chương 63/ 107

Phòng ở ngăn cách bằng một bình phong bốn cánh, một mặt thêu ba mươi chín loại thược dược có ghi trong , có "Băng Dung", "Thiết Tuyến Tử", "Quan Âm Diện", "Liên Hương Bạch", "Kim Ngọc Giao Huy", "Yên Chi Điểm Ngọc" vân vân; một mặt khác thêu bốn gốc "Tố Quan Hà Đỉnh", loại lan này chính là kì trân hiếm thấy trong các giống lan.

Bình phong hai mặt đều thêu một câu đề từ —— "Tử tế tư lượng, hảo truy hoan cập tảo. Ngộ tửu phùng hoa kham tiếu ngạo, nhâm ngọc sơn khuynh đảo. Đối cảnh thả thẩm túy, nhân sinh tự, lộ thùy phương thảo. Hạnh tân lai, hữu rượu như thằng, yếu kết thiên thu ca tiếu." Không cần đoán, hiển nhiên là bút tích của Đường Hoan.

Thược dược vốn là thân cỏ, nên không cứng rắn như thân gỗ, dáng như liễu yếu gió lay, đẹp như thiếu nữ nhu mì, thế nên lại có danh xưng "hoa không xương". Mạc Hi nhìn một mảnh trăm hoa rực rỡ dệt từ gấm vóc kia, thầm nghĩ: ngươi là lan vương giả thiên hương, nhưng ta không phải thược dược hoa dung yểu điệu, quyến rũ nhiều mặt.

Nhưng mà, đã tới thì cứ ở lại. Mạc Hi mới vừa ngồi xuống, liền có thị nữ đến dâng trà. Chính là Lục Vân. Nàng cười hì hì đến bên Mạc Hi, buông khay trà, liền nói: "Tứ thiếu trước khi đi nói cô nương muốn tới, Lục Vân đã sớm đợi ở đây." Vừa nói vừa thay Mạc Hi châm trà.

Mạc Hi rất thích cô bé này, cười nói: "Cô cũng ngồi đi." Nhấp một hớp trà, quả nhiên hương thơm thanh trong.

Chỉ chốc lát sau Đường Hoan liền mang theo hòm thuốc đến.

"Ta thay cô trị thương."

Mạc Hi biết rõ cánh tay của mình so với bác sĩ ngoại khoa còn quý giá hơn, là tiền vốn để giữ mạng, đương nhiên không dám chậm trễ. Vì thế ngoan ngoãn hợp tác nói: "Được."

Đường Hoan nhẹ nhàng kéo tay Mạc Hi, thấy cổ tay đã sưng lên, biết nàng nhất định rất đau, lại có chút không đành lòng, chỉ mềm nhẹ nói: "Cố chịu một chút, thay cô xoa bóp trừ máu tụ."

Mạc Hi gật gật đầu, mặc hắn làm việc.

Quả thật rất đau, nhưng mà chút đau đớn ấy so với vô số vết thương do đao quang kiếm ảnh mà Mạc Hi từng trải qua, căn bản không đáng là gì.

Đường Hoan vẫn lưu ý thần sắc của nàng, sợ mình xuống tay nặng. Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy co rút đau đớn, nàng đã chịu khổ như thế nào, mới có thể coi đau đớn người bình thường không thể chịu được hoàn toàn không là gì.

Xoa bóp xong, Lục Vân đã bưng canh Hải Đồng Bì Tiên tiến vào. Đường Hoan tự mình thay Mạc Hi rửa nước ấm, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, mới lấy khăn vải thay nàng lau khô. Nhẹ giọng dặn dò: "Mấy ngày này, chuyện gì cũng đừng làm. Đều dặn Lục Vân đi làm, biết không?"

Lục Vân lập tức ở bên cạnh gật đầu phối hợp, tỏ rõ trung tâm nói: "Lục Vân nguyện thay tứ thiếu, vì cô nương vượt lửa qua sông."

