chương 35/ 107

Hôm sau. Sùng Diêu Đài. Mặt trời mới lên.

Mạc Hi đẩy cửa sổ trông về phía xa, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên khung cửa sổ đồng, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía. Dòng sông ở phía xa xa nhìn như một sợi xích bạc uốn lượn.

Loan Tố nghe thấy động tĩnh bên trong, gõ cửa nói: "Mộc cô nương đã thức rồi? Muốn rửa mặt chải đầu chưa?"

Mạc Hi vừa để Loan Tố tiến vào, vừa tự thay một bộ y phục luyện công màu xanh đậm, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa liền hỏi: "Loan Tố cô nương biết ở đây nơi nào có thể luyện kiếm không?"

Loan Tố nghĩ nghĩ rồi nói "Mộc cô nương có thể đi Lăng Ba Trì, ở ngay dưới đài."

Mạc Hi cám ơn, liền như chim yến nhảy xuyên cửa sổ mà ra. Loan Tố không thể tưởng được nàng lại làm thế, nhìn cửa sổ ngây ngốc một hồi mới lui ra ngoài.

Nói đến cũng kỳ, Lăng Ba Trì trong ngày cũng chỉ vào thời khắc mặt trời mọc mới được như tên, vô số kim quang lấp lánh trên sóng nước, những lúc khác ánh nắng đều bị Sùng Diêu Đài cản lại.

Lúc trước, võ công của Mạc Hi tinh tiến đại bộ phận đến từ không ngừng giết chóc, thường khi lâm địch trong nháy mắt ngộ ra nhiều điều hơn hẳn ngày thường luyện tập vô số lần. Từ sau khi học Lưu Sương Kiếm, kiếm khí của nàng sắc bén không ít, nhưng lúc lâm địch vẫn cảm thấy không đủ, thường không thể thông hiểu đạo lí tùy tâm sở dục.

Bỗng nhiên nàng phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì người ta sẽ hiểu ra nhiều điều hơn), nhảy xuống Lăng Ba Trì trong veo thấy đáy cá lội nhìn rõ, coi sức cản của nước như địch thủ, vận dụng nguyên lý thuỷ động học tập kiếm dưới nước. Nhưng trong quá trình này nàng vẫn thật cẩn thận, không đụng vào vách ao cùng đáy ao. Thầm nghĩ: may mắn nơi này không giống thời hiện đại, không có tia hồng ngoại gì đó, nếu không cử động lần này rất mạo hiểm. Bế khí luôn là nhược điểm của nàng, nhưng cho dù chỉ một nén hương liền nhảy khỏi mặt nước, cũng được lợi rất nhiều.

Vừa nhấc đầu lại thấy Đường Hoan đứng ở cuối ao, vẻ mặt vì bị che khuất, ẩn trong ánh nắng chói chang, nhìn không rõ lắm.

Thấy nàng ẩm ướt ngượng ngùng từ trong ao chật vật nhảy ra, ý cười trên mặt Đường Hoan lại sâu thêm một phần.

"Mộc cô nương chưa dùng điểm tâm đúng không, hay là đi cùng."

Mạc Hi gật gật đầu. Vì quần áo ướt nặng, khinh công giảm nhiều, lần này nàng chỉ có thể quy củ từng bước một đi lên Sùng Diêu Đài. Đường Hoan thấy nàng chật vật mỗi bước một giọt nước, càng buồn cười, Mạc Hi lại không thèm để ý, không một chút xấu hổ.

Về thiên điện rửa mặt chải đầu xong, Mạc Hi được Loan Tố đưa đến Thanh Huy Các chính điện của Sùng Diêu Đài, chỗ ở của Đường Hoan.

Mạc Hi thấy Đường Hoan hai mắt có tơ máu, nhưng vẻ mặt sung sướng, nghĩ đến việc Đường Môn trong một đêm đã định xong. Việc này đối với nàng cũng là chuyện tốt, dù sao trên dưới Đường Môn nay đều nghĩ rằng nàng là khách Đường Hoan mời đến, nàng cũng không muốn làm cá trong chậu.

