không khỏi xúc động trong lòng. Cố hương, đã là chuyện của kiếp trước. Chính là đồng, đồng cảnh thì thế nào chứ. Núi không phải núi, nước cũng không phải nước rồi.
Giang hồ không phải một nơi, là người. Đối với một thích khách mà nói, một ngày thân ở giang hồ, muốn ẩn cũng không thể ẩn. Phía sau không lối, chỉ đành tiến về phía trước.
Mạc Hi nâng chén sứ men xanh lá sen lên, nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, thầm mắng: Thật không đỡ được! Mới cùng vị bát tiểu thư này ở chung chưa tới một canh giờ, đã không còn biết mình là ai. Ẩn cái gì mà ẩn, ngươi mới mấy tuổi, nghĩ lung tung gì thế?
Lăng Thất bưng chén ngọc lưu ly sen xanh, uống trà hoa quế đường phèn mình thích nhất, nhưng tinh thần lại có chút lơ đãng.
Trước mặt bát tiểu thư là chén Hoàng Kim Bách Thảo Bách Phúc, dùng da cá, sườn non, khoai sọ, măng, thịt gà, nấm tre, nấm hương, hạt dẻ, gạo nếp thêm nước hầm nhân sâm. Nàng dùng muỗng sứ đuôi có gắn ngọc thiền khuấy tới khuấy lui không dưới ba mươi lần, ngay cả một miếng cũng chưa ăn đến miệng.
Mạc Hi nhìn trong mắt, đau trong lòng. Đáng tiếc cho chén Hoàng Kim Bách Thảo Bách Phúc này.
Bát tiểu thư là bị Lăng Thất sống chết kéo túm mới ra khuê phòng. Mỗi lời mỗi chữ cũng chỉ nói với Lăng Thất.
Dung sắc của nàng xác thực có chỗ hơn người. Đôi mi hàm yên hơi nhíu, môi điểm chút son. Rõ ràng nàng đang u buồn. Dáng vẻ phong lộ thanh sầu lúc này càng làm nổi bật đôi mắt thu thủy như sương như khói.
"Chén sâm này không hợp khẩu vị sao?" Lăng Thất nhẹ thở dài một tiếng, cuối cùng không đành lòng nói.
"Tạ thất tỷ quan tâm, rất ngon." Bát tiểu thư nhỏ nhẹ nói.
"Có lẽ là do quá tinh tế. Kỳ thật đồ ăn thô ráp đôi khi lại có vị hơn. Giống như cháo mùng tám tháng chạp vậy, có thể khai vị." Mạc Hi vừa ăn lại lấy, cảm thấy dù thế nào cũng phải ra chút sức.
"Phải, năm trước lúc Linh Ẩn tự phát cháo có từng dùng qua, cũng không tệ." Bát tiểu thư thật đúng là nể mặt, tiếp lời.
"Thức ăn chay nơi đó cũng tốt, nhưng không thể mang ra ngoài, chỉ cho khách hành hương lỡ đường ăn." Mạc Hi đối với việc này tràn đầy cảm xúc, nàng cũng không ít lần đến chỗ Như Vụ ăn chực cơm chay, y là cao tăng, cơm chay cũng khác hẳn của chú tiểu. Hòa thượng cũng có đặc quyền giai cấp a.
"Thất tỷ, muội muốn vào chùa xem kinh lễ Phật."
"Cũng tốt, thuận tiện giải sầu, thanh tĩnh một chút." Lăng Thất âm thầm niệm phật, mặc kệ trong lòng muội ấy là ai, cũng muốn kiếm sắc chặt tơ tình.
Lăng Thất vướng bận việc làm ăn, không tiện đi cùng. Bát tiểu thư là nữ tử khuê các, không thể một mình ra ngoài. Có câu cắn người miệng mềm, Mạc Hi quyết định đưa phật đưa đến Tây, vì thế vui vẻ cùng đi.
Chú thích:
Bài thơ Thủy Minh lâu còn có tên khác là Lục nguyệt nhị thập thất nhật Vọng Hồ lâu tuý thư của Tô Thức. Tuy nhiên, bản dịch ta tìm được chỉ có 4 câu thôi, hơn nữa nó cũng không giống hoàn toàn với bài thơ trong truyện này, nên ta chỉ tham khảo và mượn ý của bản dịch Nguyễn Khắc Phi, 1 phần thì tự dịch và nhờ bạn bè nên ko hay lắm đâu, tạm hiểu thôi nha mọi người. ^^
Thủy Minh lâu.
(Tô Thức)
Mây đen vượt mực không che núi, mưa trắng rơi châu trút xuống thuyền.
………………………………..Cuốn đất gió đâu lùa thổi hết, dưới lầu màu nước tựa thanh thiên.
………………………………..Chim cá được thả quấn theo người, sen hồ vô chủ nở khắp nơi.
………………………………..Gối nước non trông như sóng gợn, trăng buồm cùng gió về nơi xưa.
………………………………..Ẩn dài không được thì tạm ẩn, nhàn hạ càng lâu càng thảnh thơi.
………………………………..Vốn đã không nhà càng không lộ, trở lại quê xưa đã khác rồi.
.
Chén sứ men xanh lá sen:
Chén ngọc lưu ly sen xanh:
Nấm tre (nhìn cái nấm này giống như có bao lưới ở ngoài ấy nhỉ)
Bình luận
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1