Mạc Hi chỉ đành gật đầu. Thầm nghĩ: đôi chủ tớ này, có thể không ăn ý như vậy hay không...

Tiệc tối tổ chức tại Sùng Diêu Đài.

Lục Vân dẫn ba người nhập tiệc. Chủ vị đương nhiên là Đường Hoan, bên cạnh theo thứ tự là Mạc Hi, tiên ông, rồi đến Mộc Phong Đình.

Theo góc độ đón khách mà nói, món ăn không khỏi quá mức nhẹ. Đều là món hấp, nấu hầm làm chủ.

Đường Hoan tự mình múc một chén canh cá cho Mạc Hi nói: "Đây là dùng cá trích, nghêu, đậu hủ hầm chung, có lợi cho thương thế của cô." Mạc Hi nhìn thấy canh cá trắng như sữa bò miệng liền động đậy, thử một miếng, quả nhiên ngon thanh. Mỉm cười, bày tỏ lòng biết ơn.

Trong bữa tiệc Đường Hoan vẫn chiếu cố Mạc Hi ăn cơm, bản thân ngược lại không động mấy đũa.

Mộc Phong Đình thái độ trầm mặc khác thường, cơ hồ không nói gì.

Sau bữa tiệc, mấy người dời bước đến phòng khách nói chuyện.

Như cũ vẫn là Lục Vân sắp xếp chỗ ngồi.

Đường Hoan là chủ nhân, đương nhiên mở miệng đầu tiên: "Tiền bối xin hãy nói rõ."

Tiên ông nói: "Lão phu cũng không giấu giếm các vị. Ta vốn là khí đồ (đồ đệ bị môn phái từ bỏ hoặc đồ đệ tự rời môn phái) của Thục Sơn. Việc này tất cả đều bắt đầu từ mối thù cũ giữa Thục Sơn và Đường Môn."

Sự việc liên quan tới Đường Môn, Đường Hoan tự nhiên chăm chú lắng nghe. Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai người cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Tiên ông giọng điệu bình tĩnh nói: "Đường chưởng môn có biết Lang Gia trượng một trong Đường Môn tứ bảo là chí bảo của Thục Sơn chứ?" Ông nhìn thấy mọi người vẻ mặt kinh ngạc, không đợi đặt câu hỏi, liền nói tiếp: "Từ nhỏ sư phụ ta liền nói với ta Lang Gia trượng vốn là Thục Sơn chí bảo, trong đó có giấu một môn võ công cực kỳ lợi hại. Sư phụ của sư phụ, cũng chính là sư tổ, vốn là người xuất gia, năm đó có tư chất tốt nhất trong toàn bộ những người trẻ tuổi của Thục Sơn. Chưởng môn cố ý truyền ngôi cho ông, liền sớm đem Lang Gia trượng cho ông ấy, muốn ông tu tập võ công trong đó, đảm bảo trên lôi đài tranh chức chưởng môn sẽ đoạt giải nhất." Ngừng một chút, tiên ông nói tiếp: "Không ngờ, sư tổ đến ngày luận võ lại không hiện thân, sau đó đoàn người mới biết được ông cùng đại tiểu thư của Đường Môn bỏ trốn. Chuyện cũ đã qua, lão phu sẽ giấu tên người đó. Hơn nữa, các vị tuổi trẻ, có thể ngay cả Đường chưởng môn cũng chưa từng nghe qua. Nhưng lúc ấy là đại sự oanh động võ lâm."

Mạc Hi lúc bưng trà vô ý thoáng nhìn qua vẻ mặt Mộc Phong Đình, biết hắn giang hồ bách sự thông sợ là có nghe thấy.

"Người ta muốn bái tế là nữ nhi duy nhất của bọn họ Đường Nghi." Nói đến chỗ này, trên mặt tiên ông vẻ hồi tưởng ngày càng dày, đôi khi thần thái sáng láng, giống như trở lại những năm tháng thanh xuân.

