chương 24/ 107

Mạc Hi lại một lần nữa làm hái hoa tặc, vượt đường ngày đêm mang về một bó to sơn trà trắng.

Cuối thu không khí trong lành hiếm có, trời cao mây nhẹ.

Nhưng nơi này gió núi lại lạnh thấu xương.

Gió gào thét hất tung làn váy của nàng, lộ ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.

Nàng không vì huynh ấy lập bia. Vốn nghĩ rằng năm ba ngày liền có thể quên. Nay lại dùng suốt ba năm để quên. Vốn tưởng rằng giữ huynh ấy năm ba ngày, nay vừa ở Kim Lăng là ba năm.

Ngẫm lại bản thân thật sự là quái đản, loại chuyện mèo khóc chuột này cũng duy trì những ba năm.

Nàng cong môi nở một nụ cười chế giễu lạnh lùng, đặt bó sơn trà trắng xuống, ngồi trên đám cỏ hoang lạnh lẽo, lòng cũng an tĩnh hơn.

Sự ấm áp duy nhất lúc còn nhỏ, đã vùi thân nơi này. Nàng tự dùng hai tay bới đất thành mộ. Ngày đó nàng lén trộm thi thể huynh ấy từ đống xác chết ra, trong đêm tối đen, một mình cõng huynh ấy, thẳng đến lúc kiệt sức mới chôn ngay tại chỗ.

Mạc Hi cảm thấy nếu mình có lương tâm thì từ lâu đã chôn thân ở đây.

Từ ngày đó nàng bắt đầu thử không nghĩ đến quá khứ, cũng không nghĩ đến tương lai nữa. Chỉ nghĩ đến sống sót. Nếu đó là hy vọng của huynh ấy.

Đến nay nàng vẫn nhớ rõ kiếm mình đâm vào ngực huynh ấy, cảm giác được trái tim huynh ấy ngừng đập, máu từ từ lạnh dần, sinh mệnh từng chút từng chút rời khỏi, còn cười với nàng. Nụ cười kia không ngờ lại ấm áp mà vui vẻ.

Không biết xương mình rồi sẽ chôn nơi nào. Nhưng có gì khác nhau đâu, nơi nào cũng là đất khách a.

Mạc Hi chậm rãi đứng lên, đi xuống núi.

Xa xa có mấy người cũng đến tảo mộ. Là Đường Hoan.

Mạc Hi đang do dự có nên tiến lên hay không, cô gái váy lục đã nhìn thấy nàng, vẫy tay với nàng.

Người trong võ lâm đều biết, người Đường Môn đều được chôn tại Mộ Viên phía sau Đường Gia Bảo, vậy nơi này là ai?

Trên mặt Đường Hoan nhìn không ra thương cảm, chỉ như có một chút buồn bã cùng hoài niệm, khi Mạc Hi đến gần, không ngờ lại cười nhàn nhạt với nàng.

Gió núi thổi y bào của hắn bay phất phới, hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt bó cúc trắng cuối cùng ở trước mộ. Lúc này Mạc Hi mới biết cái gì gọi là nghi phạm thanh linh, phong thần hiên cử (nghi lễ đúng chuẩn, đẹp đẽ, phong phạm, cử động như thần).

Vị Đường Môn tứ thiếu này tặng hoa lại không có sáng kiến gì cả, chỉ toàn là cúc trắng. Bày đầy hết cả mộ. Cũng là mộ không bia.

"Đó là muội muội ta." Mạc Hi giấu sự kinh ngạc vào lòng, im lặng nhìn hắn.

Đường Hoan cũng không nói tiếp, giống như đang chìm vào kí ức. Qua chừng một chén trà nhỏ, hắn bỗng phục hồi tinh thần lại, cười xin lỗi với Mạc Hi. Ý bảo gã sai vặt bên cạnh có thể đi rồi.

Gã sai vặt kia võ công thường thường, hạ bàn lại cực ổn, cõng Đường Hoan xuống núi, bước chân vô cùng vững vàng.

Đoàn người đi xuống chân núi, trên đường không ai nói gì.

Mạc Hi muốn đi Cơ Xảo Các, không nghĩ tới Đường Hoan cũng vậy, vì thế đồng hành.

Lần này được tiểu nhị trực tiếp dẫn đến nhà kho. Nơi đó có chút giống ngân hàng bảo hiểm thời hiện đại, dọc đường đi tiểu nhị hoặc gõ hoặc đánh, ngay cả cất bước cũng vô cùng nghiêm cẩn, có lẽ bố trí không ít cơ quan ngầm.

Chưởng quầy thấy bọn họ, nhanh chóng đứng lên. Nhận thẻ bài hình đầm rồng hang hổ của Mạc Hi, gắn vào đầu một ngăn kéo nhỏ, chỉ nghe tách một tiếng, dãy tủ phía trên giống như tủ tiền bắn ra một cái hộp gỗ. Phật Di Lặc người tròn chân ngắn, đi từng chút một, còn có xu thế muốn lăn, thật vất vả mới lấy ra được một cái hộp trang sức bằng gỗ dẻ màu sáng sơn bóng đưa đến trước mặt Mạc Hi. Trên hộp chỉ khắc vài cành phong lan, cho con gái thật quá mức mộc mạc. Chưởng quầy hôm nay đặc biệt ân cần, chủ động đưa ra yêu cầu dùng gỗ tử đàn làm lại một cái hộp mạ vàng cho Mạc Hi, không lấy một xu. Mạc Hi nhìn thủ công tinh tế rất vừa lòng, quá lộng lẫy dễ bị người ta nhận ra, lại không hay. Nàng chẳng qua chỉ muốn có thứ để sắp xếp đạo cụ hoá trang của mình mà thôi.

Thừa dịp Mạc Hi kiểm tra hộp trang sức, Phật Di Lặc hai tay nâng một chén song li bạch ngọc đến cho Đường Hoan, bên trong là tuyết lê chưng với xuyên bối và bách hợp.

Mạc Hi vẻ mặt tò mò đánh giá nhà kho, tổng thể mà nói một loạt ngăn tủ kia sắp xếp rất giống bày trí trong tiệm thuốc. Nhưng chỉ chốc lát, khóe mắt chưởng quầy đã giật không dưới ba lần, Mạc Hi cười thầm trong lòng, không chút vướng bận, cáo từ rời đi.

Đường Hoan bảo nha đầu váy lục đưa nàng ra ngoài, Mạc Hi liền bắt chuyện với cô ấy.

"Thiếu gia các người có bệnh ho khan à? Không bằng thử nước gừng mật đường xem, thông cổ."

"Cô nương có lòng. Chỉ là cô nương có điều không biết, thiếu gia chúng tôi bản thân đã là nửa thần y rồi, nhưng chứng ho khan này lâu ngày không dứt."

"Thần y còn có một nửa à, cách nói này giải thích như thế nào?" Mạc Hi thật rất thích tiểu cô nương hoạt bát này.

"Có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đạo lý chẩn bệnh cũng giống như thế, tự trị cho mình không bằng để người khác trị. Cô nương cảm thấy có đúng không?"

"Lời này nói không sai." Ngừng lại một chút, Mạc Hi giống như nhớ tới cái gì, lại nói "Hôm nay tình cờ gặp mặt, không mang theo ô. Không biết quý phủ ở nơi nào, ta sẽ đến để bái tạ."

"Chính là đệ nhất gia cạnh cầu Chu Tước."

Bình luận





Chi tiết truyện