Mạc Hi không biết là, đêm qua đã truyền đến tin tức Đường Lịch chết trên đường về. Trận này mặc dù lấy ít thắng nhiều, nhưng cũng tuyệt không phải thắng hiểm. Lục Vân, A Ngân hai người đã khống chế dịch trạm trước, cho tất cả chiến mã của kỵ binh uống say. Do đó kỵ binh biến thành bộ binh, lại nấp trong chỗ tối, dương đông kích tây, chia nhỏ tiêu diệt, từ từ tiêu hao quân địch hầu như không còn.

Tin tức truyền đến, phái ngoan cố trong Trưởng Lão Viện cũng không còn cách nào, việc Đường Hoan tiếp nhận chức vụ chưởng môn đã được toàn bộ thông qua, ván đã đóng thuyền.

"Cô nương ở Giang Nam đã lâu, không thể tưởng được cũng thích ăn cay."

"Không thích." Mạc Hi lắc đầu, lại gắp một đũa bún gạo miên dương, chậm rãi nhấm nuốt. Nàng xưa nay ăn nhạt, thứ nhất là do chịu ảnh hưởng của khẩu vị kiếp trước, thứ hai là nàng luôn cảm thấy khẩu vị nặng sẽ ảnh hưởng vị giác, khứu giác cùng với độ mẫn cảm của cơ thể.

Đường Hoan đặt đũa phỉ thuý xuống, khó hiểu nói: "Vậy vì sao còn ăn?"

Đường Hoan thấy Mạc Hi ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười, nhưng không trả lời. Không khỏi thầm nghĩ: lúc mới quen thấy nàng đối với thức ăn Kim Lăng thuộc như lòng bàn tay, nghĩ rằng nàng không phải món ngon không ăn. Sau đó lúc lên đường, thấy nàng đối với món dân dã cũng không soi mói, nay mặc dù không thích ăn cay lại đối với một bàn điểm tâm cay mặt không đổi sắc. Hay là bởi vì nàng trải qua quá nhiều hiểm cảnh, thường có bữa nay không biết bữa mai, đã dưỡng thành thói quen phàm là có đồ ăn liền không cự tuyệt, nhằm bảo tồn thể lực...

Mạc Hi thấy Đường Hoan trong chốc lát ánh mắt nhìn nàng trở nên phức tạp, liền biết hắn đã hiểu, cũng không nói nhiều, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong. Thị nữ tiến vào thu dọn đồ ăn thừa.

Đường Hoan đưa Mạc Hi đến thư phòng.

Bên cửa sổ bày một cái Tứ Dương Phương Tôn bằng đồng. Có câu "quốc chi đại sự, tại tự dữ nhung" (thời cổ đại, quốc gia có hai việc quan trọng vào bậc nhất, là tế lễ trời đất và hoạt động quân sự), chức năng chính của Thanh Đồng khí thời cổ chủ yếu là tế bái chinh chiến, bài trí như thế, biểu lộ sự vinh hiển.

Đường Hoan ý bảo Mạc Hi ngồi vào trước bàn, xoay người từ trong hốc tối lấy ra một cuộn giấy, đưa cho nàng.

"Cô nương xin nói thoải mái. Hoan cảm kích khôn cùng."

Mạc Hi mở cuộn giấy ra xem, chính là bản vẽ phác thảo của "Mạn Thiên Hoa Vũ".

Tổng thể mà nói thiết kế này cùng loại với Bạo Vũ Lê Hoa Đinh, cũng là dùng lò xo phanh lại, chỉ là đinh thép đổi thành nhũ kim vụn, vả lại thể tích nhỏ hơn một chút.