"Sư phụ từ nhỏ đi theo sư tổ, hai người kém không đến mười tuổi, lại tình như phụ tử, cũng bởi vì như thế, ông mới hận sư phụ đi theo yêu nữ Đường Môn, đem ông tuổi nhỏ vứt bỏ không để ý. Bởi vì có một sư phụ phản bội bổn môn, ông ở Thục Sơn nhận hết khi dễ. Ta từ nhỏ nghe theo sư phụ dạy bảo, mưa dầm thấm đất, liền sinh ra một tâm tư, thề muốn lấy Lang Gia trượng về, giúp sư phụ cởi bỏ khúc mắc. Hơn nữa nó vốn là vật của Thục Sơn, sao có thể lưu lạc bên ngoài."

Chuyện kế tiếp cho dù tiên ông không nói, mọi người cũng có thể đoán được bảy tám phần. Mạc Hi thầm nghĩ: đây chỉ sợ lại là một người dùng mỹ nam kế.

Tiên ông vốn tên là Nguyên Thanh Trạch, vào năm mười tám tuổi, kiếm pháp mới thành, lợi dụng cơ hội một mình xuống núi lịch lãm, tìm kiếm tung tích Lang Gia trượng. Lúc ấy ông mới ra đời, mà Đường Nghi đã hai mươi bảy tuổi, là nhân vật vừa chính vừa tà tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, người ta gọi là 'Hồng Yêu'. Bởi vì nàng làm việc quỷ dị, thủ đoạn khó lường, lại thích mặc đồ đỏ. Vả lại giang hồ đồn đãi nàng phong lưu thành tánh, ngồi ôm ba ngàn trai lơ, cho nên đến nay chưa thành hôn.

Nguyên Thanh Trạch hao tâm tổn trí mới biết được mùa đông hàng năm nàng đều đi chùa Phong Lộ tế bái cha mẹ. Mặc đồ thường làm khách hành hương, sớm ở lại chùa, để cùng nàng "ngẫu ngộ" (ngẫu nhiên gặp mặt).

Lần đầu gặp trong tuyết, nàng quả nhiên mặc áo choàng gấm uyên ương màu đỏ, cổ áo viền lông hồ ly trắng, khuôn mặt trắng thuần lớn cỡ bàn tay, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết. Giữa mày có điểm một đóa hồng liên, giống như một chút kim phấn yên chi rơi trong tuyết, cháy phỏng mắt người.

Trước cổ tháp ngàn năm, trong trời đất trắng thuần, bóng dáng lành lạnh của nàng, giống như một cành hồng mai phủ tuyết.

Cho dù nhiều năm về sau, chỉ cần Nguyên Thanh Trạch vừa nhắm mắt lại, lãnh diễm lệ sắc trong tuyết kia, vẫn rõ ràng như trước.

Nguyên Thanh Trạch thấy Đường Nghi vẻ mặt lãnh tuyệt như vậy, sợ nàng làm việc tàn nhẫn, không dễ dàng kết bạn. Chỉ đành lặng lẽ chờ cơ hội.

Đêm đó gió núi gào thét, tuyết lớn bay tán loạn, đã qua canh hai, nàng mới được một nam tử cẩm bào hoa phục đỡ về chùa, một đường bước chân lảo đảo, rõ ràng là uống rượu.

Nguyên Thanh Trạch đứng dưới mái hiên, chỉ chốc lát sau liền nghe được trong phòng có tiếng thở gấp thân ngâm. Một nữ tử chưa hôn mang nam nhân đến nơi chùa miếu trang nghiêm, quan hệ bất chính, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chán ghét, liền không muốn nghe tiếp.

Nguyên Thanh Trạch đang định bước đi, cửa két một tiếng mở ra, nam nhân kia quần áo không chỉnh, vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa, rõ ràng là còn lưu luyến. Đột nhiên, một bình rượu rỗng bay tới, phịch một tiếng nện trên khung cửa, trong phòng truyền đến giọng nữ, nói: "Cút cho ta. Cút..." Giọng nói kia mang theo một chút quyến rũ, chỉ là một chữ cuối cùng đã thành khóc thảm, giống như âm cuối của một khúc thanh ca, khiến lòng người run lên. Nam tử hoa phục gắt một tiếng: "Xúi quẩy", vẻ mặt không cam lòng bỏ đi.

Trong phòng ánh nến nhàn nhạt, chiếu lên đồ sứ vỡ, ánh sáng lạnh lẽo như tuyết.

Chỉ thấy Đường Nghi lảo đảo chạy tới cửa, trên người chỉ mặc một cái tiểu y màu đỏ tươi, phía trên thêu mấy đóa bạch mai nhụy vàng, gió lạnh mang theo tuyết trắng phất qua mái tóc đen như thác của nàng, lộ ra cái cằm cương nghị, trên mặt xuân sắc chưa mất, lại lộ ra hai vệt nước mắt loang lổ.

Nguyên Thanh Trạch nhất thời dừng bước, mới biết cái gì gọi là mặt như đào lý, băng cơ ngọc cốt.

Nàng thấy hắn không chút xấu hổ, ngược lại thản nhiên cười. Nụ cười kia thật đúng là mị sắc khuynh thành, lại như hoa đào vừa rơi trên đất, một mảnh thê tuyệt. Tức khắc hắn chỉ cảm thấy hồn phách đã không thuộc về mình.

Nàng lại đóng sập cửa. Hồn phách của hắn trở về cơ thể, trong lòng thầm mắng mình một kẻ tu đạo lại không một chút định lực. Liền càng thêm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm thời cơ đoạt lại Lang Gia trượng, mới có thể chứng minh bản thân tâm định thân chính.

Qua ba ngày, nàng vẫn như đêm đó uống rượu say, từ một người nam nhân đưa về, cũng không phải nam nhân lần trước xuất hiện qua. Nguyên Thanh Trạch đợi ở phòng mình, nhưng vẫn chú ý lắng nghe động tĩnh trong viện, cơ hồ trắng đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, hắn nhìn qua cửa sổ thấy nam nhân kia mới từ trong phòng nàng đi ra.

Trong lòng hắn nhìn nàng đã không chịu nổi, nguyện vọng muốn kết bạn với nàng lại một ngày mạnh hơn một ngày, bất đắc dĩ không có cơ hội.

Không ngờ, qua hai ngày, nàng lại mang theo một bầu rượu đến gõ cửa phòng hắn, cười hỏi: "Ngày muộn tuyết lớn, có thể uống một ly không?" Dứt lời, không đợi hắn trả lời, xoay người liền đi.

Hắn do dự một lát, bước nhanh theo. Đường Nghi lập tức đưa hắn vào phòng.

Vốn tưởng rằng một nữ nhân cuộc sống riêng tư phóng đãng như nàng, nơi ở cho dù là chùa miếu cũng ít nhiều sẽ mang theo một tia diễm khí. Không nghĩ tới, trong phòng nàng lại như động tuyết, không chút diễm sắc.

Nàng chỉ cần hắn cùng nàng uống rượu, cũng không cần hắn nói chuyện.

Nàng uống rượu vừa nhanh vừa vội, bàn tay trắng nõn liên tục nâng chén, đôi môi đỏ mọng thấm ướt chén. Rượu trong, môi hồng, sứ trắng, vừa nâng tay, vừa ngửa cổ, lệ sắc không nói nên lời.

Mỗi lần rót một ly, vẻ đào lý trên mặt nàng liền thêm một phần. Suốt một bầu rượu, nàng uống hơn phân nửa, sau đó liền cười si ngốc với hắn.

Hắn thế mới biết cái gì gọi là "Ánh mắt ngầm câu hồn, làn thu ba muốn chảy". Trong giây phút cơ thể nàng ngã vào hắn, hắn vốn nghĩ sẽ ngửi được mùi son phấn diễm hương, không ngờ lại là mùi hoa mai nhạt lạnh.