Mạc Hi trong lòng sau khi hiểu rõ liền bắt đầu chậm rãi nói: "Vật này có ba khó. Thứ nhất là vật liệu. Đã là 'Mạn Thiên Hoa Vũ' sao không dựa vào tự nhiên? Huynh từng nói kim loại chất nặng, sao không đơn giản sửa thành thực vật? Vốn là hoa cỏ, khi lâm địch sử dụng, đối phương tự nhiên không thể phòng. Chọn một loại hoa cỏ, lấy cái lợi của nó, dùng thuốc chống phân huỷ cùng độc dược ngâm sau đó phơi khô. Một khi cắt vào da, độc dược qua máu, tự nhiên độc phát. Nếu cần mềm nhẹ, sao không dùng những thứ như bồ công anh này nọ, dạng xòe ô ấy, gió nhẹ lập tức bay. Mặc dù không xuyên qua da, chỉ cần có thể tiếp xúc diện tích lớn cũng giống nhau. Nếu có thể kết hợp cả hai, càng khiến người ta khó lòng phòng bị." Mạc Hi đối với thực vật hiểu biết có hạn, chỉ cung cấp ý nghĩ cùng khái niệm. Đường Hoan cả ngày tiếp xúc với dược thảo, chắc chắn có thể tìm ra một loại thích hợp.

Đường Hoan đem lời của nàng âm thầm suy nghĩ hai lần, chợt thấy thông suốt, cười nói: "Cô nương trí tuệ phi thường, Hoan không bì kịp." Ngừng lại một chút, vội nói: "Điều thứ hai là gì?"

Mạc Hi cười cười nhìn hắn, nói: "Ngày đó huynh nói điều kiện chỉ nói nếu có thể cải tiến là được, cũng không phải nhất định phải đại thành."

Đường Hoan sáng tỏ nàng đây là sợ mình lật lọng, mới giấu nghề, nói nhỏ: "Hoan đã phái người toàn lực tìm kiếm Tiết Đồng. Cô nương hãy an tâm ở lại mấy ngày."

"Điều thứ hai là sức nén." Không ngờ Mạc Hi lại nói tiếp. Đường Hoan kinh ngạc, thấy nàng mặt lộ vẻ giảo hoạt, ánh mắt chớp động, không khỏi cong cong môi.

Mạc Hi lấy bút lông nhỏ trên án sừng tê giác, Loan Tố bên cạnh đã lên trước hầu hạ bút mực, Đường Hoan liền tự lấy mực Tùng Yên Sấu Kim để vào nghiên mực Thanh Hoa Đoan khắc mẫu đơn mài. (Đường Hoan tên nhóc này tự mình mài mực, Mạc Hi đối với đãi ngộ mà mình đạt được có vẻ hài lòng.)

Mạc Hi vừa suy nghĩ, vừa vẽ vừa giảng giải.

Nếu như đồng thời bắn ra rất nhiều thực vật nhỏ, dùng lò xo, đem năng lượng của lò xo truyền đến thực vật có tính chất mềm, kỹ thuật cực kỳ khó khăn. Thiết kế của Mạc Hi chính là dùng nguyên lý súng trường vào "Mạn Thiên Hoa Vũ": thông qua nén khí cường độ cao trong nháy mắt thổi thực vật ra khỏi ống dẫn, chỉ cần đem ống chứa thực vật nối vào ống áp suất không khí, dựa vào cường lực nén lò xo đẩy pít tông vận động, truyền không khí ra ngoài.

Đợi Mạc Hi nói xong, Đường Hoan ngưng thần suy nghĩ ước chừng nửa nén hương, bỗng nhiên mắt chớp sáng, đối với Mạc Hi đã bái phục vô cùng, lại thở dài cảm tạ, vội hỏi: "Điều thứ ba?"

"Điều thứ ba cũng là quan trọng nhất, xin thứ cho ta không thể dễ dàng bẩm báo. Đợi ta không có việc gì trở lại Kim Lăng, sẽ gửi đến một phong thư." Trong lòng lại oán thầm: điều thứ ba còn chưa nghĩ ra, bịa ra hai điều này cho ngươi mắc câu, cô nương ta đã chết vô số tế bào não rồi. Mạc Hi không nói hết lời, chỉ sợ nói một điều không đủ nặng, lực dụ hoặc không đủ lớn. Đường Hoan được chủ ý, mình lại đang ở địa bàn của người ta, muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay khó lòng phòng bị.

Đường Hoan mỉm cười, trong nụ cười lại có một tia chua sót, từ trong lòng lấy ra bình phỉ thúy, đưa lên một viên thuốc trong suốt tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Lại cầm ấm tử sa, thay nàng châm trà đưa thuốc.

Bình luận





Chi tiết truyện