Người ta nói ôn hương noãn ngọc, thân thể nàng lại giống như một nắm tuyết, mềm mại mà vô hình, lạnh lẽo thấm vào lòng, đóa hồng liên giữa mi kia lại giống như một ngọn lửa, cháy sạch tinh thần không thuộc về hắn khiến tay chân luống cuống. Một khắc đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới mùi đàn hương lâu năm vương vấn không đi ở Thục Sơn, mới đột nhiên nhớ lại mình vốn không phải người trong hồng trần, vì thế dùng sức đẩy nàng ra, vội vàng chạy đi. Phía sau truyền đến tiếng cười thật thấp của nàng, hắn chỉ cảm thấy là châm biếm, là coi thường. Càng cảm thấy bị nàng trêu đùa, dưới sự xấu hổ tức giận liền càng chắc chắn tâm tư, thề phải đoạt lại Lang Gia trượng.

Tác giả có việc muốn nói: chương này viết thật sự rất khó khăn. Sau khi xem phản hồi của mọi người, sửa lại hai lần, thật sự tận lực. Hoan nghênh các loại sáng kiến đề nghị. Miêu Miêu cố gắng đạt tới hoàn mỹ. Mỗ miêu phong cách nhất quán, cho dù là chuyện xưa diễm tình, cũng tuyệt sẽ không kể vô ích.

Nghĩ đến việc tiểu Hoan an bài chỗ ngồi, phúc hắc cũng có thể thể hiện trong những việc nhỏ không đáng kể.

của Tống Vương Quan

Nhân sinh bách tuế, thất thập hi thiểu. Canh trừ thập niên hài đồng tiểu, hựu thập niên hôn lão. Đô lai ngũ thập tái, nhất bán bị, thụy ma phong liễu. Na nhị thập ngũ tái chi trung, trữ vô ta cá phiền não.

Tử tế tư lượng, hảo truy hoan cập tảo. Ngộ tửu phùng hoa kham tiếu ngạo, nhâm ngọc sơn khuynh đảo. Đối cảnh thả thẩm túy, nhân sinh tự, lộ thùy phương thảo. Hạnh tân lai, hữu rượu như thằng, yếu kết thiên thu ca tiếu.

(Đời người trăm tuổi, bảy mươi rất ít. Trừ bỏ mười năm trẻ con, lại thêm mười năm già cả. Chỉ còn năm mươi năm, ngủ chiếm hết một nửa. Trong hai mươi lăm năm còn lại, lẽ nào không có một vài việc phiền não.

Suy nghĩ cẩn thận, nên sớm theo đuổi sự vui vẻ. Có rượu có hoa có thể tiếu ngạo, mặc cho núi ngọc nghiêng đổ. Đúng cảnh mà say, giống như đời người, sương rơi cỏ thơm. May mắn mới đến, có rượu như sông Thằng, muốn kết ngàn đời cười hát.)

Bài này (mỗi lần Miêu đều đánh thành hồng thiêu ngư, quả nhiên bản tính khó thay đổi…) là khuyên người quý trọng thời gian tận hưởng lạc thú trước mắt. "Ngọc sơn" ám chỉ dáng người nam cao lớn. "Ngọc sơn khuynh đảo" hình dung mỹ nam say rượu. Lại nói Miêu cũng chuẩn bị cho Hoan Hoan ngọc sơn khuynh đảo một lần. Hì hì. Bài từ này như dùng để bày tỏ tình cảm, lại có cảm giác chính là chỉ mong say mãi không muốn tỉnh.

"Tố Quan Hà Đỉnh" loại lan này một gốc bốn trăm vạn... Vì hiếm có mà. Ha ha, Đường Đường của chúng ta giá trị con người rất cao nha.

"Ánh mắt ngầm câu dẫn, làn thu ba muốn chảy" —— Lý Dục

"Ngày muộn tuyết lớn, có thể uống một ly không?" ——Bạch Cư Dị

Bình luận





Chi tiết truyện